Sân chơi truyện ngắn

T

thanhthuytu

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

HÃY YÊU QUÍ NHỮNG GÌ MÌNH CÓ

Từ trước đến giờ, mình vẫn luôn than thở với bản thân rằng, Cần Thơ không phải là một nơi tuyệt vời đối với mình, luôn cảm thấy chán ngán với chính cái quê hương mình đang sống…nhưng mình đã sai…chỉ sống ở Sài Gòn 1 ngày thôi mình đã cảm thấy rằng mình hoàn toàn không hợp với nó, không hợp với cái nhịp sống nhộn nhịp, bận rộn kia, không hợp với những âm thanh náo nhiệt, ồn ào, và cả lối sông tất bật ấy…không phải vì mình không thích Sài gòn, chỉ vì mình không hợp, thế thôi…và điều quan trọng nhất là mình đã nhận ra, không đâu hợp với mình hơn chính nơi mình đã được sinh ra…mình đã quen với cuộc sống ở nơi này, mặc dù đối với 1 số người, quê hương của mình hoàn toàn không phải là 1 nơi hoàn hảo, không đầy đủ tiện nghi, không êm ả, bình yên, cũng chẳng ồn ào, náo nhiệt, và mình hoàn toàn đồng ý, nhưng đối với mình như thế là đã đủ, không quá ồn ào để mình phải nhức đầu mỗi khi ra phố, cũng không quá yên tĩnh đến nỗi khiến mình cảm thấy buồn chán…Vừa phải, nhưng đủ cho mình cảm thấy yêu nó, Tây Đô quê mình chỉ có vậy, nhưng là tất cả những gì mình cần, dù những nơi khác có lộng lẫy đến đâu, hào hoa thế nào, hay ồn ào náo nhiệt, thì trong thâm tâm mình, chẳng có nơi nào bằng Cần Thơ cả…

Những lúc mình muốn sự ồn ào, nhộn nhịp, mình có thể thấy quang cảnh đó ở những con đường đông đúc và tấp nập ở Cần Thơ…Hay những lúc mình có tâm sự, muốn đến với thiên nhiên, đén với những cơn gió mát rười rượi..thì dòng sông Hậu Giang hiền hòa luôn mở rộng vòng tay đón mình, mình có thể đứng ở đấy... ngắm sông, ngắm sao, và cả ánh trăng bạc trên cao tùy lúc nào mình thích (có điều, trăng chỉ có buổi tối, buổi sáng mình chỉ được ngắm mây thôi!!)
Cũng chính vì vậy mà mình đã hiểu ra rằng, ai cũng có một quê hương của riêng mình, và hẳn ai cũng yêu quê hương mình cả, phải không nào? Dù quê hương mình là chốn thành thị xa hoa, hay làng quê yên ắng, thậm chí là những bản làng xa xôi, dù quê hương chúng ta có những khuyết điểm nào đi nữa, thì nó vẫn là quê hương chúng ta, vẫn là nơi hoàn hảo nhất, tuyệt với nhất trong trái tim mỗi chúng ta mà, phải không?

Và điều cuối cùng mình muốn nói là, dù có yêu quê hương mình đến thế nào đi nữa, thì quê hương của các bạn khác cũng là nơi tuyệt vời nhất trong lòng họ, vậy tại sao, tại sao chúng ta lại có thể ích kỷ, chê bai, nói những điều không đẹp về quê hương của họ? Nếu chúng ta tự cho mình cái quyền đó thì hãy nghĩ đến 1 ngày, có người nói không đẹp về quê hương của chính chúng ta, các bạn sẽ cảm thấy thế nào?
 
Last edited by a moderator:
T

thanhthuytu

Còn thêm bài này nữa nè các bạn xem và góp ý cho con nhóc này!

NGÀY ẤY
Cuối tuần, lại ở nhà và quanh quẩn với những thứ quen thuộc, quen thuộc đến mức nó có thể chạm đến tất cả bằng trí tưởng tượng của mình.
Chiều mát, đứng nhìn về phía cây cầu bé bé xinh xinh kế bên nhà, phía trên là những tán lá cây rất to, làm dịu mát một đoạn đường dài, có vài đứa nhóc đứng trên cây cầu đó, chúng đùa giỡn và nói chuyện.

Trời chiều có nắng rất đẹp, nhưng tán cây to nên có nhiều bóng mát, gió thì cứ thổi rì rầm...Đứng nhìn đám nhóc, lòng nó bất chợt như thấy lại hình ảnh của chính mình thời thơ ấu...Ngày đó đã xa quá, vậy mà cứ ngỡ như mới hôm qua, cứ ngỡ như vẫn còn có thể chạy long nhong giữa trưa nắng để đi chơi, cứ ngỡ như vẫn còn có thể chơi cái trò chơi cất nhà chòi bằng cây dâm bụt cùng những đứa trẻ khác cùng xóm, cứ ngỡ vẫn có thể rủ rê đám "lâu la" cùng xóm đi trộm trái chín vườn nhà người ta, sau đó chạy thục mạng vì bị phát hiện....

Thời gian, quả thật thời gian trôi đi không bao giờ đợi chờ điều gì, không nhượng bộ một ai, qua đi thì không cách gì quay lại được. Bất giác nhớ lại nhiều thứ quá! Ngày còn bé, niềm vui, hạnh phúc và nụ cười, những thứ đó bao giờ cũng đến vô cùng giản đơn, bình dị. Nứơc mắt, buồn rầu cũng có, nhưng chúng chỉ thoáng qua và rất nhanh chóng biến mất trong tâm trí trẻ thơ, nỗi sợ, sự lo lắng chỉ là những thứ nhất thời, đến và đi rất nhanh...

Giữa trưa nắng khi nước ở con sông trước nhà đầy tràn, lục tục rủ nhau, 1 lũ trẻ gần nhà, chung xóm cùng đi tắm sông và thế đã là hạnh phúc! Trẻ con chỉ cần không bị mắng, không bị ăn đòn, chỉ cần được đi chơi, long nhong ngoài đường, thế đã là đủ, là vui. Trẻ con chỉ cần tụ tập lại đông đông, chơi trò gì đó được hét hò, ầm ĩ để thải bớt năng lượng thừa, chỉ thế đã hết 1 ngày...

Trẻ con thì cũng biết buồn, có lúc lo sợ, nhưng nỗi buồn và sự lo sợ đến rồi đi nhanh chóng, tất cả chỉ thoáng qua. Bị mẹ đánh đòn, khóc…buồn và giận, chỉ cần tìm nơi nào đó mát mẻ như cây mận, cây mít trong vườn, leo phắt lên cây, ngồi đu đưa trên đó, nếu cây có quả càng tốt, ngồi vắt vẻo và nhâm nhi...nỗi buồn tan biến, quên cả việc 5-10 phút trước vẫn còn rất giận mẹ! Trẻ con thì cũng biết sợ, nhưng thường là sợ đòn và sợ...ma, hihi...nên xem ra cũng chẳng có gì để phải lo nghĩ, sợ bị đòn vì mải chơi thì cố về nhà đúng giờ, không để mẹ phải đi kiếm, vậy là ko sợ nữa; sợ ma thì đi đâu cũng rủ thêm người, có vài đứa đi cùng, vậy là lại rôm rả, ma nó sợ lại mình...

Những kỉ niệm đã qua của 1 thời thơ ấu, nó vẫn còn nhớ như in ở trong đầu, nó có thể kể lại rất nhiều thứ của ngày ấy cho mọi người trong gia đình cùng nghe và ngôi nhà chợt trở nên ấm cúng bởi những tiếng cười giòn.
Giờ đây, khi đã bước đi được 1 đoạn đường, nhìn lại cũng đã hơn 5 năm! Bao nhiêu đó thời gian cũng đủ để nhiều thứ kịp thay đổi và thậm chí là biến mất. Cuộc sống hiện tại với biết bao điều lo nghĩ, buồn phiền nhưng niềm vui thì vẫn vậy, vẫn là những niềm vui giản đơn vô cùng, còn hạnh phúc thì chưa đến, có lẻ nó vẫn còn trốn ở 1 nơi nào đó, chưa tìm đến bên mình. Hai mươi tuổi, nó cảm nhận được mình đã ko còn là 1 "đứa trẻ sống lâu năm" nữa, nó bắt đầu thấy mình lo tính và manh nha những ý nghĩ trong đầu...

Ngày xưa, ngày xưa không còn trở về được nữa, chỉ có thể mang theo bên mình những kí ức của ngày xưa - những "tài sản" vô giá có thể vực người ta đứng lên sau mỗi lần vấp ngã và mệt nhoài với thực tại.
Sau hết, nó vẫn thích 2 bài thơ này của Nguyễn Thế Hoàng Linh. Nó vẫn thấy mỗi khi nhắc về thời gian, về cuộc sống, về tình thương yêu cũng như về những điều thiêng liêng nhưng vô cùng giản đơn... 2 bài thơ này vẫn là lựa chọn của nó.


Ngửi

Tôi ngửi thấy mùi thịt chó
Khi vào bếp thấy củ riềng
Ngửi thấy mùi thời gian rữa
Khi dần mất những thiêng liêng

Tôi ngửi thấy mùi ai khóc
Khi vô tình nhìn vào gương
Ngửi thấy mùi tương lai chín
Khi gieo máu xuống con đường

Tôi ngửi thấy mùi ánh sáng
Khi vò khe khẽ đêm thâu
Ngửi thấy mùi mâu thuẫn đắng
Khi tôi và tôi khác màu

Tôi ngửi thấy mùi tiềm thức
Khi không còn thấy mùi gì
Nó ứa mùi em thật khẽ
Cho dù em đã ra đi…


Lẽ giản đơn

Đã bao giờ em bóc lịch
Thấy qua vô nghĩa một ngày
Rồi em ghi vào nhật ký:
...Ngày mai như ngày hôm nay...

Đã bao giờ em hoảng hốt
Khi mình bất lực trước mình
Và em thấy trong đôi mắt
Có gì ứa ra
Vô hình

Nếu có xin em đừng sợ
Thật ra là rất bình thường
Tất cả chúng ta đều thế
Mỗi khi cần được yêu thương.
 
T

thanhthuytu

Bài này là do mình sưu tầm, các bạn có thể đọc và xét đoán. Tình yêu không có gì có thể bằng lòng thuỷ chung.

Khi Đại Nạn Đến, Anh Có Nắm Chặt Tay Em Không?

Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy. Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay. Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”.

Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng. Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?
Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...
“Khi đại nạn đến, anh có thể nắm chặt tay em không?”
 
T

thanhthuytu

Khóc...??
Lần đầu tiên mình…. khóc, khóc thật sự, khóc vì BUỒN, chứ không phải vì tức như trước đây…Lúc ấy mình đã vô cùng ngạc nhiên, sao mình lại khóc, tại sao chứ????? Chính mình cũng không biết được câu trả lời…..Thật nực cười phải không, nhưng đó lại là sự thật, khóc mà không biết được lý do, làm mình thật khó chịu….Mình đã đứng truớc gương, kiểm tra xem có thật là mình đang khóc không…trong khi đó thì những giọt nước mắt mặn đắng ấy cứ trào ra…không ngừng….Mình cố gắng cười, nhưng…. nó trào ra mỗi lúc một nhiều…mình không còn cách gì khác là gọi điện cầu cứu nhỏ bạn thân, và chính nó đã giúp mình cảm thấy đỡ hơn…dễ thở hơn….nó bảo mình cứ khóc cho đã khóc hết rồi sẽ không còn nước mắt mà khóc …

Mình những tưởng có thể chẳng bao giờ phải khóc vì 1 ai….nhưng bây giờ mình đã phải như thế….chẳng kiềm chế được bản thân…. Nhưng cũng chính nhờ những giây phút ấy mà mình nhận ra 1 người bạn thật sự sẽ giúp mình vượt qua những giây phút tồi tệ nhất....
 
Top Bottom