Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Sau đây là những tản văn, bài viết , bài thơ mà cá nhân mình thấy hay, xin được góp vào đây để mọi người cùng thưởng thức ))
Trà...
“Nếu phụ nữ là trà, thế thì phụ nữ cũng giống như trà, chẳng có chọn lựa.
Được pha để uống, thì biến thành bã trà; không được pha để uống, thì biến thành trà cũ. Dù sao trà tươi cũng chỉ để được nửa năm.
Dẫu cam tâm tình nguyện gieo mình vào trong nước sôi sùng sục, tiết ra sắc và hương của bản thân, vẫn không nhất định gặp được người tri âm. Bạn là trà xanh, hắn thích trà đen; bạn là trà đen, hắn còn phải thêm đường và sữa vào trong bạn. Tệ hại nhất là loại người nốc ừng ực ừng ực, sau đó phán: “Tui có thích uống trà đâu, đắng muốn chết, còn chả bằng nước đun sôi. Nếu không phải thiệt tình quá khát… Hừm!”
Đương nhiên tốt nhất là hàng bán cho người biết của, trà gặp người uống, hai bên đều vui. Nhưng… thời gian. Ở lâu trong một chiếc tách, bị châm mấy mươi lần nước, mùi thơm nồng đậm ban đầu dần dần phai nhạt đến như có như không, mà người cầm tách kia lại đột nhiên nhìn về nơi rất xa, mắt sáng lên: Ôi, Mao Tiêm thượng hạng!
Những kẻ uống trà ấy, khi họ cầm tách nhấm nháp mùi vị lâu dài trà dùng một đời tích tụ, có ai biết nỗi bi thương của trà, lại có ai biết nỗi bi thương của phụ nữ?”
Trà...
“Nếu phụ nữ là trà, thế thì phụ nữ cũng giống như trà, chẳng có chọn lựa.
Được pha để uống, thì biến thành bã trà; không được pha để uống, thì biến thành trà cũ. Dù sao trà tươi cũng chỉ để được nửa năm.
Dẫu cam tâm tình nguyện gieo mình vào trong nước sôi sùng sục, tiết ra sắc và hương của bản thân, vẫn không nhất định gặp được người tri âm. Bạn là trà xanh, hắn thích trà đen; bạn là trà đen, hắn còn phải thêm đường và sữa vào trong bạn. Tệ hại nhất là loại người nốc ừng ực ừng ực, sau đó phán: “Tui có thích uống trà đâu, đắng muốn chết, còn chả bằng nước đun sôi. Nếu không phải thiệt tình quá khát… Hừm!”
Đương nhiên tốt nhất là hàng bán cho người biết của, trà gặp người uống, hai bên đều vui. Nhưng… thời gian. Ở lâu trong một chiếc tách, bị châm mấy mươi lần nước, mùi thơm nồng đậm ban đầu dần dần phai nhạt đến như có như không, mà người cầm tách kia lại đột nhiên nhìn về nơi rất xa, mắt sáng lên: Ôi, Mao Tiêm thượng hạng!
Những kẻ uống trà ấy, khi họ cầm tách nhấm nháp mùi vị lâu dài trà dùng một đời tích tụ, có ai biết nỗi bi thương của trà, lại có ai biết nỗi bi thương của phụ nữ?”