Phản bội khế ước - CROTTY LEE

H

haiyen621

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

"Độc" vô hình - CROTTY LEE

500 năm trước...
Một khế ước vô tình được đặt ra mang theo vận mệnh của 3 con người ... thù hận và toan tính ..... tình yêu và số mệnh ... tất cả làm nên bi kịch của 500 năm sau.

" Ta làm tất cả chỉ vì nàng, sự tồn tại của ta phải chăng cũng vì nàng ? Thế nhưng nàng chưa bao giờ yêu ta... Ta yêu và ta cũng rất hận nàng. Ta không quan tâm nàng yêu ai ta chỉ cần biết NÀNG CHỈ LÀ CỦA TA."
"Rừng hoa bỉ ngạn ... nơi hai ta lần đầu gặp nhau cũng là nơi ta vĩnh viễn mất nàng ... Ta không sợ cái chết chỉ sợ khi ra đi không có nàng ở bên."
" Ta nguyện vì chàng mà hi sinh tất cả ... Nếu được chọn một lần nữa ta cũng chỉ vì chàng mà hi sinh."

Đây là lần đầu tiên mình viết truyện hoàn chỉnh không biết mọi người cảm thấy như thế nào nhưng mong mọi người nhận xét và góp ý cho mình.
Truyện nghiêng về sad khá nhiều, chia làm hai quyển
+ Quyển 1 : Tuyết độc
+ Quyển 2 : Hoa bỉ ngạn

Thân : CROTTY LEE
 
Last edited by a moderator:
H

haiyen621

Chương 1 : Không ký ức

..... " Ngươi có dám đánh đổi tất cả để tìm lại ký ức ?
Cái giá mà ngươi phải trả là sinh mệnh của ngươi .......
....................................................................................................................................................
Ngươi từ khi sinh ra đã không có ký ức , ngươi là long (rồng) ngươi sinh ra là để trở thành vương....................................................................................................................
Ngươi dám từ bỏ ta, từ bỏ số mệnh chỉ vì hắn ta ???
.....................................................................................................................................................
Ngươi chỉ là của ta, của ta thôi. Ta nguyền rủa ngươi và hắn mãi mãi không thế bên nhau .................."

Lam giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt. Đây là lần thứ ba cô mơ thấy giấc mơ này ...... là ký ức của cô sao.
- Không nó là kiếp trước của cô .....
Một giọng nói mơ hồ vang lên, cô đảo mắt khắp nơi, không có ai!
- ....... Kiếp trước ....... kiếp trước thật sao ??? - Cô run rẩy - Ha ha , chỉ là ảo giác thôi. Khoa học đã lí giải hiện tượng này rồi mà. Chắc phải uống thuốc ngủ thôi!
- Uống thuốc ngủ sao? Chỉ làm nhóc thêm ảo giác mà thôi, ngoan ngoãn về giường đi. Hừ lão già chết tiệt, gọi mình về nhà bảo có bất ngờ, cuối cùng bất ngờ của lão là để một con nhóc 14 tuổi ngủ trên giường mình.
- Anh là người lúc nãy nói với tôi sao ?
- Lúc nãy ??? Nhóc bị ảo tưởng nặng lắm rồi, anh đây mới vào đây được 5 phút thôi. Ngoan mà ngủ đi, anh đây đi ra phòng khách nằm.
- Khoan đã, anh là Lưu Bá Phong, con trai của ba Vy phải không?
- Ừm đúng rồi, sao nhóc gọi ba của anh bằng ba vậy ? Nhóc là ai ? - Phong nhìn cô bằng ánh mắt soi mói khiến cô rùng mình - Là con riêng sao ? - Giọng Phong lạnh tanh.
- Không, em là con nuôi của bà Vy, bà nhặt được em khi ba đi trượt tuyết ở Yamagata, tên em là Minh Lam, mà anh nhầm to rồi em 17 tuổi rồi chứ không 14 tuổi như anh nói đâu. :p
Phong lắc đầu, có thể nói ra mình là con nuôi mà không có cảm xúc như vậy thì chắc chắn đầu óc của cô nhóc này bị vấn đề rồi.
- Nhóc có nhớ gì về gia đình cũ của mình không?
- Không ... không có ký ức ......
- ............. Nhóc không có 1 chút ký ức nào sao ?
Đáp lại lời nói của Phong chỉ là một cái lắc đầu. Lần đầu tiên Phong cảm thấy muốn che chở cho một người con gái, đây là điều mà ba cậu muốn cậu làm sao ?
Phong nhẹ nhàng bước đến bên Lam dùng cánh tay vạm vỡ ôm lấy khuôn người nhỏ bé đang run lên của cô
- Được rồi! Ngoan ngủ đi mai nhóc còn đi học phải không.
- Ân .....
("Ân" đây có nghĩa à ừ, dạ)
Nói rồi cô đứng lên, định bước ra khỏi phòng thì Phong hốt hoảng gọi cô lại
- Ây ây, nhóc đi đâu đấy, đây là giường của nhóc mà.
- Ơ nhưng đây là phòng của anh ............
- Haizz, không nhưng nhị gì đâu nhé, ngủ ở đây đi, rồi anh đây sẽ có phòng mới thôi.
- Ưm, nhưng bây giờ anh ngủ ở đâu.
- Đã bảo là không nhưng nhị rồi mà. Tất nhiên là ra phòng khách rồi.
- Không được đâu a !!!!!
- -_- Thế nhóc muốn thế nào ?
- Em ...... - Cô lúng túng.
Nhìn cô lúng túng, Phong cười mỉm. Nụ cười mang chút quỷ dị .
- Vậy thì anh với nhóc ngủ chung vậy .
- Không....... không được a ...... nam nữ thụ thụ bất thân a (T//////T)
- Khục. Nhóc trông như thế này mà cũng là nữ tử a . Yên tâm đi ngoại hình nhóc rất an toàn .
- ................. - Cô chẳng còn gì để nói =_=!
Nhưng hình như có gì đó không ổn à nha. Từ từ đã, ánh mắt đó, khuôn miệng đang nhếch lên đó rất mờ ám . O_O
- Sắc lang ************************aaaa !!!!! Em không ngờ lại có người anh như anh a. Không em không thừa nhận đâu, hu hu ,....
*Cốp, cốp*
- Đau a !!!!!!!!!!!!!! - Cô cáu.
- Ồ, không phải à nữ tử mà là mèo con nha. Thực sự rất đáng yêu, mèo con ngoan, ngủ đi anh đây sẽ chăm sóc bé thật tốt a.
Nói đoạn, Phong kéo Lam lại cạnh mình, bế cô đặt lên trên giường, dịu dàng đắp chăn cho cô, hôn lên mái tóc đen ánh nâu của cô.
*Thịch thịch* Tim đập thật nhanh nha. Oa, anh ấy thật ... thật sự rất đẹp trai nha. Da trắng, tóc đen, xoăn tự nhiên, sống mũi cao, khuôn mặt thanh tú. Thật sự là hoàn mĩ. Không kiềm chế được cô đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt ấy. Da mịn quá như da em bé ấy. Tiểu Đình nhất định sẽ thích a.
Một luồng điện bắt đầu chạy dọc theo sống lưng Phong. Bình yên, bình yên quá. Loại cảm giác này từ lâu, Phong đã không còn cảm nhận được nữa. Cảm giác này rất giống ........................... mẹ.
- Lam này .... - Phong thì thầm.
- Ân ?
- Cho anh ôm nhé, một chút thôi ..... -Giọng Phong trở nên yếu ớt. Lam nhìn vào mắt Phong thấy trong đó tràn ngập sự đau thương.
- Ừm. Ngủ ngon
- zzZZZzz .................. OzO
- =.= !!!! Trẻ con .

12 h đêm.
Lam : Oa , anh thật sự là kẻ giảo hoạt a. Ôm một tí cái gì chứ. thế này là mấy trăm tí chứ không phải 1 a . TTTTTT_TTTTTT
 
H

haiyen621

Chương 2 : Tái hiện

Nắng rọi vào qua ô cửa sổ, để lại những vệt nắng vàng làm căn phòng bừng sáng.
- Mèo ngoan dậy thôi nào. Ngủ nướng thật hư. Nhóc không nghe anh nói à. Ôi cái mẹt đáng ghét, ngủ mà không phòng bị thế này à. Nhất định phải dạy lại cho nhóc thôi.
Phong véo lấy gò má tròn bầu bĩnh của cô đến khi hai má cô ửng hồng mới tha. Nhưng ..... nó chả nhằm nhò gì với cô cả. Cô vẫn ngủ rất hăng say, lại còn ngáy cơ chứ .
- Ưm, để cho em ngủ tiếp đi, hôm nay là chủ nhật mà, tại anh mà hôm qua em không ngủ được. Một ngày phải ngủ đủ 8 tiếng thì mới đẹp da.
- .........
Trên trán Phong chảy dài những vệt đen. Con nhóc này ...... đang thách thức cậu sao. =_=
Nhưng mà, cảm ơn nhóc rất nhiều .
......................................................................................................................................................

12 năm trước :
- Phong à, dậy đi con. Hôm nay gia đình ta sẽ đi chơi công viên nha.
Một giọng nói dịu dàng cất lên. Người phụ nữ mặc một chiếc váy ren trắng, kết hợp với áo khoác đen làm nổi bật nét thanh tú và cao quý . Khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống, được che dấu bằng một lớp phấn mỏng. Nhưng điểm chú ý nhất trên khuôn mặt người phụ nữ đó chính là đôi mắt màu xám tro, trong veo như những giọt sương. Đôi mắt đó có gì đó rất buồn.
- Ba có đi không mẹ - Cậu bé ngây thơ hỏi. Đôi mắt đen mở to, hàng mi cong vút chớp nhẹ đầy mong đợi.
- Ba con đi công tác từ sáng nay rồi . - Giọng người phụ nữ thoáng có chút lúng túng.
- Con không thích đi đâu, con chỉ muốn cả nhà mình cùng đi thôi.
- Ngoan nào, ngoan thì mẹ sẽ mua quà cho con. Một món quà thật to, to bằng người luôn.
- Thật hả mẹ. Hi hi , con yêu mẹ nhất trên đời.
Phong chạy lại hôn chụt lên má bà, hít hà mùi hoa oải hương trên áo, trên tóc ; cảm nhận hơi ấm da thịt mãi không chán ........ Cậu không biết đó là lần cuối cùng cậu được ôm mẹ ........................

Royal City, Khu vui chơi.
- Mẹ ơi , chỗ này là chỗ nào vậy , đây đâu phải là công viên đâu mẹ.
- Suỵt, con phải im lặng thì mẹ mới tặng quà cho con được. Nào bé Phong bé bỏng của mẹ nhắm mắt lại nào. Làm theo mẹ nói nhé.
Xoay người lại. Đúng rồi giỏi lắm.
Đưa hai tay lên phía trước. Được rồi con thấy cái gì nào ?
- Ưm. Cái gì đó nhọn nhọn, nhột nhột như râu ấy.
- Ui da, con của ba không nhận ra ba mà chỉ giỏi nhận ra râu của ba thôi.
Một giọng nói trầm ấm vang lên. Phong từ từ mở mắt, xuất hiện trước mắt cậu một người đàn ông trung niên, khuôn mặt vuông chữ điền, tia nhìn lãnh đạm nhưng lời nói lại ấm áp trìu mến đến lạ thường. Phong nhào vào lòng ba, cười khúc khích
- Oa, ba là quà , quà thật to con nhất định phải khoe với các bạn. Ba là quà của con nên ba phải nghe lời con. Từ giờ trở đi ba chỉ được bên cạnh con, không được rời xa con nha ba. - Cậu chớp mắt, đôi mắt tròn to, lấp lánh khiến bất kì ai cũng phải siêu lòng.
- Ừ! Con của ba rất thông minh. Phong muốn gì ba cũng sẽ cho con. Chỉ cần con hứa với ba một điều thôi . - Giọng ông bắt đầu ngập ngừng - Để cho mẹ con đi chơi nha con. Mẹ con chỉ đi 1 năm thôi, mẹ con nhất định sẽ quay về, ôm con và hôn con.
- Dạ, con nhất định sẽ đợi mẹ quay về. Vì mẹ là hoa và gấu bông. Mà chúng lúc nào cũng bên cạnh con. Mẹ đi con sẽ không khóc đâu vì con lớn rồi mà. Khóc sẽ bị lêu lêu. Mẹ ơi.
Phong nhanh chân chạy đến ôm mẹ, hôn nhẹ lên trán. Cười tủm tỉm nói :
- Mẹ đi nhớ nhanh về nha! Mẹ lúc nào cũng phải gọi điện cho con. Con sẽ nhớ mẹ nhiều.
- Ừm................... mẹ yêu con, nhớ con rất nhiều, Phong của mẹ.
Nước mắt đã lăn dài trên má bà, nhẹ nhàng và trong suốt. Phong đưa tay chạm nhẹ và nếm. Thật mặn!
Chiều hôm đó, cả gia đình cậu đã có một ngày rất vui vẻ và ấm áp.
.......................... Nhưng sau một ngày nắng ấm áp, là một trời đêm lạnh lẽo và hoang vu vô tận
 
Top Bottom