C
conan_131
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Một chút.
Tâm sự của nó.
tập 1
Ngày ấy,nó là một con nhóc lém lỉnh,lì lợm.Bề ngoài là một đứa con gái ngoan hiền,học sinh giỏi của trường,có tên trong đội tuyển học sinh giỏi tỉnh.Thế mà,dưới cái “lốt” ấy là một đứa lì lợm,ham ăn ham ngủ.Hè đó,đi thi chuyên bị rớt cái đụi,nó buồn kinh khủng.Mặc dù trường huyện sát bên nhà nó,đi bộ chưa tới 2 phút.Nhưng nó cực kì “không thích” mà nói thẳng là ra là ghét.Bởi vì,”người iu” của nó là cái trường chuyên kìa.Thế mà,…..Hjc,ừa,mà nghĩ lại rớt cũng “đúng” thật.Hồi lúc đi thi nó chả học bài môn văn một chữ.Môn chuyên thi có 6,thì rớt là đúng rồi.Nhưng cũng thấy “đau” sao ấy.
Đành ngậm ngùi về thi cái trường gần nhà,và cũng như lần trước nó cũng chẳng học một chữ nào,vì giá nào cũng đậu học thêm chỉ tổ mệt.Nó mà lị.Trước giờ thi,thấy mấy bạn khác tranh thủ ôn bài còn nó đi thi mà “hành trang” chỉ có một cây viết + cây thước .Đó như là “phong tục” từ đời nào của nó rồi.Đi thi không thèm ôn bài.Vì nó muốn tâm lí phải thật thoái mái mới làm tốt.
Thi xong thì nó cũng cùng mẹ làm một tuor bằng xe máy tới tận………………….Cà Mau.Thiệt .Thiệt là đã ,ps:nhà nó ở Bình Thuận.Lần đó,đi thiệt vui,ghé qua từng tỉnh miền tây,được thỏa cái thú ăn uống và chụp hình.Hố hố,nó ăn đủ món nhé.Bánh khọt ,xôi “con sâu” món này nó khoái nhất,có bán rong ở chợ Cần Thơ.Rồi đi Sóc Trăng mua bánh pía.Nói chung mỗi nơi nó đều lưu giũ lại một chút ít hương vị.Chí ít cũng ở “dạ dày”.
Khi nó trở về cũng là lúc có kết quả cái trường “đáng ghét” đó.Sặc,thiệt không đây,xem điểm mà nó không tin vào mắt mình nữa.Đúng là “ ghét” của nào trời “trao “ của đó.Nó là một trong 3 đứa có điểm cao nhất.Đứng thứ 2,thua nhỏ đứng đầu có nửa điểm,sao mình không học bài nhỉ,biết đâu???giờ lại tức,hehe,ham hố nó thế.
Rồi ngày nó mong chờ nhất cũng đến,đó là ngày khai giảng bởi vì sẽ được thưởng.Và đúng y như rằng nó được 500k.Với nó,số tiền ấy không lớn lắm nhưng cảm thấy hạnh phúc cực kì vì lần đầu tiên nó “kiếm “ra tiền.Đó giờ nó chỉ quen”xài tiền”thôi.Nó tự hứa sẽ học thật tốt để cứ “đều đều” được nhận thế này.
Đầu ngày nhập học,nó khá “nổi tiếng”,đi đâu cũng được “khen” và nó có nhiều bạn mới khiến mấy đứa bạn thân không còn chơi nhiều như trước.Và nó cũng không nhận ra.Được phân công là phó học tập của lớp,nó cũng “hãnh diện” lắm.Lớp nó là lớp chọn ban khoa học tự nhiên của trường mà lị.
Và từ đây,có nhiều “chiện” để nói nè.
Nó vốn làm biếng,mà công việc của phó học tập cứ là lấy số,cất sổ.Nó ngán rồi,mới có 1 tháng đầu mà đã…..Thế là,nó nghĩ ra một ý,tan học cứ thấy “móng” nào cầm sổ đầu bài là..”bạn ơi,cất giùm mình nha” + cảm ơn là..xem như ..xong tuốt.hehe,nó khoái chí cảm thấy sao mình “thông minh” thế không biết.Rồi một ngày,nó để ý thấy thằng con “chai” lớp kế bên cầm sổ (mục tiêu) thế là ….Việc đó cứ tiến hành đều đặn mỗi ngày,mỗi tuần.
Rồi tình cờ,biết nick thằng “nhóc” osin của mình.Nó nhảy vô ” chọc chai”.Rồi dần dần,tụi nó hằng ngày,hằng giờ online và chat với nhau.Điều nó bực nhất là,thằng “nhóc” chẳng bao giờ nhắn tin một câu ra hồn,vô cùng ngắn gọn.
Tuy nói chuyện một thời gian dài nhưng chẳng bao giờ dám nhìn mặt nhau.Vì nó không biết thằng “nhóc” đó nghĩ sao nhưng nó ngượng lắm.Nó chưa từng … với một thằng “con chai” đó giờ.Nếu có,chỉ là “móc túi,giựt tiền” thôi.hehe.Nó “giang hồ” mà lị.
Thời gian cứ trôi qua,ngoài việc chat qua pé yahoo.Hai đứa nó còn gọi điện,nhắn tin.Rồi,đủ chuyện.Kéo dài suốt cả năm học nhưng không đứa nào dám mở miệng mời đi ăn sáng hay nói chuyện “ngoài đời” một câu.Nó chỉ toàn dùng những câu đại loại như “ê,cất sổ đầu bài giùm tui” hay “ ê, đây nè”Chưa có một lần nói một câu tử tế.Nó sợ,ngại và không muốn ai biết,nhất là lũ bạn thân.
Rồi đến hè.Đi nghỉ ở Đà Lạt,nó cũng gọi điện cho thằng”nhóc” kia,lấy cớ” điện thoại dư tiền,không xài cũng phí mai hết hạn rồi”.Nhưng thằng “nhóc”đó cũng điên lắm.Nói được vài câu thì..”thôi nha,tao buồn ngủ lắm,mày đi ngủ luôn đi”Nó muốn đá thằng”nhóc” một đá quá.Nhưng ráng nén giận ,lấy giọng “sến” “mày ngủ đi,để điện thoại đó,cho tao hết tiền”Tưởng nói vậy thằng kia sẽ…ai ngờ nó làm thật,nó ngủ luôn.Có tức không chứ
Sao mình lại..với một thằng “điên”như vậy không biết****************************??
Rồi cũng bước sang năm 11,nó giờ đã”già dặn” hơn trước nhiều.Nhưng chuyện của nó với thằng “nhóc” đó chẳng có gì tiến triển.Nó cũng đã xác định rằng.Nó sẽ không suy nghĩ đến chuyện “đó” nữa.Nó muốn chú tâm vào việc học.
Việc giáp mặt và nhắn tin (tuy có hạn chế) nhưng nó vẫn không thể không ngừng nghĩ về thằng”điên” đó.
Và rồi,một buổi tối,nó lấy hết dũng khí để nói với thằng”ngốc”đó.
Tâm sự của nó.
tập 1
Ngày ấy,nó là một con nhóc lém lỉnh,lì lợm.Bề ngoài là một đứa con gái ngoan hiền,học sinh giỏi của trường,có tên trong đội tuyển học sinh giỏi tỉnh.Thế mà,dưới cái “lốt” ấy là một đứa lì lợm,ham ăn ham ngủ.Hè đó,đi thi chuyên bị rớt cái đụi,nó buồn kinh khủng.Mặc dù trường huyện sát bên nhà nó,đi bộ chưa tới 2 phút.Nhưng nó cực kì “không thích” mà nói thẳng là ra là ghét.Bởi vì,”người iu” của nó là cái trường chuyên kìa.Thế mà,…..Hjc,ừa,mà nghĩ lại rớt cũng “đúng” thật.Hồi lúc đi thi nó chả học bài môn văn một chữ.Môn chuyên thi có 6,thì rớt là đúng rồi.Nhưng cũng thấy “đau” sao ấy.
Đành ngậm ngùi về thi cái trường gần nhà,và cũng như lần trước nó cũng chẳng học một chữ nào,vì giá nào cũng đậu học thêm chỉ tổ mệt.Nó mà lị.Trước giờ thi,thấy mấy bạn khác tranh thủ ôn bài còn nó đi thi mà “hành trang” chỉ có một cây viết + cây thước .Đó như là “phong tục” từ đời nào của nó rồi.Đi thi không thèm ôn bài.Vì nó muốn tâm lí phải thật thoái mái mới làm tốt.
Thi xong thì nó cũng cùng mẹ làm một tuor bằng xe máy tới tận………………….Cà Mau.Thiệt .Thiệt là đã ,ps:nhà nó ở Bình Thuận.Lần đó,đi thiệt vui,ghé qua từng tỉnh miền tây,được thỏa cái thú ăn uống và chụp hình.Hố hố,nó ăn đủ món nhé.Bánh khọt ,xôi “con sâu” món này nó khoái nhất,có bán rong ở chợ Cần Thơ.Rồi đi Sóc Trăng mua bánh pía.Nói chung mỗi nơi nó đều lưu giũ lại một chút ít hương vị.Chí ít cũng ở “dạ dày”.
Khi nó trở về cũng là lúc có kết quả cái trường “đáng ghét” đó.Sặc,thiệt không đây,xem điểm mà nó không tin vào mắt mình nữa.Đúng là “ ghét” của nào trời “trao “ của đó.Nó là một trong 3 đứa có điểm cao nhất.Đứng thứ 2,thua nhỏ đứng đầu có nửa điểm,sao mình không học bài nhỉ,biết đâu???giờ lại tức,hehe,ham hố nó thế.
Rồi ngày nó mong chờ nhất cũng đến,đó là ngày khai giảng bởi vì sẽ được thưởng.Và đúng y như rằng nó được 500k.Với nó,số tiền ấy không lớn lắm nhưng cảm thấy hạnh phúc cực kì vì lần đầu tiên nó “kiếm “ra tiền.Đó giờ nó chỉ quen”xài tiền”thôi.Nó tự hứa sẽ học thật tốt để cứ “đều đều” được nhận thế này.
Đầu ngày nhập học,nó khá “nổi tiếng”,đi đâu cũng được “khen” và nó có nhiều bạn mới khiến mấy đứa bạn thân không còn chơi nhiều như trước.Và nó cũng không nhận ra.Được phân công là phó học tập của lớp,nó cũng “hãnh diện” lắm.Lớp nó là lớp chọn ban khoa học tự nhiên của trường mà lị.
Và từ đây,có nhiều “chiện” để nói nè.
Nó vốn làm biếng,mà công việc của phó học tập cứ là lấy số,cất sổ.Nó ngán rồi,mới có 1 tháng đầu mà đã…..Thế là,nó nghĩ ra một ý,tan học cứ thấy “móng” nào cầm sổ đầu bài là..”bạn ơi,cất giùm mình nha” + cảm ơn là..xem như ..xong tuốt.hehe,nó khoái chí cảm thấy sao mình “thông minh” thế không biết.Rồi một ngày,nó để ý thấy thằng con “chai” lớp kế bên cầm sổ (mục tiêu) thế là ….Việc đó cứ tiến hành đều đặn mỗi ngày,mỗi tuần.
Rồi tình cờ,biết nick thằng “nhóc” osin của mình.Nó nhảy vô ” chọc chai”.Rồi dần dần,tụi nó hằng ngày,hằng giờ online và chat với nhau.Điều nó bực nhất là,thằng “nhóc” chẳng bao giờ nhắn tin một câu ra hồn,vô cùng ngắn gọn.
Tuy nói chuyện một thời gian dài nhưng chẳng bao giờ dám nhìn mặt nhau.Vì nó không biết thằng “nhóc” đó nghĩ sao nhưng nó ngượng lắm.Nó chưa từng … với một thằng “con chai” đó giờ.Nếu có,chỉ là “móc túi,giựt tiền” thôi.hehe.Nó “giang hồ” mà lị.
Thời gian cứ trôi qua,ngoài việc chat qua pé yahoo.Hai đứa nó còn gọi điện,nhắn tin.Rồi,đủ chuyện.Kéo dài suốt cả năm học nhưng không đứa nào dám mở miệng mời đi ăn sáng hay nói chuyện “ngoài đời” một câu.Nó chỉ toàn dùng những câu đại loại như “ê,cất sổ đầu bài giùm tui” hay “ ê, đây nè”Chưa có một lần nói một câu tử tế.Nó sợ,ngại và không muốn ai biết,nhất là lũ bạn thân.
Rồi đến hè.Đi nghỉ ở Đà Lạt,nó cũng gọi điện cho thằng”nhóc” kia,lấy cớ” điện thoại dư tiền,không xài cũng phí mai hết hạn rồi”.Nhưng thằng “nhóc”đó cũng điên lắm.Nói được vài câu thì..”thôi nha,tao buồn ngủ lắm,mày đi ngủ luôn đi”Nó muốn đá thằng”nhóc” một đá quá.Nhưng ráng nén giận ,lấy giọng “sến” “mày ngủ đi,để điện thoại đó,cho tao hết tiền”Tưởng nói vậy thằng kia sẽ…ai ngờ nó làm thật,nó ngủ luôn.Có tức không chứ
Sao mình lại..với một thằng “điên”như vậy không biết****************************??
Rồi cũng bước sang năm 11,nó giờ đã”già dặn” hơn trước nhiều.Nhưng chuyện của nó với thằng “nhóc” đó chẳng có gì tiến triển.Nó cũng đã xác định rằng.Nó sẽ không suy nghĩ đến chuyện “đó” nữa.Nó muốn chú tâm vào việc học.
Việc giáp mặt và nhắn tin (tuy có hạn chế) nhưng nó vẫn không thể không ngừng nghĩ về thằng”điên” đó.
Và rồi,một buổi tối,nó lấy hết dũng khí để nói với thằng”ngốc”đó.
Last edited by a moderator: