T
tmbarfmd
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Sáng nay mình lên Hà Nội để học organ. Mình cũng lõm bõm học được 1 ít rồi mà chưa đánh được bằng 2 tay. Coi như chuyến này vừa mở cái đầu óc ra mà cũng để mở cái mắt ra.
Thế mà hôm nay mình chả được ngồi ăn đàng hoàng, phải ngồi ăn di động nhé! Nghĩa là vừa ngồi xe vừa cầm hộp xôi. Một tay thì phải giữ cặp cho khỏi rơi, 1 tay cầm thìa cố nhét xôi vào mồm mà không được làm rơi dù chỉ 1 trong 2 cái. Ăn uống cũng phải chịu áp lực thế này ak?
Lên xe buýt. Ối giời ơi. Thực sự là rất chật chội. Xung quanh mình chỉ lóc ngóc thấy toàn đầu là đầu. Đầu cao đầu thấp lô nhô mà mình muốn phì cười. May mà mình không thuộc tuýp những người bất hạnh. Khổ nỗi cái lực quán tính làm mình đầu thì điên còn tay thì tê. Thêm vào đó, mấy cái "điều hòa" chạy hết công suất cũng không đủ làm mát mấy chục thân người. Mình tự hỏi: "Chỗ này chẳng phải rất tốt cho những ai muốn luyện cơ tay và giảm mỡ hay sao? Thế mà từ bé đến giờ mình mới ngộ ra. Lại còn là phòng tập thể hình miễn phí và di động nữa chứ! Quá tuyệt! Nhưng đối với mình thì không hề tuyệt chút nào!"
Đường phố Hà Nội quả thực ngoắt ngoéo như mê cung, và nếu không cẩn thận thì mình có thể đâm vào bất cứ cái xe máy nào trong mê cung này.
Mình được thầy khen là thông minh ấy! Mình tự hỏi là thầy đang khuyến khích mình hay là khen thật. Dù gì thì mình gõ phím còn loạn xị ngậu. Nhưng dù gì thì đó cũng chỉ là 30 phút đầu tiên của tiết học. Mình đang tự tin thái quá chăng? Chịu.
Hồi trưa mình và mẹ ghé qua công trường của Bác Hải. Mới nhìn mình đã biết ngay là nóng. Toàn bộ cái khu lợp một màu tôn xanh rì. Mái nhà ư? Mái tôn. Tường nhà ư? Tường cũng dựng bằng tôn nốt. Mấy cái quạt cọt kẹt chạy thổi làn gió khô khốc vào mặt làm mình khó chịu. Nằm xuống giường, nóng quá mình không chịu nổi. Tất cả những ngọn gió đều khô khốc hết! Nghe bác kể mình mới thấu thêm nỗi khổ của những người làm công trường. Buổi trưa nóng quá bác không thể ngủ ở đây được. "căn nhà" thì tuyềnh toàng, nằm gọn cùng 1 dãy với những "nhà" khác hướng ra phía đông nam. Mà vẫn nóng.
Thế mà hôm nay mình chả được ngồi ăn đàng hoàng, phải ngồi ăn di động nhé! Nghĩa là vừa ngồi xe vừa cầm hộp xôi. Một tay thì phải giữ cặp cho khỏi rơi, 1 tay cầm thìa cố nhét xôi vào mồm mà không được làm rơi dù chỉ 1 trong 2 cái. Ăn uống cũng phải chịu áp lực thế này ak?
Lên xe buýt. Ối giời ơi. Thực sự là rất chật chội. Xung quanh mình chỉ lóc ngóc thấy toàn đầu là đầu. Đầu cao đầu thấp lô nhô mà mình muốn phì cười. May mà mình không thuộc tuýp những người bất hạnh. Khổ nỗi cái lực quán tính làm mình đầu thì điên còn tay thì tê. Thêm vào đó, mấy cái "điều hòa" chạy hết công suất cũng không đủ làm mát mấy chục thân người. Mình tự hỏi: "Chỗ này chẳng phải rất tốt cho những ai muốn luyện cơ tay và giảm mỡ hay sao? Thế mà từ bé đến giờ mình mới ngộ ra. Lại còn là phòng tập thể hình miễn phí và di động nữa chứ! Quá tuyệt! Nhưng đối với mình thì không hề tuyệt chút nào!"
Đường phố Hà Nội quả thực ngoắt ngoéo như mê cung, và nếu không cẩn thận thì mình có thể đâm vào bất cứ cái xe máy nào trong mê cung này.
Mình được thầy khen là thông minh ấy! Mình tự hỏi là thầy đang khuyến khích mình hay là khen thật. Dù gì thì mình gõ phím còn loạn xị ngậu. Nhưng dù gì thì đó cũng chỉ là 30 phút đầu tiên của tiết học. Mình đang tự tin thái quá chăng? Chịu.
Hồi trưa mình và mẹ ghé qua công trường của Bác Hải. Mới nhìn mình đã biết ngay là nóng. Toàn bộ cái khu lợp một màu tôn xanh rì. Mái nhà ư? Mái tôn. Tường nhà ư? Tường cũng dựng bằng tôn nốt. Mấy cái quạt cọt kẹt chạy thổi làn gió khô khốc vào mặt làm mình khó chịu. Nằm xuống giường, nóng quá mình không chịu nổi. Tất cả những ngọn gió đều khô khốc hết! Nghe bác kể mình mới thấu thêm nỗi khổ của những người làm công trường. Buổi trưa nóng quá bác không thể ngủ ở đây được. "căn nhà" thì tuyềnh toàng, nằm gọn cùng 1 dãy với những "nhà" khác hướng ra phía đông nam. Mà vẫn nóng.
Last edited by a moderator: