T
taooinho


Từ khi quen cậu, t đã trở nên khác xưa rất nhiều, t đã không còn tự kiêu như trước. T thấy rất tin tưởng c, dù không biết tại sao lại như thế. Ở c có một điều gì đó làm t tin tưởng tuyệt đối không một chút do dự. C cũng như thế, c cũng đặt một niềm tin vào t, t rất vui. C đã từng nói dù thế nào đi nữa, dù có chết thì t mãi mãi là người bạn tốt nhất của c, là người mà c yêu quý nhất, là người quan trọng nhất hơn cả người mà c sẽ chọn là người yêu. T đã rất vui, thực sự rất vui và cảm thấy mình thật có ý nghĩa.Chính c cho t thấy mình sống trên đời này còn có ích,ít nhất là với c. Ít nhất là t còn là một người bạn tốt của c và ít nhất t cũng mang lại niềm vui cho c những lúc buồn. Vậy mà chẳng biết tự lúc nào t đã để cho con tim mình đi sai đường,chẳng biết tự lúc nào t đã làm tổn thương chính t và có lẽ là cả c? T đã không biết điều khiển trái tim mới lớn cuả mình, t đã thích c thật rồi....
Nhưng cuộc sống thật nhiều màu sắc nếu không muốn nói là trớ trêu. C không nhận ra tình cảm của t,và người c yêu là cô bạn của t. T đã rất đau khổ nhưng t nghĩ điều đó cũng không có gì cả vì có lẽ ở t c chỉ cảm nhận đc một tình bạn mà thôi. Nhưng một lần nữa t đã quyết định một việc mà t nghĩ là sai lầm và bồng bột, bởi bản tính thẳng thắn và luôn muốn điều mình làm ngay khi nghĩ. T đã nói cho c biết tình cảm của t khi mà biết rõ rằng câu trả lời chắc chắn là không. C cũng đã rất khó xử,t biết điều đó. C không biết phải làm thế nào để t khỏi buồn, nhưng c vẫn tỏ ra không có gì để t không ái ngại khi nói chuuyện với c. C biết không đó là quãng thời gian t thấy buồn vô vùng, t cũng rất lo sợ giữa mình sẽ có một khoảng cách,sẽ không còn thân thiết như xưa nữa. T thấy hối hận.
Rồi thời gian cũng dần qua đi, cuộc sống bộn bề với bài tập, c và t cũng không có nhiều thời gian tâm sự với nhau nữa. Nhưng t vẫn luôn tin rằng câu nói của c vẫn xòn nguyên giá trị. Đó là t mãi mãi là bạn thân của c.
Khi mọi chuyện học hành đã tạm ổn, t mới có thời gian nói chuyện nhiều với c như xưa. Tình cảm trong t dành cho c vẫn chưa hề thay đổi. Nhưng..hình như c đã thay đổi. C đã chia tay với người yêu. Vì lí do gì c cũng không nói với t. T buồn vì c luôn luôn chia sẻ với t những chuyện đó thế mà bây giờ... Cũng từ khi đó c trở nên khác xưa rất nhiều,c không nói chuyện cởi mở thân thiện với t nữa.C như trở thành con người khác.C lạnh lùng và có những hành động làm t đau lòng. C vẫn nói coi t là bạn nhưng c đâu có thế. C không nhắn tin lại khi t hỏi. C luôn trốn tránh t bằng mọi lí do,c không muốn nói chuyện với t. Nhưng khi t k nói chuyện với c thì c lại nói là ngay cả t cũng không quan tâm c. C trở nên ích kỉ, c luôn tìm t khi c buồn nhưng khi t buồn,c biết ng t muốn tìm tới nhất là ai không? Chính là c.Thế mà c thì luôn khước từ t.mọi lúc mọi hoàn cảnh. T đau lòng lắm c có biết không? Đã bao lần t bảo lòng phải quên c nhueng sao lần nào cũng thế. Mỗi lần như thế c lại tìm tới t để bước chân của t chùn bước trước c. Ngay cả lúc này đây, tưởng chừng như đã gạt được cra khỏi đầu thì c lại xuất hiện vào đúng lúc lòng t đang rối bời nhất. T chỉ muốn tâm sự với c nhưng c lại im lặng, không đáp lại t, bỏ lại t lạc lõng trong bế tắc. Người cô mà t yêu mến cũng phải đi,bỏ t lại.C biết t đang buồn lắm không? Đúng khi c gọi là lúc t đang cần một người lắng nghe. Vậy mà c mất tích luôn.
C như một con dao đâm vào tim t.Nhưng c là một con dao cùn,vì thế nhát đâm không dứt khoát mà rất dùng dằng làm vết thương càng đau nhói.C làm t phải đau khổ,dằn vặt.Mỗi lần t sắp quên được c c lại xuất hiện làm lòng t quặn đau. C muốn t phải quan tâm đến c nhưng c không nghĩ tới cảm nhận của t. C muốn mọi người quan tâm tới c nhưng c không mở lòng với mọi người.
T muốn xoá sạch c ra khỏi đầu,có cahcs nào không? Ai chỉ giúp tôi với?
Tự bao giờ c trở thành người như thế? T buồn lắm,t không muốn c trở nên như thế đâu, c biết không?
Giờ t muốn một lời khuyên, từ mọi người và từ chính c,liệu c có đọc được những điều này không? C nói rõ ràng với t đi. Xin c!
Nhưng cuộc sống thật nhiều màu sắc nếu không muốn nói là trớ trêu. C không nhận ra tình cảm của t,và người c yêu là cô bạn của t. T đã rất đau khổ nhưng t nghĩ điều đó cũng không có gì cả vì có lẽ ở t c chỉ cảm nhận đc một tình bạn mà thôi. Nhưng một lần nữa t đã quyết định một việc mà t nghĩ là sai lầm và bồng bột, bởi bản tính thẳng thắn và luôn muốn điều mình làm ngay khi nghĩ. T đã nói cho c biết tình cảm của t khi mà biết rõ rằng câu trả lời chắc chắn là không. C cũng đã rất khó xử,t biết điều đó. C không biết phải làm thế nào để t khỏi buồn, nhưng c vẫn tỏ ra không có gì để t không ái ngại khi nói chuuyện với c. C biết không đó là quãng thời gian t thấy buồn vô vùng, t cũng rất lo sợ giữa mình sẽ có một khoảng cách,sẽ không còn thân thiết như xưa nữa. T thấy hối hận.
Rồi thời gian cũng dần qua đi, cuộc sống bộn bề với bài tập, c và t cũng không có nhiều thời gian tâm sự với nhau nữa. Nhưng t vẫn luôn tin rằng câu nói của c vẫn xòn nguyên giá trị. Đó là t mãi mãi là bạn thân của c.
Khi mọi chuyện học hành đã tạm ổn, t mới có thời gian nói chuyện nhiều với c như xưa. Tình cảm trong t dành cho c vẫn chưa hề thay đổi. Nhưng..hình như c đã thay đổi. C đã chia tay với người yêu. Vì lí do gì c cũng không nói với t. T buồn vì c luôn luôn chia sẻ với t những chuyện đó thế mà bây giờ... Cũng từ khi đó c trở nên khác xưa rất nhiều,c không nói chuyện cởi mở thân thiện với t nữa.C như trở thành con người khác.C lạnh lùng và có những hành động làm t đau lòng. C vẫn nói coi t là bạn nhưng c đâu có thế. C không nhắn tin lại khi t hỏi. C luôn trốn tránh t bằng mọi lí do,c không muốn nói chuyện với t. Nhưng khi t k nói chuyện với c thì c lại nói là ngay cả t cũng không quan tâm c. C trở nên ích kỉ, c luôn tìm t khi c buồn nhưng khi t buồn,c biết ng t muốn tìm tới nhất là ai không? Chính là c.Thế mà c thì luôn khước từ t.mọi lúc mọi hoàn cảnh. T đau lòng lắm c có biết không? Đã bao lần t bảo lòng phải quên c nhueng sao lần nào cũng thế. Mỗi lần như thế c lại tìm tới t để bước chân của t chùn bước trước c. Ngay cả lúc này đây, tưởng chừng như đã gạt được cra khỏi đầu thì c lại xuất hiện vào đúng lúc lòng t đang rối bời nhất. T chỉ muốn tâm sự với c nhưng c lại im lặng, không đáp lại t, bỏ lại t lạc lõng trong bế tắc. Người cô mà t yêu mến cũng phải đi,bỏ t lại.C biết t đang buồn lắm không? Đúng khi c gọi là lúc t đang cần một người lắng nghe. Vậy mà c mất tích luôn.
C như một con dao đâm vào tim t.Nhưng c là một con dao cùn,vì thế nhát đâm không dứt khoát mà rất dùng dằng làm vết thương càng đau nhói.C làm t phải đau khổ,dằn vặt.Mỗi lần t sắp quên được c c lại xuất hiện làm lòng t quặn đau. C muốn t phải quan tâm đến c nhưng c không nghĩ tới cảm nhận của t. C muốn mọi người quan tâm tới c nhưng c không mở lòng với mọi người.
T muốn xoá sạch c ra khỏi đầu,có cahcs nào không? Ai chỉ giúp tôi với?
Tự bao giờ c trở thành người như thế? T buồn lắm,t không muốn c trở nên như thế đâu, c biết không?
Giờ t muốn một lời khuyên, từ mọi người và từ chính c,liệu c có đọc được những điều này không? C nói rõ ràng với t đi. Xin c!