Nơi làm văn của nhóm 2

B

bebongvip_1999

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Xin chúc mừng những bạn đã trúng tuyển vào nhóm 2 nha ::Mloa_loa: ( Tạm thời )
1.bim198 ( người chuyển từ nhóm 1 :M048: )
2.sasukecoldly :Mpayup:
3.g_dragon_bigbang_no.1 :M014:
4.ruacon_a4:M049:
5.byby_bubu:M059:
6.chuotbongtrangdethuong:M06:
7.anhhaihung:M_nhoc2_06:
8.thucanh6a3:M_nhoc2_09:
9.hoahongcogai24:M055:
10.bebongvip_1999:M29:
11.nhoksock123 :M05:
Cố lên nào nhóm 2 !:M025: ( Phù , hết rồi ! :M015: )
 
Last edited by a moderator:
B

bebongvip_1999

Mọi người ơi , sôi nổi lên nào . Đừng để mình "die" trong chỗ nì chứ :M06:
 
B

bim198

57 XU

Một cô bé đang đứng thổn thức bên cạnh một nhà thờ nhỏ sau khi đã chạy vòng vòng mà không vào được bên trong vì “nhà thờ chật cứng”.

“Con không vào được lớp học Chủ Nhật” (Sunday School: lớp học mà nhà thờ thường mở vào ngày chủ nhật để dạy giáo lý và chữ cho trẻ em), cô bé nức nở nói với vị giám mục vừa đi tới. Nhìn bộ dạng tiều tụy, nhếch nhác của cô bé, vị giám mục hiểu ngay ra nguyên do, và cầm tay cô bé dẫn vào trong, tìm cho cô một chỗ trong lớp học.

Đêm hôm đó, cô bé lên giường ngủ mà đầu chỉ nghĩ tới những đứa trẻ không có chỗ để thể hiện lòng tôn kính đối với Chúa. Khoảng 2 năm sau đó, cô bé đã chết trong một chung cư tồi tàn. Cha mẹ của cô bé gọi điện cho vị giám mục - người đã trở nên rất thân thiết với cô bé, đến để chủ trì buổi lễ tang.

Khi di chuyển thi hài của cô bé nghèo, người ta đã tìm thấy một chiếc ví rách nát và bẩn thỉu tựa như được moi ra từ đống rác, trong đó có 57 xu và một tờ giấy xé nham nhở viết trên đó vài dòng chữ nghoệch ngoạc của đứa trẻ: “Để giúp đỡ xây dựng một nhà thờ lớn hơn cho nhiều đứa trẻ có thể đến lớp học ngày Chủ nhật”. Đó là kết quả trong 2 năm trời dành dụm với cả tấm lòng hy sinh không chút vụ lợi của cô bé. Khi đọc những dòng chữ này, vị giám mục đã không thể cầm được nước mắt.

Mang theo mảnh giấy và chiếc ví rách nát trong những buổi lễ, vị giám mục kể cho mọi người câu chuyện về tấm lòng hy sinh cao cả của đứa bé. Ông đã bỏ ra rất nhiều công sức để kêu gọi, quyên góp tiền xây dựng một nhà thờ rộng hơn. Nhưng câu chuyện này không chỉ dừng lại ở đó.

Một tờ báo có uy tín đăng câu chuyện về cô bé, và có một nhà kinh doanh bất động sản đã đọc được nó. Ông ta đề nghị nhượng bán cho nhà thờ một mảnh đất rộng, mà giá trị hồi đó lên tới nhiều ngàn đô la, với giá chỉ có… 57 xu. Các tín đồ đã tổ chức một đợt quyên góp quy mô rộng và lớn chưa từng có, chỉ chưa đầy 5 năm số tiền đã lên tới 250.000 đô la - một số tiền rất lớn thời bấy giờ (cách đây gần một thế kỷ). Tấm lòng nhân hậu cao cả của cô bé đã được đền đáp một cách xứng đáng.

Nếu có dịp qua thành phố Philadelphia, mời bạn ghé thăm Nhà thờ Temple Baptist (Nhà thờ Thánh rửa tội) với sức chứa 3.300 người; và trường đại học Temple, nơi mà hàng trăm sinh viên đang theo học. Và bạn cũng nên ghé thăm Bệnh viện Good Samaritan (Bệnh viện hội bác ái) cùng với Trường học ngày Chủ nhật, nơi dành cho hàng trăm đứa trẻ tham dự Lớp học ngày Chủ nhật, và sẽ không còn đứa trẻ nào trong vùng phải đứng bên ngoài vào ngày chủ nhật nữa.

Trong một căn phòng của tòa nhà, bạn có thể tìm thấy một tấm hình với khuôn mặt dễ thương của cô bé gái, người với 57 xu và sự hy sinh của mình, đã làm nên một câu chuyện thần thoại.

Ngay bên cạnh đó, tấm hình của vị Giám mục - Dr.Russell H.Conwell, tác giả của cuốn sách “Cánh đồng Kim cương”.

Đó là một câu chuyện có thật, hoàn toàn thật, minh chứng cho những gì mà một tâm hồn cao thượng và tấm lòng hy sinh cao cả có thể làm được, chỉ với 57 xu. (Quickinspirations)
 
B

bebongvip_1999

57 XU

Một cô bé đang đứng thổn thức bên cạnh một nhà thờ nhỏ sau khi đã chạy vòng vòng mà không vào được bên trong vì “nhà thờ chật cứng”.

“Con không vào được lớp học Chủ Nhật” (Sunday School: lớp học mà nhà thờ thường mở vào ngày chủ nhật để dạy giáo lý và chữ cho trẻ em), cô bé nức nở nói với vị giám mục vừa đi tới. Nhìn bộ dạng tiều tụy, nhếch nhác của cô bé, vị giám mục hiểu ngay ra nguyên do, và cầm tay cô bé dẫn vào trong, tìm cho cô một chỗ trong lớp học.

Đêm hôm đó, cô bé lên giường ngủ mà đầu chỉ nghĩ tới những đứa trẻ không có chỗ để thể hiện lòng tôn kính đối với Chúa. Khoảng 2 năm sau đó, cô bé đã chết trong một chung cư tồi tàn. Cha mẹ của cô bé gọi điện cho vị giám mục - người đã trở nên rất thân thiết với cô bé, đến để chủ trì buổi lễ tang.

Khi di chuyển thi hài của cô bé nghèo, người ta đã tìm thấy một chiếc ví rách nát và bẩn thỉu tựa như được moi ra từ đống rác, trong đó có 57 xu và một tờ giấy xé nham nhở viết trên đó vài dòng chữ nghoệch ngoạc của đứa trẻ: “Để giúp đỡ xây dựng một nhà thờ lớn hơn cho nhiều đứa trẻ có thể đến lớp học ngày Chủ nhật”. Đó là kết quả trong 2 năm trời dành dụm với cả tấm lòng hy sinh không chút vụ lợi của cô bé. Khi đọc những dòng chữ này, vị giám mục đã không thể cầm được nước mắt.

Mang theo mảnh giấy và chiếc ví rách nát trong những buổi lễ, vị giám mục kể cho mọi người câu chuyện về tấm lòng hy sinh cao cả của đứa bé. Ông đã bỏ ra rất nhiều công sức để kêu gọi, quyên góp tiền xây dựng một nhà thờ rộng hơn. Nhưng câu chuyện này không chỉ dừng lại ở đó.

Một tờ báo có uy tín đăng câu chuyện về cô bé, và có một nhà kinh doanh bất động sản đã đọc được nó. Ông ta đề nghị nhượng bán cho nhà thờ một mảnh đất rộng, mà giá trị hồi đó lên tới nhiều ngàn đô la, với giá chỉ có… 57 xu. Các tín đồ đã tổ chức một đợt quyên góp quy mô rộng và lớn chưa từng có, chỉ chưa đầy 5 năm số tiền đã lên tới 250.000 đô la - một số tiền rất lớn thời bấy giờ (cách đây gần một thế kỷ). Tấm lòng nhân hậu cao cả của cô bé đã được đền đáp một cách xứng đáng.

Nếu có dịp qua thành phố Philadelphia, mời bạn ghé thăm Nhà thờ Temple Baptist (Nhà thờ Thánh rửa tội) với sức chứa 3.300 người; và trường đại học Temple, nơi mà hàng trăm sinh viên đang theo học. Và bạn cũng nên ghé thăm Bệnh viện Good Samaritan (Bệnh viện hội bác ái) cùng với Trường học ngày Chủ nhật, nơi dành cho hàng trăm đứa trẻ tham dự Lớp học ngày Chủ nhật, và sẽ không còn đứa trẻ nào trong vùng phải đứng bên ngoài vào ngày chủ nhật nữa.

Trong một căn phòng của tòa nhà, bạn có thể tìm thấy một tấm hình với khuôn mặt dễ thương của cô bé gái, người với 57 xu và sự hy sinh của mình, đã làm nên một câu chuyện thần thoại.

Ngay bên cạnh đó, tấm hình của vị Giám mục - Dr.Russell H.Conwell, tác giả của cuốn sách “Cánh đồng Kim cương”.

Đó là một câu chuyện có thật, hoàn toàn thật, minh chứng cho những gì mà một tâm hồn cao thượng và tấm lòng hy sinh cao cả có thể làm được, chỉ với 57 xu. (Quickinspirations)

Mình xin nói về bài văn này . Đây không phải là văn của bạn , nhóm này là nhóm tự viết văn nên bạn hãy tự nghĩ đi nha :M059:
 
B

bebongvip_1999

Mình xin làm nha :


Chap 1: Chuyện hình như không có thật​
Lan kéo chiếc áo khoác và hòa vào dòng người trên con đường bên công viên . Trời tối và đầy sương nhưng cô bé vẫn cố gắng đi nép vào mấy bụi cây như sợ mọi người trông thấy mình . Đặc biệt là Việt , cô muốn Việt cứ đi tiếp mà không biết có người dõi theo .
Lan biết rõ con đường mà Việt sẽ đi . Thứ năm nào cũng vậy , Việt luyện bóng đá từ 6-8 giờ tối . Lan thường rủ Quỳnh đi xem Việt tập bóng . Nhưng hôm nay thì không thể . Lan rùng mình khi một dòng sương từ trên cây rơi vào đỉnh đầu . Cô bé rất hồi hộp . Việt sẽ đi băng qua công viên trong khoảng 5 phút nữa , và cô muốn nhìn thấy Việt .
Lan và Việt đã quen nhau nửa năm nay và đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Lan . Mặc dù hai đứa mới 16 tuổi , nhưng mẹ của Lan đã thừa nhận rằng hai đứa sinh ra để làm bạn suốt đời của nhau vậy .
Chấp nhận sự chia lìa thật là khó khăn . Thật chẳng ai ngờ mọi sự sẽ kết thúc như thế này , khi mà giờ đây Lan đang thầm lặng đứng chờ Việt đi qua , chỉ monh nhìn lại dù chỉ một nụ cười của cậu . Cô biết Việt khong thích những kẻ lén lút , nhưng có gì nghiêm trọng nữa đâu ...
Bât chợt cô bé nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Việt . Cậu ta đi rất nhanh với chiếc túi trên vai và choếc mũ lưỡi trai sụp xuống mặt . Lan gần như bật khóc khi nhìn thấy Việt rất gần như vậy . Không thể tin được là tất cả đã qua , rằng cô chẳng còn được Việt nắm tay ấm áp ...
***​
Việt vứt phịch chiếc túi ở hành lang và vào phòng khách . Mẹ cậu hỏi :
- Hôm nay con tập tốt không ?
Việt nhún vai và nói rằng buổi tập cũng tạm ổn .
-Xem nào , con vẫn còn buồn phải không ? - Mẹ Việt hỏi tiếp .
Cậu lại nhún vai lần nữa rồi đỏ hoe mắt nói :
-Có chuyện này buồn cười lắm , mẹ biết không ? Con có cảm giác như Lan ở quanh đây ... Con cảm thấy như là bạn ấy cũng quay lại công viên và đi theo con... Mẹ có tin chuyện đó không ?
Mẹ cậu đáp :
-Có chứ ! Lan đã rất yêu quý con khi nó còn sống và mẹ tin là nó vẫn luôn yêu thương con , kể cả bây giờ và về sau nữa ...
Việt mỉm cười nhấc chiếc khung ảnh Lan lên và nhìn sâu vào mắt cô bé . Hôm nay là ngày thứ 100 từ khi Lan ra đi trong một vụ tai nạn giao thông . Mới 16 tuổi , Lan cũng bật khóc khi cô bé quay lưng đi và tan vào làn sương lạnh lẽo . Cô biết mình mãi mãi không bao giờ mất Việt , nhưng cũng mãi mãi không bao giờ được gặp cậu thêm một lần nữa ...
 
P

phiphikhanh

Mình xin làm nha :


Chap 1: Chuyện hình như không có thật​

Lan kéo chiếc áo khoác và hòa vào dòng người trên con đường bên công viên . Trời tối và đầy sương nhưng cô bé vẫn cố gắng đi nép vào mấy bụi cây như sợ mọi người trông thấy mình . Đặc biệt là Việt , cô muốn Việt cứ đi tiếp mà không biết có người dõi theo .
Lan biết rõ con đường mà Việt sẽ đi . Thứ năm nào cũng vậy , Việt luyện bóng đá từ 6-8 giờ tối . Lan thường rủ Quỳnh đi xem Việt tập bóng . Nhưng hôm nay thì không thể . Lan rùng mình khi một dòng sương từ trên cây rơi vào đỉnh đầu . Cô bé rất hồi hộp . Việt sẽ đi băng qua công viên trong khoảng 5 phút nữa , và cô muốn nhìn thấy Việt .
Lan và Việt đã quen nhau nửa năm nay và đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Lan . Mặc dù hai đứa mới 16 tuổi , nhưng mẹ của Lan đã thừa nhận rằng hai đứa sinh ra để làm bạn suốt đời của nhau vậy .
Chấp nhận sự chia lìa thật là khó khăn . Thật chẳng ai ngờ mọi sự sẽ kết thúc như thế này , khi mà giờ đây Lan đang thầm lặng đứng chờ Việt đi qua , chỉ monh nhìn lại dù chỉ một nụ cười của cậu . Cô biết Việt khong thích những kẻ lén lút , nhưng có gì nghiêm trọng nữa đâu ...
Bât chợt cô bé nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Việt . Cậu ta đi rất nhanh với chiếc túi trên vai và choếc mũ lưỡi trai sụp xuống mặt . Lan gần như bật khóc khi nhìn thấy Việt rất gần như vậy . Không thể tin được là tất cả đã qua , rằng cô chẳng còn được Việt nắm tay ấm áp ...
***​
Việt vứt phịch chiếc túi ở hành lang và vào phòng khách . Mẹ cậu hỏi :
- Hôm nay con tập tốt không ?
Việt nhún vai và nói rằng buổi tập cũng tạm ổn .
-Xem nào , con vẫn còn buồn phải không ? - Mẹ Việt hỏi tiếp .
Cậu lại nhún vai lần nữa rồi đỏ hoe mắt nói :
-Có chuyện này buồn cười lắm , mẹ biết không ? Con có cảm giác như Lan ở quanh đây ... Con cảm thấy như là bạn ấy cũng quay lại công viên và đi theo con... Mẹ có tin chuyện đó không ?
Mẹ cậu đáp :
-Có chứ ! Lan đã rất yêu quý con khi nó còn sống và mẹ tin là nó vẫn luôn yêu thương con , kể cả bây giờ và về sau nữa ...
Việt mỉm cười nhấc chiếc khung ảnh Lan lên và nhìn sâu vào mắt cô bé . Hôm nay là ngày thứ 100 từ khi Lan ra đi trong một vụ tai nạn giao thông . Mới 16 tuổi , Lan cũng bật khóc khi cô bé quay lưng đi và tan vào làn sương lạnh lẽo . Cô biết mình mãi mãi không bao giờ mất Việt , nhưng cũng mãi mãi không bao giờ được gặp cậu thêm một lần nữa ...
Bài bài này do em làm hả ? Hơi nghi ngờ , thông cảm:))/.........
 
Top Bottom