snow princess

  • Thread starter congchuabuongbinh_xinhdep
  • Ngày gửi
  • Replies 16
  • Views 744

C

congchuabuongbinh_xinhdep

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Có ai đã từng nghe câu chuyện về nàng công chúa tuyết chưa? Đó là một truyền thuyết đã có từ rất lâu rồi, từ khi những hạt tuyết đầu tiên rơi xuống Trái Đất này……..
Người ta vẫn thường kháo nhau không nên ra ngoài lúc tuyết rơi nặng hạt, vì đó là lúc nàng công chúa băng giá sẽ xuất hiện, mang theo những con người xấu số về lâu đài của cô ta và họ sẽ không có cơ hội trở về.......
Casting:
- Gelée: nữ chính, rất lạnh lùng, có khả năng sử dụng phép thuật. Sở hữu một vẻ ngoài tuyệt đẹp: mái tóc màu tím dài thướt tha, khuôn mặt thanh tú, môi đỏ mọng, đôi mắt tím to tròn, mi dài cong vút, làn da trắng hồng, mềm mại......dù sắc đẹp của cô khiến vô số người say mê( kể cả các nam thần) nhưng Gelée chưa từng yêu ai.
- Vũ Phong: nam chính, là người mạnh mẽ, lạc quan và yêu đời. Anh có dáng vóc khá chuẩn, cơ bắp săn chắc và khỏe mạnh. Phong khá điển trai với đôi mắt sáng và nụ cười toả nắng.
Phần 1: Gặp gỡ
Mùa đông đã đến, tuyết phủ trắng xoá khắp nơi, những cơn gió lạnh buốt len lỏi vào từng ngôi nhà khiến mọi người thi thoảng phải rùng mình vì lạnh………
- Con lại ra ngoài nữa ư? – Nữ hoàng Glora nhẹ nhàng hỏi.
Gelée nhìn bà, đáp gọn lỏn:
- Vâng thưa mẹ!
Nói rồi cô quay gót bước ra khỏi cửa, nữ hoàng Glora lặng nhìn dáng cô đang dần xa và bà bất giấc thở dài. 1000 năm trước, khi bà sinh cô ra, cô chỉ khóc một lần duy nhất, từ đó đến nay, đã rất lâu rồi Gelée không khóc cũng rất ít có những nụ cười thật sự, cô lúc nào cũng chỉ nở những nụ cười lạnh lùng…......
Nữ hoàng Glora đứng lặng hồi lâu rồi cũng quay trở về phòng vì bà còn nhiều việc để giải quyết. Lúc này, tuyết đang rơi không ngừng, mỗi lúc càng rơi nhiều hơn, thấp thoáng trong màn tuyết, Gelée đang cưỡi trên một con bạch mã, hướng chú ngựa về hướng một ngọn núi. Con ngựa vỗ cánh bay theo ý cô và hướng về phía ngọn núi, về phía ngôi làng nhỏ nơi Vũ Phong đang sinh sống cùng mẹ.
**********************************************************************************
-Phong à, con đi đâu vậy? tuyết đang rơi nhiều lắm, không ra ngoài được đâu, nguy hiểm lắm, khụ….khụ….-bà Thiên Châu vừa nói, vừa ho không ngừng. Phong vôi đến đỡ lấy bà và dìu và vào giường. Tuyết rơi nhiều quá, nhà anh lại nghèo nên ngôi nhà nơi hai mẹ con đang ở chỉ là một ngôi nhà nhỏ và không chắc chắn. Gió cứ đua nhau ùa vào nhà khiến mẹ anh không ngừng run rẩy. Phong đỡ mẹ nằm xuống, lấy chăn đắp cho bà rồi toan quay lưng bước đi. Anh vừa quay đi, mẹ anh như hét lên:
- Không, con không được đi, con sẽ không thể quay về được, cô ta sẽ bắt con đi, con không được đi…..khụ….khụ…..
Phong vội quay lại, anh ôm lấy bà:
- Mẹ à, mẹ bình tĩnh lại đi, con không đi, không đi đâu. Mẹ bình tĩnh lại đi….
- Con không được đi, cô ta sẽ bắt con đi, con sẽ không thể trở về……khụ….khụ…..
- Cô ta là ai hả mẹ? Sao lại bắt con? - anh cảm thấy ngạc nhiên lắm.
Mẹ anh từ từ kể lại:
- Đã từ rất lâu rồi, mọi người ai cũng biết về câu chuyện cô công chúa tuyết, cứ mỗi khi đông về, nhất là khi tuyết rơi nhiều, cô ta lại đi khắp nơi trên con bạch mã có cánh…..khụ…khụ……
Bà lại tiếp:
- Cô ta đi đến đâu nơi đó sẽ trở nên vô cùng lạnh lẽo và nếu ai gặp cô ta trong tiết trời này thì họ sẽ có được một nguyện vọng, nhưng bù lại, họ sẽ bị bắt đi, hoặc là sẽ chết…..
- Nhưng mà mẹ à, đó chỉ là chuyện kể thôi mà. Làm sao biết được đây có phải là sự thật hay không chứ?
Bà Thiên Châu nắm lấy tay anh, nhìn thẳng vào anh:
- Đây là chuyện có thật, đã từng có người gặp cô ta và………anh ta đã chết, mọi người tìm thấy xác của anh ta đã chết cóng trong rừng, trước đó, người ta thoáng thấy bóng dáng của một cô gái với mái tóc màu tím rất dài……..
Nói đến đây, bà im bặt trong sợ hãi. Sau một lúc, bà lại tiếp:
- 40 năm trước, mẹ và mọi người trong làng đã tận mắt chứng kiến chuyện này, cho tới bây giờ, không ai có thể quên được việc đó….khụ…..khụ……
Nói xong, bà thiếp đi, Phong ôm mẹ vào lòng, anh khá bàng hoàng trước những điều mẹ vừa kể. Nhưng khi thấy mẹ dù chìm trong giấc ngủ vẫn không ngừng ho và run rẩy, bệnh của mẹ anh nặng lắm rồi, nếu có thể khiến mẹ anh khỏe trở lại, anh sẽ làm tất cả anh, trước mắt, anh sẽ đi vào rừng để săn thú và tìm một ít củi, ít nhất cũng khiến mẹ anh ấm áp.
Nghĩ vậy, anh lấy bộ cung tên và đi vào rừng. Dù đã thiếp đi nhưng có lẽ bà Thiên Châu cũng đã linh cảm thấy điều gì đó, bà không ngừng gọi tên anh nhưng đã muộn mất rồi, Phong đã đi vào rừng, không hề biết rất xa xôi trên bầu trời xám xịt kia, Gelée đã nhìn thấy anh…………..
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 1.1: Gặp gỡ
Trong màn tuyết, Gelée đã nhìn thấy Phong, cô khẽ mỉm cười - một nụ cười còn lạnh hơn cả tuyết. Như biết ý cô, chú ngựa vẫy cánh bay về phía Phong, mỗi lúc một gần hơn và tuyết cũng rơi mỗi lúc một nhiều hơn.
Trong giờ phút này, Phong không hề biết gì, trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ về mẹ và rồi từ trên bầu trời, Gelée nhẹ nhàng xuống ngựa, hạ xuống mặt đất nhẹ tựa lông hồng. Những ngón tay thon thả, trắng muốt bắt đầu giơ ra phía trước, đôi môi cô bắt đầu thì thầm một điều gì đó và ngay lập tức, người của Phong trở nên cứng đơ, anh không thể cử động được nữa. Gelée tiến đến trước mặt anh, những ngón tay mềm mại bắt đầu vuốt ve khuôn mặt của anh. Bàn tay cô vuốt đến đâu, Phong như đông cứng lại….lạnh quá…bàn tay của cô ấy lạnh hơn bất kì thứ gì anh từng gặp……..
Cô bắt đầu hỏi anh:
- Này chàng trai, ta sẽ ban cho anh một điều ước, anh có ước nguyện gì không? Nhưng bù lại, anh sẽ thuộc về ta, đồng ý chứ?
Phong nhìn cô say đắm, lần đầu tiên anh nhìn thấy một người con gái đẹp đến như thế này, giọng nói của cô thánh thót như tiếng chuông ngân, làn da mịn màng trắng muốt, đôi môi đỏ đầy sức quyến rũ…… và mái tóc màu tím dài chấm gót.Nghe cô nói, anh bừng tỉnh, anh chợt nhớ về lời mẹ, chẳng lẽ đây chính là công chúa tuyết đây ư? Nếu đúng là cô ta, mình sẽ thật sự có được một điều ước ư? Mẹ mình sẽ không phải chịu khổ nữa….
Và rồi Phong cũng quyết định, anh nhẹ nhàng nói với Gelée:
- Nếu cô đúng là nàng công chúa tuyết, ta chỉ có duy nhất một nguyện vọng thôi, cô có thể thực hiện được chứ?
- Dĩ nhiên, nhưng bù lại, anh sẽ thuộc về ta, được chứ? – Cô nhẹ nhàng nói.
- Được, tôi đồng ý, tôi chỉ muốn mẹ tôi có được một cuộc sống tốt hơn bây giờ, có cái ăn, cái mặc và nơi ở tốt………..
Nghe anh nói, Gelée mỉm cười:
- Được thôi chàng trai, nguyện vọng của ngươi sẽ trở thành hiện thực, khá khen cho ngươi, nếu điều ước của ngươi cũng giống những tên ta gặp trước đây thì bây giờ ngươi đã trở thành một cái xác không hồn rồi đó…..
Cô vừa dứt lời, một trận gió nổi lên, cuốn lấy Phong và đưa anh trở về nhà. Trước mắt anh, túp lều nhỏ đã biến mất, thay vào đó là một ngôi nhà khang trang và rộng lớn, trong nhà có rất nhiều đồ đạc sang trọng cùng những người hầu đang chào đón anh về. Anh nhìn thấy mẹ anh đã khoẻ mạnh và chạy ra ôm lấy anh, anh mừng lắm, anh ôm lấy bà:
- Thấy mẹ khỏi bệnh con mừng quá mẹ à.
Bà Thiên Châu nhìn anh tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Mẹ bệnh khi nào chứ? Con đang trù ẻo mẹ đấy à?
Anh cũng ngạc nhiên không kém, cách đây vài giờ, mẹ anh bệnh rất nặng, vậy mà giờ lại không nhớ mình đã bệnh sao?
Trong lúc anh đang suy nghĩ, một luồng hơi lạnh quấn lấy người anh và Gelée xuất hiện, vẫn với nụ cười lạnh giá, cô nói:
- Điều ước của anh, ta đã thực hiện, mẹ anh sẽ không gì về khoảng thời gian hai người sống cực khổ đâu và bà ta sẽ được chăm sóc chu đáo. Đến lúc anh thực hiện lời hứa với ta rồi đấy.
Phong nhìn cô rồi quay lại phía mẹ anh:
- Mẹ hãy giữ gìn sức khoẻ, xin phép mẹ con đi….
Do bị Gelée thực thi phép khống chế, bà Thiên Châu đã vui vẻ tiễn anh đi dù bà đang khóc trong lòng, bà không hề muốn anh đi nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.
Rồi anh cưỡi lên con ngựa theo yêu cầu của cô, cô bay lên, kéo theo chú ngựa về lâu đài. Anh không hề biết, khi họ vừa rời khỏi, bà Thiên Châu đã khóc đến ngất đi, nhưng Gelée đâu dễ dàng để bà gặp nguy hiểm đến tình mạng, đơn giản vì cô đã nói gì là sẽ thực hiện. Và cô cứ kéo con ngựa bay về hướng lâu đài, phía sau cô, Phong đang ngoái đầu nhìn về phía ngôi nhà của mình, khuôn mặt buồn vời vợi.
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 2: Lâu đài lạnh giá
Lúc này, nữ hoàng Glora đang ngồi bên khung cửa sổ, bà miên man nghĩ về ngày xưa thì từ trong màn tuyết dày, Gelée xuất hiện, chỉ lạ là cô không hề cưỡi ngựa mà là đang bay. Nữ hoàng Glora thấy ngạc nhiên lắm, nhưng khi cả người và ngựa ra khỏi màn tuyết kia, bà mới hiểu vì sao…….
Trên lưng chú ngựa trắng của cô bây giờ đang có một chàng trai………
- Lại thêm một người nữa ư? – bà thầm nghĩ.
Bà quay người đi khỏi khung cửa sổ rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.
- Chào mẹ! - Gel ée vừa đẩy cửa bước vào, vừa nói.
- Chào con, con lại mang ai về thế? Không phải chúng ta từng nói về việc này rồi sao? Không được bắt người về đây.
- Con cho họ một điều ước, họ tự nguyện theo con, thế thì có gì là sai chứ?
Nói rồi, cô quay đi, tiến ra ngoài và dẫn Vũ Phong vào trong lâu đài.
- Tự giới thiệu đi. – Cô lạnh lùng ra lệnh.
Phong quì xuống, hành lễ trước nữ hoàng Glora:
- Thưa nữ hoàng, tôi tên là Vũ Phong, cha tôi đã mất từ khi tôi còn rất nhỏ, hiện tôi chỉ còn mẹ……- nói đến đây, anh im bặt.
- Thôi được rồi, ta hiểu rồi, đứng dậy đi.
Nữ hoàng Glora quay sang Gelée, bà ngỏ ý muốn nói chuyện riêng với anh, cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ gật đầu rồi quay đi, không hề để ý tới chàng thanh niên đang cắn răng chịu đựng cái lạnh trong toà lâu đài này.
Lúc này, nữ hoàng từ tốn nói chuyện với Vũ Phong, bà hỏi anh có muốn trở về hay không? Bà có thể giúp anh……..nhưng Phong đã từ chối. Anh vốn rất trọng lời hứa, đã hứa thì không bao giờ anh không thực hiện. Nghe anh nói thế, nữ hoàng khẽ thở dài:
- Nếu cậu đã quyết như thế, ta sẽ tôn trọng quyết định của cậu, ta hứa với cậu sẽ chăm sóc mẹ của cậu thật tốt, hãy yên tâm ở lại đây, con gái ta – cô công chúa bé bỏng của ta, không hề có ý xấu, hy vọng cậu có thể hiểu được nó.
- Vâng, cám ơn nữ hoàng.
Khi họ trò chuyện xong, nữ hoàng Glora mới nhận thấy cậu thanh niên này đang khẽ run rẩy, da cũng đã tím tái cả nhưng cũng không hề than vãn một câu nào. Bà liền chạm tay vào người Phong, cảm nhận được cái rùng mình của anh khi tiếp xúc với bàn tay lạnh giá của bà và bà khẽ đọc một câu thần chú. Phong cảm thấy cơ thể anh đang ấm dần lên, cái lạnh tê tái nơi đây đã biến mất mà thay vào đó là sự ấm áp đang lan toả khắp cơ thể anh.
Sau khi niệm chú xong, nữ hoàng rời tay khỏi người anh, bà nhẹ nhàng nói với anh:
- Bây giờ cậu hãy ra ngoài, tìm một ngôi nhà kính và hãy gặp Gelée, con bé sẽ giao nhiệm vụ cho cậu. Khi ra ngoài, nhớ khép cửa lại.
- Vâng, tôi biết rồi. – Phong đáp.
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 2.1: Lâu đài lạnh giá
Phong bước ra ngoài, tuyết đang rơi trắng xoá cả một khu vườn rộng lớn, ngôi nhà kính cũng không quá khó tìm bởi vì nó rất lớn. Ngôi nhà nằm bên trái của toà lâu đài, nhưng điều kì lạ là nó không hề bị tuyết bao phủ mặc dù khắp nơi tuyết rơi không ngừng. Anh tiến về phía ngôi nhà kính. Đến trước cửa, anh khẽ gõ cửa…….im lặng………., anh lại gõ thêm một lần nữa,…………….lại im lặng………………. Anh khẽ đẩy cánh cửa vào và nhẹ nhàng khép lại. Khung cảnh phía trong ngôi nhà khiến anh bất ngờ hết cỡ, phía góc trong của ngôi nhà là một cây đại thụ<t/g giải thích: vì trần nhà cao nên cây mới mọc được, không thì banh nóc rồi!!!! > đang mọc xum xuê, cành lá tươi tốt hệt như vào mùa xuân, xung quanh là những đoá hồng trắng đang nở rộ. Cảnh vật ở đây thật sự khiến anh ngỡ ngàng, anh cứ tưởng nơi lạnh giá này sẽ không khác gì một vùng đất chết, nhưng cảnh vật này thật sự có thể khiến con người cảm thấy bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nó.
Vắt vẻo trên một cành cây lớn, anh thấy mái tóc dài màu tím của Gelée đang xoã xuống và có vẻ như cô đang ngủ. Không muốn đánh thức cô, anh khẽ bước đến và ngồi xuống, tựa đầu vào thân cây…….
Ở nơi yên tĩnh như thế này, anh lại nhớ về mẹ, không biết lúc này mẹ anh đang làm gì, có khoẻ mạnh hay không………. Phong ngồi suy nghĩ miên man rồi anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
*************************************************************************************
Từ trong giấc ngủ, Gelée cũng đã thức dậy, cô nhẹ nhàng rời khỏi cành cây và nhẹ nhàng đáp xuống đất. Do không nhìn thấy Phong đang ngồi ngủ nên chỉ vừa bước hai bước, cô đã ngã nhào vào người anh khiến Phong giật mình tỉnh giấc. Cô đứng phắt dậy, quay lưng tiếp tục bước đi, bỏ lại sau lưng chàng trai đang ngơ ngác vì không biết chuyện gì xảy ra. Phong vội chạy theo cô:
- Khoan đã, dừng lại một chút….
Cô dừng lại, tỏ vẻ lạnh lùng:
- Chuyện gì? – Cô lạnh lùng nói.
- Lúc nãy, nữ hoàng có nói rằng cô sẽ giao nhiệm vụ cho tôi, vậy thì nhiệm vụ của tôi là gì? Cô muốn tôi phải làm gì? - Phong ấp úng.
- Làm người hầu của tôi. Bây giờ thì đi theo tôi.
Nói xong, cô tiếp tục bước đi. Bên ngoài trời đã sập tối, cảnh vật càng trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết. Rồi họ bước vào trong lâu đài, đến trước một căn phòng, Gelée chỉ tay vào đó, nói với Vũ Phong:
- Từ bây giờ, đây là phòng của anh, sáng mai, khi mặt trời vừa xuất hiện trên bầu trời, hãy đến đánh thức ta.
- Tôi biết rồi, nhưng phòng cô ở đâu?
- Căn phòng thứ ba, ở dãy hành lang màu bạc.
Cô toan quay người bước đi nhưng như sực nhớ điều gì đó, cô quay đầu lại:
- Hãy đi về hướng cánh cổng màu bạc và tìm những bậc thang màu tím, phòng ta ở đó. Tuyệt đối đừng trễ giờ.
Nói xong, cô quay lưng bỏ ra ngoài, không để anh có cơ hội nói gì thêm.
Phong nhìn quanh căn phòng. Căn phòng có ba cửa sổ, một chiếc giường ( rất lớn) và rất nhiều đồ vật. Tất cả mọi thứ trong căn phòng đều được khảm vàng và đá quý nhưng trông có vẻ rất lạnh lẽo. Anh nhìn xung quanh, có lẽ căn phòng này đã lâu không có người ở do đồ vật rất lộn xộn mặc dù không hề có một tí bụi nào.< mình không có khiếu miêu tả nên các bạn thông cảm nhé >
Sau một ngày như hôm nay, anh không do dự tiến về phía chiếc giường rồi nằm ngay xuống. Anh nhớ lúc Gelée ngã vào người anh, đầu tựa vào ngực anh, dù chỉ là trong chốc lát nhưng tim anh vẫn đập thình thịch, cho tới bây giờ, anh vẫn còn có cảm giác mùi hương của cô vẫn còn bám vào áo anh……Anh khẽ mỉm cười rồi chìm sâu vào giấc ngủ< yêu rồi!!!!! yêu rồi!!!!! >.
*************************************************************************************
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 2.2: Lâu đài lạnh giá
Khi trở về phòng, Gelée mới rũ bỏ cái vẻ ngoài lạnh lùng kia, cô cảm thấy tim mình như rung lên khi ngã lên người Phong, cô không biết chuyện gì đang xảy ra với trái tim của cô nữa, điều này khiến cô cảm thấy bối rối bởi vì chưa bao giờ cô có những xúc cảm như thế này. Cô khẽ thở dài:”Chuyện gì thế này?” – Cô tự hỏi bản thân. Cô mở toang cửa sổ và nhìn ra ngoài, hoa tuyết đang rơi rất nhiều. Cô giơ tay ra bắt lấy một vài bông hoa tuyết và ngắm chúng, tâm trạng cô dần trở nên thoải mái hơn, một lúc sau, Gelée với tay đóng cửa sổ lại và cô bắt đầu thay quần áo, rũ bỏ lớp áo choàng bên ngoài xong, cô bắt đầu cởi áo trong và mặc vào bộ váy ngủ không tay và dài chấm gót. Gelée đến trước gương để chải tóc, sau đó cô lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Phong đã thức dậy, theo lời hướng dẫn của Gelée, anh tìm cánh cổng màu bạc, mở cách cổng ra, một khoảng không gian rộng lớn xuất hiện. Anh bước vào trong, nhìn xung quanh, những bậc thang màu tím cũng không quá khó tìm khi nó quá nổi bật trong căn phòng màu bạc này.
Khi đến trước cửa phòng của Gelée, anh toan đẩy cửa bước vào nhưng anh bỗng khựng lại. Phong cảm thấy ngại vì dù sao đây cũng là phòng của một cô gái, nhưng chính cô gọi anh đến cơ mà, nghĩ đến đó, anh khẽ đẩy cửa bước vào.
Phòng của cô có màu tím nhạt, đồ vật được sắp xếp rất cẩn thận và đẹp mắt. Anh bước đến giường cô, chiếc giường trong suốt được khắc bằng những hoạ tiết rất cầu kì và tuyệt đẹp. Trên giường, cô vẫn còn đang ngủ, Phong như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô. Làn da trắng mịn, lông mi dài cong vút, đôi môi đầy sức quyến rũ thỉnh thoảng lại hơi cong lên. Phong khẽ chạm tay vào má cô, rất lạnh nhưng cũng rất mềm. Anh rút tay ra nhưng đầy luyến tiếc, anh đứng cạnh giường cô, bắt đầu gọi cô dậy:
- Thưa công chúa, trời đã sáng rồi, xin người hãy thức dậy.
- Uhmmm….mmmm…- Cô khẽ trở mình nhưng vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ.
- Thưa công chúa, trời đã sáng rồi ạ - Phong tiếp tục gọi cô nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Anh tiến đến giường cô và giật chăn ra, toan gọi cô dậy nhưng những gì hiện ra trước mắt khiến anh như đông cứng. Trang phục cô đang mặc là một bộ váy bó ngang ngực, không tay và dài phủ qua chân, vì thế làn da trắng trắng ngần và bộ ngực đầy đặn của cô hiện ra trước mắt anh như đang mời gọi. Anh tiến gần hơn tới cô và đột nhiên…..bế thốc cô lên. Gelée giật mình mở to mắt ra. Nhìn thấy anh, cô hét toáng lên<lần đầu tiên trong 200 năm trở lại đây>:
- Anh đang làm cái gì thế hả?
- Tôi đang đánh thức cô dậy đó mà – Anh cười – Chẳng phải hôm qua công chúa ra lệnh cho tôi phải đánh thức cô dậy đó sao?
Gelée tuy tức nhưng đồng thời cũng cảm thấy ngại vì đây là lần đầu tiên có người bế cô như vậy. Cô nằm trên tay anh, đôi tay rắn chắc và ấm áp vô cùng. Tuy ngại nhưng cô chẳng hề biểu lộ ra mặt, cảm giác ngày hôm qua lại xuất hiện: “Lại nữa, lại là cảm giác này, chuyện gì thế nhỉ?” – Cô thầm nghĩ và cô lạnh lùng nói với Phong:
- Cho ta xuống.
Anh đặt cô xuống, tiếp tục mỉm cười:
- Vâng, thưa công chúa.
Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn thẳng vào anh:
- Giúp ta thay quần áo.
- Hả? – Nghe cô nói, anh ngạc nhiên lắm, dù gì cô cũng là con gái mà. Anh cứ ngỡ mình nghe nhầm.
- Giúp ta thay áo, chọn bộ nào cũng được.
Nói xong, cô chỉ tay về phía cái tủ bằng gỗ chạm khắc rất lớn. Anh đến bên cái tủ, mở ra và bắt đầu suy nghĩ. “Chọn bộ nào đây nhỉ?” và anh nhìn thấy một bộ y phục có hoạ tiết màu đỏ rực rỡ với lớp áo trong màu hồng nhạt. Trông nó cực kì lộng lẫy và phù hợp với những cảm giác mà anh có được vào sáng hôm nay. Gỡ bộ quần áo ra khỏi lớp băng trong tủ, anh đem đến trước mặt cô:
- Tôi chọn bộ y phục này, thưa công chúa.
- Được, giúp ta mặc vào.
Mặt anh bắt đầu hơi ửng đỏ, anh lấy lớp áo trong màu trắng mặc vào cho cô, tiếp đến là lớp áo trong màu hồng nhạt và cuối cùng là lớp áo ở bên ngoài – lớp áo có hoạ tiết rực rỡ và cầu kì <giống như kimono đó>
Mặc xong, anh theo cô ra ngoài, cô dẫn anh đến một căn phòng màu trắng, ở giữa phòng là một cái bàn rất dài với tổng cộng có khoảng hơn 20 tấm đệm ngồi. Cô đến một bên đầu của bàn và khẽ ngồi xuống < ngồi theo kiểu Nhật>.Khoảng một phút sau, nữ hoàng Glora cũng đến, bà ngồi ở đầu bàn bên kia và gia nhân bắt đầu dọn thức ăn ra. Nữ hoàng Glora nhìn anh rồi hướng mắt về cái bàn nhỏ ở bên cạnh, bảo anh ngồi xuống. Bữa sáng của họ và của Phong giống nhau, chỉ khác là phần ăn của họ được trang trí đẹp hơn mà thôi. Anh bắt đầu ăn, những món ăn này rất ngon, nào là tôm, cá, bào ngư và cả những thứ anh chưa từng thấy bao giờ. Anh khẽ nhìn về phía mẹ con nữ hoàng, không ai nói với ai một lời nào cả khiến không khí im lặng một cách đáng sợ. Sau bữa sáng, anh cùng Gelée ra vườn, anh hỏi cô:
- Thưa công chúa, tôi có thể hỏi người một chuyện được không?
- Chuyện gì? – Cô vẫn rất lạnh lùng.
- Những loại thực phẩm đó, làm sao có thể chuyển đến đây được thế ạ?
- Mỗi năm, một số gia nhân sẽ đến thế giới của các ngươi và mua về đây những loại thực phẩm đó, hơn nữa, ở đây cũng có những loại thực phẩm riêng.
- Nhưng nếu tận 1 năm thì không phải thức ăn sẽ hỏng hết sao? – Phong hơi ngạc nhiên.
- Không có thứ bị bị hỏng cả, ở nơi đây, mọi thứ là vĩnh cửu, những thứ thực phẩm đó lúc nào cũng như lúc vừa đem về vậy.
Nói xong, cô tiếp tục đi về phía khu rừng ở cạnh ngôi nhà kính. Trong rừng, cây cối phủ lên người một lớp tuyết rất dày. Hôm nay tuyết vẫn rơi rất nhiều và phong cảnh vô cùng ảm đạm. Đột nhiên, Phong cảm thấy rất lạnh, cái lạnh như cắt vào da thịt của anh. Anh run lên bần bật, chẳng phải hôm qua nữ hoàng Glora đã làm phép lên người anh sao, tại sao lại lạnh như thế này và rồi anh gục xuống. Trước khi ngất đi, anh thấy khuôn mặt của Gelée cùng đôi mắt tím đang nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt cô mỗi lúc càng gần anh hơn và rồi anh ngất đi.
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 3: Khởi đầu
Phong dần mở mắt ra, “ Không lẽ mình chết rồi ư?”, anh nghĩ.
- Cậu tỉnh rồi à?
Phong như bừng tỉnh, anh tìm kiếm nơi giọng nói phát ra và nhận ra rằng mình đang nằm trong phòng.
Nữ hoàng Glora lại tiếp tục nói:
- Cậu không sao chứ? Cậu đúng là may mắn thật.
- Thưa nữ hoàng, tại sao tôi lại ở đây vậy? – Phong ngạc nhiên hỏi lại.
- Vì phép thuật hôm qua ta thực thi với cậu đã hết tác dụng, mà cái lạnh ở đây không phải thứ mà người thường có thể chịu đựng được đâu, hôm qua là vì cậu ở trong lâu đài nên mới không ảnh hưởng đến tính mạng đó thôi. – Nữ hoàng Glora mỉm cười nhìn Phong.
- Vậy thì tại sao tôi lại sống được? Nữ hoàng đã cứu tôi ư?
Nữ hoàng Glora nhìn Phong đầy ngạc nhiên:
- Cậu thật sự không biết người đã cứu mình là ai ư?
- Không ạ, xin lỗi nữ hoàng.
Nữ hoàng thở dài:
- Cậu đừng có để Gelée biết rằng cậu biết đấy nhé, không thì chắc nó sẽ biến cậu thành một tảng băng mất.
- Vâng, nhưng mà chuyện gì vậy thưa nữ hoàng?
- Nhớ nhé, không được nói đó. Thật ra, chính con bé mới là người cứu cậu đấy. Vì không có thời gian đưa cậu đến gặp tôi nên nó đành phải cứu cậu.
Phong ngạc nhiên lắm:
- Thưa nữ hoàng, như vậy thì có gì không thể nói được chứ?
- Bởi vì ta và Geée làm phép theo hai cách khác nhau, hôm qua ta đặt tay lên ngực cậu để thực thi phép này, nhưng với Gelée, con bé không dùng tay như ta, mà là……..- Nói đến đây, nữ hoàng Glora đột nhiên im bặt, bà đang suy nghĩ xem có nên nói với Phong hay không.
Đột nhiên thấy nữ hoàng Glora im lặng, Phong tò mò lắm, anh liền hỏi:
- Như thế nào thưa nữ hoàng, tôi hứa sẽ không tiết lộ với công chúa đâu.
- Nó không dùng tay như ta, mà là dùng…….môi, môi chạm môi.
Phong ngạc nhiên vô cùng. Anh vừa cảm thấy vui, vừa cảm thấy ngạc nhiên. Cô công chúa xinh đẹp, kiêu kì mà anh đang say mê đã hôn anh, tuy là để cứu anh, nhưng đó cũng là một nụ hôn.
Nữ hoàng Glora khẽ mỉm cười, bà nhẹ nhàng nói với Phong:
- Câu hãy nghỉ ngơi đi, sáng mai hãy đến gặp ta, ta sẽ tiếp tục làm phép giúp cậu, giờ thì hãy nghỉ ngơi đi nhé. Ta ra ngoài đây.
- Vâng, cám ơn nữ hoàng.
Nói rồi, nữ hoàng Glora bước ra ngoài, căn phòng giờ đây chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của Vũ Phong. Anh vẫn còn rất ngạc nhiên vì điều mình vừa được biết. Khẽ đưa tay lên chạm vào môi mình, Phong vừa cố gắng nhớ lại lúc đó, nhưng kí ức của anh chỉ dừng lại lúc khuôn mặt của Gelée đang dần hướng về phía anh, khẽ thở dài, anh nhắm mắt lại, cố gắng ngủ để khỏi phải suy nghĩ nữa.
*************************************************************************************
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 3.1: Khởi đầu
Phòng của Gelée………..
Cốc….Cốc…….
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Gelée chẳng buồn mở, cô chỉ ngồi cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn trời và khẽ thở dài. Nụ hôn đầu của cô đã trao cho hắn ta, “thật đáng ghét mà”, cô nghĩ, bỗng nhiên tim cô lại phát ra tiếng “thình thịch, thình thịch…” liên tục và mặt cô hơi ửng hồng.Ngay cả những bông hoa tuyết cũng chẳng khiến tâm trạng cô khá lên chút nào mà còn khiến cô cảm thấy tệ hơn.
Không thấy cô mở cửa, nữ hoàng Glora thở dài, bà khẽ gọi:
- Gelée, là mẹ đây, con mở cửa ra đi.
Không nghe thấy tiếng trả lời, nữ hoàng Glora đẩy cửa bước vào. Gelée quay lại nhìn bà rồi lại tiếp tục hướng tầm mắt về cảnh vật phía ngoài, lặng lẽ chẳng nói gì cả.
Nữ hoàng Glora đi đến bên cô và ngồi xuống, bà hỏi:
- Con có muốn tâm sự với mẹ không?
- ……………………..
Cô chẳng nói gì, mắt hướng về bầu trời xám xịt, tay mân mê những cánh hoa hồng trắng đang mọc gần cửa sổ. Nữ hoàng Glora mỉm cười nhìn cô:
- Con đang nghĩ về Vũ Phong đúng không?
Nghe nhắc đến tên Phong, Gelée giật thót nhưng cũng nhanh chóng trở về với sự lạnh lùng, ảm đạm như trước. Thấy phản ứng của cô, nữ hoàng Glora đứng dậy, bà khẽ hôn vào má cô, mỉm cười:
- Đi với mẹ nào con yêu, chúng ta đến nhà kính nào.
- Thôi mà mẹ, con không muốn đi.
Nghe cô nói, nữ hoàng Glora mỉm cười “nham hiểm”, bà dùng tay ấn nhẹ lên trán của cô và mỉm cười. Cô nhìn bà ngạc nhiên và cũng như ngay lập tức, cô hiểu ngay việc mẹ cô vừa làm nhưng đã muộn rồi, cơ thể cô tự động đứng dậy. Cô hét ầm lên:
- MẸ!!!!!!MẸ ĐÃ HỨA SẼ KHÔNG BAO GIỜ SỬ DỤNG CHÚ THUẬT NÀY VỚI CON CƠ MÀ!!!! MAU THẢ CON RA!!!!!
- Không phải tại mẹ nhé, là tại con đấy, nếu con nghe lời mẹ thì mẹ cũng đâu có sử dụng phép này đâu chứ, hihi
Nữ hoàng Glora cười phá lên, đã lâu lắm rồi bà mới cười nhiều như thế, đúng là cậu thanh niên tên Phong kia đã làm thay đổi quá nhiều thứ và nhất là con gái của bà. Gelée chẳng hề để tâm đến thái độ của mẹ mình, cô cố gắng giải câu chú thuật này bằng mọi thứ cô biết được nhưng vô ích. Như nhận ra nỗ lực trong vô vọng của cô, nữ hoàng Glora tiếp tục mỉm cười với cô:
- Có thể phép thuật của con rất giỏi, nhưng mẹ vẫn là mẹ con đấy nhé. Bây giờ thì chúng ta đi nào, đến nhà kính nào.
Nói rồi, nữ hoàng Glora đi ra bên ngoài, theo sau là Gelée với khuôn mặt chấp nhận bại trận <dù chị ý cố gắng lắm nhưng cũng không giải được phép trói buộc của mẹ mình>
Khu nhà kính…………
- Mẹ giải chú thuật cho con đi chứ, con đã theo mẹ tới khu nhà kính rồi mà. – Gelée bực dọc nói.
- Được thôi, nhưng mẹ nói trước, con mà trốn thì con sẽ thê thảm đó. – Nữ hoàng Glora vừa cười, vừa nói.
- Dạ vâng! – Gelée miễn cưỡng đáp. <chị ý định trốn đấy, hihi>
Nữ hoàng Glora lại ấn tay vào trán cô, Gelée dần dần có thể cử động theo ý của mình, cô thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, cô quay sang nữ hoàng Glora:
- Mẹ muốn con làm gì ở đây thế?
- Mẹ muốn con tạo hoa hồng màu đỏ. – Nữ hoàng Glora mỉm cười – Chắc hẳn con vẫn còn nhớ trò chơi này đúng không?
- Dạ vâng, nhưng trước giờ con chỉ có thể tạo hoa hồng trắng thôi mà. Đó là lí do vì sao khắp nơi ở đây đều là hồng trắng đó thôi.
- Mẹ biết, nhưng con thử thì cũng đâu hại gì, đúng không nào?
- Nhưng mà……
- Không nhưng gì cà, con có muốn mẹ dùng phép nữa không? – Vừa nói, nữ hoàng Glora vừa giơ tay lên, cười gian.
Nghe đến phép, Gelée chẳng nói gì, cô đến bên cụm hồng trắng, ngắt một cái nụ hoa và bắt đầu niệm chú. Một lúc sau, cô chầm chậm mở mắt ra và nhìn nụ hồng. Cô như đông lại khi nhìn thấy một bông hoa màu hồng trên bàn tay mình.
- Lạ thật, chẳng phải trước giờ dù con cố gắng như thế nào thì nó cũng chỉ nở ra một đoá hồng trắng sao? Sao lần này lại có màu hồng? – Cô nhìn về phía nữ hoàng Glora, mắt ánh lên vẻ khó hiểu.
Chứng kiến bông hoa đã bắt đầu có màu hồng, nữ hoàng Glora mỉm cười, quả nhiên điều bà dự đoán là đúng: Gelée đã biết thế nào là những rung động đầu đời, và người đem lại cho cô những cảm giác này chính là chàng trai loài người kia chứ không ai khác.
*************************************************************************************
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 4: Có một trái tim không còn băng giá
Không thấy nữ hoàng Glora trả lời, Gelée lại hỏi bà một lần nữa:
- Mẹ có nghe con nói gì không?
- Dĩ nhiên là nghe rồi, tai ta còn tốt mà.
- Vậy sao mẹ không trả lời con?
- Thì giờ ta sẽ trả lời cho con biết, có thể là do phép thuật của con mạnh lên đấy – Nữ hoàng Glora mỉm cười.
- Thật không mẹ? Sao trước đây những bông hoa lúc nào cũng là hồng trắng vậy mẹ?
- Tại vì………- nữ hoàng Glora cười gian.
- Vì sao? Mẹ mau nói cho con biết đi.
Nhìn bộ dạng sốt sắng của con gái mình khiến nữ hoàng Glora phì cười. Thấy mẹ mình cứ cười mãi, cô càng lúc càng cảm thấy bối rối, cô lạnh lùng nói:
- Mẹ mau nói cho con biết đi, con không đùa với mẹ đâu.
- Mẹ sẽ không nói cho con biết đâu, cho tới khi nào con có thể khiến nụ hoa nở ra một bông hồng đỏ thì mẹ sẽ cho con biết.
Nghe mẹ mình nói vậy, Gelée tỏ vẻ không quan tâm:
- Thôi, con không muốn biết đâu.
- Tuỳ con thôi, mẹ chờ những đoá hồng đỏ của con đấy nhé.
Nữ hoàng Glora vừa nói vừa mỉm cười, bà còn không rõ cô nghĩ gì hay sao, bà biết tỏng cô rất muốn biết nhưng chỉ làm ra vẻ như vậy thôi. Nói rồi bà quay đi, mặc cho Gelée nói với theo:
- Con sẽ không làm đâu.
Vờ như không nghe, bà tiến về phía cánh cửa và ra ngoài, miệng cứ cười mãi không thôi.
Đứng nhìn nữ hoàng Glora đến khi cánh cửa nhà kính đóng lại, Gelée ngồi phịch xuống đất, khẽ thở dài, cô cầm bông hoa màu hồng và gắn vào cụm hồng bên cạnh, bông hoa liền dính chặt với cành, nguyên vẹn như chưa từng bị cô ngắt xuống. Gelée đứng dậy và đi ra ngoài, đột nhiên cô quay lại, hướng mắt về bông hoa hồng khi nãy: giữa một vườn hồng trắng thì màu hồng trở nên khá là nổi bật, cô quay trở lại, tìm thêm một nụ hoa hồng khác và lần này cô không ngắt nó ra mà trực tiếp làm phép. Nụ hoa từ từ hé nở và một đoá hồng xuất hiện, vẫn là màu hồng, cô khẽ mỉm cười:
- Vậy là có 2 bông hồng đấy nhé, một cặp hồng.
Nói rồi, cô quay người bước ra ngoài, tiến thẳng vào trong rừng, đến một khu đất rộng mênh mông, cô nằm xuống lớp tuyết dày và ngắm nhìn mọi vật.
- Đẹp quá! – Gelée thốt lên khi nhìn thấy những bông hoa tuyết. Cô đưa tay lên và bắt lấy chúng, những bông hoa trong suốt tuyệt đẹp nằm gọn trong bàn tay của cô. Rồi cô bắt đầu hát, tiếng hát trong trẻo vang vọng khắp khu rừng.
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 4.1: Có một trái tim không còn băng giá
Trong căn phòng rộng lớn, Vũ Phong không tài nào ngủ được, hết lăn qua rồi lăn lại, cuối cùng, anh hất tung chăn ra và đi ra ngoài. Ra khỏi lâu đài, Phong rảo bước về phía khu rừng. “Đúng là không thấy lạnh chút nào cả.” – Anh nghĩ. Đột nhiên, Phong đứng sững lại, anh nghe thấy một giọng hát ngọt ngào. Rồi Phong bước đi thật khẽ, đi về nơi phát ra giọng hát đó. Đến được khoảng đất trống, Phong liền bị cuốn hút vào cảnh anh đang nhìn thấy. Một nàng tiên đang nhảy múa và hát trước mắt anh, khuôn mặt xinh đẹp, động tác mềm mại, dịu dàng nhẹ tựa lông hồng và giọng hát trong trẻo như chim hót khiến anh bị mê hoặc. Trong vô thức, Phong tiến gần hơn để nhìn cho thật rõ. Nghe có tiếng động, Gelée dừng múa hát và quay lại, nhìn thấy Vũ Phong, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn nhưng cô nhanh chóng trở về với vẻ lạnh lùng vốn có:
- Anh đang làm cái gì ở đây thế?
Phong không trả lời, anh bước đến trước mặt cô, nhìn sâu vào đôi mắt tím đẹp tuyệt vời của cô, không nói gì cả. Như phản xạ, Gelée lùi ra sau, đưa tay ra cảnh cáo:
- Tránh xa ta ra, nếu không thì đừng trách ta.
Như không nghe thấy, Phong vẫn tiến gần đến cô, đưa tay chạm vào khuôn mặt của cô:
- Em đẹp quá! – Nói xong, Phong cúi xuống hôn cô.<sao ảnh manh động thế nhỉ?>
- Uhmmmm….không……… - Gelée ngạc nhiên vô cùng, cô muốn bắt anh phải dừng lại nhưng môi anh đang chiếm lĩnh môi cô khiến cô không thể nói được gì.
Với chút nỗ lực nhỏ nhoi, cô cố buộc bản thân đẩy anh ra nhưng Phong đã nắm chặt lấy tay cô. Nụ hôn tràn đầy say mê và khao khát khiến cô không thể cưỡng lại được và Gelée bắt đầu nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn ngọt ngào đó. Gelée vòng tay qua cổ Phong, kéo anh sát lại. Phong ôm chặt vòng eo thon thả của cô, hôn cô thật sâu, anh khiến miệng cô hé mở và từ từ ngặm nhắm cái vật thể mềm mại trong miệng cô, dường như anh cảm nhận được vị ngọt của trái cây và hương hoa hồng quyến rũ. Đối với họ, thời gian và không gian như dừng lại, thế giới trở nên thật yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở của hai người và nhịp tim đang hoà làm một.<huhu, t/g bị ô nhiễm, huhu, ta không quen viết thể loại này tí nào >
Một lúc lâu sau, Phong buông cô ra, ngay lập tức, Gelée khụy xuống, chân cô không còn chút sức lực, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, khuôn mặt ửng hồng và tim đập thình thịch. Phong vội vàng đỡ lấy cô:
- Em có sao không? – Phong lo lắng hỏi.
- Ta….em….ta…..em….em không sao. – Gelée trả lời, cô không biết nên gọi anh như thế nào, tim cô càng lúc càng đập nhanh hơn và khuôn mặt càng lúc càng đỏ hơn.<>
Phong đứng thẳng dậy và bế cô lên, giật mình trước hành động bất ngờ của anh, theo phản xạ, cô vòng tay ôm chặt lấy anh, cô như hét lên:
- Anh làm gì vậy?
- Anh đang bế em, chúng ta đi ngắm mặt trời lặn nhé, trời sắp về chiều rồi đấy. – Phong cười.
“Nụ cười của anh ấy rất đẹp”, Gelée nghĩ. Chưa bao giờ cô có cảm giác như thế này, tim đập liên hồi và mặt đỏ ửng. “Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ là tình yêu ư? Tình yêu là như thế này sao?”, cô mải suy nghĩ, không hề biết rằng anh đang nhìn cô say đắm, anh thích cái cách gương mặt cô ửng hồng và cái vẻ đăm chiêu suy nghĩ của cô. Từ ngày đầu tiên gặp cô, anh đã cảm thấy thích cô, tuy chỉ mới có vài ngày thôi nhưng tình cảm của anh là thật, anh yêu người con gái đang nằm gọn trong vòng tay của mình. Anh sẽ làm mọi thứ để cô được vui vẻ, chỉ như vậy là đủ đối với anh.
Anh khẽ siết chặt vòng tay của mình, cúi xuống hôn vào trán cô. Cô ngước lên nhìn anh, ngại ngùng. Anh mỉm cười:
- Em có muốn đi ngắm mặt trời lặn không?
Gelée gật đầu. Khi anh bắt đầu bước đi, cô nắm lấy áo anh và nói:
- Anh đừng sợ nhé!
- Sợ?
Phong vừa nói dứt lời, Gelée bắt đầu đọc thần chú và cả hai người bắt đầu bay lên. Khi lên đến cành cao nhất của cây đại thụ gần đó, cả hai bắt đầu hạ xuống, cành cây này khá to và ngồi từ đây có thể nhìn thấy mặt trời rất rõ. Gelée ngồi trong lòng của Phong còn anh thì ôm lấy cô, cô nép đầu vào ngực anh, lặng lẽ nhìn mặt trời lặn. Hoàng hôn hôm nay bỗng dưng đẹp lạ, những tia nắng yếu ớt vào buổi chiều tàn đang rọi vào hai người, bầu trời khoác một màu đỏ rực, những đám mây như bị nhuốm màu nhìn đẹp như mơ.
- Đẹp quá! Em có thấy vậy không?
- Ừm, thật là đẹp.
Im lặng một hồi lâu, Phong lấy hết can đảm ra, anh hỏi cô:
- Em có…….yêu anh không? – Phong ngại ngùng hỏi.
- ……………………..
- Em có thể nói cho anh biết được không?
- …………………………….
Thấy lạ, Phong cúi xuống nhìn cô rồi anh khẽ mỉm cười, Gelée đã ngủ từ lúc nào không biết, cô rúc đầu vào ngực anh, ngủ ngon lành, đôi môi cô thỉnh thoảng lại khẽ cong lên, gương mặt ửng hồng trông cực kì đáng yêu. Anh vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng vì sợ cô thức giấc, rồi anh hôn vào môi cô, một nụ hôn khá nhanh, anh gần như tách môi mình ra ngay lập tức. Vẫn ôm lấy cô, Phong ngồi nhìn mặt trời cho tới khi lặn hẳn và môi vẫn nở một nụ cười. < ay da, Phong ca ca thật là biết lợi dụng cơ hội quá đi
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 4.2: Có một trái tim không còn băng giá
- Ưhmmmmmmm……….
- Em dậy rồi à? Ngủ có ngon không?
Nghe thấy tiếng Phong, Gelée mở to mắt và nhìn xung quanh. Trời đã bắt đầu sụp tối, những vì sao và mặt trăng cũng đã xuất hiện trên bầu trời, cô quay sang Phong, hỏi:
- Em đã ngủ bao lâu rồi? Sao anh không đánh thức em? – Gelée hờn dỗi.
- Vì nhìn em ngủ ngon quá, anh không nỡ đánh thức em đó mà. – Phong cười.
- Thôi, tối rồi, mình về thôi. – Cô nói, cố giấu đi gương mặt ửng hồng.
Chẳng đợi cho Phong trả lời, Gelée bắt đầu làm phép và chỉ trong tích tắc, Phong thấy mình đã trở về lâu đài. Anh đẩy cửa và mời Gelée bước vào trước, còn anh thì vào sau. Anh theo cô vào phòng và theo ý cô, anh chải tóc cho cô. Mái tóc mềm như tơ, khi chạm vào thì mát lạnh nhưng khi vuốt thì lại ấm. Sau khi chải tóc xong, Gelée yêu cầu Phong ra ngoài vì cô muốn thay áo. Anh mỉm cười và quay đi, Gelée bắt đầu cởi áo choàng ra và cởi nốt áo trong liền sau đó. Trên người cô bây giờ chỉ còn lại cái váy không tay, ngắn trên đầu gối một chút. Chiếc váy ngắn ôm sát lấy thân hình thon gọn của cô, để lộ đôi chân thẳng tắp cùng làn da trắng muốt. Gelée quyết định chọn cái váy ngủ có màu tím nhạt và nhanh chóng mặc vào. Khi cô quay lại, cô nhận thấy Phong đã vào phòng từ khi nào không biết. Mặt cô bắt đầu trở nên đỏ ửng, tức giận, cô dùng phép biến anh trở thành một con thỏ trắng và vứt “con thỏ” ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Vũ Phong sau khi bị biến thành thỏ, anh nhảy tưng tưng ngoài cửa phòng của cô, dùng chân đạp vào cửa nhưng không thấy cô ra mở cửa cho anh vào. Anh muốn giải thích, không phải anh nhìn trộm cô mà là vì anh có chuyện muốn hỏi cô, khổ nỗi anh có tính “ nghĩ gì làm đấy” nên mới xảy ra cớ sự này.
Đang băn khoăn không biết phải giải quyết như thế nào thì nữ hoàng Glora xuất hiện, bà bế anh lên rồi nói:
- Cậu chọc ghẹo gì con bé rồi phải không nào?
“Con thỏ” lúc lắc đầu liên tục trong vòng tay bà, nữ hoàng mỉm cười, đặt Phong xuống đất và biến anh trở thành người như cũ.
- Cám ơn nữ hoàng, cám ơn người nhiều lắm. Thật may là tôi gặp người, không thì….. - Phong mỉm cười, đưa tay gãi gãi đầu.
- Không có gì đâu, sao cậu lại bị biến thành thỏ vậy? Do Gelée làm phải không? – Bà mỉm cười.
- Dạ đúng thưa nữ hoàng, mọi chuyện là như thế này: *@$%^&#@!=>%$&&*@#$@!#$#% T_T
Nghe anh kể xong, nữ hoàng cười phá lên, tiếng cười nghe như chuông ngân vang vọng khắp lâu đài. Bà khẽ đưa tay lau nước mắt, vừa cười vừa nói:
- Thì ra là vậy, cũng may cho cậu là con bé biến cậu thành thỏ đấy. Thôi, ta đi đây, lát ta sẽ trở lại, cậu liệu mà giải thích với Gelée đi nhé.
Nói xong, nữ hoàng Glora biến mất, còn Phong thì mon men đến cửa phòng Gelée và đẩy cửa bước vào sau một nỗ lực gõ cửa nhưng không thành công. Vừa bước vào phòng, Phong đã bắt gặp Gelée với khuôn mặt đỏ ửng, đang nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sát khí và đang lơ lửng ở giữa bàn tay cô là một quả cầu năng lượng, cái thứ đang sẵn sàng bay thẳng vào người anh và đẩy anh văng ra khỏi phòng.
Anh nhìn cô, mỉm cười cầu hoà, giơ hai tay ra tỏ ý đầu hàng và anh bắt đầu giải thích. Anh phải nói mãi cô mới chịu thu quả cầu về nhưng vẫn nhìn anh với cặp mắt mang hình dao găm. Anh tiến đến bên cô và trước khi cô kịp phản ứng, anh hôn vào má cô rồi ôm chầm lấy cô, mặc kệ cho cô đang đe dọa biến anh thành một con gián.
- Anh thật tình không cố ý đâu mà, đừng giận anh nữa mà. Anh xin lỗi.
Tuy nghe anh nói vậy, cô không còn giận nữa, nhưng vì vẫn thấy ngại nên cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ cúi mặt xuống đất và lơ anh đi. Thấy cô mãi không trả lời, anh cúi xuống hôn vào má cô, nói:
- Anh xin lỗi, thật sự anh không cố tình làm như vậy. Em ngủ ngon nhé.
Nói rồi, anh đi ra khỏi phòng nhưng Gelée đã ôm chặt lấy anh từ phía sau, Phong gỡ hai tay cô ra, quay lại và ôm lấy cô, cô phụng phịu đánh vào ngực anh, anh cười:
- Em cứ đánh anh đi, đánh đến khi nào em hết giận thì thôi, chỉ cần em tha lỗi cho anh thôi.
- Đánh chết anh, tên háo sắc đáng ghét. – Cô vừa đánh, vừa mắng anh, khuôn mặt đỏ bừng lên vì ngượng.
Phong càng ôm cô chặt hơn, vuốt nhẹ mái tóc của cô. Anh buông cô ra và bế cô lên, sau đó, anh ẵm cô đi đến chiếc giường trong suốt……………..
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 4.3: Có một trái tim không còn băng giá
Phong đặt cô lên giường, kéo tấm chăn đắp cho cô rồi cúi xuống hôn vào trán Gelée, Anh mỉm cười:
- Em hãy ngủ đi, ngày hôm nay quá dài. Ngủ ngon.
- Ưhm, anh cũng ngủ ngon nhé. – Gelée cười tít mắt.
Phong mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng Gelée và trở về phòng mình. Anh vừa đi khỏi, cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
- Mời vào, cửa không khóa.
Nữ hoàng Glora đẩy cửa bước vào và mang theo một nụ hoa hồng. Nhìn thấy bà, Gelée ngồi dậy và đến kéo cho bà một cái ghế. Nữ hoàng Glora ngồi xuống và đưa cho Gelée nụ hoa, bà mỉm cười:
- Mẹ con mình tiếp tục trò chơi này nhé, hôm nay con có vẻ rất vui đúng không?
Nghe mẹ nói, mặt Gelée ửng hồng, cô vội quay đi để tránh bị mẹ mình trêu chọc. Nhưng cô làm sao tránh được đôi mắt của nữ hoàng Gelée, bà mỉm cười:
- Hôm nay con có vẻ vui lắm đúng không? Biết đỏ mặt rồi cơ đấy.
- Thôi mà mẹ, mẹ cứ trêu con.
Nói rồi, cô nhận nụ hoa từ tay bà và làm phép.” Chắc vẫn là bông hoa màu hồng thôi”, cô nghĩ.
Nhưng khi hoa nở, cô khá ngạc nhiên với kết quả: một bông hồng đỏ. Cô chìa bông hoa ra và nói với nữ hoàng Glora:
- Con đã tạo được một bông hồng đỏ rồi, bây giờ thì mẹ trả lời cho con biết đi, vì sao lúc trước con chỉ toàn tạo ra hồng trắng?
- Vì con đang yêu đấy con gái của ta ạ. – Nữ hoàng Glora mỉm cười – Trước kia, con chưa từng biết rung động trước một người khác giới nào nên hoa có màu trắng, còn bây giờ, con đã biết yêu nên hoa có màu đỏ.
- Yêu ư? Yêu là gì hả mẹ? – Mặt cô ửng đỏ, do chưa từng yêu nên cô không xác định được cảm giác của cô đối với Phong.
- Con thử nói xem. – Bà hỏi ngược lại cô.
- Ưhmmmmmm, con không biết mà mẹ.
- Thì con cứ thử nói xem. – Nữ hoàng Glora cố thuyết phục cô.
- Có phải…..có phải là cái cảm giác muốn gần gũi một người nào đó, luôn muốn được ở bên người đó và luôn được thương yêu phải không ạ? – Cô ấp úng.
Nhìn cô con gái của mình giờ đây đã biết yêu, nữ hoàng Glora vui lắm, từ khi cô còn nhỏ, bà cứ hay lo sợ rằng cô sẽ trở thành một người vô cảm, không biết yêu nhưng vào phút này đây, bà đã cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Nữ hoàng Glora đứng dậy, đến bên cạnh cô và ôm cô vào lòng, bà nói:
- Đúng rồi đấy, đó là yêu, nhưng tình yêu không chỉ toàn màu hồng mà còn có chông gai nữa con à.
- Chông gai là sao hả mẹ? – Cô ngạc nhiên hỏi.
- Là những va chạm con sẽ gặp phải, giống như là giận dỗi, cãi nhau và nhiều thứ lắm con à. Nhưng mẹ vẫn chúc con có một tình yêu đẹp.
- Vâng, con cám ơn mẹ, hihi. – Gelée cười, mắt cô tràn đầy hạnh phúc nhưng vẫn có một chút lo lắng khi nghe những lời mẹ mình nói.
- Thôi, con ngủ đi, đã khuya lắm rồi đấy.
- Vâng ạ, chúc mẹ ngủ ngon. – Cô mỉm cười.
Nữ hoàng Glora cúi xuống hôn vào tóc cô:
- Con cũng ngủ ngon nhé. Mẹ ra ngoài đây.
Dứt lời, nữ hoàng Glora biến mất. Gelée nằm xuống và ngủ thiếp đi với đôi môi khẽ mỉm cười.
*************************************************************************************
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 5: Hạnh phúc ngắn ngủi.
Đã gần một năm kể từ ngày Phong đến lâu đài này, mỗi ngày trôi qua là một cung bậc cảm xúc hoàn toàn mới đối với anh. Tình cảm giữa anh và Gelée ngày càng trở nên sâu nặng. khi yêu cô anh mới thấy được con người thật sự của cô, tuy cô lạnh lùng nhưng trong tình yêu, cô như một đứa trẻ, hơi ngốc và rất đáng yêu.
Rồi một ngày……………………
- Gelée, con đâu rồi? – Nữ hoàng Glora hốt hoảng chạy đi tìm cô khắp nơi trong lâu đài nhưng chẳng thấy cô đâu.
Rồi bà chạy đến phòng Vũ Phong nhưng cũng chẳng có ai. “ Không lẽ chúng đang ở bên ngoài sao? không xong rồi.”, bà tự nói với bản thân rồi nhanh chóng trở về phòng. Cầm quả cầu thủy tinh trên tay, bà bắt đầu ra lệnh:
- Hỡi quả cầu thuỷ tinh, cho ta biết con gái ta đang ở đâu.
Quả cầu phát sáng lên và cảnh vật bắt đầu xuất hiện. Gelée và Phong đang cưỡi con bạch mã bay lượn trên trời, họ đang ở ngọn núi gần đây, vô tư chơi đùa. Nữ hoàng Glora cất tiếng gọi:
- Gelée, Gelée, con có nghe mẹ gọi không? Mau trả lời đi.
Dù đang dạo chơi rất vui, nhưng khi nghe thấy tiếng nữ hoàng Glora, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên vô cùng căng thẳng vì chỉ có những khi có chuyện quan trọng hoặc nguy hiểm, mẹ cô mới dùng cách liên lạc này. Cô đáp:
- Vâng, con đây, chuyện gì thế mẹ?
- Mau về lâu đài nhanh lên, về ngay, không được chần chừ một giây phút nào cả. – Bà nói trong lo lắng.
- Vâng, con sẽ về ngay, nhưng chuyện gì thế mẹ? – Cô hỏi.
- Hoàng tử Ryan.
Nghe nhắc đến tên Ryan, khuôn mặt Gelée trở nên biến sắc. Ngay lập tức, Gelée ra lệnh cho chú ngựa quay trở về lâu đài ngay lập tức. Ngồi phía sau quan sát gương mặt cô, Phong trở nên lo lắng, chưa bao giờ anh thấy cô có biểu hiện như thế này, trông cô lúc này thật đáng sợ và đầy sát khí. Anh nắm lấy tay cô:
- Chuyện gì vậy? Có gì không ổn ư?
- Em sẽ giải thích sau, chúng ta cần phải về lâu đài nhanh nhất có thể. – Cô lạnh lùng đáp.
Trong lâu đài, nữ hoàng Glora đang đi lại không ngừng:
- Ngọn núi đó cũng ở gần đây, chúng sẽ về kịp, không sao đâu, không sao đâu. – Bà tự trấn an bản thân. Ở cách đây không xa, Gelée cũng có cùng một suy nghĩ với bà.
Trong màn tuyết, chú ngựa đang bay với vận tốc nhanh nhất, lao đi trong tuyết. Vừa thoáng nhìn thấy toà lâu đài, Gelée thở phào nhẹ nhõm, “Chỉ còn một chút nữa thôi, sắp đến rồi”- Cô tự nhủ với bản thân. Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
- Nàng đang đi đâu thế thiên thần của ta?
Nghe thấy giọng nói đó, mặt Gelée trở nên trắng bệt, cô quay vội về phía Phong và nắm chặt lấy tay anh, miệng lẩm nhẩm một câu thần chú. Vũ Phong và chú ngựa biến mất, chỉ còn lại mình cô đang đứng mặt đối mặt với người vừa phát ra câu nói trên.
Tại lâu đài, Vũ Phong cùng chú ngựa hiện lên, anh vội chạy vào trong thì bắt gặp nữ hoàng Glora đang đứng ở cửa. Thấy chỉ có anh và chú ngựa, khuôn mặt vừa thoáng vẻ nhẹ nhõm kia liền trở nên biến sắc:
- Gelée đâu? Sao con bé không về cùng cậu? Đã xảy ra chuyện gì?
- Cô ấy dùng phép đưa tôi và ngựa về đây, còn cô ấy vẫn chưa về. Khi chúng tôi sắp về đến thì có một giọng nói vang lên, tôi chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã về đây rồi, thưa nữ hoàng. – Phong đáp, khuôn mặt anh đầy vẻ lo lắng.
- Một giọng nói ư? Giọng nói đó như thế nào? – Nữ hoàng Glora hỏi, ánh mắt không giấu đi vẻ sợ hãi. “Chẳng lẽ…..là Ryan”, bà thầm nghĩ.
- Không thể được, sao có thể được chứ, làm thế nào mà cậu ta đến đây nhanh như thế được. – Nữ hoàng Glora tự nói với bản thân.
Nhìn thấy thái độ của nữ hoàng Glora và Gelée, đột nhiên anh có linh cảm rất xấu. Nhìn nét mặt Phong, nữ hoàng Glora cũng đã biết anh cảm nhận được sự lo lắng của bà, nhưng giờ không phải là lúc để giải thích, bà nói với anh:
- Ta hiểu cậu đang nghĩ gì nhưng vào lúc này, ta không thể giải thích mọi chuyện cho cậu được. Bây giờ, ta phải tìm Gelée.
Nghe nhắc đến cô, tất cả mọi nghi vấn đều được anh tống ra khỏi đầu ngay lập tức và thay vào đó là sự an nguy của cô.
Theo nữ hoàng Glora vào phòng, anh im lặng nhìn bà làm phép, quả cầu tuyết sáng lên và anh nhìn thấy Gelée. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt hai người.
*************************************************************************************
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 5.1: Hạnh phúc ngắn ngủi.
Người Gelée thấm đẫm máu, bộ trang phục cô mặc như được nhuốm đỏ bằng máu, máu trào ra từ khoé miệng của cô và trông cô đang rất đau đớn. Nữ hoàng Glora nấc lên một tiếng rồi ngất xỉu, nước mắt giàn giụa trên gương mặt bà. Phong vội ẵm bà lên giường, khuôn mặt đầy sự khiếp đảm và kinh hoàng. Tay anh siết lại thành nắm, khẽ run run, nhớ lại lúc cô đưa anh trở về lâu đài, anh cảm thấy hận bản thân kinh khủng. Giá như anh có năng lực, có năng lực để bảo vệ người anh yêu chứ không phải là nhận được sự bảo vệ từ cô ấy. Anh sẽ làm tất cả, làm mọi thứ để bảo vệ cô nhưng điều đó là không thể. Nghĩ đến đó, tay anh siết lại mỗi lúc một chặt hơn, đến nỗi máu chảy ra từ bàn tay, anh cũng không hay biết.
Chợt Phong nhớ lại cuộc nói chuyện giữa anh với Gelée……………….
3 tháng trước……………………
- Nếu anh có thể trở thành thần giống em, anh sẽ biến em thành một con sóc nhỏ, anh sẽ cho em biết thế nào là bị biến thành một con vật…… - Anh chọc ghẹo cô.
Nghe anh nói, cô phụng phịu:
- Anh cứ mơ đi nhé, dù anh có năng lực, em vẫn mạnh hơn anh. – Nói rồi, cô lè lưỡi ra trêu anh.
- A, hôm nay em trở nên kiêu ngạo quá nha, anh phải phạt em mới được. – Anh vờ giận dỗi.
- Em không sợ, lên lêu. – Cô vẫn tiếp tục trêu anh.
- Là em nói đấy nhé! – Phong cười gian, nói rồi, anh đè lên người cô, áp môi mình vào môi cô và hôn cô.
…..5 phút…….10 phút………15 phút………. Anh vẫn chưa dừng lại, anh ôm chặt lấy cô, hôn cô một cách cuồng nhiệt. Dưới sự tấn công của anh, Gelée cố gắng phản kháng nhưng thất bại. Rất lâu sau đó, anh tách môi mình ra khỏi môi cô, thích thú nhìn cô thở hổn hển, nói không ra hơi:
- Em…..sợ…….anh lắm rồi. Anh…..dám…..bắt nạt em.
- Chẳng phải em nói không sợ sao? Giờ thì sợ chưa nào? – Vừa nói, anh vừa áp sát mặt vào Gelée. Cô hốt hoảng bay thẳng lên cây, nói vọng xuống:
- Em đã nói là sợ rồi mà. Anh kì quá đi. – Mặt cô trở nên ửng đỏ, cô thở hổn hển.<kết quả của việc thiếu oxi + ngại đó mà>
Anh mỉm cười nhìn cô, dang rộng tay ra, nói:
- Thôi, xuống đây đi nào.
Gelée lắc đầu lia lịa, bám chặt lấy cành cây, tỏ ý phản kháng.
Anh cười gian manh:
- Vậy thì anh leo lên đó chơi với em nhé, hình như hình phạt lúc nãy chưa đủ nặng với em thì phải.
Nghe nhắc đến hình phạt, cô vội nhảy xuống tay anh, nhẹ nhàng, uyển chuyển. Ôm cô trong tay, anh vuốt tóc cô, nói:
- Em đúng là y hệt như trẻ con, một đứa trẻ đáng yêu.
Gelée định phản đối nhưng lại thôi, anh và cô ngồi xuống, cùng nhau ngắm cảnh trời. Đột nhiên cô cất tiếng nói, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:
- Ngày xưa, em từng nghe mẹ nói, nếu một con người muốn trở thành một vị thần, họ phải hi sinh thứ quí giá nhất của họ, cụ thể như thế nào em không rõ nhưng nếu muốn trở thành thần thì họ phải kí giao kèo với Thủ lĩnh.
- Thủ lĩnh? Thủ lĩnh là ai?
- Thủ lĩnh là người đứng đầu, là đấng tối cao, chỉ có ông ta mới có khả năng ban năng lực cho con người.
- Vậy sao? Em đã từng gặp ông ấy chưa?
- Em chỉ gặp vài lần thôi nhưng đã lâu lắm rồi, em chưa hề gặp ông ấy.
…………………………………..
Hiện tại……………………………
Phong đau đớn nhớ lại hình ảnh đẫm máu của Gelée, anh phải làm sao để cứu cô đây? Mãi suy nghĩ, anh không để ý nữ hoàng Glora đang dần hồi tỉnh. Bà rời khỏi giường và tiến đến bên quả cầu thủy tinh, ra lệnh:
- Gelée đang ở đâu, mau cho ta biết.
Một toà lâu đài hiện ra trong quả cầu, vừa nhìn thấy hình ảnh đó, mặt bà tối sầm lại. Rồi bà tiến về phía Phong, nhìn thẳng vào anh:
- Ta sẽ đi tìm Gelée, cậu hãy ở đây giúp ta trông coi nơi này.
- K.H.Ô.N.G Đ.Ư.Ợ.C. – Phong gằn từng tiếng. – Tôi không thể ngồi đây mà chờ được, xin nữ hoàng hãy cho tôi theo.
Nữ hoàng Glora khẽ nhíu mày lại, bà lắc đầu, nói với anh:
- Cậu không biết mình đang làm gì đâu? Ta không đủ khả năng bảo vệ cho cậu, hơn nữa, đó là tòa lâu đài của Thủ lĩnh, với sức lực của một người thường, cậu không sống nổi đâu.
- Xin người hãy cho tôi theo, nếu xảy ra chuyện gì, người hãy mặc tôi, tôi thà chết vì cô ấy, còn hơn là giương mắt nhìn cô ấy gặp nguy hiểm.
Nghe Phong nói quả quyết, nữ hoàng Glora chẳng nói gì mà bà chỉ lẳng lặng đến bàn làm việc của mình lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen huyền, đính ngọc màu đỏ và lấy ra một viên đá trong suốt đưa cho Phong:
- Cậu hãy uống viên đá này đi, nó có thể sẽ cướp đi mạng của cậu hoặc cho cậu sức mạnh tạm thời của một vị thần, cậu có dám đánh cược với mạng sống của mình không?
Nghe bà nói xong, Phong cầm lấy và bỏ ngay vào miệng, không một chút chần chừ.
- ************************AAAA…………………..- Phong hét lên, tay ôm lấy cổ và ngã khụy xuống đất.
*************************************************************************************
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 5.2: Hạnh phúc ngắn ngủi.
- Nóng quá, nóng quá,…… - Phong hét lên trong đau đớn, cổ họng anh như đang bị thiêu rụi, anh có cảm giác như chỉ mấy giây nữa thôi, cơ thể anh sẽ biến thành một đống tro. Lửa như bùng cháy trong anh, phá hủy lục phũ ngũ tạng của anh. “Không, mình phải sống, Gelée đang đợi mình, mình không thể chết, không thể chết….” – Anh nghĩ. <tội nghiệp quá, huhuhu>
Chứng kiến mọi chuyện, nữ hoàng Glora chỉ mỉm cười, bà tiến đến bên cạnh anh, đặt tay vào ngực anh và nói:
- Cố lên, chỉ một chút nữa thôi.
Đột nhiên, Phong thấy ngọn lửa đang dần biến mất, thay vào đó là một dòng sinh lực đang chảy trong cơ thể anh, chảy trong từng mạch máu của anh và sự đau đớn biến mất, cơ thể anh tràn đầy năng lượng. Nữ hoàng Glora kéo anh đứng dậy, bà nói:
- Chúc mừng cậu, cậu đã vượt qua, sức mạnh của cậu là lửa, tuy trong một thời gian ngắn, sức mạnh này sẽ biến mất nhưng đừng xem thường uy lực của nó. Giờ thì cậu hãy ngắm nhìn mình đi. – Nói rồi, bà chỉ tay về phía tấm gương trong phòng.
Phong bước đến, nhìn thẳng vào gương, người con trai trong gương trông thật lạ lẫm, đôi mắt và mái tóc anh ta đỏ rực, quần áo của anh ta là một bộ chiến y, trông thật oai phong lẫm liệt.” Đây là mình ư?” – Phong ngạc nhiên< Sam giải thích đây: bộ chiến y trên người Phong là do nữ hoàng Glora tạo ra ák>. Anh quay ra nữ hoàng Glora:
- Tại sao vẻ ngoài của tôi lại thay đổi?
- Vì cậu đã nhận được sức mạnh của một vị thần, điều đó khiến cơ thể cậu có những biến đổi rất lớn. – Nói rồi, bà quay lưng bước đi – Đi nào, chúng ta đi cứu Gelée.
Nghe nhắc tới cô, Phong không ngần ngừ, nhanh chóng bước đi.
Trên đường đi, anh và nữ hoàng không ai nói với ai câu nào. Đột nhiên anh lên tiếng:
- Thưa nữ hoàng, tôi có thể hỏi bà một chuyện được không?
- Cậu nói đi.
- Hoàng tử Ryan là ai vậy?
Nghe nhắc tới Ryan, bà nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Như hiểu ánh mắt đó, anh đáp:
- Lúc nữ hoàng gọi Gelée về, tôi thoáng nghe cô ấy lẩm bẩm tên của người này với vẻ mặt sợ hãi, xin người hãy cho tôi biết.
Chần chừ một lát, nữ hoàng Glora thở dài:
- Hoàng tử Ryan là con trai của Thủ lĩnh, nhân dịp Gelée vừa sinh ra, các đại thần đã đến lâu đài để chúc mừng cho ta. Hoàng tử Ryan cũng theo Thủ lĩnh đến dự, lúc đó cậu ta vừa tròn 500 tuổi, vẫn còn khá nhỏ. Khi nhìn thấy Gelée, đột nhiên cậu ta đứng lên tuyên bố con bé sẽ là vợ của cậu ấy. Mọi người ai cũng nghĩ đó là lời nói đùa……… - Bà dừng lại, ánh mắt ánh lên vẻ xót xa.
- Sau đó, mọi chuyện thế nào thưa nữ hoàng?
- Khi con bé 300 tuổi, cậu ta dẫn một đội quân đến đây đòi bắt con bé đi và một cuộc chiến đẫm máu xảy ra. Cha của con bé – đức vua Charité vì bảo vệ mẹ con ta nên ông ấy đã….. – Nói đến đây, bà im bặt, mắt nữ hoàng Glora đỏ hoe.
Rồi bà lại tiếp:
- Trước khi ra đi, ông ấy đã lừa hoàng tử Ryan bằng cách nói rằng mình đã yểm lên người Gelée một chú thuật khiến cô sẽ ngủ suốt mùa đông. Từ đó, mỗi khi mùa đông đến, hoàng tử Ryan lại tìm đến đây để chứng thực và mỗi lần cậu ta đến, con bé lại dùng băng phủ lấy mình rồi nằm trong phòng như đang ngủ. Do 100 năm nay không thấy cậu ta đến nên ta và Gelée đã tưởng rằng cậu ta đẽ bỏ cuộc, không ngờ…….
- Tại sao là mùa đông chứ không phải là mùa khác? – Anh ngạc nhiên.
- Vì hoàng tử Ryan chỉ có thể ra ngoài vào mùa đông, sức mạnh của cậu ta cũng là lửa đấy. Thủ lĩnh không cho phép cậu ta ra ngoài vào 3 mùa kia vì sợ sức mạnh của cậu ta sẽ thiêu rụi mọi thứ và dĩ nhiên là cậu ta không dám trái lệnh.
- Vậy hoàng tử Ryan là người như thế nào thưa nữ hoàng?
- Là một người đáng sợ. – Giọng nói của nữ hoàng Glora sặc mùi chết chóc.
Phong thôi không hỏi nữa, hiện giờ điều anh lo nhất là Gelée, hình ảnh cô thấm đẫm máu lại hiện ra trong anh, anh chỉ muốn đến bên cô thật nhanh và bảo vệ cô dù có mất mạng cũng không thành vấn đề.
*************************************************************************************
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 5.3: Hạnh phúc ngắn ngủi
Lâu đài La mort………
- Chào mừng hoàng tử về lâu đài ạ.
Hoàng tử Ryan không nói không rằng, bế Gelée về phòng của anh ta, không quan tâm đến ánh mắt hãi hùng của đám thị vệ khi nhìn thấy cô gái trên tay hoàng tử Ryan đẫm máu. Đột nhiên anh quay lại, ra lệnh:
- Dọn sạch chỗ máu đó đi. – Anh ta vừa nói, vừa chỉ tay xuống sàn nhà.
Đám gia nhân vội vàng tuân lệnh, Ryan đặt cô lên giường anh ta và cho gọi người đến chữa trị cho cô. Thần y được triệu đến, sau khi cầm máu và chữa trị cho cô, ông quay sang hỏi hoàng tử Ryan:
- Thưa hoàng tử, tình trạng của cô ấy đã ổn định rồi, nhưng mà…… - Ông ngập ngừng.
- Chuyện gì? – Hắn ta lạnh lùng hỏi.
- Cô ấy bị mất rất nhiều máu nên cơ thể bị suy nhược trầm trọng, liệu thần có được phép hỏi vì sao cô ấy lại bị thương tích trầm trọng như thế không ạ? – Ông ta sợ sệt nói.
- Đó không phải là chuyện của ngươi, mau chóng khiến cô ấy hồi phục sức khỏe đi. Ngươi có một tháng cho việc đó. – Hắn ta lạnh lùng.
Thần y vội vã ra ngoài sắc thuốc, không dám hỏi gì thêm, để lại Gelée và hắn ở trong phòng. Hắn tiến đến bên cô, nhếch mép:
- Dù nàng đã chống đối và trốn tránh ta, ta cũng đã bắt được nàng, nhất định lần này nàng sẽ trở thành vợ ta. – Nói xong, hắn bỏ ra ngoài.
Trong cơn mê, Gelée nghe thấy những lời lẽ của hắn, cô muốn mở to mắt ra và tiếp tục chống trả nhưng không hiểu sao mí mắt cô nặng trĩu, người cô đau buốt và rệu rã khiến cô không thể cử động. Dùng hết tất cả sức lực, cô tỉnh dậy, nhìn xung quanh không thấy ai, cô khẽ mỉm cười: “ Tốt lắm, đây là cơ hội lớn, ta phải mau chóng trốn khỏi đây.”, cô nghĩ. Nhưng cô không ngờ vết thương của bản thân rất nặng. Khi cô cố di chuyển, máu từ vết thương chưa kín miệng tuôn ra như suối, biết không thể tự đi, cô đành phải dùng phép thuật, nhưng vào lúc này, cơ thể Gelée đang rất yếu nên việc này vô cùng mạo hiểm vì cô không thể di chuyển được xa. Cô tự nói với bản thân:
- Mình phải đến chỗ Phong, nếu chết, mình thà chết trong tay anh ấy.
Nói xong, cả người Gelée được bao bọc bởi ánh sáng và cô biến mất. Nhìn thấy ánh sáng phát ra từ trong phòng, hắn vội đạp cửa chạy vào nhưng đã quá muộn, Gelée đã biến mất.
- Chết tiệt! – Hắn gầm lên – Người đâu, đi bắt cô ấy về cho ta, cô ấy bị thương, không đi xa được đâu.
Nghe lệnh hắn, hàng vạn binh sĩ tỏa ra tìm Gelée. Vào lúc này, Phong và nữ hoàng Glora vẫn đang hướng về phía lâu đài La mort thì bỗng nhiên, trên đầu họ suất hiện một luồng ánh sáng và Gelée xuất hiện. Phong vội lao đến ôm chặt lấy cô. Cô chạm tay vào mặt anh, thều thào nói, môi vẫn đang nở một nụ cười:
- Vậy là em đã được gặp anh rồi, Phong……. – Nói chưa dứt câu, cô ngất lịm. Người cô thấm đẫm máu.
Nữ hoàng Glora vội nói:
- Không còn nhiều thời gian, chúng ta phải mau đi thôi, phải cứu con bé.
Nói rồi, nữ hoàng Glora hóa phép, cả người và ngựa đều tan biến trong không trung.
 
C

congchuabuongbinh_xinhdep

Phần 5.4: Hạnh phúc ngắn ngủi
Trong mật thất của lâu đài, Phong đặt Gelée xuống một cái giường trong khi nữ hoàng Glora đang bào chế thuốc. Anh nắm chặt lấy tay cô, ngắm nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô và cả cái cơ thể đang đẫm máu. Vào lúc này đây, anh càng căm hận bản thân hơn bao giờ hết, nếu lúc đó, không vì anh, cô sẽ không ra cớ sự này. Từng dòng nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt đang đau đớn của anh. Phong không biết bản thân mình sẽ như thế nào khi không có cô, có lẽ anh sẽ không tiếp tục sống được nữa, anh sẽ chết theo cô, cùng cô đến bất cứ đâu và sẽ luôn bảo vệ cô.
Miên man suy nghĩ, chợt anh cảm nhận được một bàn tay lạnh giá đang chạm vào mặt mình, cô nói không ra hơi:
- Anh đừng khóc, em sẽ không sao đâu, đừng lo nhé!!!! – Cô cố mỉm cười, cắn răng chịu đựng cơn đau đớn đang dày vò cơ thể của mình.
- Phong, mau cho con bé nuốt viên thuốc này vào, nhanh lên. – Nữ hoàng Glora chìa viên thuốc ra, hớt hải nói.
Anh đưa thuốc đến gần miệng của cô, ý bảo cô hé miệng ra nhưng cô không thể làm được, cô đã tiêu tốn rất nhiều sức lực và máu nên cơ thể cô giờ đây không còn nghe theo cô nữa. Không còn cách nào khác, Phong ngậm viên thuốc vào miệng và cho cô uống. Uống xong, cô ngủ thiếp đi, anh kéo chăn đắp cho cô và quay ra nói chuyện với nữ hoàng Glora:
- Chuyện gì đã xảy ra cho cô ấy vậy thưa nữ hoàng?
- Ta không biết, có lẽ ta nên đợi con bé bình phục rồi hỏi cho ra lẽ, nhưng ta chắc chắn là do Ryan chứ không ai khác.
- Thật là khốn kiêp mà. – Phong đập mạnh vào bàn – Sao hắn có thể làm thế với cô ấy? Đó không phải là tình yêu, hắn ta thật là điên rồ.
- Không, Ryan không hề điên, đó chính là một trong những tính cách của cậu ta, lạnh lùng và tàn khốc, muốn thứ gì là phải có được thứ đó, không cần biết là phải dùng thủ đoạn gì, ta nghĩ có lẽ Gelée đã chống đối cậu ta…………. – Nói đến đó, nữ hoàng Glora im bặt, mắt bà đỏ hoe và gương mặt bà đầy sợ hãi.
- Vậy còn Thủ lĩnh, ông ta không ngăn được cậu ta hay sao? – Phong tức giận hỏi tiếp – Dù gì ông ta cũng là người sáng suốt nhất mà, là người lãnh đạo các thần cơ mà.
- Ta ước gì ông ấy có thể biết, vào mùa đông, ông ấy thường ra ngoài, giao lâu đài cho Ryan quản lí, dù cậu ta ngang ngược và tàn ác nhưng không ai dám đứng lên tố cáo với Thủ lĩnh vì sợ bị cậu ta giết hại, hơn nữa cậu ta thật sự rất giỏi, không ai có thể phủ nhận điều đó.
Phong im lặng, anh không biết phải nói gì và cũng không biết phải làm gì vào lúc này, nữ hoàng Glora như không để ý tới sự im lặng của anh, bà tiếp:
- Chắc có lẽ bây giờ cậu ta đang truy lùng Gelée, chúng ta nên hạn chế ra ngoài. Cậu hãy tránh sang một bên đi, ta sẽ thay u phục cho con bé.
Nói rồi, bà tiến đến bên cô, dùng phép biến ra một bộ quần áo trắng tinh, không còn sót chút dấu vết nào của máu rồi bà cúi xuống đắp chăn lại cho cô. Xong xuôi, bà căn dặn Phong chăm sóc cô rồi nhanh chóng đi khỏi lâu đài để tìm thêm thuốc và thức ăn.
Ngồi cạnh cô, anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong giấc ngủ, anh nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, Gelée đang đứng giữa anh và một người nào đó, khắp người cô thấm đẫm máu và cô ngã xuống trong vòng tay anh, khuôn mặt trắng bệch . Anh giật mình thức dậy, mồ hôi ướt sũng như vừa đi tắm” Đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi, cô ấy vẫn đang nằm ở đây mà”, anh tự trấn an bản thân. Bỗng nhiên, cô hét lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh vội ôm chầm lấy cô, lay cô dậy:
- Gelée, Gelée, em tỉnh dậy đi, chỉ là một cơn ác mộng thôi, chì là ác mộng thôi, có anh đây mà.
Trong giấc mơ, cô thấy anh bị Ryan giết chết, cơ thể anh trắng bệch, lạnh giá và anh biến mất. Ở một nơi nào đó, cô nghe thấy anh, cô cố chạy về phía anh nhưng không hiểu sao, cô chạy mãi mà vẫn không thấy anh đâu. Cô giật mình thức dậy, nhìn xung quanh, “ Phải rồi, mình đang ở nhà mà”, cô nghĩ, gương mặt trở nên nhẹ nhõm, “ Ai đang gọi mình vậy? Nghe quen quá”, nghĩ tới đó, cô giật thót, trở về với hiện tại, Bên cạnh cô, Phong vẫn lay cô. Khi thấy cô tỉnh dậy, anh cũng yên tâm một phần, nhưng thấy cô cứ nhìn đâu đâu, không nghe thấy anh khiến anh thật sự lo lắng. Cô mỉm cười quay sang nhìn Phong, nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, gương mặt cô trở nên cảnh giác và đầy sự đề phòng, cô nhìn anh từ trên xuống dưới bằng một ánh mắt lạ lẫm.
 
Top Bottom