V
v.huyen
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
tôi từ bé là 1 đứa bé lầm lì khó gần , tôi chỉ chơi với những người tôi quen biết còn những người lạ tôi rất ngại tiếp xúc.Tôi cứ tự nhốt mình trong thế giới riêng của minh.Dần dần trong mắt mọi người tôi là 1 đứa lạnh lùng vô cảm.KO 1 ai có thể hiểu đc tôi, ko có lấy 1 người để cho tôi chia sẻ, những nỗi buồn chẳng biết nói cùng ai... Khi buồn chỉ biết ngồi khóc 1 mình,tôi trở nên như vậy có thể là vì gia đình tôi là 1 gia đình ko hạnh phúc, hoặc là vì cái ji` thì tôi cũng ko thể lý giải được .Tất cả mọi người đều nói tôi là đứa ko biết quan tâm đến người khác chẳng biết quan tâm đến ai bao giờ.Nhưng họ ko hề biết tôi thực ra rất quan tâm đến mọi người chỉ là...chỉ là tôi ko biết biểu lộ sự quan tâm đó thôi .Nghe mọi người nói nhiều dần dần tôi cũng kệ để cho mọi người nói và tôi tự công nhận mình là người như vậy .Tôi cảm thấy tôi chỉ là 1 cái ji` đó thừa thãi trong cuộc đời này.Đã có thời gian tôi ko biết là mình sống để làm ji` nữa .Tôi chỉ biết sống cho qua ngày, tôi chẳng thể tìm ra 1 lý do để làm cho tôi thấy cuộc đời này đáng sống . Tôi tự hỏi cuộc đời này cần ji` đến tôi cơ chứ .Cuộc sống lúc đó đối với tôi chi là những tháng ngày buồn tẻ cứ lặng lẽ trôi đi.Tuy bây giờ tôi đã khá hơn nhưng mỗi lần nghĩ lại về khoảng thời gian đó tôi lại thấy lòng trĩu nặng .Đến giờ tôi vẫn biết trong mắt mọi người tôi vẫn chỉ là 1 đúa ko bao giờ biết quan tâm đên ai.Làm sao đây ,làm sao để tôi có thể biểu đạt sự quan tâm của mình vơia mọi người ,tôi phải làm sao đẻ mọi người ko cho tôi là 1 người như vậy nữa, tôi phải làm sao??????