Những câu truyện Giáng Sinh cảm động !!!

O

o0wind0o

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

merry+christmas+animation+cards.gif
Câu chuyện 1 :

Như thường lệ,mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng-một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...

Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh.
Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.

Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. "Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"

Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..."Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."

Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.

"Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!".

Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.

Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi zẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.

Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc."


high-definition-christmas-wallpaper.jpg

Câu chuyện 2 :


Chỉ còn 4 ngày nữa là đến Giáng Sinh. Không khí của ngày lễ chưa làm tôi nôn nao, cho dù bãi đậu xe của cửa hàng giảm giá trong khu nhà chúng tôi đã chật ních đầy xe. Bên trong cửa hàng lại còn tệ hơn. Các lối đi đầy ứ những xe đẩy hàng và người mua sắm vào giờ chót.

Tại sao tôi lại đến đây hôm nay? Tôi tự hỏi. Đôi chân tôi rã rời, đầu tôi đau buốt. Tôi đã có 1 danh sách một số người quả quyết rằng họ không cần quà cáp, nhưng tôi biết họ sẽ rất buồn nếu như tôi chẳng tặng quà gì cho họ!

Mua quà cho người mà cái gì họ cũng có để rồi lại hối tiếc vì đã tốn kém nhiều cho quà cáp, theo tôi mua quà chẳng có tí gì là thích thú cả!

Tôi vội vã cho những món hàng cuối cùng vào xe đẩy, rồi tiến tới những dòng người xếp hàng dài đăng đẳng. Tôi chọn hàng ngắn nhất nhưng có lẽ cũng phải chờ đến 20 phút.

Đứng trước tôi là 2 đứa trẻ - 1 cậu bé khoảng 5 tuổi và 1 cô bé nhỏ hơn. Đứa bé trai mặc một chiếc áo rách. Đôi giày tennis rách tả tơi, lớn quá khổ và dư thừa ra phía trước chiếc quần Jean ngắn cũn cỡn của nó. Nó nắm chặt mấy tờ đô-la rách nát trong đôi bàn tay cáu bẩn của mình. Quần áo của đứa bé gái cũng giống y anh nó vậy.

Cô bé có một mái tóc xỉn màu với những lọn tóc xoăn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện rõ rằng cô bé đang mong chờ đến bữa ăn chiều. Trong tay cô là một đôi dép màu vàng bóng thật đẹp. Trong lúc tiếng nhạc Giáng Sinh vang lên từ hệ thống stereo của cửa hàng, cô khe khẽ ngân nga theo, dù lạc điệu nhưng rất hạnh phúc.

Cuối cùng cũng đã tới phiên chúng tôi, cô bé cẩn thận đặt đôi giày lên quầy. Cô có vẻ quý đôi giày như vàng vậy.

Người thu ngân in hoá đơn và nói: “Của cháu là 6,09 đô”. Câu bé đặt những đồng tiền rách nát của mình trên mặt quầy và lục tìm khắp túi.

Cuối cùng cậu tìm được tất cả là $5.12. “Cháu nghĩ chúng cháu phải trả đôi giày lại” - cậu lấy hết can đảm nói. “Lúc khác cháu sẽ quay lại, có lẽ là ngày mai”.

Nghe anh nói thế, cô bé bắt đầu nức nở:

“Nhưng Chúa Jesus sẽ rất yêu thích đôi giày này cơ mà” - cô bé khóc.

“Thôi được, chúng ta về nhà và sẽ kiếm thêm, em à, đừng khóc nữa, rồi chúng ta sẽ quay trở lại mà” - Cậu bé năn nỉ em.

Tôi nhanh chóng đưa cho người thu ngân 3 đô. Hai đứa trẻ đã xếp hàng chờ đợi quá lâu, và dù sao cũng đang là mùa Giáng Sinh.

Bỗng niên một đôi vòng tay ôm lấy tôi và giọng nói nhỏ nhẹ cất lên: “Cháu cảm ơn cô, cô nhé”.
“Ý của cháu là gì khi nói rằng ”Chúa Jesus sẽ thích đôi giày này? “- Tôi hỏi.

Cậu bé đáp: “Mẹ cháu bệnh và sẽ lên Thiên Đàng. Bố bảo mẹ sẽ về với Chúa trước Giáng Sinh”.

Cô bé nói thêm: “Giáo viên của cháu nói rằng đường phố trên Thiên Đàng vàng bóng, như chính đôi giày này đây. Mẹ cháu sẽ rất đẹp khi mang đôi giày này đi trên con đường ấy phải không cô?”

Nước mắt tôi tuôn trào khi nhìn thấy những giọt lệ lăn trên khuôn mặt cô bé.
Tôi đáp: “Đúng, cô tin chắc là mẹ cháu sẽ rất đẹp”.

Tôi lặng lẽ cám ơn Thượng Đế đã dùng những đứa trẻ này để nhắc nhở tôi về ý nghĩa đáng trân trọng của việc tặng quà.



 
O

o0wind0o


7982d1293207852-merry-christmas-happy-new-year-xmas.jpg

Câu chuyện 3 :
Tôi rảo nhanh chân đến cửa hàng địa phương để mua vài món quà giáng sinh vào phút chót lễ Giáng Sinh. Trên đường đi tôi ngắm nhìn mọi người rồi tự nhủ, đáng nhẽ mình phải đi mua quà từ trước nhưng do bận nhiều việc quá. Lễ Giáng Sinh cũng là lúc để tôi có thể thong thả được một lúc. Có lúc tôi đã ước rằng mình sẽ ngủ một giấc dài qua cả mùa Giáng Sinh. Nhưng bây giờ là lúc tôi phải nhanh chóng đến cửa hàng đồ chơi.

Ðang tìm những thứ cần mua, tôi thấy một cậu bé khoảng 5 tuổi đang ôm một con búp bê rất dễ thương. Cậu bé ôm con búp bé rất âu yếm và đang vuốt ve tóc của nó. Tôi cảm thấy rất tò mò nên chăm chú quan sát cậu bé và tự hỏi không biết cậu bé đó định tặng con búp bê đó cho ai. Tôi nhìn thấy cậu bé quay sang nói với người cô đi bên cạnh “Cô có chắc là cô không đủ mua con búp bê này không?”. Người cô trả lời đứa cháu một cách không hài lòng “Cháu phải biết rằng cô không có đủ tiền để mua nó!” Người cô dặn đứa bé không được đi lung tung trong khi bà đi mua trêm vài thứ khác, và bà sẽ quay lại sau vài phút nữa. Rồi thì bà ta bỏ đi để lại thằng bé vẫn đang mải mân mê con búp bê.

Tôi tiến lại gần để hỏi xem thằng bé định mua con búp bê đó cho ai. Thằng bé trả lời “Cháu mua con búp bê này cho em gái của cháu, vì nó rất thích được tặng một con búp bê nhân dịp giáng sinh và nó đoán rằng ông già Noel sẽ tặng nó một con”. Tôi bèn bảo thằng bé rằng có thể ông già Noel sẽ mang đến không biết chừng. Thằng bé đáp lại ngay “Ông già Noel không biết chỗ em cháu đang ở. Cháu sẽ đưa con búp bê này cho mẹ cháu để mẹ cháu chuyển cho em cháu”. Nghe như vậy tôi liền hỏi thằng bé xem em nó hiện giờ đang ở đâu.

Thằng bé ngước nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu rồi nói “Nó đã đi theo với đức Chúa rồi”.

Bố của cháu bảo là mẹ của cháu cũng đang chuẩn bị đi cùng với em cháu rồi. Nghe những lời thằng bé nói tôi cảm thấy tim tôi như có ai vừa bóp nhẹ. Nói xong thằng bé ngước nhìn tôi rồi nói “Cháu đã bảo với bố cháu khuyên mẹ cháu đừng đi theo em cháu vội. Cháu bảo ông nhắn với mẹ cháu rằng hãy đợi cháu đi cửa hàng về đã”. Sau đó thằng bé hỏi tôi có muốn xem bức tranh của nó vẽ không. Tôi bảo rằng tôi rất thích. Thằng bé liền rút vài bức tranh nó để ở quầy hàng đưa cho tôi rồi nó nói “Cháu muốn mẹ cháu mang theo những bức tranh này theo để mẹ cháu không quên cháu, cháu rất yêu mẹ cháu nên cháu không muốn mẹ đi đâu. Nhưng bố cháu bảo mẹ cháu phải đi cùng với em cháu”.

Tôi chăm chú nhìn thằng bé và cảm thấy dường như trong hình hài nhỏ bé kia thằng bé lớn lên rất nhiều. Trong khi thằng bé không chú ý, tôi vội lục tìm trong ví của mình để lấy ra một nắm tiền rồi tôi bảo thằng bé “Cháu có đồng ý là chúng ta sẽ cùng đếm số tiền này không?” Thằng bé vô cùng phấn khởi nó nói “Ðược ạ cháu hi vọng là đủ”, rồi tôi đưa cho thằng bé một ít để hai người cùng đếm. Trong khi đếm tiền thằng bé khẽ nói “Tất nhiên ở cửa hàng này có rất nhiều búp bê, cảm ơn Chúa đã mang cho con số tiền này”, sau đó thằng bé nói với tôi rằng “Cháu vừa mới ước được đức Chúa ban cho cháu số tiền này, cháu sẽ mua con búp bê này để mẹ cháu mang nó cho em gái cháu. Và Ngài đã nghe thấy lời nguyện ước của cháu. Cháu cũng muốn ước rằng Ngài ban cho cháu đủ tiền để cháu mua cho mẹ cháu một bông hồng trắng vì mẹ cháu rất thích hoa hồng trắng nhưng cháu chưa kịp hỏi Ngài thì Ngài đã ban cho cháu số tiền đủ để mua cả búp bê và hoa hồng nữa”

Ðúng lúc đó thì cô của thằng bé quay trở lại nên tôi đẩy xe hàng của mình đi. Lúc này đây tôi có tâm trạng khác hẳn với lúc mới vào cửa hàng và tôi không khỏi nghĩ miên man về câu chuyện thằng bé kể cho tôi. Bây giờ tôi mới nhớ ra mình có đọc thấy trên báo nhiều ngày trước đây có một tai nạn do một tài xế say rượu đã đâm vào một ô tô làm chết tại chỗ một bé gái còn mẹ của bé thì bị thương rất nghiêm trọng. Lúc đó tôi nghĩ rằng tai nạn đó không phải là trường hợp của cậu bé đã kể.

Hai ngày sau tôi đọc trên báo thấy đăng tin người phụ nữ xấu số đó đã qua đời. Tôi vẫn không tài nào quên được cậu bé và tự hỏi không biết hai câu chuyện này có liên quan gì đến nhau không. Ngày hôm sau có chuyện gì cứ thôi thúc tôi khiến tôi bước ra ngoài và mua một bó hoa hồng trắng rồi đem đến nơi cử hành tang lễ cho người phụ nữ trẻ. Ở đó tôi thấy người phụ nữ nằm trong quan tài trên tay ôm một bó hoa hồng trắng rất đẹp bên cạnh đó là một con búp bê và những bức tranh của cậu bé mà tôi đã gặp ở cừa hàng đồ chơi hôm nào.

Tôi đứng đó nước mắt tuôn trào, cũng từ đó tôi cảm thấy yêu quí người thân của mình hơn và biết trân trọng những tình cảm linh thiêng đó. Tình yêu của cậu bé dành cho em gái và mẹ của mình thật là quá lớn lao. Nhưng chỉ cần có một tích tắc vô trách nhiệm của gã lái xe say rượu kia đà tàn phá hoàn toàn cuộc đời của cậu bé tội nghiệp. Ai đó đã từng nói rằng: “Chúng ta sống được nhờ những cái gì chúng ta có, nhưng chính chúng ta tạo ra ý nghĩa cuộc sống của mình bằng những gì chúng ta chia sẻ với người khác”.



Nguồn : tnttdonghoa.com​
 
Last edited by a moderator:
L

loncon_lonton

Cho phép mình đóng góp nhé!

Câu chuyện 4: Kế hoạch đánh lừa ông già Noel

(Dân trí) - Hôm đó đã là vài ngày trước Giáng sinh. Mẹ đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Hary và Rosie nằm dài dưới sàn phòng khách xem TV.

“Em muốn có nó vào Giáng sinh” - Rosie nói khi nhìn thấy trên màn hình TV một con búp bê biết khóc. Khi chú gấu Teddy biết nhảy múa xuất hiện trong chương trình quảng cáo, Rosie lại nói: “Em muốn cả nó nữa”.

“Em phải viết một danh sách những gì em muốn gửi ông già Noel. Nếu không thì ông ấy chẳng biết được em muốn gì đâu”.

“Nhưng em không biết viết” - Rosie, cô bé mới 3 tuổi rưỡi trả lời.

Đột nhiên cô bé nảy ra một ý định. “Anh viết đi, Harry” - cô bé nói.

Harry rên rỉ. Cho dù là cậu nhóc biết viết, nhưng mà cũng phải loay hoay mất khá nhiều thời gian. Cậu lại vừa vất vả lắm mới hoàn thành được bức thư của mình.

“Anh không thể” - Harry nói. “Viết lâu lắm. Em nhờ mẹ ấy”.

“Mẹ!” - Rosie vừa đi vào bếp vừa gọi. “Anh Harry không viết thư gửi ông già Noel hộ con”.

Mẹ giúp Rosie viết danh sách những món quà cô bé muốn vào Giáng sinh. Khi đã xong, mấy mẹ con đặt thư vào phía trên lò sưởi, chỗ ống khói. “Nhưng làm thế nào ông già Noel nhận được thư của con?”, Rosie hỏi mẹ.

“Ông già Noel sẽ cử Rudolf hoặc một trong những con tiểu yêu xuống lấy” - Harry trả lời trong khi tắt TV, quay ra chờ ăn tối.

“Thế sao ông già Noel không tự tới? Em muốn gặp ông”.

“Em không thể gặp ông ấy được. Tại vì ông già Noel không muốn trẻ con nhìn thấy mình” - Harry trả lời.

“Nhưng em muốn gặp ông già Noel cơ. Rất muốn!”.


Rosie muốn gặp được ông già Noel tới nỗi cô bé nói về chuyện đó suốt cả ngày. Cuối cùng, mẹ phải hứa là sẽ đưa cô bé đến cửa hàng để gặp ông.

Thế là, một buổi sáng, mấy mẹ con ăn mặc thật đẹp, khởi hành từ sớm đến cửa hàng. Dẫu vậy, người xếp hàng đợi ông già Noel ở đây đã đông kín.

“Cô e rằng sẽ phải đợi khoảng 2 tiếng đấy” - một người phụ nữ tốt bụng trong bộ đồng phục nhân viên cất lời.

“Ôi không”, Harry nói. “Chúng ta không thể đợi đến 2 tiếng được”.

“Nhưng em muốn gặp ông già Noel”, Rosie quả quyết.

“Đó là cả một khoảng thời gian dài chờ đợi đấy”, mẹ nói. “Thay vì đợi, chúng ta nên đi ra quầy đồ chơi hoặc đi ăn bánh, uống cà phê”.

“Vâng”, Harry đồng ý ngay.

“Không. Con muốn đợi”. Rosie nói.

Thế là mấy mẹ con cùng đợi, và đợi. Harry cảm thấy vừa mệt, vừa đói, vừa khát, vừa buồn chán nữa, nhưng Rosie bảo cô bé sẽ rất buồn nếu không gặp được ông già Noel.

Đột nhiên Harry nghĩ ra một cách. Cậu bé thì thầm vào tai em, nhỏ đến nỗi mẹ còn không nghe thấy.

“Anh biết có cách để đánh lừa ông già Noel”. Harry cho em biết kế hoạch của mình. Rosie nghĩ rằng đó là một kế hoạch tuyệt hảo.

Rosie kéo áo mẹ: “Mẹ, thực ra con cũng chẳng buồn đâu nếu không gặp được ông già Noel. Con muốn ăn bánh”.

Thế là bọn nhóc theo mẹ đi ăn bánh và dùng chút đồ uống. Sau đó chúng được thỏa sức đi ngắm quầy đồ chơi. Nhưng hai anh em chẳng mua gì bởi đã rất gần Giáng sinh rồi, đến hôm ấy thế nào chẳng được mở quà thỏa thích.

Tối ngày Giáng sinh. Harry và Rosie đang bày đĩa bánh giáng sinh cho ông già Noel. Harry lấy đĩa ra từ trong tủ còn Rosie cẩn thận đặt lên đó những chiếc bánh. Kế đó Harry lại tìm trong tủ lạnh một củ cà rốt đặt bên cạnh bánh.

“Chúng mình có nên bày cả một cốc sữa nữa không anh nhỉ?” - Rosie hỏi. Cô bé vốn luôn thích uống một cốc sữa trước khi đi ngủ.

“Cũng được” - Harry mở tủ lạnh lấy hộp sữa ra.

Harry và Rosie tiếp tục bày thêm một ít đồ ăn vặt rồi đi lên nhà, chuẩn bị sẵn sàng cho cú đánh lừa ngoạn mục với ông già Noel.

Rosie chạy đi lấy đèn pin trong hộp dụng cụ của bố. Harry thì lấy sợi dây Rosie hay nhảy đặt dưới gầm giường.

Harry và Rosie đều có phòng riêng nhưng vì hôm nay là Giáng sinh, mẹ nói hai anh em nên ngủ cùng phòng. Bố đã mang sang phòng Rosie cái giường bạt cho Harry nằm. Hai anh em đi xuống nhà chúc bố mẹ ngủ ngon.

“Chúng con đi ngủ được chưa ạ?”, Rosie hỏi.

Mẹ lấy làm ngạc nhiên: “Mẹ không nghĩ là vừa nghe thấy con đòi đi ngủ đâu, Rosie”.

“Hẳn là con rất háo hức muốn nhận quà Giáng sinh rồi phải không con yêu?”, bố đặt tờ báo đang đọc xuống, ngẩng mặt lên nói với Rosie.

Bố đưa hai anh em về phòng ngủ. Hai anh em đặt tất ở cuối giường. “Bố kể cho các con nghe một câu chuyện nhé?”, bố vừa hỏi vừa đi về phía kệ sách.

“Thực ra, bố có phiền không nếu chúng con không nghe chuyện đêm nay?”, Harry hỏi.

“Ồ, cũng được. Vậy các con đi ngủ đi, và thật ngoan đấy nhé. Bố không muốn nghe hai anh em nói chuyện cả đêm đâu”.

Khi bố đã ra khỏi phòng, Rosie bật đèn pin. Cô bé cần phải chắc chắn rằng mình không ngủ thiếp đi mất, nếu không kế hoạch sẽ đổ bể…

Cánh cửa bắt đầu kêu cọt kẹt. Rosie ngồi ngay dậy, bật đèn pin. Nhưng hóa ra đấy chỉ là anh Harry đi vệ sinh, không phải ông già Noel đến.

Rosie lại nằm xuống giường chờ đợi thêm chút nữa. Cô bé lại nghe cánh cửa bắt đầu mở.

“Harry!” - cô bé khẽ gọi anh. Harry đã đợi sẵn với sợi dây của em trong tay, sẵn sàng quấn quanh người ông già Noel để ông không thể đi khỏi mà chưa nói chuyện với chúng.

Cánh cửa mở ra, và… mẹ bước vào.

“Chào các con. Mẹ vào hôn hai anh em. Chúc các con ngủ ngon. Harry, con làm gì với dây nhảy của Rosie thế? Đến giờ ngủ rồi”.

Sau khi mẹ đi ra, hai anh em ngồi dậy nói chuyện thêm một lúc. Chẳng lẽ ông già Noel không bao giờ đến ư?

… Harry mở mắt. Bên ngoài trời vẫn tối nhưng chiếc tất của Harry ở cuối giường, thực ra nó giống một cái bao hơn là một chiếc tất, trong có vẻ phồng ra.

“Rosie!”, Harry lay em. “Rosie, ông già Noel đã tới đây. Chúng ta bỏ lỡ mất rồi”.

Rosie ngồi dậy và bắt đầu dụi mắt.

“Ôi thực sao, em muốn gặp ông già Noel”.

Harry đi ra khỏi giường để bật đèn. “Chúng mình mở được không?” - Harry nhìn vào những món quà.

Thay vì trả lời anh, Rosie thò tay vào trong cái bao của mình kéo ra một hộp quà. Cô bé xé bỏ giấy.

“Ôi, em không muốn cái này”.

Harry nhìn vào quả bóng mà Rosie không thích. Cậu đã ao ước có nó biết nhường nào.

Ồ, đằng nào Harry cũng có món quà của riêng mình. Cậu bé xé bỏ hộp giấy. Một con búp bê biết khóc. Không đời nào. “Anh không thích cái này” - Harry cũng bắt đầu nói.

Rosie tiếp tục mở món quà thứ hai của mình - một chiếc máy bay đồ chơi.

Món quà thứ hai của Harry còn tệ hơn - một chiếc váy hồng.

Càng mở quà, hai anh em càng thất vọng.

“Ồ, ít ra anh cũng có thể ăn cái này” - Harry kéo ra một túi kẹo khi đã ngồi giữa chú gấu Teddy biết nhảy múa, một túi kẹp tóc, và một quyển truyện cổ tích.

Bố mẹ đi vào phòng.

“Ồ các con đã dậy rồi”, mẹ nói. “Những món quà thế nào hả các con?”.

“Tệ hại ạ!”, Harry nói.

“Kinh khủng!”, Rosie tiếp lời.

“Ý các con là sao?”, bố hỏi.

Bố nhìn xuống quà của Harry, rồi quà của Rosie.

“Các con có nghĩ mình đã lấy nhầm tất không?”.

Đột nhiên tất cả đều sáng tỏ.

Harry cuối cùng cũng vui với các nhân vật trong phim Thunderbirds, chiếc tàu thủy có điều khiển từ xa và giày đá bóng. Rosie thì hôn chi chít vào em búp bê biết khóc.

“Em biết không Rosie”, Harry nói. “Chúng ta đã cố gắng đánh lừa ông già Noel, nhưng cuối cùng, chính ông ấy lại đánh lừa chúng ta đấy!”.
 
K

kien200200

cho mình góp truyện với
câu truyện thứ 5
Bong bóng lên trời

TT - Một mùa Giáng sinh, học trò mẫu giáo vào lớp khoe với cô: “Hôm qua con được ông già Noel đến nhà tặng quà đó cô!”. “Con cũng được nữa nè cô”.

Cả lớp nhao nhao, bé nào cũng muốn khoe món quà mình nhận được. Hộp bút chì màu, cây đàn đồ chơi, đôi giày, vòng đeo tay, nơ buộc tóc... Cô giáo mỉm cười khi thấy những đôi mắt trẻ thơ long lanh niềm hạnh phúc.

Chợt cô giáo bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của một cô bé học trò ngồi ở góc phòng. Cô bước đến và nhẹ nhàng hỏi: “Sao bé khóc?”. Bé ôm choàng lấy cô giáo và òa lên nức nở: “Cô ơi, ông già Noel không đến nhà con. Tại nhà con nghèo phải không cô?”.

Cô giáo xoa đầu bé dỗ dành: “Ông già Noel phải đi rất nhiều nơi, ông chưa kịp đến nhà con chứ không phải là không đến. Thế con đã gửi ước mơ của con cho ông chưa?”. Bé lắc đầu. Cô giáo hỏi bé ước mơ gì, rồi viết vào giấy, cột vào một chiếc bong bóng màu xanh và dắt bé ra sân.

Cô trao chiếc bong bóng và bảo bé hãy thả lên trời. “Ông già Noel nhất định sẽ quay trở lại”. Hôm sau, bé đến lớp thật sớm với gương mặt rạng ngời: “Cô ơi! Ông già Noel nhận được bong bóng ước mơ của con rồi”. Món quà đến muộn nhưng đúng như bé mong đợi: một chiếc áo mới. Cô giúp bé thay áo, bé cứ mân mê mãi tấm áo mới. Suốt buổi, cô giáo cứ thấy bé cười.

Mùa Giáng sinh sau, cô giáo ghé thăm nhà bé. Cô cầm tay bé nắn nót ghi mơ ước. Bong bóng lại thả lên trời. Lần này bé nhận được món quà là đôi giày màu hồng phấn. Bé ôm cổ cô cười hạnh phúc. Bé hỏi: “Cô ơi, làm sao để cảm ơn ông già Noel?”. Cô giáo mỉm cười: “Niềm vui của bé chính là lời cảm ơn sâu sắc nhất”.

Lại một mùa Giáng sinh nữa. Bé đã biết viết. Trong mảnh giấy bé nhờ cô giáo gửi theo bong bóng để thả lên trời là những dòng chữ: “Ông Noel ơi, năm nay con muốn xin ông tặng cho mẹ con một chiếc áo ấm.

Năm nào mẹ cũng mua áo cho con, còn mẹ thì không có áo. Con thương mẹ lắm, con cũng biết ông già Noel chỉ tặng quà cho trẻ con thôi nhưng con muốn nhường phần quà của con cho mẹ. Từ ngày ba con bỏ đi, đêm nào con cũng thấy mẹ khóc. Ông tặng quà và nói mẹ con đừng buồn nữa, được không ông?”.

Mùa đông đó, mẹ nhận được áo bông và bé cũng nhận được một món quà cùng với lá thư của ông già Noel: “Mẹ bé đã hứa với ông là sẽ chỉ cười thôi, không bao giờ khóc nữa. Bé ngoan lắm, con búp bê này là phần thưởng của ông già Noel dành cho bé”. Mắt bé long lanh, tay cứ ôm chặt con búp bê biết khóc cười. Mắt mẹ và mắt cô giáo cũng ngân ngấn nước.

...Cô bé ấy bây giờ đã hiểu hết chuyện ngày xưa, nhưng ngày Giáng sinh cô vẫn muốn thả lên trời chiếc bong bóng mang nụ hôn và những lời cảm ơn đến tất cả những “ông già Noel” trong cuộc sống - những người đã nghĩ ra nhiều cách để mang hạnh phúc đến cho tất cả trẻ em nghèo: những người đã biến cổ tích thành hiện thực.


câu truyện thứ 6
Con yêu mẹ

Người mẹ mệt mỏi trở về từ cửa hàng sau một ngày làm việc dài đăng đẵng, kéo lê túi hàng trên sàn bếp. Đang chờ bà là đứa con trai tên David lên 8 tuổi, đang lo lắng kể lại những gì mà em nó đã làm ở nhà: “… lúc con đang chơi ngoài sân còn bố đang gọi điện thoại thì Tom lấy bút chì màu viết lên tường, lên chính tờ giấy dán tường mới mà mẹ dán trong phòng làm việc ấy! Con đã nói với nó là mẹ sẽ bực mình mà!”.

Người mẹ than thở rồi nhướng lông mày: “Bây giờ nó đâu?”. Thế rồi bà bỏ hết hàng ở đó, sải bước vào phòng của đứa con trai nhỏ, nơi nó đang trốn. Bà gọi cả tên họ của đứa bé, mà ở các nước phương Tây, khi gọi cả tên lẫn họ như thế này là thường thể hiện sự tức giận. Khi bà bước vào phòng, đứa bé run lên vì sợ, nó biết sắp có chuyện gì ghê gớm lắm. Trong 10 phút, người mẹ nguyền rủa con, là bà đã phải tiết kiệm thế nào và tờ giấy dán tường đắt ra sao! Sau khi rên rỉ về những việc phải làm để sửa lại tờ giấy, người mẹ kết tội đứa con là thiếu quan tâm đến người khác. Càng mắng mỏ con, bà càng thấy bực mình, cuối cùng bà ra khỏi phòng con, cảm thấy cáu đến phát điên!

Người mẹ chạy vào phòng làm việc để xác minh nỗi lo lắng của mình. Nhưng khi nhìn bức tường, đôi mắt bà tràn ngập nước mắt. Những gì bà đọc được như một mũi tên xuyên qua tâm hồn người mẹ. Dòng chữ viết: “Con yêu mẹ” được viền bằng một trái tim!

Và giờ đây bao thời gian trôi qua, tờ giấy dán tường vẫn ở đó, y như lúc người mẹ nhìn thấy, với một cái khung ảnh rỗng treo để bao bọc lấy nó. Đó là một sự nhắc nhở đối với người mẹ, và với tất cả mọi người: Hãy bỏ một chút thời gian để đọc những dòng chữ viết trên tường!

CÂU TRUYỆN THỨ 7
57 xu


Một cô bé đang đứng thổn thức bên cạnh một nhà thờ nhỏ sau khi đã chạy vòng vòng mà không vào được bên trong vì “nhà thờ chật cứng”.

“Con không vào được lớp học Chủ Nhật” (Sunday School: lớp học mà nhà thờ thường mở vào ngày chủ nhật để dạy giáo lý và chữ cho trẻ em), cô bé nức nở nói với vị giám mục vừa đi tới. Nhìn bộ dạng tiều tụy, nhếch nhác của cô bé, vị giám mục hiểu ngay ra nguyên do, và cầm tay cô bé dẫn vào trong, tìm cho cô một chỗ trong lớp học.

Đêm hôm đó, cô bé lên giường ngủ mà đầu chỉ nghĩ tới những đứa trẻ không có chỗ để thể hiện lòng tôn kính đối với Chúa. Khoảng 2 năm sau đó, cô bé đã chết trong một chung cư tồi tàn. Cha mẹ của cô bé gọi điện cho vị giám mục - người đã trở nên rất thân thiết với cô bé, đến để chủ trì buổi lễ tang.

Khi di chuyển thi hài của cô bé nghèo, người ta đã tìm thấy một chiếc ví rách nát và bẩn thỉu tựa như được moi ra từ đống rác, trong đó có 57 xu và một tờ giấy xé nham nhở viết trên đó vài dòng chữ nghoệch ngoạc của đứa trẻ: “Để giúp đỡ xây dựng một nhà thờ lớn hơn cho nhiều đứa trẻ có thể đến Lớp học ngày Chủ nhật”. Đó là kết quả trong 2 năm trời dành dụm với cả tấm lòng hy sinh không chút vụ lợi của cô bé. Khi đọc những dòng chữ này, vị giám mục đã không thể cầm được nước mắt.

Mang theo mảnh giấy và chiếc ví rách nát trong những buổi lễ, vị giám mục kể cho mọi người câu chuyện về tấm lòng hy sinh cao cả của đứa bé. Ông đã bỏ ra rất nhiều công sức để kêu gọi, quyên góp tiền xây dựng một nhà thờ rộng hơn. Nhưng câu chuyện này không chỉ dừng lại ở đó.

Một tờ báo có uy tín đăng câu chuyện về cô bé, và có một nhà kinh doanh bất động sản đã đọc được nó. Ông ta đề nghị nhượng bán cho nhà thờ một mảnh đất rộng, mà giá trị hồi đó lên tới nhiều ngàn đô la, với giá chỉ có… 57 xu. Các tín đồ đã tổ chức một đợt quyên góp quy mô rộng và lớn chưa từng có, chỉ chưa đầy 5 năm số tiền đã lên tới 250.000 đô la - một số tiền rất lớn thời bấy giờ (cách đây gần một thế kỷ). Tấm lòng nhân hậu cao cả của cô bé đã được đền đáp một cách xứng đáng.

Nếu có dịp qua thành phố Philadelphia, mời bạn ghé thăm Nhà thờ Temple Baptist (Nhà thờ Thánh rửa tội) với sức chứa 3.300 người; và trường đại học Temple, nơi mà hàng trăm sinh viên đang theo học. Và bạn cũng nên ghé thăm Bệnh viện Good Samaritan (Bệnh viện hội bác ái) cùng với Trường học ngày Chủ nhật, nơi dành cho hàng trăm đứa trẻ tham dự Lớp học ngày Chủ nhật, và sẽ không còn đứa trẻ nào trong vùng phải đứng bên ngoài vào ngày chủ nhật nữa.

Trong một căn phòng của toà nhà, bạn có thể tìm thấy một tấm hình với khuôn mặt dễ thương của cô bé gái, người với 57 xu và sự hy sinh của mình, đã làm nên một câu chuyện thần thoại.

Ngay bên cạnh đó, tấm hình của vị Giám mục - Dr.Russell H.Conwell, tác giả của cuốn sách “Cánh đồng Kim cương”.

Đó là một câu chuyện có thật, hoàn toàn thật, minh chứng cho những gì mà một tâm hồn cao thượng và tấm lòng hy sinh cao cả có thể làm được, chỉ với 57 xu.
 
K

kien200200

truyện Giáng sinh

câu truyện thứ 8:
HOA HỒNG TRONG ĐÊM GIÁNG SINH
Tuyết đang rơi. Bobby đang ngồi ở khoảng sân sau nhà, nó thấy lạnh hơn. Bobby không mang giày ống cao. Nó không thích, mà nó cũng chẳng có đôi nào. Chiếc áo khoác mỏng tang không đủ giữ ấm cho Bobby. Nó lạnh lắm.

Tuyết vẫn không ngừng rơi. Hơn một giờ trôi qua, nó nghĩ mãi chưa ra món quà Giáng sinh tặng mẹ. “Ôi, thật là chán. Giờ đây nếu có nghĩ ra mua gì thì mình cũng đâu có tiền mà mua.” Nó lắc đầu, mặt buồn rười rượi.

Đã ba năm kể từ khi bố nó qua đời. Ba năm qua, cả nhà năm miệng ăn đánh vật từng ngày với cuộc sống. Không phải vì mẹ nó không quan tâm, mà chỉ vì không biết bao nhiêu mới đủ. Mẹ làm cả ca đêm ở bệnh viện, nhưng đồng lương nhỏ bé cũng chỉ đủ chống chọi qua ngày.

Càng thiếu tiền và những thứ khác, cả nhà càng thương yêu và bảo bọc nhau hơn. Cùng với anh chị và một đứa em, Bobby đảm trách mọi việc nhà khi mẹ vắng. Ba chị em gái của nó đã chuẩn bị những món quà Giáng sinh rất dễ thương cho mẹ rồi. Còn Bobby thì vẫn tay trắng, dù bây giờ đã là đêm Giáng sinh.

Lau vội dòng nước mắt, nó đá chân vào tuyết và đi xuống phố, nơi các cửa hiệu đang lấp lánh ánh đèn màu và nhộn nhịp tiếng nhạc Giáng sinh. Một thằng bé sáu tuổi mồ côi cha, sao giờ đây nó thấy rất cần một người đàn ông để chuyện trò. Nhưng sao khó quá!

Bobby đi dọc theo các cửa hiệu, nhìn đăm đắm vào những tủ kính được trang trí thật lộng lẫy. Mọi thứ sao mà đẹp đến thế, mà cũng xa tầm tay nó đến thế! Trời tối dần. Bobby đành phải quay về nhà. Bỗng mắt nó bắt gặp một tia sáng nhỏ từ phía chân tường. Nó cúi xuống và phát hiện ra đó là một đồng tiền sáng chói.

Giây phút đó, Bobby như thấy mình là kẻ giàu có hạnh phúc nhất thế gian. Một làn hơi ấm chạy dọc cơ thể. Nó chạy nhanh về phía cửa hiệu đầu tiên nó nhìn thấy. Nhưng rồi lòng phấn khích bỗng tan thành mây khói khi người chủ hiệu bảo rằng nó sẽ chẳng mua được thứ gì với đồng tiền này.

Nó trông thấy một hàng hoa và quyết định bước vào trong chờ tới lượt mình.



“Gì vậy cháu?”, người bán hoa hỏi.

Bobby chìa đồng xu ra và nói rằng liệu nó có thể mua một bông hoa làm quà Giáng sinh cho mẹ không.

Người bán hoa nhìn vào đồng 10 xu. Đặt tay lên vai thằng bé, ông trả lời: “Hãy đợi ở đây. Để chú xem chú có thể giúp cháu được gì nhé!”.

Đứng đợi, Bobby nhìn những bông hoa đầy màu sắc xung quanh. Dù là một thằng con trai nhưng nó có thể tưởng tượng được rằng mẹ và các chị em gái nó yêu những bông hoa như thế nào.

Tiếng cánh cửa đóng lại của người khách cuối cùng đưa Bobby trở về với hiện tại. Chỉ còn một mình trong cửa hiệu, nó cảm thấy cô đơn và hơi chút lo sợ.

Bỗng người bán hoa xuất hiện, đi tới quầy. Ông lấy lên mười hai bông hồng đỏ thắm, với những cành lá xanh điểm xuyến những chấm hoa trắng li ti, được bó lại với một chiếc nơ bạc thật xinh. Tim Bobby như lặng đi khi người chủ hiệu đặt bó hoa vào một chiếc hộp màu trắng trong.

“Đây, của cháu đây. Tất cả là 10 xu.” Ông nói rồi chìa tay ra. Bobby đưa đồng xu một cách rụt rè. Ôi, không biết mình có nằm mơ không đây? Ai lại bán cả một bó hoa tuyệt đẹp thế kia với chỉ 10 xu cơ chứ! Dường như cảm nhận được vẻ lưỡng lự của thằng bé, người chủ hàng hoa nói: “Chú đang bán giảm giá mười hai bông 10 xu, cháu có thích chúng không nào?”.

Nghe vậy, Bobby không còn ngần ngại nữa. Khi chạm tay vào chiếc hộp dài xinh xắn, nó mới tin rằng đó là sự thật. Bước ra khỏi hàng hoa, nó còn nghe giọng người bán hoa gọi với theo, “Giáng sinh vui vẻ nhé, con trai!”.

Người bán hoa quay vào, cùng lúc vợ ông đi ra. “Chuyện gì vậy anh?”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ngăn dòng nước mắt, ông nói: “Một điều kỳ lạ vừa mới xảy ra sáng nay. Em biết không, trong lúc anh sửa soạn mở hàng, anh nghe một giọng nói bảo rằng hãy dành ra một tá hoa hồng để làm một món quà đặc biệt. Rồi mải mê với công việc anh cũng không nhớ tới nó lắm; nhưng vừa rồi không biết sao anh lại để mười hai bông hoa sang một bên. Chỉ một vài phút sau, một thằng bé bước vào và hỏi mua một bông hoa tặng mẹ chỉ với một đồng mười xu. Anh bỗng nhớ lại…

Đã lâu lắm, khi ấy anh là một thằng bé rất nghèo, không có lấy một đồng mua quà Giáng sinh cho mẹ. Đêm Giáng sinh năm ấy, khi đang lang thang một mình trên đường, anh gặp một người đàn ông xa lạ. Ông ấy ngỏ lời cho anh mười đôla. Đêm nay, khi gặp thằng bé, anh đã biết giọng nói ban sáng là của ai. Và anh đã để lại mười hai bông hoa đẹp nhất.”

Hai người ôm nhau thật lâu. Rồi họ bước ra khỏi nhà trong cái giá rét đêm Giáng sinh. Trời lạnh lắm, nhưng trong lòng họ ấm áp hơn bao giờ.

CÂU TRUYỆN THỨ 9( như là truyện tưởng tượng vậy)
Giáng Sinh của Em bé gái nhỏ
Đó là đêm Giáng sinh, và Em bé gái nhỏ vừa mới treo chiếc tất của mình lên bên cạnh lò sưởi, ngay chỗ ông già Noel có thể nhìn thấy được khi ông vừa trượt xuống từ ống khói.
Cô biết thế nào ông cũng tới, bởi đêm nay là đêm Giáng sinh, bởi ông già Noel luôn tới để tặng cho cô một món quà nào đó vào tất cả những mùa Giáng sinh trước, và vì bởi một lẽ nữa, cô đã nhìn thấy hình của ông ở khắp nơi trong thị trấn lúc chiều nay, khi cô có việc ra ngoài với mẹ.




Dẫu vậy, trong lòng cô vẫn chưa được mãn nguyện lắm. Trong thẳm sâu trái tim cô bé, vẫn có một chút gì đó bất an. Bạn biết đấy, khi bạn chưa nhìn thấy, thực sự tận mắt nhìn thấy một người nào đó, thật khó để có cảm giác rằng bạn hoàn toàn tin tưởng người ấy, cho dù họ luôn để lại cho bạn những món quà thật xinh đẹp mỗi lần ghé thăm.

“Ôi, ông ấy sẽ đến”, Em bé gái nhỏ tự nói. “Mình chỉ biết ông sẽ ở đây trước khi trời sáng, nhưng mình ước...”

“Ước gì nào?”, một giọng nói vang lên rất gần Em bé gái nhỏ, gần đến nỗi cô suýt giật nảy mình khi nghe thấy.

“Tôi ước tôi có thể tận mắt nhìn thấy ông già Noel. Tôi muốn đến xem nhà và xưởng đồ chơi của ông lắm, cưỡi cỗ xe tuần lộc nữa này, và làm quen với bà già Noel. Được thế thì rất vui, và như thế, tôi sẽ tin chắc hơn...”.

“Thế sao còn chưa đi?”, giọng nói bé nhỏ lại vang lên. “Dễ thôi, cứ đi thử đôi giày này này, giữ lấy tia sáng này nữa, bạn sẽ tìm được đường đến đó”.

Em bé gái nhỏ nhìn xuống đáy lò sưởi, ở đó có hai chiếc giày bé xíu trông rất tinh xảo đặt cạnh nhau. Gần đó có một tia sáng nữa, cứ như chúng được tạo ra từ những mẩu than đang cháy trong lò sưởi vậy. Đôi giày quá xinh đẹp tới nỗi Em bé gái nhỏ không thể chờ đợi, bỏ ngay đôi dép cô đang đi để xỏ chân vào giày. Nhìn thì bé xíu vậy, nhưng kỳ lạ thay, đôi giày vừa khít ngay khi cô xỏ chân vào. Cầm lấy tia sáng, cùng với một làn gió thổi, cô đã bay lên khỏi ống khói, ra ngoài không trung, nơi những bông tuyết và các chòm sao đang bận rộn trang hoàng cho thế giới đẹp hơn vào mùa lễ Giáng Sinh.

Em bé gái nhỏ cứ thế bay lên cao, cao mãi, cho đến khi chỉ còn là đốm sáng nhỏ xíu trên bầu trời. Đây là điều thú vị nhất. Cô bé dường như biết rõ đường đi, chẳng phải dừng lại hỏi thăm chút nào. Bạn biết đấy, đó là một con đường thẳng, và khi chẳng cần phải nhọc công nghĩ xem nên quẹo trái hay quẹo phải, thì mọi việc dễ dàng hơn nhiều.

Rất nhanh sau đó, em bé gái nhỏ nhận ra quanh mình ngập tràn ánh sáng, rất sáng. Gần như cùng lúc, trái tim cô rộn lên những niềm vui. Cô bé không biết những linh hồn Giáng Sinh và những thiên thần Giáng Sinh bé nhỏ đã ở khắp nơi xung quanh cô, ở trong cả con người cô nữa. Cô bé không biết vì không nhìn thấy họ, chỉ thấy được quầng ánh sáng, rất sáng.

(còn nữa)

 
K

kien200200

Phần 2 của truyện thứ 9
Em bé gái nhỏ cảm giác như muốn hát, muốn cười, trong lòng thật hân hoan. Cô nhớ đến cậu bé bị ốm ở nhà bên, cô tự nói sáng ra sẽ mang về cho cậu bé những quyển truyện tranh đẹp nhất, như thế cậu ấy sẽ rất vui. Dần dần, khi quầng sáng quanh cô trở nên lớn hơn rất nhiều, cô bé nhìn thấy một con đường ngay trước mặt, thẳng và hẹp, dẫn lên đồi, tới một ngôi nhà lớn có rất nhiều cửa sổ. Khi đến gần hơn, cô thấy nến ở khắp các cửa sổ, nến đỏ, nến xanh và nến vàng, ngọn nào cũng cháy sáng. Cô bé biết ngay đây là những ngọn nến đã chỉ đường cho cô trên suốt hành trình, có gì đó như mách bảo, đây chính là nhà của ông già Noel, và có thể, cô sắp được nhìn thấy ông rồi.

Ngay khi cô bé đến gần bậc cửa, còn chưa kịp nhấn chuông, cánh cửa đã bật mở, rộng hết mức. Trước mặt cô không phải ông già Noel mà là một người lùn với đôi chân mảnh khảnh bé xíu, cái bụng béo tròn cứ chốc chốc lại rung lên khi cậu ấy cười. Bạn sẽ biết ngay rằng cậu ấy là người đàn ông bé nhỏ vui tính. Bạn cũng có thể đoán ngay được sở dĩ bụng cậu ấy béo tròn như vậy là vì cậu ấy rất hay cười, cười mỉm, cười vang, có lúc lại cười khùng khục.

Ngay lúc đó, cậu ấy ngả cái mũ đỏ của mình xuống, nở nụ cười lịch thiệp nhất cúi chào: “Chúc mừng Giáng Sinh! Chúc mừng Giáng Sinh! Vào đi, vào đi nào!”.

Em bé gái nhỏ nắm tay Người đàn ông vui tính đi vào. Khi đã vào tận trong nhà, cô thấy những đám lửa đỏ nhất, vui nhất đang nhảy múa. Còn có cả những anh, chị em của Người đàn ông nhỏ bé nữa, họ giới thiệu tên mình là “Giáng sinh Vui vẻ”, “Chúc mừng”, và còn nhiều âm thanh vui nhộn khác nữa. Họ đông tới nỗi Em bé gái nhỏ biết rõ mình chẳng bao giờ đếm được hết, cho dù có cố gắng cách nào.

Quanh cô có rất nhiều những hộp đồ chơi. Cô bé hiểu rằng chúng đã sẵn sàng chờ ông già Noel tới mang đi trên cỗ xe tuần lộc để phân phát cho các bạn nhỏ.

Đám người tí hon bỗng chốc trở nên bận rộn. Họ phải mang tất cả chỗ quà ra bậc cửa, nơi Em bé gái nhỏ có thể nghe tiếng chuông leng keng và những tiếng gõ từ guốc chân tuần lộc.

Cô cũng nhặt lên vài túi đồ rồi chạy theo những người tí hon. Cô muốn giúp họ một tay. Bạn biết đấy, Giáng sinh sẽ chẳng vui nổi trừ phi bạn có thể giúp đỡ được ai đó.

Và, ngay trước sân là cỗ xe lớn nhất mà Em bé gái nhỏ từng nhìn thấy. Những con tuần lộc đang giậm chân, nhảy dựng lên, làm rung cả những chiếc chuông trên bộ yên cương của chúng. Bởi vì chúng quá háo hức được quay trở lại trái đất một lần nữa đây mà.

Em bé gái nhỏ không thể chờ đợi không già Noel được nữa. Và ngay khi cô đang tự hỏi ông đang ở đâu, thì cánh cửa lại bật mở. Nguyên một cây thông Noel xuất hiện. Lúc đầu trông nó có vẻ như biết đi, nhưng nhìn kỹ thì hóa ra có hàng ngàn con yêu tinh Giáng Sinh đang “tha” cái cây trên lưng chúng. Và đi đằng sau chúng là một người đang cười nói rất to, giọng vui vẻ như thể ông ấy là bạn thân của toàn thế giới.

Cô bé ngay lập tức biết rằng ông già Noel đang đến. Trái tim cô đập thình thịch trong giây lát, tự hỏi không biết ông có nhận ra mình không. Cô bé không phải băn khoăn lâu, vì ông già Noel đã nhìn ra cô ngay và ông cất tiếng hỏi:

“Lạy chúa tôi, ai thế này? Cháu từ đâu đến?”

Cô bé con cứ nghĩ chắc mình sẽ sợ lắm nếu phải trả lời ông. Nhưng lúc này, cô chẳng sợ sệt chút nào. Bạn thấy đấy, ông già Noel có những nếp nhăn nhỏ xíu thật gần gũi nơi khóe mắt. Cô bé cảm thấy rất vui và trả lời ông: “Cháu tên là Em bé gái nhỏ. Cháu rất muốn nhìn thấy ông nên cháu đến đây”.

“Ho, ho, ho, ho!”, ông già Noel cất tiếng cười quen thuộc. “Và giờ cháu đã ở đây rồi. Cháu muốn nhìn thấy ông già Noel nên tới đây. Thật dễ thương. Nhưng tệ quá, ông đang rất vội. Ông rất muốn đưa cháu đi tham quan quanh đây và mang lại cho cháu khoảng thời gian vui vẻ. Nhưng cháu thấy đấy, 12 giờ kém 15 rồi, và ông phải đi ngay, nếu không không sẽ chẳng thể tới được cái ống khói đầu tiên vào lúc nửa đêm. Ông định gọi bà già Noel nhờ bà mang cho cháu bữa tối. Nhưng bà cũng đang bận may cho xong chỗ quần áo búp bê phải hoàn thành trước buổi sáng, có lẽ chúng ta không nên quấy rầy bà. Cháu có muốn gì không Cô bé gái nhỏ?”.

Ông già Noel tốt bụng đặt bàn tay ấm áp lên những lọn tóc quăn của cô bé, cô cảm nhận được sự ấm áp đang chảy xuống tim mình. Bạn thấy đấy, cho dù ông già Noel đang rất vội, ông cũng không bận đến nỗi không thể dừng lại để đem lại niềm vui cho người khác trong một phút, bất kể người đó chỉ là cô gái con bé nhỏ mà thôi.

Cô bé mỉm cười với ông già Noel và nói: “Ông ơi, cháu ước gì có thể cùng ông xuống trái đất trên cỗ xe tuần lộc huy hoàng này. Cháu thích lắm, ông cho cháu đi cùng ông nhé? Cháu rất nhỏ nên không mất nhiều chỗ đâu, và cháu sẽ ngồi yên, không làm phiền ai cả!”.

Ông già Noel cười vang rồi nói: “Cô bé muốn đi cùng chúng ta. Được không các yêu tinh bé nhỏ? Chúng ta đưa cô bé đi cùng được không các thiên thần bé nhỏ? Chúng ta đưa cô bé đi cùng được không hả tuần lộc?”.

“Ồ được chứ, hãy cho cô bé đi cùng. Cô ấy là một cô bé ngoan. Cứ để cho cô cầm lái!” - tất cả đồng thanh nói.

Và trước khi có thể nghĩ thêm điều gì, cô bé đã thấy mình được đưa lên xe, ngồi bên cạnh ông già Noel. Ngay sau đó họ đi vào không trung, lên trên những đám mây, qua dải ngân hà, ngay dưới chòm sao Đại hùng tinh, hướng về trái đất. Cô bé đã có thể nhìn thấy những ánh đèn nhấp nháy ở dưới trái đất rồi. Bỗng cô thấy cỗ xe như kéo lê trên một vật gì đó, cô biết họ đã đậu lên mái nhà của ai đó. Ông già Noel sắp trượt xuống ống khói, chỉ 1 phút nữa thôi.

Cô bé cũng muốn đi cùng ông biết mấy! Rồi cô nghe một âm thanh vang lên: “Nắm chặt lấy tay ông già Noel! Nắm chặt lấy tay ông già Noel!”. Thế là cô bé nắm chặt lấy tay ông già Noel, cùng trượt xuống ống khói. Chẳng mấy chốc, hai ông cháu đã rơi xuống, lăn một vòng, rồi ở giữa căn phòng nơi có những chiếc tất rỗng treo sẵn bên lò sưởi chờ ông già Noel lấp đầy bằng những món quà.

Cùng lúc đó, ông già Noel nhận ra sự có mặt của Em bé gái nhỏ. Trong phút chốc ông gần như quên mất cô, đến giờ ông rất ngạc nhiên: “Lạy chúa tôi! Cháu từ đâu ra thế, Em bé gái nhỏ? Làm sao cả hai chúng ta cùng chui lên qua chiếc ống khói ấy được bây giờ? Trượt xuống thì dễ, chứ trèo lên là cả một vấn đề đấy”.

Trông ông già Noel có vẻ lo lắng thực sự, còn cô bé thì cũng bắt đầu thấm mệt bởi cô đã có một buổi tối quá phấn chấn. Cô bảo: “Ông đừng bận tâm đến cháu. Cháu đã rất vui, bây giờ cháu sẽ ở lại đây. Cháu tin mình sẽ chợp mắt được trên tấm thảm sàn này. Cháu sẽ ngủ được ngay thôi vì nó cũng ấm như tấm thảm sàn nhà cháu. Và, ồ, đây là nhà cháu, phòng của cháu kìa, có gấu Teddy đang nằm trên ghế, đêm nào cháu cũng đặt cậu ấy ở đấy. Và Mèo Bunny thì đang cuộn tròn bên tấm nệm trong góc nhà...”.

Em bé gái nhỏ cảm ơn ông già Noel về buổi tối tuyệt vời rồi chào tạm biệt ông. Chẳng biết ông đi nhanh quá hay cô bé chìm vào giấc ngủ quá mau mà cô chẳng biết điều gì xảy ra sau đó nữa.

Bố đang ôm cô trong tay và nói: “Con gái bé nhỏ của bố đang làm gì ở đây thế? Con phải về giường thôi, đêm nay là đêm Giáng Sinh rồi. ông già Noel sẽ không đến nếu quanh đây vẫn có bóng người đâu”.

Song cô bé gái nhỏ còn biết rõ hơn bố, bởi trong lò sưởi vẫn còn viên Than đen bé nhỏ, chính nó cho cô đôi giày và tia sáng để đến chỗ ông già Noel. Hơn thế nữa, cô đang ở trên tấm thảm trải sàn trước lò sưởi, nơi cô chào tạm biệt ông già Noel. Đó là bằng chứng thuyết phục nhất!

Rắc rối nằm ở chỗ, bố không phải là Em bé gái nhỏ nên không thể kể gì về chuyện này. Song chúng ta đều biết, Em bé gái nhỏ chẳng hề nằm mơ, phải không các bạn?
~~~~~~~~~~~~~~Hết~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
 
Top Bottom