[Sưu tầm] Tuyển tập bộ truyện ngắn xuất sắc

L

lolem_theki_xxi

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.



VỎ ốc diệu kì

Long rón rén bò dậy. Nó nhìn sang chị Lam rồi thở phào khi nhận thấy chị Lam vẫn đang ngủ say sưa, hơi thở nhịp nhàng, cánh mũi phập phồng đều đặn. Thảo dược của Thằng Nhúc Nhích hay thật, Long nghĩ, bởi bình thường chị Lam luôn khó ngủ, hơi thở chỉ là những tiếng khò khè, lại còn từng cơn ho dài.

Nhưng chỉ được vài hôm thôi, Long ngao ngán, bao nhiêu thứ thuốc chị Lam uống chỉ có tác dụng được vài ngày, rồi sau đó trở lại như cũ, có khi còn tệ hơn.

Và bây giờ Long đang chuẩn bị đi tìm thứ thuốc mới cho chị Lam, thứ thần dược kỳ diệu ở làng Kỳ Quặc, ngôi làng mà hồi còn sống, ba mẹ Long đã dặn đi dặn lại là Long không được tới đó, lại càng không được tiếp xúc với người làng đó nếu chẳng may bắt gặp. Mỗi khi Long thắc mắc thì đều nhận những câu gắt kiểu như “Biết vậy là đủ rồi. Cấm bén mảng tới đó nghe chưa!” Long chỉ biết làng Kỳ Quặc rất... kỳ quặc! Ở đó có những con người mắc căn bệnh lạ lùng là thân hình luôn nhúc nhích lắc lư.

Long khoác ba lô lên vai, quay lại nhìn chị Lam vẫn đang ngủ. Long biết chuyện này có vẻ hơi hoang đường nhưng giờ cứ có hy vọng nào thì nó vẫn cố thử. Long hít một hơi dài rồi nhẹ nhàng mở cửa.

Ban đêm rất yên tĩnh. Mọi người chắc hẳn đều đang say sưa ngủ. Không khí huyền hoặc. Làn gió mơn man thổi mát rượi. Nhưng Long không để ý đến cảnh vật thiên nhiên tuyệt đẹp mà chỉ ban đêm mới có được, nó quay đầu nhìn lại chị Lam một lần nữa, rồi nhìn quanh ngôi nhà thân yêu của mình, bỗng thấy nôn nao kinh khủng, đến nỗi nó đứng khựng tại chỗ.
05-VO-oc-34111-450.jpg

- Đi nhanh nào – Thằng Nhúc Nhích thúc hối – Đợi trời sáng mọi người nhìn thấy tớ là phiền lắm đó.

Long thở một tiếng thật mạnh, rồi cương quyết bước đi. Thằng Nhúc Nhích lắc lư đi theo Long.

Long bước chậm để đợi Thằng Nhúc Nhích nhưng rồi một hồi thì theo thói quen, Long lại đi nhanh, Thằng Nhúc Nhích bị rớt lại phía sau, Long lại bước chậm để đợi.

Cố gắng đi theo cho kịp Long nên Thằng Nhúc Nhích mệt muốn đứt hơi, nó thở phì phò:

- Đi với tớ cậu bị chậm quá hả?

- Không sao, tớ xin lỗi vì cứ bước dài theo thói quen.

- Tớ ước gì mình có được thói quen đó – Thằng Nhúc Nhích thở dài nói – Bọn tớ đi chậm và làm gì cũng chậm vì cái sự lắc lư khốn khổ này.

Long muốn an ủi Thằng Nhúc Nhích một câu nhưng không biết nói gì nên đành im lặng. Nhà có chị Lam bị bệnh nặng nên Long rất hiểu khi bị bệnh nặng người ta khổ làm sao.
Nhưng đi chậm thì cũng sợ. Đã rạng sáng rồi. Long chỉ còn vài tiếng đồng hồ ít ỏi để rời càng xa làng càng tốt. Thằng Nhúc Nhích đã căn dặn Long không được để ai biết việc nó đi tìm thuốc tiên bởi vì nói ra là nguy hiểm cho làng Kỳ Quặc.

Long đi men theo con đường mòn trong rừng. Mặt trời đã nhô ra sau rặng cây phía xa xa. Lúc này mà có người thợ săn nào đi săn sớm hay bác tiều phu nào đi chặt củi sớm gặp nó thì thôi rồi.

Long càng vội vàng bước nhanh hơn nữa.

Chẳng mấy chốc mặt trời đã ở trên đỉnh đầu. Long mệt phờ. Phải thức dậy từ nửa đêm nên giờ Long rất buồn ngủ. Long chui vào một cái hốc dưới gốc cây. Cái hốc chật úm, Long không thể thoải mái duỗi thẳng tay chân ra như ở nhà mà phải co quắp người lại như tư thế của em bé trong bụng mẹ. Thôi kệ, như vậy cũng tốt rồi. Long cẩn thận kéo thêm mấy cái lá che cái hốc cho chắc ăn rồi sửa lại tư thế nằm. Trong giấc ngủ, những gì xảy ra từ lúc gặp Thằng Nhúc Nhích hiện ra.

Hôm qua, Long đang nhúng ướt cái khăn để chườm trán chị Lam thì bỗng có tiếng ai khẽ gọi:

- Này!

Long quay lại, giật mình kinh ngạc thấy một Thằng Nhúc Nhích đầu tóc rối bù nhô đầu ra khỏi bụi chuối, toàn thân nó liên tục nhúc nhích một cách rất kỳ dị. Ngay lập tức trong đầu Long gọi nó là Nhúc Nhích.

Long vừa há miệng thì Thằng Nhúc Nhích vội đưa ngón tay trỏ lên miệng, thì thào:

- Suỵt. Khẽ thôi. Cậu là Long đúng không?

Long bối rối gật đầu. Có nên la lên không? Một thằng lạ hoắc ở trong vườn nhà mình, nấp sau bụi chuối um tùm những cái lá to, lại cứ nhúc nhích không ngừng. Hay là nó đang bị con gì bu khắp mình nên mới phải nhúc nhích để mấy con đó văng ra? Có khi nào là ăn trộm? Mà trông Thằng Nhúc Nhích có vẻ rất tự tin. Tự tin mới dám gọi mình rồi lại còn giơ tay ra hiệu cho mình im lặng.

- Tớ không phải người xấu đâu. Yên tâm đi! – Thằng Nhúc Nhích như đoán được ý Long, cất giọng rồi chẳng thèm để ý đến mặt Long đang thộn ra, nó lại xuýt xoa rồi chỉ vết đỏ ửng trên cánh tay – Cậu có thứ gì xức chỗ này không?

Long vẫn chưa hết thộn mặt, nó liếc nhìn vết đỏ:

- Không sao đâu, chỉ là kiến cắn thôi mà. Thích thì xức dầu còn không thì để yên đó nó cũng tự hết.

- Cái vết này mà tự hết được à? – Thằng Nhúc Nhích hỏi vẻ nghi ngờ, xong nó cười khì – Tớ định bí mật hù cậu mà cái vết này nhức quá nên đành lộ mặt ra trước.

- Mà... mà cậu ở đây làm gì? – Long lúng búng.

- Tớ ở đây làm gì á? Đáng lẽ ra cậu phải mừng khi thấy tớ chứ! – Thằng Nhúc Nhích có vẻ phẫn nộ, cái tay nó co lại thành nắm đấm, quơ quơ. Nó hùng hồn – Tớ là...

Chữ “là” bị ngừng bặt thành một cái miệng há ra. Long tò mò:

- Là gì?

- Không. Để sau rồi tớ sẽ nói cho cậu biết – Thằng Nhúc Nhích quả quyết – Tớ tới đây để giúp cậu.

Long đang định nói Thằng Nhúc Nhích hãy ngừng lắc lư chứ nó sắp chóng mặt tới nơi rồi, nhưng nghe câu nói này, Long quên luôn cái kỳ cục của Thằng Nhúc Nhích mà ngạc nhiên hỏi:

- Giúp tớ?

- Ừ. Chị cậu đang bị bệnh phải không?

- Sao cậu biết – Long ngạc nhiên hơn nữa.

- Dĩ nhiên là tớ biết – Thằng Nhúc Nhích ưỡn ngực – Tớ còn biết là cậu đã đi nhiều bác sĩ rồi mà chưa ai chữa được cho chị cậu nữa cơ.

Long mở to mắt.

- Vậy nên tớ tới đây để giúp cậu. Tớ có thể làm chị cậu lành bệnh.

Tim Long đập mạnh. Nó hồi hộp. Nhưng rồi Long lại ỉu xìu khi nhìn kỹ Thằng Nhúc Nhích, một thằng tóc bù xù như đang nuôi mấy con chim trên đầu, cái áo thun với cái quần lửng xộc xệch dính đầy đất với bụi bặm. Chỉ tính đến việc bàn tay cáu bẩn của Thằng Nhúc Nhích mà chạm vào người bệnh nhân thì cũng đủ truyền một mớ vi khuẩn sang rồi.
- Cậu thì chữa được bệnh gì cơ chứ? – Long bĩu môi.

Thằng Nhúc Nhích cười toe:

- Ừ, thì tớ không biết chữa bệnh nhưng tớ có thể chỉ chỗ cho cậu đến một thầy lang rất giỏi.

- Ai vậy?

- Tớ không thể nói được.

- Tại sao không thể nói được? Hay là cậu xạo? Cậu bịa ra để tớ đưa tiền cho cậu?

- Không phải vậy – Thằng Nhúc Nhích lắc đầu. Cái đầu lại lắc lư như một cú xoay thể dục cổ, rất lạ mắt – Tớ sẽ không lấy của cậu một xu nào.

- Thôi được rồi. Tớ xin lỗi – Long dịu giọng, dù nó thấy có vẻ kỳ lạ nhưng một cơ hội nào cho chị Lam cũng không được bỏ qua – Cậu nói đi, thầy lang đó là ai? Ở đâu?

- Đáng lẽ tớ để cậu đến đó rồi mới cho cậu biết. Nhưng vì cậu nghi ngờ nên tớ nói luôn cho cậu vậy. Nhưng cậu phải hứa, à không, phải thề rằng không được tiết lộ điều này cho bất cứ ai nghe chưa.

- Được rồi. Tớ thề. Thầy lang đó ở đâu?

- Ở - Làng - Kỳ - Quặc – Thằng Nhúc Nhích nhấn mạnh từng từ.

Long định thốt lên “Hả!” hoặc “Cái gì!” nhưng những gì Long làm được chỉ là mở to mồm và tắc nghẹn trong cổ.

- Cậu thấy nãy giờ tớ cứ lắc lư miết không? Bởi vì tớ cũng là người ở Làng Kỳ Quặc. Thật ra làng của tớ tên là Lắc Lư, còn Kỳ Quặc là tên do mấy người bình thường như cậu đặt.

Long vẫn sửng sốt không nói nên lời.

- Trước kia, xa lắc xa lơ, thuở tằng tằng tằng tằng tằng tổ của tớ, mọi người ở làng cậu và làng tớ sống chung với nhau. Rồi một căn bệnh đã làm tổ tiên của tớ ra thế này đây. Những người không bị bệnh ban đầu cũng thương xót, nhưng sau đó khó chịu vì người Lắc Lư cứ lắc lư hoài nên làm việc gì cũng khó. Một việc bình thường chỉ cần một người bình thường trong mười lăm phút chẳng hạn, thì phải cần đến ba Người Lắc Lư làm cả tiếng đồng hồ mới xong. Nhưng Người Lắc Lư cũng ăn uống tốn kém bằng người thường, nên những người thường thấy thật bất công.

Long đã hiểu lờ mờ.

- Một ngày kia, người bình thường đuổi những người Lắc Lư đi. Bọn tớ đi đến đâu cũng bị xua đuổi cho nên càng ngày càng lùi sâu vào rừng. Lùi hoài rồi đụng biển thì phải lùi ngược trở lại vì ở biển có làng dân chài - Thằng Nhúc Nhích thở dài - Bọn tớ phải sống chui rúc trong rừng.

Đang buồn rầu, bỗng Thằng Nhúc Nhích cười:

- Nhưng mà nhờ vậy nên dân làng tớ tìm được những thảo dược quý hiếm của rừng, có thể chữa được nhiều bệnh mà người bình thường các cậu bó tay.

Thằng Nhúc Nhích lấy trong túi áo ra một cái lọ nhỏ. Vừa lúc đó thì có tiếng gõ vang lên trong nhà. Chị Lam gọi Long. Chị Lam rất yếu, chỉ nói chuyện thều thào mà thôi nên không gọi to được, mỗi khi cần gọi Long, chị gõ vào cái chuông để sẵn ở đầu giường.

 
Last edited by a moderator:
L

lolem_theki_xxi

Long vội chạy vào nhà. Thằng Nhúc Nhích dúi cái lọ vào tay Long:

- Hãy cho chị cậu uống thuốc trong này.

Long chạy tới giường chị Lam đang nằm:

- Chị gọi em?

- Ừ – Chị Lam thở hổn hển – Chị mệt quá, mà lại khát nữa. Cho chị uống nước đi.

Long rót nước vào cái ly, phân vân một hồi, Long trút thứ nước trong cái lọ của Thằng Nhúc Nhích vô ly luôn.

Long múc từng muỗng nước đút cho chị Lam uống, lòng rất lo lắng.
05-vo-oc-34211-220.jpg


Thật kỳ diệu, khuôn mặt chị Lam hồng hào dần, rồi chị mỉm cười. Lâu lắm rồi mới thấy nụ cười của chị.

- Chị có thấy khỏe hơn tí nào không? – Long hồi hộp hỏi.

- Ừ, hôm nay chị khỏe, bớt đau nhức.

- Chị... – Long ngập ngừng.

- Gì vậy em?

- Chị... Nếu có một điều ước chị sẽ ước gì?

- Ước hả? Nếu có thì chị sẽ ước nhà mình thật giàu để đủ tiền cho em về phố học hành. Hồi chị chưa bị bệnh, nhà mình còn kha khá, chị đưa em lên phố chơi đó, em nhớ không?

- Chị Lam, sao chị không ước cái gì cho chị? – Long nghèn nghẹn.

- Chị hả? Chị có gì đâu mà ước. Em định nói chị ước khỏi bệnh hả? Thôi, việc nhà mình giàu có khi trúng số cũng thành, chứ việc khỏi bệnh làm sao mà thành hiện thực được. Nhà giàu còn chưa chữa lành bệnh của chị, huống hồ...

- Nhưng nếu có một điều ước cho chị, chỉ dành riêng cho chị thôi, thì chị sẽ ước gì?

- Chắc chắn chị sẽ không ước lành bệnh rồi. Làm vậy sẽ uổng mất một điều ước. Chị sẽ... sẽ... à, chị thích một cái vỏ ốc. Chị thích đi biển chơi mà chưa có dịp. Chị nghe nói, nếu áp tai vào vỏ ốc thì sẽ nghe được tiếng biển ầm ào đúng không? Như vậy mặc dù chị nằm ở đây nhưng đặt vỏ ốc lên tai là tưởng tượng được biển rồi.

Chị Lam lại thiếp đi. Long lặng lẽ đi ra ngoài. Thằng Nhúc Nhích vẫn đứng đó, vẫn liên tục lắc lư người, đôi mắt nó nhìn Long ánh lên vẻ thông cảm sâu sắc.

- Tớ đã nghe hết rồi. Tớ rất tiếc cho chị cậu.

- Thứ thuốc thần kỳ của cậu chỉ giúp chị tớ bớt mệt một chút thôi sao?

- Có thể chữa lành, nhưng tớ không phải là thầy lang. Tớ chỉ có một lọ nhỏ đó thôi. Mỗi người trong làng tớ được chia cho một lọ nhỏ đựng thuốc đó để phòng trị bệnh lặt vặt hàng ngày.

- Tớ đến cầu xin thầy lang được không?

- Người dân làng tớ rất sợ người bình thường như cậu. Theo tớ nghĩ thì mạng người quan trọng hơn tất cả, dù gì thì cũng nên cứu giúp người. Nhưng tớ hỏi trưởng làng thì trưởng làng gạt ngay. Ông nói làng Lắc Lư rất muốn cứu giúp người nhưng nếu mọi người biết chỗ ở của tụi tớ thì nhà báo sẽ đổ xô tìm tới như phát hiện sinh vật lạ. Cuộc sống làng tớ lúc đó sẽ rối tung lên. Có thể tụi tớ còn bị đưa vào sở thú nữa.

Long hiểu. Và Long bắt đầu cảm thấy thương xót cho những Người Lắc Lư.

- Nhưng cậu có thể cho tớ thảo dược để chữa bệnh chị tớ không? Tớ năn nỉ cậu đó.

- Tớ muốn lắm chứ. Nhưng mà, mọi thảo dược đặc biệt đều cất ở lều của thầy lang. Phải được sự cho phép của thầy lang mới được lấy những thứ thảo dược đó.

- Vậy tớ phải làm sao đây?

- Có một cách. Nhưng nguy hiểm – Thằng Nhúc Nhích xuống giọng.

- Cách gì? – Long hỏi ngay.

- Tớ sẽ chỉ cậu đường đến chỗ Làng Lắc Lư, hay Làng Kỳ Quặc như người bình thường tụi cậu gọi. Rồi đến đó mọi việc sẽ tùy thuộc vào cậu. Tùy vào cách cậu giải thích và cầu xin thầy lang.

- Hả? – Long sửng sốt – Như vậy là tớ phải đến Làng Lắc Lư ư? Nhưng... nhưng cậu đã nói... Người Lắc Lư rất sợ chúng tớ cơ mà. Nếu họ thấy tớ...

- Dĩ nhiên, nỗi sợ hãi có thể trở thành hành động chống cự. Người Lắc Lư tuy yếu nhưng cả làng tập hợp lại thì cũng có thể quẳng cậu xuống sông cho cá sấu ăn thịt, hay thảy cậu vào nồi nước sôi như luộc gà, hay xiên cậu lên nướng như thịt heo trên đống lửa, hay...

- Thôi thôi đừng nói nữa – Long nhăn mặt.

- Sao? Sợ rồi à? – Thằng Nhúc Nhích khoái chí.

- Không phải, nhưng nếu nguy hiểm vậy thì... À, cậu nói làng cậu gần biển phải không? - Long đột ngột hỏi.

- Ừ – Thằng Nhúc Nhích ngạc nhiên – Sao?

Được rồi. Tớ sẽ đi. Nếu không xin được thuốc thì dù sao tớ cũng sẽ kiếm về một con ốc cho chị tớ – Long nói vẻ quyết tâm.

Thằng Nhúc Nhích lộ vẻ mừng vui, nó lấy trong túi áo ra một cái lọ nữa đưa cho Long:

- Tớ còn lọ thuốc này, hãy cho chị cậu uống. Nó sẽ giúp chị cậu khỏe và ngủ ngon trong những ngày cậu đi. Nhưng thảo dược này chỉ có tác dụng cầm chừng trong ít ngày thôi, sau đó, mọi việc sẽ trở lại như cũ.

******************************



***


Minh họa của Đặng Hồng Quân
Long giật mình thức giấc vì tiếng động loạt soạt bên ngoài hốc cây. Thằng Nhúc Nhích đang ngồi trên cành và sự lắc lư của nó khiến những chùm lá xào xạc.
Long chui ra khỏi hốc. Thằng Nhúc Nhích cười:

- Ngủ ngon hả?

Long dụi mắt, thấy hơi quê quê vì mình thì ngủ còn Thằng Nhúc Nhích vẫn tỉnh như sáo.

Hai đứa tiếp tục đi.

Càng đi sâu vào rừng Long càng cảm thấy lo lắng, cảm giác thật là bất an vì tiếng sột soạt của Thằng Nhúc Nhích gây nên cứ vang lên ngay sau lưng khiến Long có lúc giật bắn cả mình, tưởng như có loài thú nào đang rình rập.

Rồi Long nghe nhiều tiếng sột soạt hơn vang ở phía trước. Chắc hẳn là làng Kỳ Quặc hay làng Lắc Lư đã ở ngay phía trước.

- Cậu nhớ nhé, vào làng là phải giả vờ lắc lư liên tục, không thôi người ta sẽ phát hiện ra cậu là người lạ đó – Thằng Nhúc Nhích dặn dò – Bây giờ tớ vào trước đây.

Long mở to mắt hoảng sợ vì quanh nó toàn là người đang lắc lư, cứ như cả làng đang lên cơn động kinh. Chóng cả mặt. Long cố bắt chước theo sao cho thật giống. Này thì nghiêng nghiêng thân người như ông say rượu đi xiêu vẹo. Này thì đong đưa cánh tay như một vũ công tồi. Rồi cái đầu lúc nào cũng phải lúc lắc nữa. Tóm lại là cả người phải hoạt động liên tục. Lắc lư liên tục thật là mệt. Lúc này Long đã hiểu sâu sắc nỗi khỗ của những Người Lắc Lư. Long muốn xây xẩm mặt mày. Bây giờ trời đã tối rồi.

Căn lều của thầy lang đã đóng. Sáng mai Long mới xin được gặp thầy lang được.

Đến giờ ăn, Long mừng rỡ vì bụng nó đã đói meo. Nó nhảy nhót theo đám đông tới chỗ ăn tối. Ngay lập tức, Long thất vọng như một quả bong bóng xì hơi vì thứ gọi là bữa tối chỉ vỏn vẹn một trái chuối và một con cá nhỏ xíu bị nướng đen nham nhở. Long càng thất vọng hơn khi không được ngồi ăn đàng hoàng mà cũng phải lắc lư. Lắc lư ngay trong bữa ăn! Tiếng va chạm cũng như tiếng chén đĩa rơi rớt vang lên khắp nơi.

Cả ngày lắc lư cộng thêm bữa ăn tí tẹo khiến Long mệt nhoài. Long hy vọng lúc ngủ không ai chú ý tới nên mình sẽ được nghỉ ngơi. Long nằm phịch xuống cái ổ rơm, chẳng thèm để tâm cái khó chịu của mấy sợi rơm khô cứng, chìm ngay vào giấc ngủ.

Và khi mở mắt, Long thấy mình đang nằm trong một chiếc cũi.

Dân làng đang quay quanh Long, vừa nhúc nhích vừa mở to mắt nhìn Long:

- Cả đêm nó không hề nhúc nhích. Nó đúng là người - không - lắc - lư rồi! – Một người hét to.

- Thằng Nhúc Nhích giỏi quá! Phải khen thưởng thật đặc biệt cho nó – Người khác kêu lên.

- Chúng ta sắp được sống rồi – Ai đó phấn khích.

Long tái mặt. Gì mà “Thằng Nhúc Nhích giỏi quá”? Nó lay song cũi, nhìn quanh và hét lên:

- Cậu nhóc ơi! Cậu đâu rồi! Cứu tớ!

Rồi nó nhìn quanh. Thằng Nhúc Nhích đang lắc lư trong một góc kia, khuất sau rất nhiều người. Thấy Long, Thằng Nhúc Nhích liền cụp mắt xuống.

Long thẫn thờ, chuyện gì đang xảy ra đây? Nó đã bị lừa.

- Hóa ra là vậy. Cậu đóng kịch khéo lắm, tớ đã không nhận ra. Hèn chi có thần dược trong túi mà cậu còn hỏi xin tớ thuốc xức kiến cắn.

Không khí chùng xuống.

- Xin lỗi cậu – Thằng Nhúc Nhích vừa lắc lư vừa tiến lại gần cái cũi – Nhưng cậu thấy đó, lắc lư trong lúc làm việc khiến công việc trì trệ đã đành, thức ăn ít và khó ăn đã đành, nhưng tệ nhất là lúc ngủ. Chẳng ai ngủ được trong cái tư thế này. Mà không ngủ được khiến chúng tớ rất mệt mỏi, sức khỏe yếu kém. Số người làng tớ đã suy giảm rất nhiều. Vừa rồi, thầy lang điều chế một loại thuốc có thể chữa được tất cả mọi bệnh, kể cả bệnh lắc lư. Thuốc đó sắp hoàn thành rồi, chỉ còn thiếu mỗi... – Thằng Nhúc Nhích ngập ngừng – ... máu của người bình thường.

Long thở hốc.

- Chúng tớ không muốn cậu chết, nhưng nếu không thì cả làng tớ sẽ diệt vong. Long à, thành thật xin lỗi cậu. Chúng tớ không còn cách nào khác.

- Chúng tôi thành thật xin lỗi cậu. Chúng tôi không còn cách nào khác – Mọi người đồng thanh.

Long được đối xử như một ông hoàng, được ăn rất nhiều thức ăn ngon. Cả cái ổ rơm cũng được thay bằng cỏ tươi mềm mịn. “Chỉ để mình có sức khỏe tốt nhất, có máu tốt nhất để họ nấu thuốc thôi” – Long cay đắng nghĩ.

- Long à, tớ rất xin lỗi. Tớ vô cùng hối hận đã lừa cậu. Bây giờ, ngoài việc trở về thì cậu muốn gì hãy nói đi. Tớ sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu – Thằng Nhúc Nhích nói như vậy trong lần đến thăm Long.

Long không thèm nhìn mặt Thằng Nhúc Nhích. Nhưng Long đang suy nghĩ về điều nó nói. Long đi là để tìm thuốc cho chị Lam, bây giờ lại mắc kẹt ở đây. Phải làm một cái gì đó...

- Cậu sẽ giúp tớ thật chứ – Long hỏi.

- Thật. Cậu muốn gì? – Thằng Nhúc Nhích vồn vã.

- Cậu nghe chị Lam của tớ nói rồi đó. Chị Lam muốn có một cái vỏ ốc để nghe được tiếng sóng biển ầm ào.

Thằng Nhúc Nhích cười:

- Tưởng gì. Tớ sẽ đi tìm một cái vỏ ốc lớn nhất, đẹp nhất.
 
L

lolem_theki_xxi

***

Thằng Nhúc Nhích mất ba ngày để tìm ra cái vỏ ốc đẹp nhất bãi biển. Ban ngày nó lẩn trốn, đến đêm bãi biển vắng nó mới lần ra. Nó đợi từng con sóng tạt những cái vỏ ốc vào bờ, lượm lên rồi quẳng đi, lượm lên rồi lại quẳng đi. Cho đến cuối cùng thì nó tìm ra cái vỏ ốc thật to màu trắng với những đường vân màu tím. Nó tự hỏi không biết việc tìm ra cái vỏ ốc này có giúp nó chuộc được lỗi với Long không.

Cầm cái vỏ ốc tuyệt đẹp trong tay, nước mắt Long tuôn như mưa. Vậy là không bao giờ chị em nó được gặp nhau nữa. Cả hai chị em đều sẽ phải chết.

Long úp mặt vô cái vỏ ốc, khóc nức nở, nước mắt của nó đầy ngập cái vỏ ốc.

Thằng Nhúc Nhích nhìn Long khóc, rồi nó cũng khóc theo, mếu máo:

- Tớ xin lỗi... Tớ xin lỗi...

Long quát lên:

- Đừng có xin lỗi dối trá. Nếu thật lòng xin lỗi thì hãy thả tớ ra để tớ về với chị của tớ.

Thằng Nhúc Nhích buồn bã lắc đầu rồi lắc lư đi ra.

Long kêu lên:

- Cậu hãy cầm cái vỏ ốc này đem tới cho chị của tớ.

Thằng Nhúc Nhích quay lại, chìa tay cầm cái vỏ ốc, rồi nó dốc ngược cái vỏ ốc để đổ nước mắt của Long ra.

Nhìn dòng nước mắt chảy ra từ cái vỏ ốc dốc ngược, Long bỗng nảy ra một ý.

Long cầm tay Thằng Nhúc Nhích;

- Tớ sẽ tha lỗi cho cậu, nếu cậu...

- Tớ sẽ làm bất cứ mọi điều, trừ một điều.

Long bặm môi:

- Nếu như loại thuốc mà thầy lang mới tìm được có thể chữa tất cả mọi bệnh thì bệnh của chị Lam cũng sẽ lành. Đúng không? Cậu hãy... cậu lén lấy một ít thuốc về đây. Tớ sẽ cắn ngón tay để lấy một ít máu. Rồi cậu giấu thuốc trong vỏ ốc mang về cho chị Lam tớ, được không? Hãy nói với chị Lam là tớ rất yêu chị, lúc nào tớ cũng mong chị được lành bệnh.

***

Thằng Nhúc Nhích đang trên đường về nhà của Long. Bỗng nó bật ra một ý nghĩ: “Thuốc này đã có máu của Long rồi... thì... thì... Nếu mình uống một ít... Chỉ một ít thôi, vẫn có đủ cho chị Lam mà. Với lại như vậy mình sẽ gặp chị Lam một cách đàng hoàng đĩnh đạc hơn”.

Thằng Nhúc Nhích lấy vỏ ốc trong túi ra, thận trọng uống một ngụm nhỏ.

Đúng như lời thầy lang nói, Thằng Nhúc Nhích thấy cơ thể mình khác lạ, rồi nó đứng yên. Nó có thể đứng yên! Nó cứ đứng mãi một tư thế để cảm nhận hết nỗi sung sướng.

Nó chạy vội vàng về nhà Long. Nhanh hơn rất nhiều do chẳng cần mất thời gian vì lắc lư uốn qua éo lại.

***

Chị Lam nghi ngờ nhìn hỗn hợp màu đỏ:

- Thuốc gì mà có màu đỏ như máu vậy?

- Chị uống đi. Làm ơn. Uống thuốc này sẽ hết bệnh đó.

Thằng Nhúc Nhích nói, à, không còn bị lắc lư nhúc nhích nữa cho nên từ nay nó sẽ được gọi là thằng... thằng... Mang Vỏ Ốc.

Thằng Mang Vỏ Ốc nài nỉ. Nó cầu mong chị Lam hết bệnh để chuộc lại lỗi phải để Long bị chết.

- Cậu là ai? Tại sao tôi phải tin cậu? Tôi không uống cái nước gớm ghiếc này đâu.

- Chị làm vậy là phụ lòng em của chị đó – Thằng Mang Vỏ Ốc khổ sở nói.

Chị Lam khăng khăng không chịu uống. Thằng Mang Vỏ Ốc buộc lòng kể hết mọi chuyện. Chị Lam òa khóc.

Rồi chị Lam uống.

Chị Lam ngồi thẳng dậy! Hoàn toàn khỏe khoắn.

Thật không thể tin. Chị Lam hết bệnh rồi.

Nhưng chưa kịp mừng vui thì chị lại nhớ tới Long đang gặp nguy hiểm. Chị khỏi bệnh mà em của mình bị chết thì ý nghĩa gì?

Trí óc chị Lam vận động hết mức.

- Mau lên, dẫn tôi đến làng Lắc Lư mau lên, trên đường tôi sẽ giải thích sau – Chị Lam hối thúc.

Thằng Mang Vỏ Ốc không hiểu chuyện gì nhưng vẫn lẹ làng hướng dẫn chị Lam chạy như bay đến làng Lắc Lư.

Chị Lam vẫn vừa chạy, vừa nói trong tiếng hổn hển:

- Nếu như Long chỉ lấy ra vài giọt máu mà đã cứu được cả cậu và tôi, thì một ít máu của tôi cũng cứu được hai người. Đúng không, tôi uống thuốc xong thì tôi đã bình thường lại rồi. Cậu uống thuốc xong cũng trở thành người bình thường. Vậy thì một ít máu của tôi và của cậu sẽ cứu được thêm vài người nữa. Rồi một ít máu của những người đó... Cứ thế nhân lên...

A! Đúng rồi. Vậy thì Long sẽ không phải chết. Không ai phải chết cả. Chỉ cần mỗi người sau khi uống thuốc lành bệnh rồi lại cho đi một ít máu – Thằng Mang Vỏ Ốc ồ lên vui mừng - Chúng ta phải mau lên kẻo không kịp.

***

Khỏi phải nói, không chỉ chị em Lam và Long vui mừng ôm nhau mà cả làng đều ôm chặt lấy nhau trong niềm vui tột cùng. Họ được sống bình thường, không ai phải hy sinh cả.

Làng Lắc Lư, ồ không, cái tên đó đã thuộc về quá khứ. Làng đã có tên mới là Long Lam. Niềm hạnh phúc tuyệt vời khiến ai cũng mở rộng lòng mình ra...



__________________________________________HẾT_____________________________________
 
Last edited by a moderator:
L

lolem_theki_xxi

Ước mơ trong bão (Phần 1)
Truyện ngắn của Chu Thanh Hương


Cô giáo Hoa vươn vai nghe khắp người nhức mỏi, xương cốt cứ kêu răng rắc. Mới ngoài ba mươi nên cô còn trẻ trung khỏe mạnh, chỉ tại hôm qua mải dọn dẹp, gân cốt vận động quá độ nên giờ mới đau mỏi thế này. Song thay vì ngồi than thở, cô nhanh nhẹn đứng dậy mở toang mọi cánh cửa của gian phòng để ngắm nhìn nơi ở mới.

Phòng của cô là một gian nhà nhỏ được xây bằng tường gạch mộc. Đơn sơ giản dị, nhưng giữa khung cảnh bốn bề là đồi núi, rừng cây và nhà sàn của đồng bào dân tộc nó vẫn trở nên nổi bật. Căn phòng nằm dưới chân đồi, nhìn chênh chếch lên ngôi trường mà từ giờ cô sẽ gắn bó. Gọi là trường nhưng thực chất đó chỉ là dãy bốn phòng học nằm liền nhau được dựng bằng tường mộc và mái ngói.

Tại khu vực vùng cao, vùng sâu này, khi mà đời sống của đồng bào dân tộc còn rất khó khăn thì chuyện dành thời gian cho con cái học hành là dường như không tưởng. Dù hầu hết các học sinh đều được tài trợ sách vở và miễn mọi khoản tiền học phí, đóng góp, nhưng địa thế vùng sâu vùng xa khó đi, nhiều lúc các em không thể trèo đèo lội suối vượt mấy cây số đường rừng để đến lớp. Ngôi trường được mở ngay tại bản nhằm tạo điều kiện thuận lợi để các em đến trường. Vậy mà cũng chỉ có hơn bốn mươi học sinh chia vào bốn lớp học ghép từ lớp một đến lớp bảy.

05-a1-450-399-11.jpg

Minh họa của Kim Duẩn

Cô giáo Hoa từng dạy ở trường huyện. Ở đó, sáng sáng cứ bảy giờ là trống trường đánh tùng tùng, các em học sinh ngồi tăm tắp trong lớp chờ thầy cô. Còn ở đây thì khác hẳn, cùng bắt đầu học từ bảy giờ sáng, nhưng các em đến rải rác mà không bao giờ bị trách phạt. Bởi trước khi đến trường, các em còn phải giúp mẹ gánh nước, giúp bố nhặt củi, hoặc cây cầu độc mộc vắt qua suối, qua sông bỗng dưng bị nước cuốn đi…

Còn rất nhiều điều khác biệt giữa ngôi trường phố huyện và bốn phòng học xếp san sát nhau trên đỉnh đồi kia. Nhưng học trò thì ở đâu cũng là học trò. Chỉ cần ngồi vào lớp học thì các em đều ý thức học tập và nghịch ngợm “nhất quỷ nhì ma” như nhau. Thậm chí, tại phố thị, các em học sinh thường bị phụ huynh đốc thúc học hành, nài ép đến trường. Còn ở vùng sâu vùng xa này, cuộc sống đơn thuần dựa vào lao động chân tay nên nhiều cha mẹ muốn con mình ở nhà để thêm người lao động. Họ quan niệm rằng học thêm cái chữ rồi lại cắm đầu vào nương rẫy thì có giải quyết được gì đâu. Để các em nhỏ được đến trường, các cấp chính quyền và thầy cô đã phải nỗ lực giải thích, vận động đồng bào hiểu được sự quan trọng của việc xóa mù chữ, tiếp thu kiến thức. Vì vậy, khi đến trường, các em đều tự nguyện và phải cố gắng nhiều. Thế nên có quan trọng gì chuyện đến sớm hay muộn, miễn sao mỗi lần đến trường, các em có thể tích lũy thêm cho mình chút kiến thức, hiểu biết thêm về cuộc sống là quá đủ rồi.

Đó là những điều mà cô Hoa học được khi rời trường huyện về dạy tại một ngôi trường vùng sâu vùng xa. Lúc đầu cô khá lúng túng khi phải đối mặt với hàng loạt khó khăn về điều kiện sinh hoạt lẫn ứng xử với đồng bào dân tộc thiểu số. Nhưng sau một thời gian sinh sống gần gũi với đồng bào, nhận ra được những điều tốt đẹp của bà con thì càng ngày cô càng gắn bó và yêu quý những ngôi trường vùng cao.

Lần này, cô giáo dạy tại bản Năng đã đến tuổi về hưu nên cô Hoa được phân công thay thế. Thầy cô giáo ở vùng sâu vùng xa cũng khác mọi người. Nếu tại các huyện thị, thầy cô chỉ cần dạy tốt một môn hay một cấp lớp là đủ, thì các thầy cô vùng cao thường phải phải nắm được nhiều chương trình và bộ môn học để đảm đương các lớp học ghép. Ở bản Năng này cũng vậy, 43 em học sinh mà chia thành bảy lớp, có lớp chỉ dạy từ ba đến bốn em. Thành ra cô giáo trước nghỉ hưu rồi thì rất cần một giáo viên giàu kinh nghiệm thay thế. Cô giáo Hoa là một người như vậy.
 
Top Bottom