ĐIỀU KÌ DIỆU
Gió đến bên ô cửa sổ nhỏ trong một khu chung cư. Có một chàng trai. Nét mặt không để lộ chút cảm xúc với cái nhìn sao mà xa xôi quá đỗi. Tò mò, gió lẻn vào dòng suy nghĩ của cậu…
Đã hơn năm tháng kể từ đêm hôm ấy. Có tiểng chửi độc đoán của ba, tiếng nấc khe khẽ của mẹ, tiếng đồ đạc vỡ tung từ bàn tay người trụ cột gia đình. Và mẹ ra đi.
Tôi. Đứa con trai 17 tuổi. Tôi bất lực. Tôi không hề có một chút cố gắng gì để giữ mẹ ở lại, tôi không muốn mình tồn tại trong cái đêm ấy, tôi vùi mình vào tấm chăn dày cộm, trốn tránh, ẩn nấp như con mèo hoang đương sợ hãi.
Bạn có thể cho rằng tôi quá mềm yếu, thiếu quyết đoán. Nhưng kể từ giây phút ấy, 17 tuổi, tôi đã không còn tin vào tình yêu; tôi xây cho mình một hàng rào tuy vô hình nhưng là an toàn nhất để cách biệt với mọi người.
Đó không phải một ngày nắng đẹp với hương sữa thơm mát những ngày hạ mà là một buổi sáng buồn bã ảm đảm như vẻ vốn có của mùa đông. Làn hơi lạnh phả vào mặt tôi. Mạnh bạo. Kéo cao cổ áo lên, tôi chợt nhận ra: hôm nay là Giáng Sinh. Tôi nhớ đến Kinh thánh, lễ Giáng Sinh đầu tiên là ngày Chúa ra đời. Mẹ Maria ủ ấm Người trong máng cỏ cho lừa ăn, giữa những con người nghèo hèn, thấp mọn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó thật thiêng liêng, cao quí.
Tôi nhìn lại mình. Nhìn lại ngôi nhà rộng lớn, hiện đại. Và lạnh lẽo.
Cây thông noel bố mua về vài ngày trước ngồi buồn bã vì chẳng được trang trí rực rỡ, kiêu sa như bạn bè nơi khác. Tôi không muốn phải đối diện trực tiếp với nỗi cô độc trong ngôi nhà này nhưng cũng chẳng dám xuống đường. Tôi sợ phải hòa vào dòng người với gia đình, bạn bè, những đôi tình nhân… đang hạnh phúc bên nhau, thì đã bảo Giáng Sinh là dịp để người ta yêu thương nhau mà! Đêm Giáng Sinh, mọi bề bộn cuộc sống được gác sang một bên, người người trở về với tổ ấm thân thương của mình, để khao khát, ước mơ, yêu thương và chia sẻ nhiều hơn. Suy nghĩ đó bỗng giúp tôi cảm thấy ấm lòng.
Bật tivi, tôi thầm mong không khí Giáng Sinh có thể giúp ngôi nhà bớt rộng lớn hơn, ít nhất là với tôi, một bài hát. Jingle Bells chẳng hạn.
Trên tivi lúc này là khung cảnh trực tiếp từ một trại trẻ mồ côi. Đó là một bữa tiệc, nhỏ thôi, nhưng có cái gì đó thật rộn ràng, háo hức. Bên những người mẹ trẻ với ánh mắt ngập tràn tình thương là âm thanh hỗn tạp của những tiếng cười, tiếng gọi nhau và cả tiếng khóc thơ ngây vì hạnh phúc vỡ òa của những đứa trẻ. Vì thiên tai, tệ nạn xã hội, gia đình … mà người ta đưa chúng vào đây, chúng không có cha mẹ, không bên cạnh người thân ruột thịt, nhưng chúng tự biết tìm thấy hạnh phúc cho mình, một hạnh phúc thực sự.
Tôi chợt chùng xuống khi nghĩ về mình. Tôi có một cuộc sống đầy đủ, những người bạn chân thành và quan trọng là bố mẹ tôi vẫn sống và đang hạnh phúc với con đường riêng của mình,tôi phải hạnh phúc mới đúng. Vậy mà trong thời gian qua tôi đã làm gì? Lạnh lùng với bố mẹ, thờ ơ với bạn bè và buôn thả chính mình. Tôi thật ấu trĩ, thật nông cạn. Tôi muốn được bên cạnh bố mẹ, được cảm nhận hơi ấm tuyệt diệu từ bàn tay mẹ như những ngày thơ ấu. Tôi phải làm sao?
Chuông điện thoại vang lên.
Bên kia, nó nghe thấy tiếng bố, hòa trong tiếng nấc, tôi khẽ gọi: “Bố ơi….”
Gió đi thôi. Gió phải để cho cậu ấy không gian riêng để cậu lấy lại những tình cảm mà mình đã hờ hững lãng quên