Những câu thơ, câu văn tâm đắc

C

conu

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Trong thơ, mình cực mê những câu thơ này của Xuân Diệu:

Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng, trời trong, đêm thủy tinh
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh...

....
(Nguyệt cầm)
Những câu thơ thật xuất thần, vì chưa nhớ hết nên mình chỉ trích ở đây mấy câu đầu, mình sẽ bổ xung sau. Các bạn có thể bổ xung hộ mình.
Mong các bạn hãy góp ý phân tích bình luận về bài thơ trên để mình có dịp hiểu hết cái hay của nó. Đây là câu thơ nữa của Xuân Diệu mà mình cũng thích:
"Sương nương theo trăng ngừng lưng trời
Tương tư nâng lòng lên chơi vơi..."
(Nhị Hồ)
Các bạn thấy thế nào? Đây là những câu năm ngoài chương trình phổ thông. Còn trong chương trình, mình chết lịm bởi bốn câu thơ của nhà thơ Quang Dũng trong bài Tây Tiến rất nổi tiếng:

"Dốc lên khúc khuỷu, dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
Nhà ai pha luông mưa xa khơi..."

Đây là những câu thơ đặc sắc về thanh điệu, và thi nhãn là chữ "ngửi", dù mình sang năm mới học Bài thơ này nhưng đã rất thích khi nghe lần đầu tiên. Các bạn thì sao?

Thơ văn Hồ Chí Minh, theo mình bài thơ này là thấy tâm đắc nhất:

"Dòng sông lặng ngắt như tờ
Sao đưa thuyền chạy thuyền chờ trăng theo
Bốn bề khung cảnh vắng teo
Chỉ nghe cót két tiếng chèo thuyền nan
Nỗi lòng riêng những bàng hoàng..."
(Đi thuyền trên sông Đáy)
Xin lỗi nha, đến đây lại quên mất câu tiếp theo (mới đọc hôm trước, chưa kịp thuộc, mong các bạn bỏ quá cho) các bạn có thể bổ xung thêm hộ mình. Mong các bạn có ý kiến và thể hiện cảm xúc của mình trước những bài thơ các bạn cho là hay nhất, giới thiệu thêm cho mọi người cùng biết. Cảm ơn nhiều!
:D
 
T

thefool

Tớ cũng khoái cái vụ này lắm.Nhưng không hiểu sao tớ không diễn đạt được.

Sáng chớm lạnh mùa thu Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thếm nắng lá rơi đầy.

Đất nước -Nguyễn đình Thi
 
A

amaranth

Thích nhất đoạn này của Nguyễn Bính
Một đi bảy nổi ba chìm,
Trăm cay ngàn đắng con tim héo dần
Dù em thương chị mười phần
Cũng không ngăn được một lần chị đi

Tình cảm mượt mà và rất tự nhiên, đọc xong không thể không đồng cảm
 
C

crazyfrog

hay đó cho mình tham gia với.
Minh chỉ khoái mỗi thơ Hàn Mặc Tử thui. Ví dụ như câu thơ:
Bao lời bí mật đêm thời loạn
Bao giọng buồn thương gió đã thề
Bao lời oán giận của si mê

(trăng tự tử)

Hay hông các bạn...........
 
N

nguoibaydongian

conu said:
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình

Cực mê mà lại chép sai cái từ hay như thế à : LINH LUNG chứ không phải LUNG LINH.

Thực ra, không trách bạn được, nếu test bằng google với "Linh lung bóng sáng bỗng rùng mình" chỉ có 4 kết quả còn "Lung linh bóng sáng bỗng rung mình" cho 5 kết quả.

Mà hai từ ấy khác nhau như thế nào thì chắc là nhiều người CHUYÊN VĂN ở đây chắc là biết rõ lắm, mình không biết, chỉ muốn góp vui thôi!
 
T

tranquang

Tôi khoái nhất 2 câu của Tản Đà:
"Tài cao phận thấp, chí khi uất
Giang hồ mê chơi quên quê hương"
Vì tôi, bạn tôi toàn thằng mang trong mình một lối sống hào hùng như thế!
 
C

conu

Cảm ơn bạn nguoibaydongian đã sửa lỗi sai. Mình xin bổ xung thêm bài thơ "Nguyệt Cầm" của Xuân Diệu:

Thu lạnh, càng thêm nguyệt tỏ ngời;
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi!
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người...

Bốn bề ánh nhạc biển pha lê;
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề...
Sương bạc làm thinh khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao khuê.

Theo các bạn thì thông qua bài này, nhà thơ muốn gửi đến chúng ta điều gì, mình vẫn chưa hiểu hết, mong các bạn nói giùm hộ mình. Cảm ơn!
 
C

conu

Các bạn đã nêu lên những bài thơ mà mình cho là hay nhất hay nhất. Đây đều là những bài thơ hay trong nền văn học Việt, nhưng ở đây có nhiều bạn chưa hiểu được ý nghĩa của câu thơ ấy, các bạn có thể giới thiệu qua về chủ đề và ý nghĩa của nó được ko?
Mình xin chữa một câu trong bài "Đi thuyền trên sông Đáy": "Nỗi lòng riêng những bàng hoàng" thành "Lòng riêng những bàng hoàng" và bổ xung thêm bài đó:
"Dòng sông lặng ngắt như tờ
Sao đưa thuyền chạy thuyền chờ trăng theo
Bốn bề khung cảnh vắng teo
Chỉ nghe cót két tiếng chèo thuyền nan
Lòng riêng riêng những bàng hoàng
Lo sao sao khôi phục giang san Tiên Rồng.
Thuyền về trời đã rạng Đông,
Bao la nhuốm một màu hồng đẹp tươi."
(Hồ Chí Minh)
Bài thơ này được làm khi Bác đi thuyền trên dòng sông Đáy, ngắm cảnh sông nước quê hương tươi đẹp. Dù đang chìm đắm trong cảnh đẹp, đang thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên, nhưng lòng người vẫn canh cánh một nỗi: "Lo sao khôi phục giang san Tiên Rồng", thế ta mới thấy tấm lòng mênh mông trời bể của người, luôn gắn lòng mình với vận mệnh non sông đất nước. Nhìn cảnh non sông mà buồn cảnh mất nước, khát khao giải phóng đất nước. Cuối bài thơ, đã xuất hiện hình ảnh "rạng đông" làm bừng lên "một màu hồng đẹp tươi" tin tưởng vào tương lai tươi sáng của đất nước ,của kháng chiến. Đây chính là đặc điểm chung của con người Cách Mạng: Luôn gắn tình cảm với tinh thần Cách Mạng, với trách nhiệm công dân. Đấy là những cảm nhận của riêng mình, ai nào có ý kiến gì xin cứ góp ý. :wink:
 
C

conu

Cho mình sửa thêm: chữ "người" ở đây là chỉ Bác nên phải là "Người" để thể hiện lòng kính trọng.
 
H

huongmotor

tôi thích câu này từ lâu lắm rồi và cảm thấy ko hiểu hết dc, thấy bất lực và càng bất lực thì càng thích:
Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay
 
T

tranquang

Tôi nghĩ nên liên tưởng đến nghệ thuật ẩm thực của Việt Nam. Tôi cũng chỉ hiểu sơ sơ, mà cái gì qua loa thì không dám nói, chỉ dám đề xuất thôi.
Chào thân ái và quyết thắng!
 
H

huongmotor

hì,không liên quan đến ẩm thực đâu,
nó bắt nguồn từ một hiện thực trong lịch sử rồi trở thành một hiện tượng mang tính phổ quát!
 
H

huongmotor

"nguoibaydongian"nếu bạn tham gia diễn đàn hãy phát biểu ý kiến về câu ca dao mà tôi nêu trên nhé!
còn theo cảm nhận của chi:
Nó tiêu biểu cho cảnh chia li; một người ra đi để lại bao đắng cay cho người ở lại
Nhưng cái đắng cay ko phải do khách quan mà do tự thân cảm nhận, bản thân rau răm đã mang đắng cay rồi, như vậy cay đắng gấp 2 lần
Và chị thích hình ảnh bay về trời,không phải là đi mất , nhưng lại đi vào khoảng không mà ta ko nắm bắt dc, ngỡ như còn mà lại ko còn,
Câu thơ mang lại nhiều cảm giác!
 
C

conu

huongmotor said:
"nguoibaydongian"nếu bạn tham gia diễn đàn hãy phát biểu ý kiến về câu ca dao mà tôi nêu trên nhé!
còn theo cảm nhận của chi:
Nó tiêu biểu cho cảnh chia li; một người ra đi để lại bao đắng cay cho người ở lại
Nhưng cái đắng cay ko phải do khách quan mà do tự thân cảm nhận, bản thân rau răm đã mang đắng cay rồi, như vậy cay đắng gấp 2 lần
Và chị thích hình ảnh bay về trời,không phải là đi mất , nhưng lại đi vào khoảng không mà ta ko nắm bắt dc, ngỡ như còn mà lại ko còn,
Câu thơ mang lại nhiều cảm giác!
Câu thơ trên rất hay, bàng bạc màu buồn, thấm đẫm ko khí chia ly, tàn tạ. Một câu thơ giản dị, mang màu sắc dân dã, thôn quê, những vật hằng ngày quen thuộc, bình dị mà qua lăng kính tâm hồn nhà thơ lại có hồn đến thế. Rất cám ơn chị đã gửi một bài thơ rất hay đến mọi người! :)
 
C

conu

thefool said:
Tớ cũng khoái cái vụ này lắm.Nhưng không hiểu sao tớ không diễn đạt được.

Sáng chớm lạnh mùa thu Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thếm nắng lá rơi đầy.

Đất nước -Nguyễn đình Thi
Câu thơ này của nhà thơ Nguyễn Đình Thi rất gợi hình, đặc tả tâm trạng của người ra đi, bề ngoài tưởng như lãnh đạm, lạnh lùng quyết tâm dứt áo ra đi, nhưng hình ảnh sau "lưng thềm nắng lá rơi đầy" lại là chính là một nội tâm mang đầy day dứt, lưu luyến, xót xa. Nỗi buồn hiện ra ngoài nét mặt chưa chắc đã là nỗi buồn thực sự hằn sâu, nhưng nỗi buồn lại lặn vào trong, phải cố dằn lòng, cố nén xuống mới khó giải tỏa, mới là nỗi buồn găm sâu nhất trong tâm khảm con người. Cái ko khí của ngoại cảnh buồn như chính lòng người vậy, bảng lảng màn sương khói nặng nề, màn sương khói buồn tái tê.
 
T

thao1805

còn mình thích nhứt bài tống biệt hành đặc biệt là câu
đưa người ta ko đưa qwa sông
sao có tiếng sóng ở trong lòng
bóng chiều ko thắm ko vàng vọt
sao đầy hoàng hôn trong măt trong
 
C

conu

Tui ko phải dân chuyên văn, tui chỉ yêu văn thôi. Cho hỏi, bổ xung hay bổ sung? hi`
 
Top Bottom