Suy nghĩ về giọt nước mắt

S

supperdragon9510

Bạn nên tham khảo cái này:

Bạn biết không tôi đã khóc thật nhiều...và nhận ra nhiều điều thật đáng trân trọng. Có lẽ từ trước đến nay, con đường tôi đi toàn là màu hồng, mọi thứ trong cuộc sống đến với tôi thật dễ dàng . Cũng vì thế mà tôi rất yêu văn học lãng mạn , rất yêu những cái kết có hậu thích những câu chuyện vui. Tủ sách của tôi chất đầy những sách như Emily, Anne, Nicoclas,....những quyển sách mà đối với tôi nó như là tri kỉ, và cũng mục đích tìm kiếm những điều kì diệu ấy trong cuộc đời . Và...chưa một lần nào tôi nghĩ đến rằng để đạt đến cái đỉnh điểm huy hoàng trong cuộc sống, những kế hoạch tôi đã vạch sẵn ra luôn cần những điều khác vô cùng quan trọng mà tôi đã vô tình đánh rơi : nghị lực và tình yêu thương. Chính Aya Kito , con người đã xuất hiện trong quyển sách ấy đã cho tôi ấy cuộc sống này thật vô cùng quý giá.

"Tại sao lại là con chứ?" Câu hỏi ấy đã xuất hiện ở đầu câu chuyện và cũng là câu hỏi cho cái kết mà câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ...Số phận chăng? Một trò đùa oái oăm của cuộc đời này? Dù là gì đi nữa thì tôi nghĩ chẳng là gì quan trọng . Điều đọng lại duy nhất trong tôi, dai dẳng và không dứt đó chính là nỗi đau, sự thật và sự nuối tiếc. Tôi đã tự đặt tôi vào tình huống của bạn, tôi đã thấy tôi ở trường với sự giúp đỡ của bè bạn nhưng chỉ với lòng thương hại, tôi đã thấy tôi gây khó khăn cho người khác khi họ giúp đỡ tôi, tôi cũng thấy cả những giọt nước mắt của mẹ, của cha và của đứa em gái mà tôi luôn cãi vã....cuộc sống của tôi trở nên thật vô nghĩa. Nếu tôi là bạn , giải pháp duy nhất mà tôi có thể làm là trốn tránh sự thật, sẽ mặc cảm tự ti. Cũng chính vì thế mà tôi học được ở bạn cách chấp nhận...

Bạn biết không, cách bạn nhìn nhận cuộc sống thật đặc biệt... Khi đôi chân không còn đi được nữa, bạn dần chấp nhận chuyện ấy . Những cảm nhận của bạn cũng thật đặc biệt : "Mình muốn được như không khí. Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí , êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành một sự tồn tại như thế." Đọc đến đấy tôi thấy lòng bồi hồi, chưa bao giờ tôi để ý thấy sự quan trọng của mọi vật xung quanh, cuộc sống tất bật có lẽ đã cuốn phăng rất nhiều người, trong đó có cả tôi theo cái dòng mà người ta đã đi, chưa có một lần nào tôi thật sự dừng lại để nhìn thấy những điều quan trọng ấy. Có lẽ chính căn bệnh hiểm nghèo ấy đã cho bạn cơ hội để dừng lại, để cảm nhận những điều giản dị, những điều tuy đơn sơ nhưng cần thiết trong cuộc đời này...

Lần đầu tiên tôi cảm thấy gia đình quan trọng đối với tôi biết nhường nào. Khi bạn chụp tấm ảnh đang ngồi trên xe lăng vào dip noel được về nhà với gia đình. Bàn tay phải của bạn đã đặt trên trái tim, gia đình bạn giờ nằm gọn trong trái tim bạn.Nước mắt của tôi chực dâng trào, trước cái tình cảm thiêng liêng ấy , tôi không thể kềm lòng. Mẹ bạn định nghỉ việc để giúp bạn, ba bạn làm thêm để có thể trang trãi các khoản chi tiêu, cô em gái của bạn quyết tâm thực hiện giấc mơ vào ngôi trường của bạn để giúp đỡ bạn, em trai luôn động viên bạn và cô em út vẽ cho bạn những bức tranh. Bạn đã hạnh phúc biết bao, và hạnh phúc ấy len lõi vào trái tim tôi khi tôi đọc những dòng viết ấy...

" Ở nơi đó có lẽ tôi sẽ không còn nước mắt nữa" -Ở thế giới hiện tại bạn đã khóc thật nhiều. Bạn đã phải nhìn thấy cơ thể yếu dần, việc cầm nắm trở nên thật khó khăn, chữ viết giờ đây cũng trở thành một vấn đề lớn. Chức năng tiêu hóa giờ đây cũng suy giảm, bạn thường xuyên bị sặc khi nuốt thức ăn. Phát âm thành từng tiếng trở nên cực kì nan giải...chỉ có tâm hồn vẫn tiềm tàng một sức sống mãnh liệt. Bạn cũng từng có ước mơ: sẽ học hết cấp 3 ở trường Higashi, ngôi trường mà bạn yêu thích và đã quyết tâm thi đậu. Tiếp đến bạn sẽ vào đại học, sau khi hoàn tất sẽ đi làm phụ gia đình và có một cuộc sống hạnh phúc . Bây giờ, ước mơ ấy là không tưởng....

"Con người ta ai cũng mang nặng những ưu phiền
Hễ nhớ về quá khứ là nước mắt tuôn rơi
Còn hiện thực quá phũ phàng và tàn nhẫn
Mơ ước nhỏ nhoi không cách nào thực hiện
Nghĩ đến tương lai lại sụt sùi nước mắt."

Bây giờ chỉ có thể nằm một chỗ, không thể nói được, bạn đã viết ra những dòng nhật kí thật ý nghĩa, cũng chính những trang viết ấy đã động viên tinh thần biết bao nhiêu người, những con người giống như bạn và bạn cảm thấy đó là niềm vui. Tôi tự cảm thấy rằng...cuộc sống này thật là kì lạ.

Rồi cũng đến lúc những lời đau khổ này dừng lại....Bạn đã đi đến một thế giới khác mà có lẽ, ở thế giới ấy, bạn sẽ không còn nước mắt nữa...Bây giờ, tôi vẫn cảm nhận cuộc sống theo cái cách trước đây tôi từng cảm nhận, vẫn ánh mặt trời buổi sớm, bóng tà của hoàng hôn, ...nhưng chỉ khác có một điều tôi giờ đây biết quý trọng sự sống hơn, mỗi ngày tôi đều quyết tâm làm một điều gì đó thật ý nghĩa...Và tôi cám ơn cuộc sống này ...như cái tiếng " cám ơn " mà bạn đã viết ra trong trang nhật kí cuối cùng của đời mình. Một lời cảm kích, và cũng là lời nhắc nhở cho những mảng cuộc sống mà chúng ta đã đánh rơi....


Nguồn: net
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom