T 
		
                       
                truongtrang12
	
	   [TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn 
		
	
	   Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! 
			
		
		
			
	
	ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
	
		
			
			
				=((=((=((=(( 
Bộ mặt giận dữ, đôi mắt nảy lửa và những lời nói tàn nhẫn của Đài, khi Hoài thông báo cho anh tin vui sắp được làm cha cứ chập chờn trước mắt, làm lòng Hoài quặn thắt nỗi đau. Hoài không thể tưởng tượng ra tình huống ấy. Vẫn biết Đài chưa muốn có con, nhưng đâu đến mức để anh phản ứng dữ dội, nói những lời nhẫn tâm bội bạc như vậy.
Anh quắc mắt, giận dữ bảo: “Cô định giở trò gì thế? Hả? Ai cho phép cô lừa tôi”, “Cô muốn đẻ thì cô tự nuôi một mình”, “Nếu cô còn muốn tôi với cô vui vẻ thì tốt nhất là cô đi giải quyết ngay”. Từng lời của Đài như rứt thịt da Hoài, khiến cô bàng hoàng.
	
	
	
		
		
		
			
		
		
	
	
		
	
 
Nói xong, Đài bỏ mặc Hoài một mình với nỗi đau mất mát của lòng tin, của tình yêu và trăm mối ngổn ngang. Anh ta phóng đi như cơn gió, cũng giống lúc anh ta bước vào cuộc đời cô.
Khi mới ra Hà Nội học Đại học, mọi cái đối với Hoài rất lạ lẫm, hấp dẫn. Cuộc sống phồn hoa nơi đô hội dần dần đã làm thay đổi Hoài từ cách suy nghĩ đến nếp sống. Càng ngày Hoài càng ý thức được vẻ đẹp của mình, mỗi khi nhận được những lời tán tỉnh và những món quà nho nhỏ, của đám con trai “trồng cây si” trước cửa phòng trọ. Vẻ mộc mạc, thơ ngây của cô gái nông thôn ngày đầu ra thành phố giờ đây không còn nữa, chỉ còn lại một cô gái tóc nhuộm hoe vàng, ăn mặc thời trang.
Hoài nhanh chóng học được cách làm sao để cho ít mà nhận được nhiều. Cô gieo mầm hy vọng vào trái tim các chàng trai theo đuổi. Cô nũng nịu, dịu dàng, cô chấp nhận đi chơi và nhận quà của họ nhưng không hứa hẹn với riêng ai. Cô muốn các chàng có thời gian “bày tỏ” tình cảm, “cạnh tranh” với nhau để thỏa lòng tự ái. Cô dền dứ họ để tính sĩ diện được vuốt ve, nhưng họ không phải là đối tượng để cô kén chọn.
Đã từ lâu Hoài hiểu rằng: Nếu muốn trụ suốt đời trên đất Hà thành này thì cô phải có chỗ dựa vững chắc, một người đàn ông đủ điều kiện để bảo đảm cho cô cuộc sống vật chất đầy đủ. Cô đủ lòng tin mình có thể tìm được người đàn ông đó. Và “chàng hoàng tử” với các điều kiện mà Hoài yêu cầu đã xuất hiện. Đó là Đài.
Hoài gặp Đài trong một lần sinh nhật cô bạn cùng lớp. Anh chàng đẹp trai, ga lăng, con đại gia. Đài gần ba mươi tuổi mà nghề nghiệp của anh chưa đâu vào đâu. Đài bảo: “Cứ chơi chán đi đã. Bao giờ “ông bô” chầu trời thì công ty ấy là của anh. Anh sẽ làm ông chủ chứ việc gì phải đi làm công cho thằng nào”.
Nhìn cơ ngơi nhà Đài, Hoài thấy anh cũng có lý. Đài nổi tiếng trên tình trường. Cứ thấy cô gái nào hay hay là anh lao vào.
Với vẻ ngoài đẹp trai, với gia cảnh giàu sang, Đài chẳng khó khăn trong việc chinh phục con gái, nhất là các cô sinh viên xuất thân nông thôn. Và sự dễ dàng ấy khiến Đài chóng chán. Các cô gái đến với anh, hết mình vì tình yêu nhưng chẳng cô nào giữ được trái tim anh.
Bạn bè chẳng lạ những câu chuyện tình xung quanh Đài, họ cảnh báo, khuyên nhủ Hoài, nhưng cô vẫn lao vào cuộc tình như con thiêu thân. Hoài thầm nghĩ: họ đang “ghen ăn tức ở”. Cô hãnh diện mỗi khi Đài lái chiếc xe ô tô đen bóng đến tận trường đón cô đi chơi.
Tình yêu điên cuồng làm Hoài trở nên mụ mị. Đài mời cô đi ăn uống, tặng những món quà đắt tiền, rủ cô vào nhà nghỉ... nhưng anh chưa một lần nói ba từ “anh yêu em” với cô. Có lúc cô băn khoăn, hỏi: “Anh có yêu em không?” Đài lạnh lùng hỏi lại: “Em cần câu trả lời ấy thật sao? Chẳng lẽ cứ như thế này vẫn chưa đủ cho em ư?”.
Nhìn ánh mắt lạnh băng của Đài, Hoài thấy sờ sợ. Sợ anh nổi giận, sợ mất anh. Cô im lặng nhưng trong lòng thấy chơi vơi, lo lắng, bất an.
Càng yêu, càng sợ, càng lo, Hoài đã trở thành kẻ nô lệ của Đài. Anh thuê một căn hộ cao cấp đầy đủ tiện nghi cho Hoài ở, để hai người có những phút giây riêng tư bên nhau. Những ngày đầu Hoài hạnh phúc tột cùng, nhưng niềm hạnh phúc cứ mong manh dần khi ngôi nhà chỉ như chỗ trú chân lúc nhàn rỗi, cô đơn của Đài.
Hoài nghe phong thanh chuyện Đài đang tán tỉnh một cô con nhà đại gia, ăn chơi, đẹp gái nhưng rất kiêu, Đài tốn bao nhiêu nước bọt, quà tặng mà chỉ mới lọt vào vòng đấu loại. Hoài đau khổ tột cùng, nhưng mỗi lần cô dò hỏi thì đều bị Đài trừng mắt hỏi: “Em muốn gì? Em có muốn cuộc sống yên ổn như bây giờ hay không?” Hoài chẳng dám đòi hỏi gì, nhưng máu ghen cứ hành hạ cô. Nhiều lần Hoài đi theo dõi Đài mà cô cũng không biết để làm gì, chỉ thấy nỗi đau càng thêm đau, khi phải chứng kiến cảnh Đài tặng quà cho cô gái ấy trước mặt rất nhiều người.
Những khi bị cô gái kia cho leo cây, Đài lại về chỗ Hoài để trút giận. Hoài biết thế mà cô vẫn chịu đựng, đôi khi còn thấy vui vì anh đang ở bên cô. Lạ thế, Hoài chưa từng nghĩ đến việc chia tay với Đài. Tình yêu của cô giờ đây mạnh hơn vật chất.
Từ khi Đài theo đuổi cô gái kia, anh ít quan tâm đến Hoài và cũng chẳng mấy khi tặng quà cho cô. Ngay đến tiền chi tiêu những khi anh đến, dường như Đài cũng quên mất. Hoài phải đi làm gia sư kiếm tiền, nhưng cô chẳng dám than thở, trách móc, đòi hỏi. Cô sợ giọt nước tràn ly, Đài sẽ bỏ cô mãi mãi. Việc Hoài có mang cũng chỉ là sự cố. Khi biết mình có mang, Hoài vừa vui, vừa lo, nhưng cũng chớm hy vọng...
Ba ngày sau, Đài quay về, ném năm triệu đồng xuống mặt bàn, lạnh lùng nói: “Đây là số tiền cho em. Ngày kia anh quay lại, hoặc là em đã giải quyết xong hậu quả, hoặc là em không còn ở đây nữa”. Đêm ấy Hoài đã khóc sưng cả mắt. Khóc cho cuộc đời mình, khóc cho đứa con bất hạnh, khóc cho sự dại dột của một tình yêu....
			
			Bộ mặt giận dữ, đôi mắt nảy lửa và những lời nói tàn nhẫn của Đài, khi Hoài thông báo cho anh tin vui sắp được làm cha cứ chập chờn trước mắt, làm lòng Hoài quặn thắt nỗi đau. Hoài không thể tưởng tượng ra tình huống ấy. Vẫn biết Đài chưa muốn có con, nhưng đâu đến mức để anh phản ứng dữ dội, nói những lời nhẫn tâm bội bạc như vậy.
Anh quắc mắt, giận dữ bảo: “Cô định giở trò gì thế? Hả? Ai cho phép cô lừa tôi”, “Cô muốn đẻ thì cô tự nuôi một mình”, “Nếu cô còn muốn tôi với cô vui vẻ thì tốt nhất là cô đi giải quyết ngay”. Từng lời của Đài như rứt thịt da Hoài, khiến cô bàng hoàng.
	Nói xong, Đài bỏ mặc Hoài một mình với nỗi đau mất mát của lòng tin, của tình yêu và trăm mối ngổn ngang. Anh ta phóng đi như cơn gió, cũng giống lúc anh ta bước vào cuộc đời cô.
Khi mới ra Hà Nội học Đại học, mọi cái đối với Hoài rất lạ lẫm, hấp dẫn. Cuộc sống phồn hoa nơi đô hội dần dần đã làm thay đổi Hoài từ cách suy nghĩ đến nếp sống. Càng ngày Hoài càng ý thức được vẻ đẹp của mình, mỗi khi nhận được những lời tán tỉnh và những món quà nho nhỏ, của đám con trai “trồng cây si” trước cửa phòng trọ. Vẻ mộc mạc, thơ ngây của cô gái nông thôn ngày đầu ra thành phố giờ đây không còn nữa, chỉ còn lại một cô gái tóc nhuộm hoe vàng, ăn mặc thời trang.
Hoài nhanh chóng học được cách làm sao để cho ít mà nhận được nhiều. Cô gieo mầm hy vọng vào trái tim các chàng trai theo đuổi. Cô nũng nịu, dịu dàng, cô chấp nhận đi chơi và nhận quà của họ nhưng không hứa hẹn với riêng ai. Cô muốn các chàng có thời gian “bày tỏ” tình cảm, “cạnh tranh” với nhau để thỏa lòng tự ái. Cô dền dứ họ để tính sĩ diện được vuốt ve, nhưng họ không phải là đối tượng để cô kén chọn.
Đã từ lâu Hoài hiểu rằng: Nếu muốn trụ suốt đời trên đất Hà thành này thì cô phải có chỗ dựa vững chắc, một người đàn ông đủ điều kiện để bảo đảm cho cô cuộc sống vật chất đầy đủ. Cô đủ lòng tin mình có thể tìm được người đàn ông đó. Và “chàng hoàng tử” với các điều kiện mà Hoài yêu cầu đã xuất hiện. Đó là Đài.
Hoài gặp Đài trong một lần sinh nhật cô bạn cùng lớp. Anh chàng đẹp trai, ga lăng, con đại gia. Đài gần ba mươi tuổi mà nghề nghiệp của anh chưa đâu vào đâu. Đài bảo: “Cứ chơi chán đi đã. Bao giờ “ông bô” chầu trời thì công ty ấy là của anh. Anh sẽ làm ông chủ chứ việc gì phải đi làm công cho thằng nào”.
Nhìn cơ ngơi nhà Đài, Hoài thấy anh cũng có lý. Đài nổi tiếng trên tình trường. Cứ thấy cô gái nào hay hay là anh lao vào.
Với vẻ ngoài đẹp trai, với gia cảnh giàu sang, Đài chẳng khó khăn trong việc chinh phục con gái, nhất là các cô sinh viên xuất thân nông thôn. Và sự dễ dàng ấy khiến Đài chóng chán. Các cô gái đến với anh, hết mình vì tình yêu nhưng chẳng cô nào giữ được trái tim anh.
Bạn bè chẳng lạ những câu chuyện tình xung quanh Đài, họ cảnh báo, khuyên nhủ Hoài, nhưng cô vẫn lao vào cuộc tình như con thiêu thân. Hoài thầm nghĩ: họ đang “ghen ăn tức ở”. Cô hãnh diện mỗi khi Đài lái chiếc xe ô tô đen bóng đến tận trường đón cô đi chơi.
Tình yêu điên cuồng làm Hoài trở nên mụ mị. Đài mời cô đi ăn uống, tặng những món quà đắt tiền, rủ cô vào nhà nghỉ... nhưng anh chưa một lần nói ba từ “anh yêu em” với cô. Có lúc cô băn khoăn, hỏi: “Anh có yêu em không?” Đài lạnh lùng hỏi lại: “Em cần câu trả lời ấy thật sao? Chẳng lẽ cứ như thế này vẫn chưa đủ cho em ư?”.
Nhìn ánh mắt lạnh băng của Đài, Hoài thấy sờ sợ. Sợ anh nổi giận, sợ mất anh. Cô im lặng nhưng trong lòng thấy chơi vơi, lo lắng, bất an.
Càng yêu, càng sợ, càng lo, Hoài đã trở thành kẻ nô lệ của Đài. Anh thuê một căn hộ cao cấp đầy đủ tiện nghi cho Hoài ở, để hai người có những phút giây riêng tư bên nhau. Những ngày đầu Hoài hạnh phúc tột cùng, nhưng niềm hạnh phúc cứ mong manh dần khi ngôi nhà chỉ như chỗ trú chân lúc nhàn rỗi, cô đơn của Đài.
Hoài nghe phong thanh chuyện Đài đang tán tỉnh một cô con nhà đại gia, ăn chơi, đẹp gái nhưng rất kiêu, Đài tốn bao nhiêu nước bọt, quà tặng mà chỉ mới lọt vào vòng đấu loại. Hoài đau khổ tột cùng, nhưng mỗi lần cô dò hỏi thì đều bị Đài trừng mắt hỏi: “Em muốn gì? Em có muốn cuộc sống yên ổn như bây giờ hay không?” Hoài chẳng dám đòi hỏi gì, nhưng máu ghen cứ hành hạ cô. Nhiều lần Hoài đi theo dõi Đài mà cô cũng không biết để làm gì, chỉ thấy nỗi đau càng thêm đau, khi phải chứng kiến cảnh Đài tặng quà cho cô gái ấy trước mặt rất nhiều người.
Những khi bị cô gái kia cho leo cây, Đài lại về chỗ Hoài để trút giận. Hoài biết thế mà cô vẫn chịu đựng, đôi khi còn thấy vui vì anh đang ở bên cô. Lạ thế, Hoài chưa từng nghĩ đến việc chia tay với Đài. Tình yêu của cô giờ đây mạnh hơn vật chất.
Từ khi Đài theo đuổi cô gái kia, anh ít quan tâm đến Hoài và cũng chẳng mấy khi tặng quà cho cô. Ngay đến tiền chi tiêu những khi anh đến, dường như Đài cũng quên mất. Hoài phải đi làm gia sư kiếm tiền, nhưng cô chẳng dám than thở, trách móc, đòi hỏi. Cô sợ giọt nước tràn ly, Đài sẽ bỏ cô mãi mãi. Việc Hoài có mang cũng chỉ là sự cố. Khi biết mình có mang, Hoài vừa vui, vừa lo, nhưng cũng chớm hy vọng...
Ba ngày sau, Đài quay về, ném năm triệu đồng xuống mặt bàn, lạnh lùng nói: “Đây là số tiền cho em. Ngày kia anh quay lại, hoặc là em đã giải quyết xong hậu quả, hoặc là em không còn ở đây nữa”. Đêm ấy Hoài đã khóc sưng cả mắt. Khóc cho cuộc đời mình, khóc cho đứa con bất hạnh, khóc cho sự dại dột của một tình yêu....