Nt miêu tả "2 đứa trẻ"

T

tieu_mimi

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Tác phẩm “Hai đứa trẻ” ngập tràn bóng tối và lẩn khuất trong bóng tối ấy là những con người lam lũ , bần hàng, tội nghiệp. Thạch Lam đã xây dựng nên hai nhân vật chính Liên và An đặc biệt là cô bé Liên với đôi mắt mong chờ đầy ước vọng, cùng một tâm hồn nhạy cảm biết yêu thương .
Hình ảnh phố huyền lúc chiều buông, đêm xuống, khuya về, hoà vào đó là sự đan xen đối lập giữa bóng tối và ánh sáng dường như là nét chủ đạo của bài văn. Và nó cũng chính là nét tương phản trong tâm hồn cô bé Liên . Trong tâm hồn của cô bé nhỏ mang thân phận nghèo khó nhưng lại chứa chan tình cảm yêu thương con người . Cô bé nhìn cảnh chiều buông , ngắm đoàn người qua lại thưa thớt dần “ Chị thấy lòng buồn man mác trước cái giờ khắc của ngày tàn” , trước máy đứa trẻ con nhà nghèo đi đi lại lại, tìm tòi nhặt nhạnh, trước hình ảnh của mẹ con chị Tí vất vả tảo tần, trước gia đinh bác Xẩm hát rong bên cái thau sắt trắng, trước tiếng cười khanh khách dần chìm vào bóng đêm của cụ Thi…Một buổi chiều quê êm ả như ru hoà vào đó là mùi ẩm mốc bốc lên, hơi nóng của ban ngày lẫn mùi cát bụi quen thuộc đã “tạo nên mùi riêng của đất , của quê hương này”. Lòng Liên vời vợi “đôi mắt chị bóng tối ngập đầy” .Và một nổi buồn da diết mênh mang không thể nào Liên lý giải được tại sao. Có lẽ sự thơ ngây ấy vẫn chưa thể nào đưa ra được một câu trả lời cho nổi buồn ấy, và tác giả đã đem cái buồn của buổi chiều quê thấm thía vào tâm hồn để giải thích cho cái buồn của nhân vật . Cảnh buồn nên lòng người cũng buồn theo. Rất tinh tế và ý vị. Màn đêm buông xuống đồng nghĩa với sự kết thúc của một ngày , và là thời điểm để con người nghỉ ngơi, thư giãn . Nhưng chính lúc đêm xuống ấy lại là lúc để cho Liên và những con người xung quanh Liên như mẹ con chị Tí, bác Xẩm…lại bắt đầu tất bật, chuẩn bị cho công việc của mình để kiếm được một số tiền ít ỏi . Cái nghèo đã khiến cho họ quần quật lao động suốt ngày không nghỉ ngơi. Không gian phố huyện, bóng tối đã tràn lên tất cả . Ánh sáng chỉ đủ le lói .Đó là những “khe sáng”, “hột sáng”, “chấm sáng”. Còn bóng tối thì dày đặc, mênh mông . Bóng tối là chi tiết gây ấn tượng sâu sắc , cho người đọc. Bởi lẽ bóng tối ấy gợi về những kiếp người sống chìm khuất, những thân phận con người ở một ga xép phố huyện tỉnh lẻ bé nhỏ , nghèo khó, đáng thương. Chính bóng tối ấy là nguyên nhân để đêm nào Liên cũng thức để đợi chuyến tàu cuối cùng vào ga. Đoàn tàu ấy mang đến cho Liên một hồi ức tuyệt đẹp đầy ánh sáng và niềm vui . Đoàn tàu đến từ Hà Nội, Hà Nội xa xăm, nhiều đèn, sáng rực, vui vẻ và huyên náo. Quang cảnh đẹp tương phản gay gắt với cái tối tăm mù mịt ,quang cảnh đầy ánh sáng và niềm vui đối lập hoàn toàn với cái hiện tại u tối , nghèo nàn, tinh mịt nơi phố huyện. Vắng lặng buồn tẻ. “Tiếng cời đã rít lên, và tàu rầm rộ đi tới”, chuyến tàu mang ánh sáng thật mới lạ “các toa đèn sáng trưng, chiếu ánh cả xuống đường”, “những toa hạng sang trong lố nhố những người, đồng và kền lấp lánh”, “rồi chiếc tàu đi vào bóng đêm tối, để lại những đốm than đỏ bay ty trền đường sắt”. Đoàn tàu đến rồi đi trong chốc lát nhưng nó đã làm cho phố huyện “bổng sáng hẳn lên, nó phá tan không khí tĩnh lặng, buồn tẻ. Âm thanh, ánh sáng của con tàu như là biểu tượng của những gì tươi sáng hơn trong cuộc sống thường nhật của con người nơi đây. Ngày nào cũng có chuyến tàu đêm và ngày nào Liên cùng mọi người cũng đợi chờ nó. Nó không hề xưa cũ và nhàm chán , chính nó là ước mơ, là hy vọng là khát khao âm ỉ trong lòng mọi người, đặc biệt là Liên . Ước mơ ấy nhỏ bé mong manh không cụ thể nhưng lại là ước mơ rất đẹp và ngây thơ. Tàu đến rồi lại đi, để lại phía sau nó là những ánh lửa nhỏ dần rồi tắt lịm trong đêm tối. Ta bắt gặp hai hình ảnh dối lập nhau . Dó là sự dối lập giữa ánh sáng và âm thanh của đoàn tàu với bóng tối và sự im lặng nơi phố huyện . Nó đối lập trong thời gian và không gian. Không gian bóng tối và sự im lặng thì dày đặc mênh mông, nó tồn tại muôn đời qunh phố huyện , nó tẻ nhạt lặng lẽ chậm chạp dần trôi , còn ánh sáng và âm thanh của đoàn tàu mỗi đêm chỉ xuất hiện một lần nơi nhà ga, nó nhanh đến, nhanh đi, vụt sáng rộn ràng rồi lại đi xa và biến mất. Và phải chăng sự đối lập ấy đã tạo nên nỗi buồn thấm thía trong tâm hồn hai đứa trẻ. Tối tăm, tĩnh lặng,

:p đây là bài viết thành công nhất của mình post lên cho các bạn tham khảo
 
Top Bottom