Văn 9 phân tích cảnh ra khơi và cảnh trở về

Phạm Đình Tài

Cựu Mod Văn
Thành viên
8 Tháng năm 2019
1,998
4,049
461
19
Đà Nẵng
THPT Thái Phiên - TP Đà Nẵng
Phân tích cảnh ra khơi và trở về trong bài thơ "Đoàn thuyền đánh cá của" Huy Cận
1. Cảnh ra khơi
– bức tranh lao động khỏe khoắn, vui tươi tràn ngập âm thanh và rực rỡ sắc màu. Hai câu thơ đầu tả cảnh hoàng hôn trên biển, cũng là thời điểm đoàn thuyền đánh cá ra khơi .
+Nếu chỉ căn cứ vào thực tế sẽ thấy câu thơ có vẻ vô lí, bởi trên vịnh Hạ Long - ở hướng Đông, không thể thấy cảnh mặt trời xuống biển như thế, mà chỉ có thấy mặt trời mọc được thôi. Vậy thì ở đây, khi viết “Mặt trời xuống biển” tức là nhà thơ đã lấy điểm nhìn từ trên con thuyền đang ra khơi,giữa biển khơi nhìn về hướng Tây nơi bờ bãi. Lúc đó, xung quanh con thuyền chỉ là mênh mông sóng nước, mặt trời chỉ còn cách lặn xuống biển.
+Mặt trời xuống biển nhưng dường như không tàn lụi, không tắt. Nó như hòn lửa – một quả cầu lửa – đỏ rực, khổng lồ chìm vào đáy nước đại dương. Biển cả bao la như nồng ấm hẳn lên.
-> Phép tu từ so sánh: mặt trời được ví với hòn lửa đem đến cho bức bức tranh hoàng hôn một vẻ đẹp rực rỡ, tráng lệ và ấm áp chứ không hiu hắt, ảm đạm như trong thơ cổ.
Phép nhân hóa, ẩn dụ “Sóng đã cài then đêm sập cửa” -> người đọc cảm nhận thiên nhiên, vũ trụ, biển cả như đi vào trạng thái tĩnh lặng, nghỉ ngơi, thư giãn. Vũ trụ giờ đây như một ngôi nhà khổng lồ. Những lượn sóng dài như chiếc then cài, còn màn đêm đang buông xuống là cánh cửa.
-> Hình ảnh thơ cho thấy thiên nhiên vũ trụ bao la mà gần gũi với con người – biển cả hay đó cũng chính là ngôi nhà thân thuộc của mỗi ngư dân.
=>Có thể nói, hai câu thơ thể hiện tình yêu thiên nhiên và lòng yêu mến cuộc đời của nhà thơ Huy Cận.
+ Thiên nhiên vũ trụ là cái phông, cái nền cho con người xuất hiện: “Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi Câu hát căng buồm cùng gió khơi.
+Hình ảnh, nhạc điệu trong câu thơ diễn tả khí thế khỏe khoắn, phấn chấn của những người lao động: khẩn trương làm việc bất kể ngày đêm.
+Đoàn thuyền lại ra khơi, tuần tự, nhịp nhàng như cái nhịp sống không bao giờ ngừng nghỉ. Chữ “lại” trong câu thơ đã diễn tả điều đó, cho ta hiểu đây là công việc, là hoạt động hàng ngày, thường xuyên, trở thành một nếp sống quen thuộc của những người ngư dân vùng biển.
+“Câu hát căng buồm cùng gió khơi” là hình ảnh ẩn dụ mang tính chất khoa trương. Tiếng hát khỏe khoắn tiếp sức cho gió làm căng cánh buồm. Tiếng hát ấy, làm nổi bật khí thế hồ hởi của người lao động trong buổi xuất quân chinh phục biển cả…

2. Cảnh đoàn thuyền trở về:
- Khổ thơ cuối điệp lại cấu trúc của đoạn mở đầu bài thơ nhưng cảm xúc mạnh hơn. Nghĩa là nó giống như là điệp khúc của 1 khúc ca khải hoàn ngập tràn niềm vui chiến thắng giữa con người vơi thiên nhiên
- Đoạn thơ dựng lên 1 cuộc đua tốc độ giữa con thuyền và mặt trời. Đoàn thuyền lướt sóng trở về như đua cùng thời gian để nhanh chóng trở về bến cảng
- “Mặt trời đội biển nhô màu mới”: sắc màu mới, rạng rỡ, tinh khôi đón chào buổi bình minh và đón chào những người hùng cống hiến cho quê hương, Tổ quốc trở về đất liền.
- "Mắt cá huy hoàng muôn dặm phơi": ánh sáng mặt trời chiếu vào hàng ngàn mắt cá khiến khúc khải hoàn ca càng thêm đặc sắc với hình ảnh thơ đầy đầy lãng mạn. Không gian giờ đây lại càng rộng, dài đến "muôn dặm phơi"
=> Hai đoạn thơ có hai nguồn cảm hứng lớn, song hành, hài hòa và trộn lẫn vào nhau. Đó là cảm hứng về thiên nhiên vũ trụ và cảm hứng về con người lao động trong cuộc sống mới.
 

Dương Nguyễn ^_^

Học sinh
Thành viên
3 Tháng mười một 2019
61
42
26
Hà Tĩnh
Trường THCS Bắc Hồng
Phân tích cảnh ra khơi:
”Mặt trời xuống biển như hòn lửa
Sóng đã cài then đêm sập cửa
Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi
Câu hát căng buồm cùng gió khơi”


Bài thơ “Đoàn thuyền đánh cá” là bài thơ được Huy Cận sáng tác vào năm 1958, nhân một chuyến đi thực tế ở vùng mỏ Hồng Gia - Cẩn Phả - Quảng Ninh. Bài thơ đã dụng được một không khí khẩn trương, hăng say của những người lao động đánh cá trong một đêm trên biển, với tư thế làm chủ thiên nhiên, biển cả. Bốn câu thơ đầu diển tả cảnh ra khơi của “Đoàn thuyền đánh cá”, mở đầu cho một đêm đánh cá trên biển.
Hai câu thơ đầu diển tả thời điểm ra khơi của “Đoàn thuyền đánh cá”. Thời gian ở đây là lúc ngày tàn, được miêu tả bằng những chi tiết, hình ảnh cụ thể, giàu giá trị gợi cảm: ”Mặt trời xuống biển như hòn lửa-sóng đã cài then đêm sập cửa”. Ơ câu thơ này, tác giả đã sử dụng biện pháp so sánh. Màu đỏ của “mặt trời” được so sánh với “hòn lửa”. Viết về cảnh biển đêm, ngày tàn, nhưng cảnh vẫn không hoang vắng nhờ hình ảnh rực sáng này. Trong cản quan của Huy Cận, vũ trụ là một ngôi nhà khổng lồ. Khi ngày đã tàn, “Mặt trời xuống biển”, màn đêm buông xuống “Đêm sập cửa” thì sóng biển như “then cài” đóng lại cánh cửa khổng lồ ấy. Những hình ảnh ẩn dụ này chứng tỏ nhà thơ có trí tưởng tượng phong phú.
Đối với thiên nhiên thì một ngày đã khép lại, nhưng với đoàn thuyền đánh cá thì đây lại là thời điểm bắt đầu cho công việc đánh cá trên biển trong đêm.
“Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi
Câu hát căng buồm cùng gió khơi”
Từ “lại” nói lên rằng hằng ngày vào cái thời điểm ấy, khi trời yên biển lặng, đoàn thuyền ra khơi đã thành một cảnh quen thuộc.
Hình ảnh thơ “Câu hát căng buồng cùng gió khơi” là một hình ảnh được xây dựng nhờ một trí tưởng tượng phong phú. Huy Cận đã miêu tả, đã cụ thể hoá tiếng hát của những người lao động. Những người lao động đánh cá ra khơi cùng với tiếng hát khoẻ khoắn đến mức tạo nên một sức mạnh (cùng với gió khơi) làm căng những cánh buồm. Họ ra khơi với một niềm phấn khởi, niềm tin vào thành quả lao động.
Bốn câu thơ mở đầu miêu tả cảnh ra khơi của “Đoàn thuyền đánh cá”. Cảnh ngày tàn mà vẫn ấm áp, vẫn tràn đầy niềm vui, niềm lạc quan của người lao động. Không khí chung của bốn câu thơ mở đầu này chi phối không khí chung của cả bài thơ.

Phân tích cảnh trở về:
“Câu hát căng buồm với gió khơi,
Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời.
Mặt trời đội biển nhô màu mới,
Mắt cá huy hoàng muôn dặm phơi”.


Câu thơ mở đầu của khổ cuối gần như lặp lại câu thơ cuối cùng của khổ thơ đầu. Ta gặp lại ở đây tiếng hát của người dân chài dạn dày sóng gió đang căng mình lên đưa đoàn thuyền đầy ắp cá trở về. Tiếng hát hòa cùng với gió thổi căng những cánh buồm đưa đoàn thuyền ra khơi nay lại đưa đoàn thuyền trở về. Có khác chăng là ở từ “với”, với có nghĩa là cùng nhưng với cũng có thể hiểu là sự đối lập, có thể gió không thuận chiều. Con người phải căng buồm thật mạnh, lái gió để vào bờ. Dù sao thì câu thơ cũng gợi rõ cái khí thế phấn khởi, tràn ngập niềm vui của người lao động.
“Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời”
Hình ảnh thơ này rất hiện thực mà cũng rất lãng mạn. Nó phản ánh một thói quen lâu đời của dân chài là đưa cá về bến trước khi trời sáng. Đồng thời thể hiện khí thế đi lên mạnh mẽ của con người trong công cuộc xây dựng đất nước. Trong công cuộc này, người lao động hiện ra kỳ vỹ như những nhân vật thần thoại sử thi
“Mặt trời đội biển nhô mầu mới
Mắt cá huy hoàng muôn dặm phơi”.

Mặt trời đội biển nhô lên kết thúc một đêm của vũ trụ, một ngày lao động của người đánh cá đã kết thúc. Lúc này chân trời hồng rạng tinh khôi bầu trời đem ánh sáng tỏa rạng khắp vùng biển.
Nếu ở khổ thơ đầu là hình ảnh mặt trời rực rỡ chìm xuống lòng đại dương thì kết thúc bài thơ mặt trời lại đội đại dương để lên. Cả 2 hình ảnh đều đẹp, đều vô cùng tráng lệ thuyền cập bến. Cá được dỡ xuống trải dài muôn dặm. Trong cuộc chạy đua này, con người đã chiến thắng bởi đã về đích trước. Ánh nắng ban mai làm cho thành quả lao động thêm rực rỡ huy hoàng, bởi nhà thơ nhận thấy ánh mặt trời đang phản chiếu muôn ngàn mắt cá lấp lánh, mắt cá như cũng đang tỏa rạng niềm vui. Lại thêm một lần nữa ta nhận thấy sự hòa hợp giữa con người và vũ trụ, bức tranh biển cả, ban mai tràn ngập trong sắc màu tươi sáng.
 
Top Bottom