Cả hai khổ thơ đều chất chứa nỗi nhớ về thiên nhiên Tây Bắc: "sương lấp, sương giăng, mây phủ". Đây là một nét đặc trưng của tính cách thiên nhiên núi rừng. Cái khắc nghiệt chính là sương lạnh rét buốt, mây phủ mtị mờ che"lấp đoàn quân mỏi". Khí hậu khắc nghiệt không khỏi khiến cho con người ta nản lòng, chùn bước.Như thật kì lạ thay ta bắt gặp ở hai nhà thơ một tình cảm đặc biệt dành cho chốn sơn cước đầy hiểm nguy này:
Nơi nao qua lòng lại chẳng yêu thương!
Và hình ảnh "hoa về" của Quang Dũng. Khắc nghiệt ư? Gian khổ ư? Nhưng không hẳn vì cả hai nhà thơ đều coi đó là nét đẹp, vẻ đạp riêng của Tây Bắc. Chẳng thế mà giữa cái giá lạnh của sương đêm, giữa cái âm u của mây mù nhà thơe QD đã phát hiện ra hình ảnh đầy thơ mộng hoa về nổi bật trong đêm hơi Từ cổ chí kim, hoa là hình ảnh biểu tưọng cho cái đẹp, điều này ko ai là ko rtõ. Hình ảnh đẹp ấy bỗng xuất hiện rực rỡ trên cái nề đen âm u của buổi đêm khiến lòng ai khi bắt gặp đều cảm thấy ấm cúng lạ. Tại sao lại "về" mà ko phải là"đi"?Sau một cuộc hành quân đầy gian nan, vất vả, mệt nhọc những người lính cũng như nhà thơ QD đều mong ngóng có một bến đỗ, nói đúng hơn là một nơi dừng chân. Nơi đó sẽ là" nhà ai Pha Luông mưa xa khơi" đầy nghĩa tình. Và chẳng thế mà nhà thơ CLV đã dùng nghệ thuật phủ định để khẳng định tình yêu của mình dành cho Tây Bắc ở bất cứ "nơi nao qua"
Nỗi nhớ tròg đoạn thơ của QD vận động theo thời gian từ ngày đến tối.Nỗi nhớ của CLV cũng vận động theo thời gian, nhưn thời gian ở đây kéo dài đằng đẵng từ lúc"khi ta ở" cho đến "khi ta đi":
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn
CLV mở con đường đến triết lí bằng nhạc, bằng hình , bằng cảm xúc nên có sức thấm rất sâu. Những câu thơ trên mang kết cấu trùng điệp, vừa đối lập vừa đối xứng: khi ta ở/ khi ta đi , đất ở/ đất đã hoá tâm hồn.
(hôm sau viết tiếp, giờ mình phải đi học *.~)