nhân vật ông hai trong truyện làng

G

ga_cha_pon9x

Tôi là một người nông dân làng chợ Dầu .Mọi người thường gọi tôi là ông Hai Thu.
Khàng chiến bùng nổ tôi muốn ở lại làng cùng anh em bộ đội và dân quân kháng chiến .Nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên tôi phải cùng gia đình đi tản cư .Ở nơi tản cư tôi rất nhớ làng và thường có hay khoe về làng mình .Hôm nào tôi cũng ra phòng thông tin để nghe tin tức kháng chiến . Hốm ấy , vớ đc anh dân quân đọc rất to , rõ ràng , rành mạch tôi nghe đc bao nhiêu tin hay - toàn tin quân ta giết được địch , ruột gan tôi cứ múa hết cả lên. Đang trong tâm trạng náo nức thì tôi nghe được tin làng chợ Dầu của tôi theo Tây làm Việt gian. Lúc đó cổ họng tôi nghẹn ắng lại , da mặt tê rân rân. Tôi lặng ti tưởng như không thở được. Một lúc lâu tôi mới dặn è è , nuốt một cái gì vướng ở cổ, tôi hỏi lại về cái tin ấy thì người ta đã khẳng định một cách chắc chắn . Tôi vờ vờ đứng lảng ra chỗ khác rồi đi thẳng về nhà. Về đến nhà , tôi nằm vật ra giường nhìn lũ con tôi thấy tủi thân , nước mắt tôi cứ ràn ra . Chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư ? Chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đấy ư ? Tôi ngờ ngợ chả nhẽ bọn ở làng lại đốn đến thế ư rồi tôi tự kiểm điểm trong óc thấy họ đều là những người có tinh thần yêu nước , yêu kháng chiến chẳng nhẽ lại đi làm cái điều nhục nhã ấy nhưng không có lửa làm sao có khói . Tôi cảm thấy tủi nhục, chiều hôm ấy vợ tôi về cung có vẻ khác . Trong nhà có cái sự im lặng thật là khó chịu. Mãi đến khuya vợ tôi mới hỏi tôi về cái tin ây. Tôi im lặng rồi gắt lên vậy là bà ấy im bặt. 3-4 ngày hôm sau tôi không dám bước chân ra ngoài chỉ ở trong gian nhà trật trội để nghe ngóng tin tức. Lúc nào tôi cũng nơm nớp lo sợ , hễ nghe đến chuyện ấy là tôi lại giật mình. Trong tôi giờ đây đang diễn ra một cuộc chiến tranh nội tâm gay gắt khi mụ chủ nhà có ý đuổi gia đình tôi đi. Tôi lâm vài tình trạng bế tắc : về làng hay ở lại. Cuối cùng tôi đến quyết định : làng thì yêu thật nhưng làng theo Tây rồi thì phải thù . Trong tâm trạng đau đớn tủi hờn , tôi tâm sự với thằng con út. Sau khi tâm sự xong, nỗi khổ của tôi với đi phần nào . Rồi một hôm khoảng 3h chiều, có người đàn ông đến nhà tôi chơi . Ông ấy rủ tôi đi theo ông ấy đến sẩm tối tôi mới về . Lúc ây tôi rất vui . Đến bực cửa tôi đã bô bô khoe rằng Tây nó đốt nhà tôi rồi, ông chủ tịch làng tôi vừa mới lên cải chính, ông ấy cho biết cái tin làng tôi theo Tây làm Việt gian là sai sự mục đích. Cứ thế tôi lật đật đi khoe khắp nơi, tối hôm ấy tôi sang gian bác Thứ nói chuyện về làng của tôi
 
B

bonghongnho_95

Trước hết, ông Hai là một người rất yêu làng. Khi đi tản cư, chuyển sang nơi ở mới, ông thường ngồi ca tụng về làng minh trước kia, về những thành tích của làng, về những công trình to lớn có sự tham gia của ông và bao nhiêu con người khác trong làng. Dù không còn ở làng, nhưng lúc nào tâm hồn ông cũng hướng về làng, nhớ đến làng, khao khát trở về ngôi làng yêu dấu. Cũng chỉ vì yêu làng mà ông Hai mới phải rời xa làng, chỉ những thanh niên trai tráng mới ở lại chiến dịch.
Lòng yêu làng của ông Hai đã phát triển thành lòng yêu nước, căm thù quân giặc sâu sắc. Ông luôn cầu mong trời nắng để cho "bọn Tây" không chịu đựng được, có lợi cho bộ đội ta. Ông luôn chăm chú theo dõi tình hình chiến sự của đất nước.
Kim Lân đã rất tinh tế và khéo léo khi miêu tả được hết những cung bậc tâm trạng của ông Hai, nhất là từ khi ông bị đồn là Việt gian bán nước. Ông trở về nhà, ủ rũ, buồn rầu, xa lánh mọi ng`, và ông bắt đầu tuyệt vọng. Tình yêu làng ở ông Hai ko chỉ thể hiện ở việc khoe làng,thường xuyên theo dõi tin tức của làng mà nó còn dc thể hiện một cách sâu sắc khi ông Hai bị đẩy vào 1 cuộc mâu thuẫn bên trong.Chính cái tin làng Chợ Dầu theo giặc mà ông nghe dc từ miệng những người đàn bà tản cư qua vùng ông.Kẻ từ lúc ấy tâm trí ông chỉcos tin dữ ấy xâm chiếm.Ông đang vui mừng,phấn khởi khi biết tinquaan ta nơi này giết dc một ít giặc,nơi kia giết một ít...thì cái tin làng CD của ông làm Việt gian đến thật đột ngột làm cho ông phải sững sờ,choáng váng ''Cổ ông lão nghẹn ắng lại,da mặt tê rân rân.ông lão lặng đi tưởng như đến ko thở dc''. Vốn rất tự hào về làng quê của mình ông Hai những tưởng mình nghe nhầm chăng,ông cố chưa tin cái tin ấy,nhưng những người tản cư kể rành rọt quá khiến ông ko thể tin.Nhục nhã và xấu hổ như sợ người ta biết ông cũng là người làng CD,ông cố tình lãng ra và về nhà.Trên đường về ông cúi gằm mặt xuống mà đi.Tiếng chửi Việt gian của người đàn bà kia như một nỗi ám ảnh còn theo ông khiến tâm trạng càng thêm nặng nề.Về đến nhà,ông nằm vật ra giường,tủi thân nhìn đàn con nước mắt giàn ra.Ông kiểm điểm lại những người ở làng:''Toàn những người tinh thần lắm cơ mà nhưng thằng Chánh Bệu đích thị là người làng ông h0k sai rồi''.Cái tin giữ ấy nó đã trở thành một nỗi ám ảnh,day dứt làm cho ông Hai h0k dám đi đâu''lúc nào cũng nơm nớp tưởng như người ta đang để ý''.Nỗi ám ảnh nặng nề đã biến thành sự sợ hãi thường xuyên, đau xót,tủi hổ.Ông nơm nớp lo sợ:Sợ người ta bàn tán, sợ người ta dè bỉu và đặc biệt nhất là sợ mụ chủ nhà. ÔNg chỉ biết gửi gắm tâm sự của mình vào đứa con còn trẻ dại. ĐÓ là cách duy nhất để ông thể hiện lòng trung thành với cách mạng, trung thành với cụ Hồ.
Rồi sự phức tạp, rắc rối trong suy nghĩ của ông được xóa đi khi có tin đồn địch ở làng đã bị thiêu rụi. Ông vui mừng, sung sướng và đồng thời chính lúc này ông được giải oan, không phải là kẻ Việt gian. Ông lại trở về vs hình ảnh ông ngày nào, 1 ông Hai rất thích khoe làng.
Có thể nói, nhân vật ông Hai trong truyện ngắn "Làng" của Kim Lân đã thể hiện một con người yêu làng, yêu quê hương, đất nước tha thiết.
 
Top Bottom