Tháng năm học trò trôi đi êm ả
Háo hức đón hè, chờ đợi tiếng ve
Ta cũng biết bằng lăng máu tím
Và nghĩ rằng phượng vĩ khóc nhè
Thời gian qua chẳng nói với hàng me
Ta cũng vô tình lật từng trang vở
Khi hoa gạo hết thời rực rỡ
Ta chợt hiểu mình đánh mất thời gian
( Chia tay – Nguyễn Phương Linh)
Không biết hai khổ thơ trên đã đi vào tâm trí tôi tự lúc nào mà mỗi lần chứng kiến
học sinh lớp 6 nhập học tôi lại bang khuâng nhớ về mình của 2 năm trước đây. Cảm xúc của ai cũng vậy, khi đứng trước cánh cổng trường, ai cũng cảm thấy trăn trở, lo lắng cho những gì sắp đến.
,
Tháng 9 - tháng giao mùa từ cuối hạ sang đầu thu - tháng mà những chùm phượng vĩ chỉ còn thưa thớt vài nhánh nở muộn. Ngồi trên chiếc xe của bố tôi nôn nao nhớ lại năm học trước của mình , tự nhủ :năm nay mình lớn hơn rồi ,nhất định phải cố gắng hơn nữa
Hazz, tôi thở dài “Không biết là mình có làm được gì nữa không ”.
Trong cuộc đời sẽ có rất nhiều điều bất ngờ, nhưng có lẽ điều làm tôi bất ngờ và khó quên nhất từ khi sinh ra đến bây giờ có lẽ là chờ đợi tôi sau cánh cổng của ngôi trường THCS này.Ở đây tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều sau 2 năm học
Ngày hôm nay đến trường sau 3 tháng hè, vào thu, trời đã bắt đầu nóng lên những hàng cây phượng ,cây bàng xù xì đã hiện lên trước mắt. Ẩn mình sau hàng cây cổ thụ ngôi trường hiện lên to lớn và bề thế. Tôi dường như bị hòa lẫn vào trong sự náo nức, đông vui của không khí ngày đầu tiên đến trường. Mọi người ai cũng ăn mặc đẹp và nghiêm chỉnh nét mặt tươi cười, rạng rỡ.
Đặc biệt con người bạn bè thân thiện cởi mở của tôi . Từ bác bảo vệ thân thiện niềm nở và có trí nhờ rất tốt. Có lần bác hỏi tôi: “Sao hôm nay không đi xe đạp asama nữa à cháu?”. Tôi giật mình và không nghĩ rằng bác lại nhớ được mình và chiếc xe hàng ngày mình vẫn hay đi.
Đến các thầy cô không chỉ giỏi chuyên môn mà thầy cô còn là những tấm gương mẫu mực về học vấn và kiến thức, trong cuộc sống. Được tiếp xúc với kỹ năng mềm, thầy cô bằng một sức cuốn hút vô hình, chỉ cho tôi cách sống, dẫn tôi vào thế giới của những cơ hội vàng để tôi tự mình mở ra và khám phá. Tôi luôn luôn nhớ những triết lí sống thầy dạy, đó thực sự là những tiền đề đầu tiên giúp tôi thay đổi cách nhìn để sống tích cực hơn.
Tôi dần nhận ra rằng cho dù tôi thật may mắn khi học ở trường có thầy cô nhiệt tình,bạn bè thân thiện dường như thật sự
quan trọng rằng học vì chúng ta sẽ có hứng học tập hơn . bây giờ nhình lại ngôi trường ,tôi lại thấy cảnh vật vẫn gần gũi biết bao,cảm xúc trong tôi lại trào dang như hồi 3 tháng trước,khi kết thúc năm học lóp7
và tiếng trống cất lên
Buổi lễ khai giảng năm nay cũng là ngày trường tôi được khen thưởng do năm học trước có nhiều thành tích cống iến cho nhà trương . Niểm vinh dự tràn ngập trong nhà trường và ngay cả tôi cũng vậy. Trong khoảnh khắc đó tim tôi như ngừng đập tôi hồi hộp hòa nhịp theo từng bước chân của các thầy cô anh chị. Thời gian rồi cũng trôi đi, buổi lễ khai giảng cũng đã kết thúc, tôi ra về mà trong lòng vẫn còn vương vấn sự nuối tiếc, tôi nhớ mái cái phút giây thả bóng bay, những trái bóng lớp tôi bay lên bầu trời trong niềm tin phơi phới chúng bay xa, xa mãi cao tít tắp đem theo những ước mơ hoài bão của chúng tôi đến một chân trời mới tốt đẹp hạnh phúc hơn. Tiếng trống khai trường do thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa, xa thật xa, âm thanh đó như lưu lại trong tôi một cảm giác xao xuyến lạ lung. Tôi biết là từ hôm nay tôi hòa nhập vào một ngôi trường thân yêu này.
Buổi khai giảng trôi qua thật nhanh như cơn gió thoảng rồi đọng lại trong giây phút này là tôi và một giọt thời gian thật khẽ. Cảm giác dần nghị lực trong tôi, giúp tôi có đủ tự tin và bản lĩnh để bước vào đời.
Thời gian trôi qua thật vô tình nó cứ trôi mãi đi, vùn vụt, thoáng chốc không chờ không đợi một ai. Và giờ đây tôi sẽ phải cố gắng nắm giữ từng giây từng phút ấy. Dẫu biết rằng ba năm học rồi sẽ qua đi thật nhanh nhưng ngần ấy thôi cũng đã đủ để tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp về ngày khai giảng về mái trường thân yêu và rồi những vần thơ lai láng của tuổi học trò xưa kia lại chợt ùa về trong phút chốc:
“Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn
Xa cổng trường khép kín với thời gian
Sợ phượng rơi là nỗi nhớ bàng hoàng
Sẽ phải sống trong muôn vàn hối tiếc
Rồi mai đây bé thành người lớn
Còn ai đi nhặt cánh phượng hồng
Còn ai làm con thuyền giấy trắng
Mùa hè về lấp lánh bên song
Ở đó có: Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non ríu rít sân trường
Dường như tất cả mọi thứ quả thật đều rất bình dị, gần gũi từ quang cảnh, ngôi trường và đến cả những con người Thế nhưng tất cả như đều lưu lại cho tôi những kí ức sâu đậm về ngôi trường thân yêu
__________________