Nhớ giúp tớ!

H

hienzu

:)Bài nay mình học từ năm ngoái nên viết thế này ko bít ổn ko:D
"Bất kì cuộc hội ngộ nào rồi cũng phải chia tay,dù cho ng trong cuộc ko muốn. Điều đó cũng rất đúng đối với Viễn Phương khi ra thăm lăng Bác;với bao nỗi niềm nhớ thương thành kính,da diết đv Bác. Một ngày trôi qua thật nhanh,mai tg đã phải chia xa Bác trong niềm xúc động dâng trào ko thể kìm nén. Ông bộc lộ 1 cách thành thực suy nghĩ,t/c của mình với Bác,đó là phong cách của ng Nam Bộ : rõ ràng,rất khoát,chẳng cần giấu diếm,văn hoa bóng bẩy. Đau là đau nhói ở trong tim, thương thì thương trào nước mắt.Vì vậy giờ phút chia tay mới bịn rịn ,quyến luyến làm sao! ng ra về ko muốn về mà lại muốn hoá thành con chim để mang tiếng hót đến cho Ng. Muốn hoá thành đoá hoa để mang hương thơm lan toả trong ko gian làm giấc ngủ của ng sâu hơn.Ước nguyện ấy của tg thật chân thành,sâu lắng biết chừng nào! đó cũng chính là tâm trạng lưu luyến vấn vương củabao ng đã từng đến viếng Bác .Cảm ơn Viễn Phương;ông đã nói hộ suy nghĩ và ước nguyện của toàn dân tộcta đv Bác.Song ko chỉ có vậyh/ả hình ảnh hàng tre ở khổ đầu bài thơ mang ý nghĩa ẩn duj nay lại đc lặp lại ở khổ thơ cuốicungx ẫn là ước nguyện của tgnos như 1 lời hứa sắc son của ông trươc anh linh Bác:luôn giữ mãi cốt cách và nhân phẩm của ng VN!Bài thơ khép lai nhưng dư âm t/c thì vẫn con mãi vì đó chính là t/c của toàn dân tộc đv Bác"@};-
bài ko hay lắm!;);)Nếu thấy đc thì nhớ thanks tui nhé@};-@};-
 
Top Bottom