những tháng ngày đau khổ của tôi.

Hà Tuấn Anh Tú

Học sinh tiến bộ
Thành viên
14 Tháng sáu 2014
513
520
219
Đắk Lắk
THCS NGÔ QUYỀN
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Bản thân tôi, một người không có gì là đặc biệt so với bao người khác, cũng chỉ là cái bóng lu mờ trong lớp học, ngay cả người thầy, người cô cũng lầm tên của mình trong khi bao tên người khác thì nhớ 1 cách phi thường. Tôi không hiểu vì sao mọi người không thích tôi, ngày ngày chỉ biết nhìn qua khuôn sắt cửa sổ nhỏ, khung cảnh của cuộc đời tôi chỉ có vậy, chỉ có 1 bãi sân cho gà ăn. Những hạng người được yêu mến không tôn trọng tôi thì còn được, nay ngay cả những người không được tôn trọng cũng không tôn trọng lấy tôi, vì tôi nhỏ bé trong lớp? vì tôi nói nhiều? hay vì tôi không được như bao người khác? Ngày ngày thì chỉ biết cầm tiền ăn sáng, ngay cả khi tôi cũng không hề, phải là chưa hề biết cảm giác được ôm vào lòng người mẹ, cái dìu dắt đi qua công viên của người cha hay chỉ là 1 buổi xem phim đầm ấm cùng gia đình. Không, tôi không hề biết, tôi mất mát nhiều lắm, mất nhiều vô cùng, mất không thể nào nói nổi được, tâm hồn, con tim tôi bị xé nhòn qua từng tháng năm, từng tháng ngày sống trong đau khổ, sống trong sự ghẻ lạnh. Cả đời tôi đây phải nói, rằng đau lắm, tôi đau lắm, dù không được về phẩm chất mà cả tinh thần, đau không ai xoa, đánh không ai thương, chỉ 1 câu nói an ủi thôi, giờ có chết tôi cũng hài lòng, giờ cũng có sống thêm 1 ngày, 1 giờ hay chỉ 1 phút mà có ai đó bên cạnh, an ủi, chăm sóc, 1 nụ hôn thương yêu thôi cũng đủ lắm rồi.
Theo câu chuyện đời tôi
 

congchuatuyet204

Cựu Mod Cộng đồng
Thành viên
TV BQT được yêu thích nhất 2016
12 Tháng mười một 2010
2,685
9,828
929
Đắk Lắk
Bản thân tôi, một người không có gì là đặc biệt so với bao người khác, cũng chỉ là cái bóng lu mờ trong lớp học, ngay cả người thầy, người cô cũng lầm tên của mình trong khi bao tên người khác thì nhớ 1 cách phi thường. Tôi không hiểu vì sao mọi người không thích tôi, ngày ngày chỉ biết nhìn qua khuôn sắt cửa sổ nhỏ, khung cảnh của cuộc đời tôi chỉ có vậy, chỉ có 1 bãi sân cho gà ăn. Những hạng người được yêu mến không tôn trọng tôi thì còn được, nay ngay cả những người không được tôn trọng cũng không tôn trọng lấy tôi, vì tôi nhỏ bé trong lớp? vì tôi nói nhiều? hay vì tôi không được như bao người khác? Ngày ngày thì chỉ biết cầm tiền ăn sáng, ngay cả khi tôi cũng không hề, phải là chưa hề biết cảm giác được ôm vào lòng người mẹ, cái dìu dắt đi qua công viên của người cha hay chỉ là 1 buổi xem phim đầm ấm cùng gia đình. Không, tôi không hề biết, tôi mất mát nhiều lắm, mất nhiều vô cùng, mất không thể nào nói nổi được, tâm hồn, con tim tôi bị xé nhòn qua từng tháng năm, từng tháng ngày sống trong đau khổ, sống trong sự ghẻ lạnh. Cả đời tôi đây phải nói, rằng đau lắm, tôi đau lắm, dù không được về phẩm chất mà cả tinh thần, đau không ai xoa, đánh không ai thương, chỉ 1 câu nói an ủi thôi, giờ có chết tôi cũng hài lòng, giờ cũng có sống thêm 1 ngày, 1 giờ hay chỉ 1 phút mà có ai đó bên cạnh, an ủi, chăm sóc, 1 nụ hôn thương yêu thôi cũng đủ lắm rồi.
Theo câu chuyện đời tôi
Đâu ai cứ phải đủ đầy vật chất mới là người giàu có.
Người giàu có là người có cs luôn tràn ngập yêu thương.

Hình như e đang bi quan, đang thấy cảm xúc mắc kẹt trong mớ hỗn độn của ngôn từ mà chẳng thể nào lý giải.

Chẳng gia đình nào chối bỏ sự tồn tại của 1 ng con. Hãy nhớ điều đó. Nên suy cho cùng,,tất cả suy nghĩ của em, c k nói là sai, chỉ là nó chưa đi đúng hướng.

Học cách thấu hiểu và chia sẻ, e sẽ thấy cs "đáng sống" hơn rất nhiều.

Mỗi ng có 1 nỗi lo riêng, 1 cv riêng, đôi khi áp lực, sự bận rộn lấy đi những cử chỉ yêu thương với em. Nhưng e đâu biết rằng, ngày e còn bé, gia đình đã hp ntn khi có e xuất hiện? Bây giờ ai cũng nghĩ e đã lớn, đã cthe tự chăm sóc bản thân rồi nên mọi ng để e "tự lập".

Cho nên, hãy học cách TRƯỞNG THÀNH như người lớn, đừng học cách TRÁCH MÓC, THAN VÃN nha em.

Chíc em luôn ĐỦ!!!
 
Top Bottom