rất cảm động

A

anhnd1102

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Rất cảm động!

Chief hy sinh để cứu chủ mình khi cố cắn chết con rắn hổ mang
Ngày thứ 2, 12/2/2007, khoảng 2h chiều. Chú chó Chief giống American Pit Bull Terrier, đã cứu bà cụ 87 tuổi Liberata la Victoria, và cháu của bà là Maria Victoria Fronteras, thoát chết khỏi một con rắn hổ mang chui vào nhà qua một lối cửa mở ở dưới bếp.

Liberata la Victoria và Chief đang xem TV thì bỗng nhiên Chief nhảy dựng lên và báo độngcho bà cụ biết về sự xuất hiện của một con rắn hổ mang cách đó độ 3 thước. Maria Victoria vộivàng chạy tới và đẩy bà cụ vào một căn phòng và hy vọng con rắn sẽ bỏ đi.

Nhưng khi Victoria quay lại thì côhoảng sợ nhìn thấy con rắn chỉ còn cách khoảng chưa đầy 1 thước, nó bạnh mang ra và chuẩn bị tấn công. Cô hét lên để cầu cứu.

Đúng lúc đó thì Chief lao vào giữa con rắn và 2 người phụ nữ, lấy thân mình để che chở 2 ngườikhỏi cú mổ chết người của con rắn. Sau đó nó cắn cổ con rắn, quật ra sàn và giết chết nó.
Nhưng chiến thắng của Chief đã phải trả một cái giá quá đắt. Nó đã bị con rắn mổ vài nhát vào mõm và không lâu sau đó, nó đã trút hơi thở cuối cùng.

Gia đình Fronteras đã cố gọi BSTY, nhưng người ta đã không thể làm được gì để cứu Chief. Vếtrắn cắn quá gần não và nọc độc đã phát tán quá nhanh.
Ian De la Rama, một người bạn của gia đình Fronteras đã kể lại: “Chỉ chưa đầy 30 phút từ khi bị con rắn cắn, Chief đã bất tỉnh vàmất khả năng kiểm soát cơ thể của nó, nhưng nó vẫn cố chống trả lại Thần Chết để được nhìn thấy chủ nó một lần cuối.”

Chồng của Victoria, tên là Marlone, đã vội vã cấp tốc trở vềnhà khi nghe hung tin từ vợ anh. Điều cuối cùng mà Chief làm là đưa ánh mắt nhìn lên Marlone và vẫy đuôi. Nó thở dài lần cuối và vĩnh viễn từ giã cõi đời.
 
A

anhnd1102

255307_458121207555041_1544521542_n.jpg

Sau khi nhận đc 1 cuộc gọi khẩn cấp, 1 bác sĩ đã thu xếp tất cả công việc để đến bệnh viện.

Trên đường đi vào phòng phẫu thuật,người bác sĩ đã nhìn thấy cha của bệnh nhân trong phòng chờ. Khi nhìn thấy bác sĩ, người cha đã hét lên:

"Tại sao ông không trực ở Viện 24/24,ông có biết rằng tính mạng con trai tôi đang rất nguy hiểm không??.. Ông có phải là 1 bác sĩ có trách nhiệm không hả???"

Bác sĩ mìm cười và nói:

"Tôi xin lỗi ông nhưng tôi không phải ở trong Viện 24/24 và khi nhận được cuộc gọi tôi đã đến nhanh nhất có thể rồi..Tôi muốn ông bình tĩnh lại để tôi có thể an tâm vào phòng phẫu thuật"

"Bình tĩnh ư?? Nếu người nằm trong đó là con trai anh,anh sẽ bình tĩnh được sao?? Nếu con trai ông chết thì giờ ông sẽ làm gì???"

Người cha giận dữ nói với bác sĩ. Bác sĩ vẫn mỉm cười và trả lời:

"Sách Kinh Thánh đã nói: Chúng ta đến từ cát bụi rồi cũng trờ về cát bụi mà thôi, tất cả sẽ do Chúa trời quyết định. Tôi sẽ cố gắng hết khả năng, ông hãy cầu Chúa và chờ đợi 1 sự may mắn nào đó mà. Chúa mang lại."

"Ông nói có vẻ rất dễ nhưng ông thử đứng trong cảm giác của tôi xem?"

1 vài giờ sau, ca phẫu thuật đã thành công:

"Cảm ơn Chúa, con trai của ông đã được cứu sống, ca phẫu thuật thành công. Nếu ông có thắc mắc gì thì hãy hỏi y tá"...

...Và không cần câu trả lời của người cha,người bác sĩ đã đi thẳng.

"Ông ấy thật là quá kiêu ngạo, ông ta không thể dành cho tôi 1 chút thời giàn để tôi hỏi về tình trạng của con trai tôi sao??" - Người cha nói với y tá cùng những bác sĩ ngay đó.

Cô y tá trả lời với 1 nét mặt không vui:

"Con trai của ông ấy đã qua đời vì 1 vụ tai nạn ngày hôm qua, ông ấy đang chuẩn bị cho việc chôn cất đứa con trai của mình thì chúng tôi phải gọi cho ông ấy để cứu mạng sống của con trai anh....

Và bây giờ khi ông đã cứu được mạng sống của con trai anh thì ông ấy cần quay về để chuẩn bị nốt cho việc chôn cất người con trai của ông ấy".

P/s: Đừng bao giờ vội vàng phán xét bất cứ ai vì có thể bạn chưa biết hết về họ, về những gì họ đã phải trải qua..
 
Last edited by a moderator:
A

anhnd1102

555528_458926487474513_170599076_n.jpg


Hương không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của bố. Nó cắm đầu đi vào nhà. Ngang qua chỗ mẹ nằm, nghe những tiếng thở khò khè khó nhọc, nó không cầm được nước mắt.

Bữa cơm tối dọn ra nhưng bố con nó chưa ăn vội. Từ ngày mẹ bị bệnh, mâm cơm nhà nó bao giờ cũng chỉ có hai người. Bố bón cho mẹ bát cháo xong rồi hai bố con mới ăn.

Bữa cơm tối nay có cá kho, bố đánh dưới ao lên nhưng nó ăn không thấy ngon. Hình như bố cũng vậy.

- Không đỗ thì ôn thi tiếp. Con đừng buồn, nhìn con buồn bố nản lắm.

Nó quay lại nhìn bố với đôi mắt ướt:

- Con hết buồn rồi, bố đừng lo.

Đêm, nó trằn trọc không ngủ được. Khó khăn lắm, mẹ mới chợp mắt nên nó không muốn tiếng trở mình của nó làm mẹ thức giấc. Nó sờ tay lên tường, mảng tường đã bong tróc chỗ lồi, chỗ lõm khiến bàn tay nó ram ráp. Nó nghĩ đến giấc mơ dở dang của mình…

Nhưng nếu nó đi học thì bố mẹ sẽ thế nào đây? Bố lấy đâu ra tiền để vừa lo thuốc thang cho mẹ lại vừa lo cho nó học đại học. Bác sĩ đã bảo bệnh của mẹ sẽ khỏi nếu kiên trì chữa trị. Mẹ đã hy sinh rất nhiều cho nó. Nó không muốn mẹ phải hy sinh cả sự sống của mình chỉ để cho nó được học đại học. Với nó, mạng sống của mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.

- Bố à, chắc sang tháng sau con lên phụ giúp dì Hoa bán hàng cho… đỡ buồn.

Nó nhìn bố thăm dò. Thực ra là nó đang nói tránh cái điều mà nó nghĩ: phải đi làm để có tiền đỡ đần cho bố. Sau một hồi suy nghĩ, bố đặt tay lên vai nó, giọng chùng xuống:

- Cũng được con ạ.

Nó lên phố bán hàng, bỏ lại phía sau những nỗi niềm và những giọt nước mắt. Cửa hàng của dì nó ở vị trí trung tâm thành phố, lại là đại lý lớn nên rất đông khách. Bận bịu với việc bán hàng, nó cũng quên đi nỗi buồn. Tiền ăn ở dì lo, còn tiền công tháng dì bảo nó gửi về quê cho bố mẹ. Cầm những đồng tiền đầu tiên kiếm được, nó thấy quyết định của nó thật có ý nghĩa, nhất là khi gọi điện về thấy bố khoe:

- Bệnh của mẹ tiến triển nhiều rồi con ạ.

Rồi một ngày, bố đột ngột xuất hiện ở cửa hàng với khuôn mặt của một người đang cố chịu đựng:

- Tại sao con lại nói dối bố?

Bố dằn từng tiếng một rồi chìa tờ giấy báo điểm đậu đại học mà nó đã cố giấu. Nó nhìn thấy trong mắt bố là cả một sự kiềm nén ghê gớm, nên câu trả lời của nó cũng trở nên đứt quãng:

- Con… xin lỗi bố… nhưng bố ơi, làm thế nào mà con có thể đi học được khi mẹ đang bệnh? Làm thế nào mà con có thể để bố một mình vật lộn để vừa chăm mẹ vừa nuôi con học đại học. Con rất mong được vào đại học, nhưng lúc này con cần phải làm những việc quan trọng hơn. Đợi đến khi mẹ khỏi bệnh con sẽ lại học tiếp, con sẽ vào đại học bố ạ, chỉ là đi sau các bạn vài bước thôi.

Lần đầu tiên trong đời, nó nhìn thấy bố khóc, đôi mắt ầng ậc nước.
ST
 
Top Bottom