- 19 Tháng sáu 2018
- 895
- 462
- 101
- 20
- Hà Nội
- Good bye là xin chào...


Đề bài: So sánh cảnh mùa xuân trong 4 câu thơ đầu và 6 câu thơ cuối đoạn trích “Cảnh ngày xuân” để thấy được “cảnh trong thơ Nguyễn Du không đứng yên mà luôn vận động”.
=> GỢI Ý:
- Cảnh mùa xuân trong 4 câu thơ đầu: Cảnh buổi sáng một ngày xuân trong tiết Thanh minh; không gian tràn ngập sự sống, mọi chuyển động đều rất nhanh ( D/c: cánh chim én rộn ràng bay liệng trên bầu trời, thời gian trôi rất nhanh, ánh sáng đẹp, trong lành, sắc xanh của cỏ, màu trắng của hoa lê); không khí đông vui, náo nhiệt; cảnh phù hợp với tâm trạng con người: vui tươi, náo nức .
- Cảnh mùa xuân trong 6 câu cuối: cảnh chiều tà: đẹp, vẫn mang cái thanh, cái dịu của mùa xuân ( nắng nhạt, khe nước nhỏ, nhịp cầu nhỏ bắc ngang) nhưng buồn, mọi chuyển động đều nhẹ nhàng, chậm rãi ( D/c: mặt trời từ từ ngả bóng về tây, bước chân người thơ thẩn, dòng nước uốn quanh); không khí nhộn nhịp, rộn ràng của lễ hội không còn nữa,nhịp sống chậm hơn, tất cả đang nhạt dần, lặng dần; tâm trạng con người đã thay đổi: bâng khuâng, xao xuyến.
=> Tâm trạng con người thay đổi, cảnh cũng thay đổi, “cảnh trong thơ Nguyễn Du không đứng yên mà luôn vận động”, cảnh vận động trong tâm trạng, phù hợp với tâm trạng con người => Cách “tả cảnh ngụ tình” tài tình, bậc thầy trong thơ Nguyễn Du.
=> GỢI Ý:
- Cảnh mùa xuân trong 4 câu thơ đầu: Cảnh buổi sáng một ngày xuân trong tiết Thanh minh; không gian tràn ngập sự sống, mọi chuyển động đều rất nhanh ( D/c: cánh chim én rộn ràng bay liệng trên bầu trời, thời gian trôi rất nhanh, ánh sáng đẹp, trong lành, sắc xanh của cỏ, màu trắng của hoa lê); không khí đông vui, náo nhiệt; cảnh phù hợp với tâm trạng con người: vui tươi, náo nức .
- Cảnh mùa xuân trong 6 câu cuối: cảnh chiều tà: đẹp, vẫn mang cái thanh, cái dịu của mùa xuân ( nắng nhạt, khe nước nhỏ, nhịp cầu nhỏ bắc ngang) nhưng buồn, mọi chuyển động đều nhẹ nhàng, chậm rãi ( D/c: mặt trời từ từ ngả bóng về tây, bước chân người thơ thẩn, dòng nước uốn quanh); không khí nhộn nhịp, rộn ràng của lễ hội không còn nữa,nhịp sống chậm hơn, tất cả đang nhạt dần, lặng dần; tâm trạng con người đã thay đổi: bâng khuâng, xao xuyến.
=> Tâm trạng con người thay đổi, cảnh cũng thay đổi, “cảnh trong thơ Nguyễn Du không đứng yên mà luôn vận động”, cảnh vận động trong tâm trạng, phù hợp với tâm trạng con người => Cách “tả cảnh ngụ tình” tài tình, bậc thầy trong thơ Nguyễn Du.