Phát biểu cảm nghĩ về ngày khai giảng?

T

taitutungtien

Tháng năm học trò trôi đi êm ả
Háo hức đón hè, chờ đợi tiếng ve
Ta cũng biết bằng lăng máu tím
Và nghĩ rằng phượng vĩ khóc nhè

Thời gian qua chẳng nói với hàng me
Ta cũng vô tình lật từng trang vở
Khi hoa gạo hết thời rực rỡ
Ta chợt hiểu mình đánh mất thời gian
( Chia tay – Nguyễn Phương Linh)
Không biết hai khổ thơ trên đã đi vào tâm trí tôi tự lúc nào mà mỗi lần chứng kiến
học sinh lớp 6 nhập học tôi lại bang khuâng nhớ về mình của 2 năm trước đây. Cảm xúc của ai cũng vậy, khi đứng trước cánh cổng trường, ai cũng cảm thấy trăn trở, lo lắng cho những gì sắp đến.
,
Tháng 9 - tháng giao mùa từ cuối hạ sang đầu thu - tháng mà những chùm phượng vĩ chỉ còn thưa thớt vài nhánh nở muộn. Ngồi trên chiếc xe của bố tôi nôn nao nhớ lại năm học trước của mình , tự nhủ :năm nay mình lớn hơn rồi ,nhất định phải cố gắng hơn nữa

Hazz, tôi thở dài “Không biết là mình có làm được gì nữa không ”.
Trong cuộc đời sẽ có rất nhiều điều bất ngờ, nhưng có lẽ điều làm tôi bất ngờ và khó quên nhất từ khi sinh ra đến bây giờ có lẽ là chờ đợi tôi sau cánh cổng của ngôi trường THCS này.Ở đây tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều sau 2 năm học
Ngày hôm nay đến trường sau 3 tháng hè, vào thu, trời đã bắt đầu nóng lên những hàng cây phượng ,cây bàng xù xì đã hiện lên trước mắt. Ẩn mình sau hàng cây cổ thụ ngôi trường hiện lên to lớn và bề thế. Tôi dường như bị hòa lẫn vào trong sự náo nức, đông vui của không khí ngày đầu tiên đến trường. Mọi người ai cũng ăn mặc đẹp và nghiêm chỉnh nét mặt tươi cười, rạng rỡ.
Đặc biệt con người bạn bè thân thiện cởi mở của tôi . Từ bác bảo vệ thân thiện niềm nở và có trí nhờ rất tốt. Có lần bác hỏi tôi: “Sao hôm nay không đi xe đạp asama nữa à cháu?”. Tôi giật mình và không nghĩ rằng bác lại nhớ được mình và chiếc xe hàng ngày mình vẫn hay đi.
Đến các thầy cô không chỉ giỏi chuyên môn mà thầy cô còn là những tấm gương mẫu mực về học vấn và kiến thức, trong cuộc sống. Được tiếp xúc với kỹ năng mềm, thầy cô bằng một sức cuốn hút vô hình, chỉ cho tôi cách sống, dẫn tôi vào thế giới của những cơ hội vàng để tôi tự mình mở ra và khám phá. Tôi luôn luôn nhớ những triết lí sống thầy dạy, đó thực sự là những tiền đề đầu tiên giúp tôi thay đổi cách nhìn để sống tích cực hơn.

Tôi dần nhận ra rằng cho dù tôi thật may mắn khi học ở trường có thầy cô nhiệt tình,bạn bè thân thiện dường như thật sự
quan trọng rằng học vì chúng ta sẽ có hứng học tập hơn . bây giờ nhình lại ngôi trường ,tôi lại thấy cảnh vật vẫn gần gũi biết bao,cảm xúc trong tôi lại trào dang như hồi 3 tháng trước,khi kết thúc năm học lóp7
và tiếng trống cất lên
Buổi lễ khai giảng năm nay cũng là ngày trường tôi được khen thưởng do năm học trước có nhiều thành tích cống iến cho nhà trương . Niểm vinh dự tràn ngập trong nhà trường và ngay cả tôi cũng vậy. Trong khoảnh khắc đó tim tôi như ngừng đập tôi hồi hộp hòa nhịp theo từng bước chân của các thầy cô anh chị. Thời gian rồi cũng trôi đi, buổi lễ khai giảng cũng đã kết thúc, tôi ra về mà trong lòng vẫn còn vương vấn sự nuối tiếc, tôi nhớ mái cái phút giây thả bóng bay, những trái bóng lớp tôi bay lên bầu trời trong niềm tin phơi phới chúng bay xa, xa mãi cao tít tắp đem theo những ước mơ hoài bão của chúng tôi đến một chân trời mới tốt đẹp hạnh phúc hơn. Tiếng trống khai trường do thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa, xa thật xa, âm thanh đó như lưu lại trong tôi một cảm giác xao xuyến lạ lung. Tôi biết là từ hôm nay tôi hòa nhập vào một ngôi trường thân yêu này.

Buổi khai giảng trôi qua thật nhanh như cơn gió thoảng rồi đọng lại trong giây phút này là tôi và một giọt thời gian thật khẽ. Cảm giác dần nghị lực trong tôi, giúp tôi có đủ tự tin và bản lĩnh để bước vào đời.

Thời gian trôi qua thật vô tình nó cứ trôi mãi đi, vùn vụt, thoáng chốc không chờ không đợi một ai. Và giờ đây tôi sẽ phải cố gắng nắm giữ từng giây từng phút ấy. Dẫu biết rằng ba năm học rồi sẽ qua đi thật nhanh nhưng ngần ấy thôi cũng đã đủ để tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp về ngày khai giảng về mái trường thân yêu và rồi những vần thơ lai láng của tuổi học trò xưa kia lại chợt ùa về trong phút chốc:

“Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn

Xa cổng trường khép kín với thời gian

Sợ phượng rơi là nỗi nhớ bàng hoàng

Sẽ phải sống trong muôn vàn hối tiếc

Rồi mai đây bé thành người lớn

Còn ai đi nhặt cánh phượng hồng

Còn ai làm con thuyền giấy trắng

Mùa hè về lấp lánh bên song

Ở đó có: Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy

Bầy chim non ríu rít sân trường

Dường như tất cả mọi thứ quả thật đều rất bình dị, gần gũi từ quang cảnh, ngôi trường và đến cả những con người Thế nhưng tất cả như đều lưu lại cho tôi những kí ức sâu đậm về ngôi trường thân yêu
__________________
 
A

alexandertuan

Mùa hè trôi qua... Khi những cành phượng hồng đỏ thắm trước sân trường và tiếng ve râm ran buổi trưa hè đã im bặt tiếng, chúng tôi-những cô cậu học sinh lại bước vào năm học mới và dĩ nhiên tâm trạng háo hức nhất chính là buổi lễ khai giảng đầu tiên. Một buổi lễ thôi nhưng đó là biết bao xúc cảm của thời học sinh. Xúc cảm đó phải chăng là sự hồi hợp được gặp những người bạn cũ sau bao năm vắng bóng, được gặp những thầy cô mến yêu, được vui cùng các môn học hay phải chăng là sự khao khát được trải nghiệm những thú vị của năm học mới?
Năm nay là mùa khai giảng rất đặc biệt với tôi. Đặc biệt ở chỗ là tôi vừa trải qua một kì nghỉ hè tệ hại. Liên tiếp là những tin không vui khi tôi vừa trải qua một kì thi vào lớp mười không mấy suôn sẻ và cách đây vài tuần lại bị mất chiếc xe đạp vì chơi điện từ. Quả thật trong lòng tôi, buổi lễ khai giảng như một sự giải thoát cho kì nghỉ hè tệ hại mà tôi vừa trải qua. Tôi chỉ nghĩ có vậy ? Vì tràn ngập trong tâm hồn tôi là một sự nhàm chán khi phải gặp lại mấy thằng bạn mà theo tôi là chẳng có gì để nói chuyện và lại phải bước qua một kì học với những bài kiểm tra đầy khắc nghiệt và đối mặt với những thầy cô khó tính. Tôi thấy sợ không phải là vì tôi mới bước vào ngôi trường cấp ba Trần Bình Trọng này, ngôi trường mà tôi đã cố hết sức để thi vào đó, mà tôi sợ rằng năm nay sẽ lại là một năm học nhạt nhẽo như năm trước khi tôi phải vào vai lớp trưởng bất đắc dĩ trong một năm học mà từ "chán" luôn được lặp lại trong giấc ngủ của tôi.
Rồi ngày khai giảng cũng đến, tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng cụt tay mà mẹ mới may cho tôi hồi tuần trước. Tôi đứng trước gương và nhìn lại mình trông tôi vẫn chẳng khác mấy so với năm lớp chín chỉ khác mỗi là thiếu mất cái khăn quàng. "Ồ vậy cũng hay! Tôi đã lớn rồi mà". Xong chuyện, tôi thót lên chiếc xe đạp martin mới mua, lảo đảo vào vòng trong xóm rủ thằng Nhật và Sa rồi cùng đi tới trường. Thật sự là đi cùng chúng nó cũng chả có gì vui nhưng như vậy còn đỡ hơn đi một mình-tôi nghĩ vậy.
Chúng tôi đứng trước trường sau khoảng nửa giờ đi xe. Chẳng có gì đặc biệt hồi hè tôi đã vào trường này mấy lần, nó còn nhỏ hơn trường cấp hai của tôi. Tôi gác chiếc xe đạp vào góc để xe và lao đảo tìm mấy đứa bạn cũ để ngồi cho đông. Không biết sao ai cũng thích đi cùng đám đông nhỉ ? Hình như đi như thế giúp tôi bớt cô đơn. "Boong" Tiếng kẻng của trường đã rung lên. Lạ nhỉ ? Tôi loay hoay một lúc rồi nhận ra sự khác biệt, à trường này dùng "kẻng". Nguyên là trường cấp hai của tôi dùng trống để tập hợp nên khi nghe tiếng kẻng đánh thì quả thật tôi hơi bất ngờ. Bọn con trai chúng tôi hay nói cách khác là những tân binh lớp mười đứng lộn xộn theo một nhóm. Tôi đứng cuối. Tôi loay hoay tìm chỗ ngồi. "Một cái ghế!" ."Cốp!" Một cái roi quất vào mông làm tôi đau nhói. Thì ra là chú bảo vệ đánh tôi vì tôi ngồi trong khi các bạn khác cả trường đang xếp hàng. Ây chà đau quá, cái roi đầu tiên trong đời học cấp ba.
Rồi thầy hiệu trưởng đứng trên bục và phát biểu lời văn cho lễ khai trường. Tôi ngồi hì hục nhìn quanh sân trường. Có những hàng phượng đỏ. Những bông hoa tím. Những hàng ghế san sát. Tất cả ập vào mắt tôi. Tôi thả hồn vào những đám mây để tìm chút yên tĩnh. " Tôi xin hết!" tiếng nói của thầy hiệu trường đưa hồn tôi trở lại. Tôi vội vàng chạy đi tìm lớp cho mình. Lớp C11, À tôi vào lớp này . Lo quá! Vốn tôi luôn là người rụt rè từ nhỏ nên khi tiếp xúc với những người bạn mới tôi thường hay e dè. Đảo quanh một vòng người tôi cùng tìm được thằng Thiện và Hoàng mấy đứa bạn thân của tôi. Cô giáo bước tới và chỉnh đốn hàng ngũ. Tôi vẫn nhớ như in cái ánh mắt mà cô nhìn tôi lần đầu, ánh mắt ấy tôi có cảm tưởng như cô nhìn thấu tâm hồn tôi. Rồi cô mỉm cười và chọn lớp trưởng tạm thời để ổn định lớp trong ngày học đầu tiên . Tôi là một trong ba người có điểm thi vào trường cao nhất lớp lại là cựu lớp trưởng năm lớp chín. Tôi nghĩ thầm chắc chắn là cô chọn tôi. Tôi đứng phắt dậy :" em không làm đâu cô" , đến giờ thì đó vẫn là khoảnh khắc mà tôi xấu hổ nhất năm lớp mười. " Cô chưa nói là cô chọn em mà " Khỏi phải nói cả lớp được một trận cười còn tôi thì một phen đỏ mặt. Sau khi chọn một cô bạn làm lớp trưởng điểm không cao nhưng khá dạn dĩ trong phong trào cả lớp được nghỉ một ngày để mai học. Tôi lật đật ra về. Một cảnh tay mềm mại đặt trên lưng tôi. "Đi đâu mà vội thế em" . Là cô. Thật ngạc nhiên là cô. Cô hỏi thăm về tôi và cả nói chuyện với tôi một hồi rất lâu. Quả thật cuộc gặp gỡ này giúp tôi hiểu thêm về cô và cô cũng vậy. Tôi cảm thấy thoải mái hơn. Hình như mới gỡ được một mẩu xương cá trong cổ họng. Tôi đảo bước trên chiếc xe đạp và trờ về nhà. "Xoạc " Một mảnh giấy nhỏ rơi ra . Tôi vội đọc: " Chào bạn mình là Duyên học chung lớp với bạn, mong được làm quen" . Thằng Sa và Nhật khỏi phải nói chọc quê tôi tới tấp. Nghĩ cùng kì thiệt. Một nụ cười thoảng qua trên môi tôi. Năm lớp mười đến rồi
Thật ra mọi chuyện trong đời đều có số mệnh như câu nói của Khổng Minh : " Cuộc đời là chuỗi các sự kiện gắn liền với nhau" . Thế nhưng nó đâu có nhàm chán luôn mang lại cho ta những bất ngờ, có chăng là cách ta tận hưởng........
P\S: Văn này mình tự làm đó :khi (34)::khi (34)::khi (34):
 
T

thanhhung2805

Cứ mỗi khi thấy gió thu hanh hao thổi trên những tán cây xào xạc, nắng vàng óng trải như tơ qua kẽ lá, chiếu xuống khoảng sân trước nhà - tôi lại tự nhủ: “Mùa đi học rồi đấy!”. Năm nay tôi đã là học sinh lớp Tám rồi. Đã tám lần được dự lễ khai giảng nhưng có lẽ để lại nhiều ấn tượng trong tôi nhất vẫn là ngày khai trường đầu tiên vào lớp Một.
Tôi cũng như mọi người khác, cũng có một ngày đầu tiên đi học. Và những kỉ niệm ngày ấy đã luôn theo tôi cho đến tận bây giờ. Các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương, trìu mến, những tấm lòng yêu con, lo lắng chăm sóc cho con của những nguời mẹ trong ngày đầu tiên đi học, đối với tôi,là những gì thiêng liêng nhất, tuyệt vời nhất.
Tôi vẫn còn nhớ, suốt mấy ngày liền, tôi sống trong tâm trạng nôn nao và háo hức. Bài hát quen thuộc mọi khi tôi vẫn hát sao hôm nay nghe xúc động: “Tạm biệt búp bê thân yêu, tạm biệt gấu Misa nhé, tạm biệt thỏ trắng xinh xinh, mai ta vào lớp Một rồi. Nhớ lắm, thương nhiều, trường Mầm Non thân yêu!”
Dường như có một điều gì đó lạ lẫm đang xảy ra trong căn nhà nhỏ bé của gia đình tôi. Ông bà, cha mẹ chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết cho tôi như chiếc cặp xinh xắn có in hình chú Mickey; bộ sách giáo khoa, những cuốn vở trường long lanh, đẹp đẽ. Rồi hộp bút, hộp màu, chiếc bảng nhỏ, phấn viết, bút chì, bút mực,… đủ cả. Tôi thích thú giở từng thứ, nhìn mãi không chán.
Đêm trước ngày khai trường, cả nhà tôi thức rất khuya để chuyện trò. Nhân vật chính trong câu chuyện là tôi. Mẹ mặc thử cho tôi bộ đồng phục của học sinh tiểu học. Chiếc áo trắng cổ lá sen, tay bồng, rất hợp với chiếc váy màu xanh da trời và đôi xăng đan trắng. Nhận ra bóng mình trong gương, tôi bật cười khanh khách sung sướng. Bà ngoại khen: “Cháu gái bà trông chững chạc ghê! Ngày mai cháu đã trở thành học sinh lớp Một rồi! Cố gắng chăm ngoan và học giỏi nhé!” Tôi vừa gật gật cái đầu, vừa nói: “Dạ vâng ạ!” Sau đó, mọi người đều ôn lại những kỉ niệm khó quên thời đi học của mình. Và có lẽ đêm hôm ấy quả thực là một đêm khó ngủ với tôi. Tôi trằn trọc mãi mà không ngủ được. Tôi cứ luôn nghĩ đến buổi khai giảng ngày mai sẽ thế nào, vừa lo lắng, vừa hồi hộp, trong lòng tôi rộn lên cảm xúc khó tả. Nhưng khi mẹ bước vào phòng, khi nghe mẹ kể một câu chuyện về tình thầy trog, tình cảm bạn bè nơi trường lớp, tôi tự nhiên thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm lắm! Mặc dù trường tôi khai giảng buổi chiều nhưng dường như có điều gì đó đã thúc giục tôi hãy dậy thật sớm để còn chuẩn bị cho ngày đầu tiên được bước vào cánh cổng tri thức. Đầu giờ chiều, trên con đường quen thuộc, mẹ đưa tôi đến trường. Con đường này hàng ngày tôi vẫn đi nhưng sao hôm nay lạ quá! Mọi thứ bỗng trở nên vô cùng đẹp đẽ, tươi sáng đến một cách lạ thường. Bầu trời trong xanh cao vời vợi, hàng cây xanh mát, chim chóc hót líu lo. Và đây, ngôi trường Tiểu học Nguyễn Du của tôi đây rồi. Cánh cổng trường rộng mở như đang dang tay đón chúng tôi vào trường. Tôi cảm thấy ấm áp vô cùng! Cảm giác như đây là một gia đình, một gia đình rộng lớn với biết bao bạn bè như anh em, thầy cô như cha mẹ nuôi dưỡng chúng tôi vào đời. Trước cánh cổng trường là tấm băng rôn đỏ nổi bật dòng chữ vàng tươi: “Chúc mừng năm học mới”. Niềm vui tràn ngập nơi nơi, từ bầu trời trong xanh, quang đãng, từ màu nắng tinh khôi. từ tiếng chim hót trong những vòm lá., từ những gươm mặt ngời ngời hạnh phúc và tin tưởng.
Trong sân trường, người đông dần. Các bạn đều đứng rụt rè bên người thân, tôi cũng vậy. Tôi đứng dựa lưng vào gốc cây phượng vĩ trong sân trường, đưa mắt nhìn lên những chú chim nho nhỏ đang ríu rít bên những chùm hoa đỏ rực. Tôi thấy trên khoảng trời xanh mênh mông, có những đám mây nhỏ trôi chầm chậm, rồi tan biến mất. Tôi chợt nghĩ: “Không hiểu mình có như những đám mây ấy không nhỉ?” Một ý nghĩ vẩn vơ không có nghĩa lí gì, không có câu trả lời. Nghĩ lại, tôi bật cười. Nhìn ngôi trường rộng lớn làm sao, tôi cảm thấy mình sao bé nhỏ úa!
Bất chợt, 1 hồi trống vang lên giục giã. Giờ khai giảng sắp bắt đâu. Các bậc phụ huynh đang chuẩn bị ra về. Đây đó có tiếng khóc thút thít, tiếng gọi “Mẹ ơi!”. Tôi cũng rơm rớm nước mắt. Nhưng có lẽ tôi phải mạnh mẽ hơn vì tôi là một lớp trưởng cơ mà! Tôi nghĩ vậy và không còn theo mẹ nữa, tôi nói nhỏ với mẹ rằng mẹ cứ về và hãy yên tâm, tôi không lo sợ gì đâu! Sau đó, cô giáo cho chúng tôi xếp hàng và ra khỏi trường để diễu hành. Tôi cầm biển lớp trong tay thấy vui sướng quá, hãnh diện quá! Lần đầu tiên tong đời, tôi có nhiệm vụ cao quý này!
Buổi khai giảng mới long trọng làm sao! Tiếng trống trường giòn giã, thôi thúc, náo nức lòng người. Lá cờ Tổ quốc bay phần phật trước gió. Đội diễu hành đi dều tâm tắp và ngay ngắn. Học sinh từng khối đứng ngay ngắn, nghiêm chỉnh hướng về lá Quốc kì. Tiếng quốc ca trầm hùng trong tiếng trống vang lên trên sân trường rực nắng.
Mở đầu buổi lễ, cô Hiệu trưởng đọc lời khai giảng và dăn dò, khuyên nhủ chúng tôi bao điều. Cô chúc chúng tôi học tốt, lễ phép và mang về thật nhiều thành tích. Những tràng vỗ tay vang lên không ngớt.
Buổi lễ kết thúc, chúng tôi theo cô Vũ Oanh vào lớp. Cô Oanh rất tận tình, chúc chúng tôi học giỏi và tôi chức liên hoan cho cả lớp. Tôi đã làm quen với các bạn. Mỗi bạn một tính nết, một sở thích. Và một điều tuyệt với là tất cả đều đoàn kết ngay buổi đầu tiên.
Tan học, mẹ đợi sẵn ở cổng trường. Tôi chạy ra và kể cho mẹ chuyện ở trường, ở lớp. Tôi thích lắm! Và từ đó, càng ngày, tôi càng muốn đến lớp học! Cũng như bao bà mẹ khác, mẹ tôi cũng nói rằng: “Mẹ cũng yêu trường học. Bởi vì đó là cái nôi của tri thức, bởi vì phía sau cánh cửa cổng trường là những điều hay, là những niềm vui, là những thử thách dành cho con, là những trải nghiệm cuộc sống để con có kinh nghiệm bước vào đời!” Tôi luôn ghi nhớ câu nói này của mẹ. Và buổi khai trường đầu tiên ấy đã để lại trong tôi bao kỉ niệm khó quên.
Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.
:D:D:D:D
 
T

thongoc_97977

tham khảo bạn nhá!

“Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc lòng tôi lại náo nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường…” Thật vậy, không riêng gì tác giả Thanh Tịnh đối với lứa tuổi học sinh ai ai lại chẳng có những kỉ niệm đẹp về ngày khai trường và đối với tôi ấn tượng về ngày khai giảng đầu tiên bậc thcs sẽ mãi mãi là một hồi ức đẹp không thể nhạt phai…
Ngày đầu tiên bước vào trường mới, ngày đầu tiên tham dự lễ khai giảng. Đó là một ngày khí trời dìu dịu êm ái, không gian như rộng mở hơn, cảnh sắc dường như có sự đổi thay và trong lòng tôi một cảm giác bâng khuâng xao xuyến thật khó tả. Khoác trên mình chiếc áo dài trắng tinh khôi tôi như con quạ hóa con công khi mặc chiếc áo ấy bởi lẽ tôi thấy mình lớn hơn trưởng thành hơn xinh xắn hơn rất nhiều.Chín năm học trôi qua với biết bao kỉ niệm đẹp một hành trình dài đi đến tương lai và hạnh phúc hơn khi tôi đặt chân vào ngưỡng cửa cấp ba với bao bộn bề lo lắng những bon chen vất vả của cuộc đời mà giờ đây tôi phải tự đứng tự đi bằng chính đôi chân mình.
Ẩn mình sau hàng cây cổ thụ ngôi trường hiện lên như một bờ vai rộng lớn. Ngôi trường đã cũ không còn khang trang như những ngôi trường khác nhưng chứa đựng trong nó là bao niềm tin, sức mạnh, ôm ấp nuôi dưỡng những đứa con thân yêu. Không gian trường lúc ngày thật tưng bừng nhôn nhịp. Những dây cờ đủ màu sắc nối đuôi nhau khắp sân trường và trên tay mỗi chúng tôi cũng có một lá cờ nhỏ xinh xắn. Tôi gặp lại bạn cũ chúng tôi vui vẻ nói chuyện với nhau về những ngày học trước. Trong lớp tôi có rất nhiều bạn lạ, tôi thèm tôi ước ao được nô đùa với các bạn, được mẹ dẫn đi học nhưng giờ đây điều đó là không thể bởi trước mắt tôi là một chân trời mới tôi cần phải hòa nhập và làm quen dần với mọi người. Trong khi chúng tôi đang chuẩn bị xếp hàng ngay cạnh cổng trường các anh chị lớp trên đã xếp sẵn ghế chào đón chúng tôi. Trong lời giời thiệu của cô tổng phụ trách chúng tôi nhanh chân tiến vào lễ đài trong niềm hân hoan phấn khởi pha một chút gì đó e thẹn, ngượng ngùng. Mở đầu buổi lễ là các tiết mục múa hát của các anh chị, các tiết mục rất hay và đặc sắc tiếng nhạc đệm kèm theo lúc cao vút lúc trầm lắng khiến lòng tôi xao xuyến bâng khuâng một nỗi niềm khó tả, tim tôi đập rộn rã hòa chung nhịp điệu với bài ca. Sau tiết mục văn nghệ là nghi lễ chào cờ và lời chào mừng các vị đại biểu cũng như các học sinh chúng tôi. Bao nhiêu lời dăn dò ân cần của các thầy cô, các anh chị lớp trên cũng đã phần nào nung nấu trong tôi niềm tin nghị lực và ý chí cho cuộc hành trình mới sau này.
Buổi lễ khai giảng năm nay cũng là ngày trường tôi nhận danh hiêu đạt chuẩn quốc gia. Niểm vinh dự tràn ngập trong nhà trường và ngay cả tôi cũng vậy. Trong khoảnh khắc nhận bằng đạt chuẩn tim tôi như ngừng đập tôi hồi hộp hòa nhịp theo từng bước chân của các thầy cô anh chị. Thời gian rồi cũng trôi đi, buổi lễ khai giảng cũng đã kết thúc, tôi ra về mà trong lòng vẫn còn vương vấn sự nuối tiếc, tôi nhớ mái cái phút giây thả bóng bay, những trái bóng lớp tôi bay lên bầu trời trong niềm tin phơi phới chúng bay xa, xa mãi cao tít tắp đem theo những ước mơ hoài bão của chúng tôi đến một chân trời mới tốt đẹp hạnh phúc hơn. Tiếng trống khai trường do thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa, xa thật xa, âm thanh đó như lưu lại trong tôi một cảm giác xao xuyến lạ lung. Tôi biết là từ hôm nay tôi hòa nhập vào một ngôi trường mới .
Buổi khai giảng trôi qua thật nhanh như cơn gió thoảng rồi đọng lại trong giây phút này là tôi và một giọt thời gian thật khẽ. Cảm giác bỡ ngỡ hồi hộp trước đây dường như đã khác, vẫn còn vương vấn đâu đây sự rụt rè e ngại nhưng thời gian đã nuôi dưỡng dần nghị lực trong tôi, giúp tôi có đủ tự tin và bản lĩnh để bước vào đời.
Thời gian trôi qua thật vô tình nó cứ trôi mãi đi, vùn vụt, thoáng chốc không chờ không đợi một ai. Và giờ đây tôi sẽ phải cố gắng nắm giữ từng giây từng phút ấy. Dẫu biết rằng ba năm học rồi sẽ qua đi thật nhanh nhưng ngần ấy thôi cũng đã đủ để tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp về ngày khai giảng về mái trường thân yêu và rồi những vần thơ lai láng của tuổi học trò xưa kia lại chợt ùa về trong phút chốc:
“Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn
Xa cổng trường khép kín với thời gian
Sợ phượng rơi là nỗi nhớ bàng hoàng
Sẽ phải sống trong muôn vàn hối tiếc
Rồi mai đây bé thành người lớn
Còn ai đi nhặt cánh phượng hồng
Còn ai làm con thuyền giấy trắng
Mùa hè về lấp lánh bên song
Ở đó có: Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non ríu rít sân trường
 
Top Bottom