- 12 Tháng tám 2015
- 97
- 204
- 76
- 16
- Phú Thọ
- THCS Chân Mộng
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Suốt dọc dài năm tháng, anh có bao giờ quên em, Huyền ơi!
Em điềm nhiên bước vào từng khoảnh khắc cuộc đời tôi như một định mệnh. Em như ngọn đèn soi sáng từng góc tối trong tâm hồn đầy ngổn ngang của tôi. Em kéo tôi bước ra từ những vũng lầy của bao lần quỵ ngã. Em thả vào trái tim tôi niềm tin vào sự thành công ở cuối con đường. Em nhóm lên ngọn lửa khát vọng thay đổi số phận trong tôi. Em neo vào tâm thức của tôi từ những ngày xa xưa ấy, từ bây giờ, và cho cả mai sau. Lật lại những dòng tôi viết cho em để mãi nhớ rằng: Nếu không có em, cuộc đời tôi đã không thể tốt đẹp như bây giờ...
Ngày...tháng...năm...
Về đến nhà, tôi vừa thả bỏ củi xuống là Huyền chạy ngay sang, trên tay cầm hai tờ giấy, giọng hồ hởi: Đậu sư phạm rồi, đậu rồi anh ơi, cả em và anh luôn, sướng quá, vui quá. Chúc mừng anh, chúc mừng em luôn. Hi.
Tôi có thoáng chút vui vì kiến thức sau bốn năm kể từ ngày rời trường phổ thông không bị mai một. Nhưng rồi lại lặng buồn: Chúc mừng em, chúc em học tốt, mai sau trở thành cô giáo. Còn anh, anh... thi cho vui thôi, chứ lấy tiền đâu mà học. Nghe đến đó, đôi mắt Huyền chùng xuống, tỏ vẻ thất vọng, Nhưng được một chốc, em nắm tay tôi reo lên: "Làm thêm, làm thêm anh à. Anh cứ đi học, thời gian rảnh anh làm thêm kiếm tiền, khỏi phải xin gia đình". Tôi cú khẽ vào đầu Huyền: "Làm gì? Làm sao đảm bảo việc học hả nhỏ? Thôi, lo về chuẩn bị nhập học đi. Chúc mừng em lần nữa nhé". Huyền buồn bã ra về, miệng lí nhí: "Anh mà bỏ học thì uổng phí lắm đó".
Đêm ấy tôi không tài nào ngủ được. Câu nói của Huyền làm tôi cứ trằn trọc mãi. Huyền nói đúng, không lẽ tương lai mình dừng lại tại đây. Tại sao mình không cố thử xem sao.
Sáng hôm sau, tôi gọi ba mẹ ra trình bày: "Ba mẹ hãy cho phép con thử nhập học rồi sau đó tự kiếm tiền để lo cho việc học của mình. Khi nào con không thể duy trì được nữa thì con sẽ nghỉ học". Thoáng chút do dự, nhưng thấy ánh mắt đầy van nài của tôi, ba mẹ tôi cũng phải gật đầu đồng ý. Huyền từ ngoài cửa, lắng nghe tự bao giờ, reo lên: "Hoan hô anh! Anh cố lên! Em tin anh làm được".
Ngày...tháng...năm...
Buổi lên giảng đường hiếm hoi, mọi cái nhìn đổ dồn, e dè, khinh khỉnh ném về phía tôi - thằng lớn tuổi nhất lớp. Có tiếng xì xầm: cha già ấy, học thì chả thấy đâu, chỉ thấy toàn xuất hiện bưng bê ở quán cà phê, rửa chén ở quán nhậu, chắc không trụ nổi đâu. Duy chỉ có Huyền, nhìn tôi với đôi mắt hiền từ, thân thiện. Đôi mắt ấy hiện rõ sự cảm thông. Nàng khẽ mỉm cười, mời tôi ngồi xuống chỗ ghế trống cùng bàn, đẩy cho tôi mẫu giấy có dòng chữ: "Anh cố gắng sắp xếp việc làm thêm mà lên lớp, sẽ ổn thôi. Em tin anh làm được". Vẫn là câu nói ấy, nhưng lại thấy lòng mát rượi, cảm giác như ăn một que kem trong cái oi bức nắng hè.
Ngày... tháng ...năm...
Chủ quán cà phê gọi tôi nghe điện thoại. Đầu dây vang lên: "Em Huyền đây, anh cố gắng lên học giờ quốc phòng, thầy nói nghỉ nữa anh sẽ bị nợ môn". Tôi xin phép chủ quán chạy vô trường. Thấy tôi, Huyền nhanh chân bước lại gần, nói khẽ: "Mới vào học năm phút thôi, hôm nay có thực hành bắn súng, anh cố gắng hoàn thành nhé. Ráng bắn cho đạt là qua môn. Anh cố lên! Em tin anh làm được".
Tiết học kết thúc, tôi nhanh chóng đạp xe trở lại quán, quên cả câu cảm ơn nàng. Chưa kịp ra đến cổng, bụng tôi quặn lên, đau dữ dội, mắt nổi đom đóm, cổ họng đánh ực, máu trào ra, tôi quỵ xuống, chỉ còn kịp nghe loáng thoáng tiếng bước chân lại gần...
Tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi bắt gặp ánh mắt mừng rỡ của Huyền. Nàng hồ hởi: "May quá, anh tỉnh rồi. Bác sĩ bảo anh bị xuất huyết dạ dày, em lo cho anh lắm, anh thấy đỡ chưa? Em mới mua cháo, để em đút cho anh ăn nhé? Anh phải mau khỏi bệnh để còn đi học, đi làm. Anh cố lên! Em tin anh làm được". Không đợi tôi trả lời, từng ngụm cháo đã nhẹ nhàng trao đến miệng tôi. Bất chợt, những giọt nước từ hai khóe mắt tôi lăn xuống. Tôi thương em quá đổi. Tôi nợ em quá nhiều. Em đánh thức tâm hồn đã chai sần vì nhọc nhằn trong tôi.
Ngày...tháng...năm...
Quá nửa đêm, tôi lê đôi chân rã rời về phòng trọ. Hôm nay cuối tuần, khách quá đông. Đôi chân của tôi phải chạy thoăn thoắt, liên tục ở quán cà phê giờ phồng rộp lên, da tớt ra, đau không chịu nổi. Nhưng nó chẳng đau bằng khi tôi nghĩ về những ngày tháng còn lại. Đã đi quá nửa chặng đường của thời sinh viên, nhưng càng ngày nhiều khoản càng tốn kém hơn. Tuần sau cả lớp đi thực tế, phải đóng hai triệu đồng mỗi người, tiền đâu bây giờ. Thực tế xong thì về tiếp tục đi kiến tập. Qua năm cuối lại đi thực tập. Chẳng còn thời gian đâu để kiếm tiền. Đã từng hứa với bản thân, nếu cuộc đời tính bằng thang điểm 10, tôi sẽ chia đều cho 5 điểm đi học và 5 điểm kiếm tiền. Kiếm đủ 5 điểm tiền thì sẽ duy trì được 5 điểm học. Ấy thế mà giờ sao cả hai đều dang dở. Làm thêm cật lực cũng không đủ chi phí, thời gian làm thêm lại lấn sân thời gian học tập. Tôi thở dài, dừng lại hay bước tiếp, rồi thiếp đi... Trong mơ, Huyền đứng đó, đôi mắt vẫn nhìn tôi đầy hi vọng: "Anh cố lên! Em tin anh làm được".
Ngày...tháng...năm...
Đi làm thêm về, mở cửa phòng trọ, tôi nhìn thấy cuốn tập dưới sàn nhà. Mở ra, đó là một khoản tiền kèm tờ giấy ghi nét chữ của Huyền: "Anh! Đây là số tiền em bán sợi dây chuyền mẹ cho em. Anh lấy nộp tiền đi thực tế. Yên tâm đi, em cho mượn, không cho không, mai mốt ra trường, có việc làm, anh trả lại em cả lãi. Anh nhận đi, đừng ngại. Anh mà không nhận là em nghỉ chơi luôn. Ngày mai, em và cả lớp đợi. Anh cố lên! Em tin anh làm được".
Cổ họng tôi như có gì mắc nghẹn. Huyền ơi !
Ngày...tháng...năm...
Tiệc chia tay, ra trường, cả lớp bồi hồi, lưu luyến. Riêng Huyền có vẻ buồn hơn. Ánh mắt em thoáng chút ưu tư, lâu lâu liếc về phía dãy phòng nhìn lại lớp học. Tôi cũng ngồi lặng thinh, cảm giác lòng mình như có ai xát muối. Dường như tôi sắp đánh rơi thứ gì quan trọng, mà cũng dường như lại muốn cố rũ bỏ nó đi cho rồi. Dường như tôi muốn nói nhiều điều với em, nhưng cũng dường không dám. Tôi nợ em tiền bạc, tôi nợ em ân tình chưa trả được. Tôi lấy gì mà đòi hỏi, mà nghĩ ngợi. Bất ngờ, Huyền tiến lại gần, ghé sát vào tai tôi: "Anh cố lên! Em tin anh làm được". Rồi nàng chạy tít về ký túc xá. Tôi ngơ ngác, vẫn câu nói ấy, nhưng lần này nghe sao lạ quá, khó hiểu quá.
Ngày...tháng...năm...
Cảm xúc con người đôi khi cũng lạ, muốn cố quên đi một ai đó thì lại càng nhớ nhiều hơn. Muốn tìm mọi lý do để lấp đi một ký ức nào đó thì nó càng trỗi dậy. Đã 6 năm tôi xa Huyền, gia đình em chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Không biết giờ này em thế nào, chồng con gì hay chưa, có còn nhớ đến tôi hay là.... Số điện thoại em, tôi vẫn còn lưu, nhiều lần nhấc máy lên, muốn gọi, rồi lại thôi, rồi lại nhớ, một nỗi nhớ không diễn đạt thành lời. Đêm đêm, hình bóng em vẫn hiện lên trong mơ, vẫn một câu nói quen thuộc: "Anh cố lên! Em tin anh làm được". Chính câu nói ấy đã tiếp thêm năng lượng cho tôi để tôi trở thành một giáo viên giỏi chuyên môn, một cây bút nổi danh trên văn đàn như bây giờ. Chính câu nói ấy của em làm tôi luôn khắc sâu, luôn nhắn nhủ lại cho không biết bao nhiêu cô cậu học trò vượt lên chính mình, cố công học tập. Chính câu nói ấy đã làm cho trái tim tôi không mở ra cảm xúc đối với bất kỳ cô gái nào.
Ngày...tháng...năm...
Chuyến công tác tại TP HCM do Bộ Giáo dục tổ chức. Buổi hội thảo khép lại với bài tham luận "Giá trị của việc tạo niềm tin cho học trò" của tôi được đông đảo giới chuyên môn đánh giá cao. Câu nói của Huyền: Anh cố lên! Em tin anh làm được! chuyển thành câu nói của tôi dành cho học trò: Cố lên! Thầy tin em! là nội dung chủ yếu trong bài tham luận. Đêm cuối cùng ở lại Sài Gòn, lòng tôi cảm thấy bồn chồn khó tả. Bao nhiêu ký ức về em cứ hiện về, từng năm tháng Huyền bên tôi cứ mở ra, chậm đều như những trang nhật kí, nó trong trẻo và thanh khiết đến vô ngần... Nỗi nhớ về em trong tôi cứ đầy lên, đầy lên không kìm nén được.
Tôi mở máy, bấm gọi.
- Alô! Huyền phải không em?
- Không phải, tôi là chị Huyền.
- Cậu là ai?
- Dạ, em là Vu Trầm ạ.
- À là cậu. Nếu có thể, cậu đến địa chỉ này, tôi sẽ trao cho cậu một thứ.
Sáng, tôi bắt xe ôm tìm đến địa chỉ, vừa bước vào nhà, tôi khụy xuống, bức di ảnh của Huyền đặt trên bàn thờ với nghi ngút khói nhang, đôi mắt Huyền nhìn tôi vô định. Cả đất trời như vụn vỡ, tim tôi thắt lại. Huyền đã vĩnh viễn rời xa tôi, rời xa cõi đời vì tai nạn giao thông cách đây một tuần. Lật từng trang nhật ký của Huyền được chị trao cho, không một trang nào, không một ngày nào Huyền không nhắc đến tôi, không một khoảnh khắc nào giữa tôi và em được em lưu lại. Lật đến trang cuối em mới viết chừng nửa tháng: Đã sáu năm rồi, kể từ ngày em ghé tai anh nói câu cuối cùng, em vẫn luôn hi vọng và chờ đợi sẽ có một ngày anh và em...Anh cố lên! Em tin anh làm đượ !
Tôi lao đến bên di ảnh của Huyền, nức nở: Suốt dọc dài năm tháng, anh có bao giờ quên em. Giờ anh đã đến bên em rồi, sao em lại nỡ... Huyền ơi !
Vu Trầm
Nguồn : Người không thể quên - Báo Express
Em điềm nhiên bước vào từng khoảnh khắc cuộc đời tôi như một định mệnh. Em như ngọn đèn soi sáng từng góc tối trong tâm hồn đầy ngổn ngang của tôi. Em kéo tôi bước ra từ những vũng lầy của bao lần quỵ ngã. Em thả vào trái tim tôi niềm tin vào sự thành công ở cuối con đường. Em nhóm lên ngọn lửa khát vọng thay đổi số phận trong tôi. Em neo vào tâm thức của tôi từ những ngày xa xưa ấy, từ bây giờ, và cho cả mai sau. Lật lại những dòng tôi viết cho em để mãi nhớ rằng: Nếu không có em, cuộc đời tôi đã không thể tốt đẹp như bây giờ...
Ngày...tháng...năm...
Về đến nhà, tôi vừa thả bỏ củi xuống là Huyền chạy ngay sang, trên tay cầm hai tờ giấy, giọng hồ hởi: Đậu sư phạm rồi, đậu rồi anh ơi, cả em và anh luôn, sướng quá, vui quá. Chúc mừng anh, chúc mừng em luôn. Hi.
Tôi có thoáng chút vui vì kiến thức sau bốn năm kể từ ngày rời trường phổ thông không bị mai một. Nhưng rồi lại lặng buồn: Chúc mừng em, chúc em học tốt, mai sau trở thành cô giáo. Còn anh, anh... thi cho vui thôi, chứ lấy tiền đâu mà học. Nghe đến đó, đôi mắt Huyền chùng xuống, tỏ vẻ thất vọng, Nhưng được một chốc, em nắm tay tôi reo lên: "Làm thêm, làm thêm anh à. Anh cứ đi học, thời gian rảnh anh làm thêm kiếm tiền, khỏi phải xin gia đình". Tôi cú khẽ vào đầu Huyền: "Làm gì? Làm sao đảm bảo việc học hả nhỏ? Thôi, lo về chuẩn bị nhập học đi. Chúc mừng em lần nữa nhé". Huyền buồn bã ra về, miệng lí nhí: "Anh mà bỏ học thì uổng phí lắm đó".
Đêm ấy tôi không tài nào ngủ được. Câu nói của Huyền làm tôi cứ trằn trọc mãi. Huyền nói đúng, không lẽ tương lai mình dừng lại tại đây. Tại sao mình không cố thử xem sao.
Sáng hôm sau, tôi gọi ba mẹ ra trình bày: "Ba mẹ hãy cho phép con thử nhập học rồi sau đó tự kiếm tiền để lo cho việc học của mình. Khi nào con không thể duy trì được nữa thì con sẽ nghỉ học". Thoáng chút do dự, nhưng thấy ánh mắt đầy van nài của tôi, ba mẹ tôi cũng phải gật đầu đồng ý. Huyền từ ngoài cửa, lắng nghe tự bao giờ, reo lên: "Hoan hô anh! Anh cố lên! Em tin anh làm được".
Ngày...tháng...năm...
Buổi lên giảng đường hiếm hoi, mọi cái nhìn đổ dồn, e dè, khinh khỉnh ném về phía tôi - thằng lớn tuổi nhất lớp. Có tiếng xì xầm: cha già ấy, học thì chả thấy đâu, chỉ thấy toàn xuất hiện bưng bê ở quán cà phê, rửa chén ở quán nhậu, chắc không trụ nổi đâu. Duy chỉ có Huyền, nhìn tôi với đôi mắt hiền từ, thân thiện. Đôi mắt ấy hiện rõ sự cảm thông. Nàng khẽ mỉm cười, mời tôi ngồi xuống chỗ ghế trống cùng bàn, đẩy cho tôi mẫu giấy có dòng chữ: "Anh cố gắng sắp xếp việc làm thêm mà lên lớp, sẽ ổn thôi. Em tin anh làm được". Vẫn là câu nói ấy, nhưng lại thấy lòng mát rượi, cảm giác như ăn một que kem trong cái oi bức nắng hè.
Ngày... tháng ...năm...
Chủ quán cà phê gọi tôi nghe điện thoại. Đầu dây vang lên: "Em Huyền đây, anh cố gắng lên học giờ quốc phòng, thầy nói nghỉ nữa anh sẽ bị nợ môn". Tôi xin phép chủ quán chạy vô trường. Thấy tôi, Huyền nhanh chân bước lại gần, nói khẽ: "Mới vào học năm phút thôi, hôm nay có thực hành bắn súng, anh cố gắng hoàn thành nhé. Ráng bắn cho đạt là qua môn. Anh cố lên! Em tin anh làm được".
Tiết học kết thúc, tôi nhanh chóng đạp xe trở lại quán, quên cả câu cảm ơn nàng. Chưa kịp ra đến cổng, bụng tôi quặn lên, đau dữ dội, mắt nổi đom đóm, cổ họng đánh ực, máu trào ra, tôi quỵ xuống, chỉ còn kịp nghe loáng thoáng tiếng bước chân lại gần...
Tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi bắt gặp ánh mắt mừng rỡ của Huyền. Nàng hồ hởi: "May quá, anh tỉnh rồi. Bác sĩ bảo anh bị xuất huyết dạ dày, em lo cho anh lắm, anh thấy đỡ chưa? Em mới mua cháo, để em đút cho anh ăn nhé? Anh phải mau khỏi bệnh để còn đi học, đi làm. Anh cố lên! Em tin anh làm được". Không đợi tôi trả lời, từng ngụm cháo đã nhẹ nhàng trao đến miệng tôi. Bất chợt, những giọt nước từ hai khóe mắt tôi lăn xuống. Tôi thương em quá đổi. Tôi nợ em quá nhiều. Em đánh thức tâm hồn đã chai sần vì nhọc nhằn trong tôi.
Ngày...tháng...năm...
Quá nửa đêm, tôi lê đôi chân rã rời về phòng trọ. Hôm nay cuối tuần, khách quá đông. Đôi chân của tôi phải chạy thoăn thoắt, liên tục ở quán cà phê giờ phồng rộp lên, da tớt ra, đau không chịu nổi. Nhưng nó chẳng đau bằng khi tôi nghĩ về những ngày tháng còn lại. Đã đi quá nửa chặng đường của thời sinh viên, nhưng càng ngày nhiều khoản càng tốn kém hơn. Tuần sau cả lớp đi thực tế, phải đóng hai triệu đồng mỗi người, tiền đâu bây giờ. Thực tế xong thì về tiếp tục đi kiến tập. Qua năm cuối lại đi thực tập. Chẳng còn thời gian đâu để kiếm tiền. Đã từng hứa với bản thân, nếu cuộc đời tính bằng thang điểm 10, tôi sẽ chia đều cho 5 điểm đi học và 5 điểm kiếm tiền. Kiếm đủ 5 điểm tiền thì sẽ duy trì được 5 điểm học. Ấy thế mà giờ sao cả hai đều dang dở. Làm thêm cật lực cũng không đủ chi phí, thời gian làm thêm lại lấn sân thời gian học tập. Tôi thở dài, dừng lại hay bước tiếp, rồi thiếp đi... Trong mơ, Huyền đứng đó, đôi mắt vẫn nhìn tôi đầy hi vọng: "Anh cố lên! Em tin anh làm được".
Ngày...tháng...năm...
Đi làm thêm về, mở cửa phòng trọ, tôi nhìn thấy cuốn tập dưới sàn nhà. Mở ra, đó là một khoản tiền kèm tờ giấy ghi nét chữ của Huyền: "Anh! Đây là số tiền em bán sợi dây chuyền mẹ cho em. Anh lấy nộp tiền đi thực tế. Yên tâm đi, em cho mượn, không cho không, mai mốt ra trường, có việc làm, anh trả lại em cả lãi. Anh nhận đi, đừng ngại. Anh mà không nhận là em nghỉ chơi luôn. Ngày mai, em và cả lớp đợi. Anh cố lên! Em tin anh làm được".
Cổ họng tôi như có gì mắc nghẹn. Huyền ơi !
Ngày...tháng...năm...
Tiệc chia tay, ra trường, cả lớp bồi hồi, lưu luyến. Riêng Huyền có vẻ buồn hơn. Ánh mắt em thoáng chút ưu tư, lâu lâu liếc về phía dãy phòng nhìn lại lớp học. Tôi cũng ngồi lặng thinh, cảm giác lòng mình như có ai xát muối. Dường như tôi sắp đánh rơi thứ gì quan trọng, mà cũng dường như lại muốn cố rũ bỏ nó đi cho rồi. Dường như tôi muốn nói nhiều điều với em, nhưng cũng dường không dám. Tôi nợ em tiền bạc, tôi nợ em ân tình chưa trả được. Tôi lấy gì mà đòi hỏi, mà nghĩ ngợi. Bất ngờ, Huyền tiến lại gần, ghé sát vào tai tôi: "Anh cố lên! Em tin anh làm được". Rồi nàng chạy tít về ký túc xá. Tôi ngơ ngác, vẫn câu nói ấy, nhưng lần này nghe sao lạ quá, khó hiểu quá.
Ngày...tháng...năm...
Cảm xúc con người đôi khi cũng lạ, muốn cố quên đi một ai đó thì lại càng nhớ nhiều hơn. Muốn tìm mọi lý do để lấp đi một ký ức nào đó thì nó càng trỗi dậy. Đã 6 năm tôi xa Huyền, gia đình em chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Không biết giờ này em thế nào, chồng con gì hay chưa, có còn nhớ đến tôi hay là.... Số điện thoại em, tôi vẫn còn lưu, nhiều lần nhấc máy lên, muốn gọi, rồi lại thôi, rồi lại nhớ, một nỗi nhớ không diễn đạt thành lời. Đêm đêm, hình bóng em vẫn hiện lên trong mơ, vẫn một câu nói quen thuộc: "Anh cố lên! Em tin anh làm được". Chính câu nói ấy đã tiếp thêm năng lượng cho tôi để tôi trở thành một giáo viên giỏi chuyên môn, một cây bút nổi danh trên văn đàn như bây giờ. Chính câu nói ấy của em làm tôi luôn khắc sâu, luôn nhắn nhủ lại cho không biết bao nhiêu cô cậu học trò vượt lên chính mình, cố công học tập. Chính câu nói ấy đã làm cho trái tim tôi không mở ra cảm xúc đối với bất kỳ cô gái nào.
Ngày...tháng...năm...
Chuyến công tác tại TP HCM do Bộ Giáo dục tổ chức. Buổi hội thảo khép lại với bài tham luận "Giá trị của việc tạo niềm tin cho học trò" của tôi được đông đảo giới chuyên môn đánh giá cao. Câu nói của Huyền: Anh cố lên! Em tin anh làm được! chuyển thành câu nói của tôi dành cho học trò: Cố lên! Thầy tin em! là nội dung chủ yếu trong bài tham luận. Đêm cuối cùng ở lại Sài Gòn, lòng tôi cảm thấy bồn chồn khó tả. Bao nhiêu ký ức về em cứ hiện về, từng năm tháng Huyền bên tôi cứ mở ra, chậm đều như những trang nhật kí, nó trong trẻo và thanh khiết đến vô ngần... Nỗi nhớ về em trong tôi cứ đầy lên, đầy lên không kìm nén được.
Tôi mở máy, bấm gọi.
- Alô! Huyền phải không em?
- Không phải, tôi là chị Huyền.
- Cậu là ai?
- Dạ, em là Vu Trầm ạ.
- À là cậu. Nếu có thể, cậu đến địa chỉ này, tôi sẽ trao cho cậu một thứ.
Sáng, tôi bắt xe ôm tìm đến địa chỉ, vừa bước vào nhà, tôi khụy xuống, bức di ảnh của Huyền đặt trên bàn thờ với nghi ngút khói nhang, đôi mắt Huyền nhìn tôi vô định. Cả đất trời như vụn vỡ, tim tôi thắt lại. Huyền đã vĩnh viễn rời xa tôi, rời xa cõi đời vì tai nạn giao thông cách đây một tuần. Lật từng trang nhật ký của Huyền được chị trao cho, không một trang nào, không một ngày nào Huyền không nhắc đến tôi, không một khoảnh khắc nào giữa tôi và em được em lưu lại. Lật đến trang cuối em mới viết chừng nửa tháng: Đã sáu năm rồi, kể từ ngày em ghé tai anh nói câu cuối cùng, em vẫn luôn hi vọng và chờ đợi sẽ có một ngày anh và em...Anh cố lên! Em tin anh làm đượ !
Tôi lao đến bên di ảnh của Huyền, nức nở: Suốt dọc dài năm tháng, anh có bao giờ quên em. Giờ anh đã đến bên em rồi, sao em lại nỡ... Huyền ơi !
Vu Trầm
Nguồn : Người không thể quên - Báo Express