T
thanhthuytu
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Nó lên Sài Gòn học thấm thoắt cũng đã 8-9 tháng trối qua. Cái thời gian 8-9 tháng nó sống trên Sài Gòn để nó theo đuổi hành trình mơ ước của nó là "học". Vì dưới quê nhà nó, không có đủ điều kiện để có thể cho nó đến trường nữa. Nó lên Sài Gòn sớm hơn thời gian học 2 tháng. Trong 2 tháng đầu nó rất gian nan và rất khổ, nó quần quật làm đủ thứ việc để nó kiếm tiền. Trong đầu nó chỉ biết kiếm tiền sao cho thật nhiều để tháng 9 nó có thể nhập trường. Lúc đầu nó rất khó khăn, vì khi nó lên Sài Gòn nó chỉ có vỏn vẹn 153 ngàn trong túi thôi. Cô hiệu phó trường nó biết chuyện và giúp đỡ nó một thời gian đầu. Nó rất hạnh phúc vì cô ấy đôi lúc rất thương nó và quan tâm chăm sóc nó cũng kỹ lưỡng. Đến lúc nó tựu trường, nó cũng rời khỏi ngôi nhà của cô hiệu phó, nó làm thêm ít dần. Nó lên nhà thờ xin vào ở Mái Ấm, nó đã được chấp nhận và nó được nhận vào Mái Ấm Quận 3 cách trường nó 45 phút đạp xe đạp. Nó vui mừng và không lời nào tả được trong cảnh đó của nó. Bởi vì nó không nhà cửa, nó không đủ ăn, không đủ mặc. Tiền làm thêm ngoài giờ học có là bao so với tiền mà nó phải đối đầu nên nó vô Mái Ấm ở. Cuộc sống ở mái ấm cũng không êm đềm cho mấy, nó hay khóc nhưng nó chấp nhận tất cả chỉ vì được đi học và được nhà thờ cho tiền đóng tiền học. Nó chấp nhận những sĩ vả từ những đứa em cùng mái ấm, bởi vì nó là "ma mới". Nó sống trong mái ấm được một thời gian cũng khá dài. Sự cố lại xảy ra đối với nó, gia đình nó có tang. Một người bà của nó ra đi, nó buồn và suy sụp trong một thời gian khá dài. Về chịu tang xong nó lên Sài Gòn nó không còn sức lực để sống nữa, nó nằm viện gần nữa tháng vì bị suy nhược kèm theo bị sốt xuất huyết. Nó nằm viện trong lòng buồn và nhớ về bà lắm! Lúc bà gần mất nó chẳng ở kề bên, nó nhớ bà...mà nó không gặp được bà lần cuối! Lên Sài Gòn mà những dòng nước mắt nó cứ lăn dài, những đêm nằm ngủ nó nhớ về bà nó cũng hay khóc. Bởi vì...nó là đứa trẻ mồ côi từ khi lọt lòng. Nó chỉ có ông bà nuôi nó thôi, tuy ông bà nó cũng không thương nó nhiều bằng những đứa khác nhưng dù gì nó cũng được nuôi nấng. Kể từ đám tang xong nó coi như là đứa trẻ không nơi nương tựa...Nó không muốn bị gọi là mồ côi không nơi nương tựa nhưng sự thật là như thế. Nó không ở mái ấm nữa, nó chuyển sang ở bên Thủ Đức cùng với một người bạn tốt. Người bạn đó cũng tốt và giúp đỡ nó suốt những tháng ngày dài trước tết Tây. Những tháng ngày đó tuy nó phải thức sớm để đi học về thì đã tối. Nó vẫn cố gắng và luôn cố gắng! Cuộc đời nó vẫn trôi nổi cho đến khi nó quay lại nhà thờ nhờ giúp đỡ tiếp. Cái ngày đầu tháng 1 nó lại được nhà thờ giúp đỡ đưa về Mái Ấm khác và bây giờ nó vẫn sống ở đấy. Tuy không nhận được nhiều hạnh phúc. Hiện giờ nó ở Mái Ấm cũng như là không có ở vậy, nó không thích về đấy. Nó đói, nó bệnh không ai thèm để mắt đến nó. Nó buồn lắm và nó càng thu mình. Chiều nay nó lên trường xin đơn bảo lưu, nó chưa dám nói ai trong nhà thờ hết...Một ngày nào đó nó cũng phải nói cho những người trong nhà thờ biết...Nhưng nó cũng không biết phải làm sao. Nó bảo lưu, nó không học nữa cũng đúng. Vì bây giờ nó chẳng có tiền để ăn, chẳng có chỗ ở ổn định...Cuộc sống nó quá bấp bênh. Bây giờ nó dự định sẽ về lại quê hương nó đó là Cần Thơ để tìm việc làm để làm. Nó làm trong một năm nó dành dụm để nó lại lên Sài Gòn. Nó cố gắng trong một năm bảo lưu này mong sao nó được một cuộc sống khá hơn so với hiện tại trong thời gian tới khi nó lên Sài Gòn...Liệu quyết định của nó có quá nông nỗi và khờ khạo không.???Nó quyết định như thế có sai không??? Mong mọi người giúp đỡ nớ trong chuyện này với! Bây giờ nó không biết phải làm sao nữa ngoài việc khóc...Khi nó viết những dòng này nó khóc nhiều lắm!