phantich

B

baby_1995

Chào các anh chị,các thầy các cô.Em có bài tập xin nhờ thầy cô giải giúp em:
1.Phân tích khổ thơ 2 bài Viếng Lăng Bác của Viễn Phương
Thanks nhiều nhiều....
đạn thơ diễn tả cảm nhận của nhà thơ khi bước vào lăng. Bằng nghệ thuật ẩn dụ khá độc đáo qua hình ảnh "mặt trời". Mặt trời một mang nghĩa đen nói về vầng thái dương toả sáng mang lại ánh sáng cho mọi người trên trái đất, mặt trời hai với nghĩa chuyển gợi cho người đọc suy nghic chính Bác là mặt trời, dẫn lối soi đường cho cuộc cách mạng giai phóng dân tộc. Nhịp thơ chầm chậm như bước chân dòng người đi trong thương nhớ, hình ảnh Bác Hồ, hình ảnh dòng người được ví như tràn hoa là một minh chứng hùng hồn cho tấm lòng thương nhớ và ngưỡng mộ của nhân dân đối với Bác. Mỗi người kết thành bông hoa đẹp để dân lên 79 mùa xuân. Nghệ thuật ẩn dụ sử dụng khéo léo, mùa xuân hay nói là 79 tuổi, từ mùa xuân đã nói lên được rằng Bác sống 79 mùa xuân thật đẹp, thật vinh quang đồng thời cũng diễn tả được rằng Bác sẽ sống mãi sẽ bất tử trong lòng dân tộc Việt Nam. Vậy khổ thơ đã nói lên được công lao vĩ đại của Người và nỗi lòng của nhân dân cũng như của tác giả janh` cho Bác!
 
T

toi0bix

“Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”
Hai câu thơ sinh động với nhiều hình ảnh gợi cảm được tạo nên từ những hình ảnh thực và hình ảnh ẩn dụ sóng đôi với nhau. Một mặt trời thực đi qua trên lăng, là mặt trời của tự nhiên, của muôn loài, soi sáng cho muôn loài, đem lại sức sống cho thế giới. Từ mặt trời thật ấy, một mặt trời ẩn dụ khác hiện ra trong lăng, rất đỏ. Bác nằm trong lăng với ánh sáng đỏ xung quanh như một mặt trời. Bác tồn tại vĩnh cửu trong lòng mỗi người dân Việt Nam như sự tồn tại của một mặt trời thật. Bác soi sáng đường cho dân tộc ta đi, cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp giành độc lập của Tổ quốc. Bác giúp nhân dân ta thoát khỏi kiếp sống nô lệ, trở thành một con người tự do để bây giờ được hạnh phúc. Công lao của Bác đối với dân tộc ta cũng như mặt trời, to lớn không kể xiết. Bác là một mặt trời. Cái ẩn dụ mặt trời ở đây không biết đã đủ nói về Bác chưa ?. Không, nếu nói Bác là mặt trời thì phải nhấn mạnh thêm cho rõ cái đặc tính của vầng mặt trời ấy: rất đỏ. Cái mặt trời đang tỏa sáng trên cao kia, cái mặt trời của thiên nhiên, tượng trưng của nguồn nóng, nguồn sáng, nguồn sự sống ấy, không phải bao giờ cũng nguyên vẹn thế đâu, không phải lúc nào cũng ấm nóng thế đâu! Vầng mặt trời ấy có thể bị bóng đêm lấn át. Nhưng vầng mặt trời Bác Hồ của ta thì mãi mãi đỏ thắm, mãi mãi là nguồn sưởi ấm, nguồn sáng soi đường cho con người Việt Nam. Hôm nay có hai mặt trời chiếu rọi trên đường đời: một mặt trời tỏa sáng trước mặt, một mặt trời tỏa sáng tâm hồn…Như mặt trời kia, Bác thuộc về vĩnh cửu. Bác sẽ sống mãi trong lòng mỗi con người Việt Nam.
“Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân…”
Cùng với mặt trời đi qua trên lăng, ngày ngày dòng người vẫn đi qua lăng trong thương nhớ. Điệp ngữ “ngày ngày” ý nói rằng nhân dân ta mãi luôn ghi nhớ công lao to lớn của Bác, mãi mãi là như vậy. Nhịp thơ của đoạn chậm, diễn tả đúng tâm trạng khi đứng xếp hàng trước lăng chờ đến lượt vào, ngậm ngùi tưởng nhớ đến Bác đã khuất. Tuy vậy, nhịp thơ chầm chậm như bước chân người đi trong cuộc tưởng niệm mà sao câu thơ vẫn không buồn ? Phải rồi. Chúng ta không làm cái việc tưởng niệm bình thường với Bác như một người đã khuất. Dòng người đang đi đây là đang đi trong cuộc hành trình ngợi ca vinh quang của Bác. Và tràng hoa vinh quang này không phải được kết bằng những bông hoa bình thường như mọi tràng hoa vinh hiển khác trên đời đâu. Tràng hoa đây là một hình ảnh ẩn dụ của tác giả, đó chính là những đoá hoa thật sự của đời, là đàn con mà Bác đã cố công tạo nên suốt bảy mươi chín mùa xuân Bác sống trên đời. Những bông hoa trong vườn Bác nay đã lớn lên, nở rộ ngát hương kính dâng lên Bác.
 
Top Bottom