Phút cuối & cõi chết

P

phamminhkhoi

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Hôm qua nghe bài hát Time of dying thấy dậy nên một câu hỏi: Nếu bây giờ bạn phải chét, thì điều cuối cùng bạn gửi lại trần gian này là gì nhỉ.

Đã có lần tôi ốm suýt chết, thấy yêu da diết đến thế là sự sống: yêu cả con thạch sùng bò trên trần nhà kêu tắc tắc, tắc tắc, đến cả tiếng chuột chạy nữa. Thì ra, cuọc sống chỉ đẹp khi rời xa nó, cái gì sắp mất mới thấy nuối tiếc dường nào.

Sao lại có lúc người ta thấy "chán đời" nhỉ ? dại dột làm sao.

Nếu bây giờ bạn rời bỏ sự sống thì bạn sẽ gửi lại điều gì; tiền bạc, công danh, tiền tài, danh vọng.... Tất cả se chấm hết.

Và ánh sáng chớp lên trong ánh mắt
Tôi nằm đó
Cô độc
Mọi thứ rời xa
Không tin rằng cuộc đời đã đi qua...

Sao con ngươì lại luôn luôn muốn sống nhỉ: anh hùng, kẻ ác, người thường...không ai không muốn níu lại sự sống trên đời để rồi không tin mình đã bỏ lại sau lưng mọi thứ (nhớ đến chuyệnc bác Tiều phu trong La phông ten)

Cuộc sống ư ? Rốt cục là gì nhỉ.

Tại sao có lúc ta không muốn sống, nhưng lại không chịu nổi khi cái chết gần kề ?

Những người không sợ chết ? Bởi vì làm sao.

Chết là một sự luân hồi mà sống là một cái bến đò cho con thuyền trần ai neo đậu. Taị sao chúng ta không dứt được ra khỏi cái bến đậu đó để mà đi xa, tiến xa. Ôi, nói đến đi xa mới thấy cuộc dời này thật là hạn hẹp. Cõi sống & cõi chét, hay chỉ la một cõi sống khác ?

Sóng và chết, la gì đây ?
 
T

thienthan74

đã có lúc m cũng nghĩ tới cái này nhưng rồi nghĩ lại vào phút cuối thỳ thấy mình thật là dại dột quá chừng...
 
P

_phonglinh_

Nghĩ về cái chết ư, có, thậm chí là rất nhiều nữa....

KO ai hay bất cứ thứ gì bất tử cả, sinh ra từ đất thì thể về với đất. Nói theo khoa học thì trái đất là một tinh cầu hơi bị đặc biệt, nó có sự sống, nhưng bắt sự sống ấy phải luận hồi.

Tôi cũng đã từng nghĩ khá buồn cười là, con vật có bao giờ nghĩ về sự sống và cái chết ko? Con người đơn giản cũng là một sinh vật có tri thức thôi mà...

Tôi đang nghĩ đến phải đi theo hướng khoa học hay văn học cho bài viết này và nghĩ răng` phải nói đến cả 2 cho con người.

Sống là cách tồn tại vật chất, có người này hay người khác là do sự đặc biệt ở mỗi con người. Tiểu biểu là 2 mặt: hình thái và tính cách.

Có một câu chuyện kể về một bộ tộc mà mọi người đều giống nhau như đúc, sống như nhau và làm việc tập thể, họ ko có tính cách và nhờ đó họ đoàn kết thành một khối. Có người thấy cách dân tộc này sống thật tốt, ko mẫu thuẫn, ko chiến tranh... Nhưng đến 1 ngày, ng` đó thấy có một người bị chết, tất cả đều dửng dưng, người ấy hỏi vì sao. Một kẻ trong bộ tộc ấy trả lời: "Tất cả chúng tôi đều giống nhau, nếu mất đi một thì cũng ko ảnh hưởng gì đến tập thể"...

Chắc nhiêu đó đủ cho người ta hiểu hình thức và tính cách làm nên một cá thể. Một người thường thay đổi, nó làm người ấy trở thành một người ngổn ngang đầy tính từ, cái cách họ gọi trưởng thành là cách làm người ấy là người.

Ko ai bất tử nhưng người bất tử là người luôn sống theo một cách sống và một tính cách ko thay đổi. Đó là suy nghĩ riêng của tôi.

Vài dòng lộn xộn, ai đó đọc xin thông cảm và hiểu...
 
C

congchua9x

Ng` Việt Nam ai cũng có việc nhưng chẳng ai chịu làm việc,
Ai cũng k làm việc nhưng ai cũng có lương,
Ai cũng có lương nhưng ai cũng k đủ sống
Ai cũng k đủ sống nhưng ai cũng sống
Ai cũng sống nhưng ai cũng k hài lòng
Ai cũng k hài lòng nhưng ai cũng giơ tay đồng ý.
Cuộc sống thật chẳng mấy khi hạnh phúc, chỉ toàn thấy đau khổ thôi, chết còn sướng hơn, nhưng khi mình chết thì chỉ nghĩ đến những ng` yêu thương mình sẽ đau buồn vì thế lại có nghị lực để sống tiếp, chán nhở,.....
 
P

phamminhkhoi

Và rồi sự sống sinh sôi...

Ý nghĩa gì cao xa ư ? Chả phải? Cuộc sống nó gần gũi lắm va nó cũng thực tế lắm. Cái chết đã phả hơi thở vào đáy lòng chỉ khi nỗi buồn vừa mới bén đến. Có gì cao xa đâu, chỉ cách nhau một vết cắt, một cái gật đầu...

Sông ! Chết ! Có ý nghĩa gì đâu nhỉ. Tro bụi lại trở về với tro bụi. Về với lòng đất. Người giàu, ngươì nghèo, ông vua, người nô lệ, rút cục cũng giống nhau ở cái kết cục của cuộc đời, khi mắt nhắm lại và bàn tay buông xuôi đi cái níu kéo của sự sống. Có ngươì thanh thản, có người dằn vặt, nhưng cuối cùng thì sự sống cứ nối tiếp. Cái cũ ra đi

Lý tưởng ư ? cái gì gọi là lý tưởng ? Không hiểu ta chiến đấu vì cái gì nữa. Danh vọng, tiền tài, vật chất. Cuối cùng mới hiểu chúng ta chiến đấu là để hửơng thụ, đơn giản là thê, đừng lầm với những tư tưởng sâu xa. Một chủ nghĩa nào, một tư tưởng triết học nao tựu chung cũng chỉ để thoả mãn những nhu cầu vật chất, nhu cầu sống, để hưởng thụ cho bằng hết cuọc sống trước khi di về thế giơí bên kia.

Có nhiều người hiểu lầm: họ chiến đấu vì những cái không đâu. Rút cục cuộc đời chỉ là một chuỗi ngày đã được lập trình: làm việc, làm việc và làm việc.

Cái hữu hạn của sự sống và cái vô hạn của những mong muốn. Toà lâu đài cả cuộc đời dựng xây bỗng một cơn gió oà tới, và thế là sụp đổ. Đó là cái chễt. Sờ sũng, ngỡ ngàng, hoảng hốt, dó là những kẻ đi tìm về cái chẽt: một lũ người bụi bặm, ngơ ngác và ngơ ngản trên con đường đi qua cả thời gian và không gian vũ trụ vô cùng.

Có những bậc hièn triết ra đi mà vẫn mỉm cười, ra đi thanh thản. Cuộc đời họ vất vả quá, cay cực quá, họ nên dược hưởng thứ đó: một chút gì nhẹ nhàng khi đã sắp rời xa tràn thế ngổn ngang.

Còn chúng ta thì sao ?
 
Last edited by a moderator:
M

mattroitinhyeu_142

Vâng, anh ạ! Em đã nhiều lần nghĩ đến cái chết của mình sẽ như thế nào, và thỉnh thoảng găp khó khăn cũng thường bộc miệng ra nói. Chán đời nhỉ! Nhưng em đã nghĩ lại và thay đổi vì 1 số người cần mình bên cạnh. Họ sẽ ra sao nhỉ, có lẽ sẽ chết theo mình chăng, em chợt nghĩ đến đấy và thức tỉnh mình rằng:''Mình phải sống. Giô Han hãy cố lên, còn rất nhiều người cần cậu lắm'' Và ngay kì thi vừa qua thôi, em đã nghĩ đến nó rất nhiều lần nhưng chỉ vì những lý do ấy mà em cố gắng gượng dậy khỏi thất bại.
Sống à anh, em nghĩ sống có nghĩa ấy. Sống là đem lại niềm vui nhưng đôi khi cũng lại thành lỗi buồn. Sống là khi mình còn 1 nhịp tim hay 1 hơi thở, để rồi có thể nói những gì mà mình muốn nói. Sự sống luôn luôn mãnh liệt trong tim mỗi người, nó nhắc tim:''Hãy cố đạp tiếp đi chứ!'' Và sự sống cỹng là được nghe những lời nói, những bản nhạc.... Cái sự sống ấy là khi mình còn không muốn chết.
Còn cái chết? Dĩ nhiên em cũng nghĩ nó có nghĩa mà. Chết là 1 sự ngược lại với sống. Cái chết thì đến lúc nào em hay mọi người cũng không thể biết được. Nếu biết trước thì có lẽ như anh nói:''Sống chẳng có nghĩa gì cả'' Vì vậy, ta hãy cố sống để mà chống lại với thần chết. Mỗi lần thần chết đến đưa ta đi, hãy nói:''Tôi không muốn đi, tôi chỉ vừa chải qua 1 thời gian bé xíu so với cuộc đời của tôi mà. Mọi thứ đó chưa đủ, tôi cần phải sống và tôi sẽ không đi theo ông đâu. tôi xin lỗi ông''
Thần ánh sáng vẫn mãi mãi đứng ngoài kia, ẩn náu trong ánh nắng mà. Sao ông nỡ đưa tôi hay người thân của tôi đi nào. Và 1 ngày ánh sáng sẽ tràn ngập thế gian để ông không thể giết ai được nữa. Còn bóng tối, sẽ bị thiêu hủy không thể tìm lại được.
 
U

uocmolamnhavan

cái chết???đã có lúc tôi tưởng chừng mình đã chết,ấy vậy mà tôi vẫn sống tới ngày hôm này.đó là vì sao?vì đâu đó trên thế giới này vẫn còn ng để ta sống.chỉ nghĩ vì mình mà ta phải chết để rồi bố mẹ khó ngọc sinh ta ra sao???chỉ vì những khó khăn trước mắt mà ta chùn bước rồi nghĩ đến "die",như vậy khác nào ta là 1 ng kém cỏi nhất trên đời???chỉ vì một ng mà ta phải chết,như vậy khác nào ta là kẻ ngốc nhất trên đời???...tôi đã đứng dậy và đi tiêps nhờ bên tôi vẫn còn ng c -luôn cho tôi những liều thuốc giảm đau.và có lẽ tôi sống vì những ước mơ mà tôi khao khát dc 1 lần bước tới bậc vinh quang,và trên cõi đời này tôi chưa trả hết cái nghĩa của 1 ng con,ng cháu,...thật vậy,mỗi lần vấp ngã là mỗi lần ta có thêm những sức mạnh vô giá,chỉ khi ta gục dậy ta mới thấy hết giá trị của tình yêu thương.và cũng khi đó ta mới thấy mình cần tới những ước mơ...tốt nhất mỗi ng chúng ta cần tới 1 lần "nghĩ đến chết" đẻ ta có những bài học xương máu...chúc mọi ng luôn yêu đời!
 
T

thuha_148

Khi anh mình ra đi và khi dự đám tang của 1 người đáng kính trọng, đã 2 lần mình nghĩ về cái chết. Lúc đó mình nghĩ khi mình chết sẽ ra sao, có đau lắm không, đau bằng người sống ở lại hay ko và người ta có khóc than mình nhiều hay ko?.... Rồi quay lại vs thực tại, mình đã nghĩ, mình phải làm gì để khi chết có nhiều người nuố tiếc và thưong xót, hiện tại phải sống làm sao cho có ý nghĩa nhất...
 
N

ngochaomobile

Người Ta Muốn Chết Vì Cuộc Sống Không Còn Là Tốt Đẹp Nhất Với Người Ta ...
Người Ta Sợ Chết Vì Khi Đang còn Sống Người ta Còn Ý Thức Được Đau Đớn , Buồn Vui , Hạnh PHúc ... Và Không Bik Chết Đi Nó Có Đau Đớn Không ? Chết Đi Liệu Còn được Luân Hồi thật không ? ... Con Người Tính Tham Lam Có Thừa Và Họ Không Làm Gì Mà Không Có Lợi Cho mình ... Chết Là Lỗ :D
 
H

hermionegirl27

bây h cuộc sống của tôicũng đang mỏng manh vậy, có thể ngày mai tôi sẽ phải chik, nhưng tui đang sống những ngày còn lại cuối cùng của mình thật ý ngĩ bên gia đình tôi và bạn bè tôi
 
N

nguyenntrang

chết thì sẽ nhiều người khóc và không ai thương nữa đâu, sao dễ dàng chết thế vậy. cuộc sống mà
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom