Người dân Việt Nam trong xã hội cũ

P

phaodaibatkhaxampham

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Các bạn thân mến .Trong mục luyện thi đại học này dường như chúng ta hơi có chút ảm đạm nên mình lập tooppic này khồng biết có khuấy động không khí này thêm chút nào không .:)Thôi thì "của tin lấy chút này làm nghi" :)>-,Mình xin đưa ra một chuyên đề đó là người dân trong các xã hội cũ ở đây mình hi vọng mọi người có j viết nấy ,nhưng phải đúng kiến thức .:)
Chúng ta có thể viết theo từng đề tài cụ thể ,có thể là bám theo những câu hỏi trong sgk ,cũng có thể là làm những đề đại học các năm ,cũng có thể cop các bài thi đạt điểm cao với chuyên mục này ở đây .:|Mình chỉ có một khát khao duy nhất ,một khát vọng tột bậc là chúng la có thể khái quát hoá một chủ đề thật rõ ràng :)>-hiểu thấu mọi vấn đề về kiến thức :)>-để khi tổng ôn tập và bước vào phòng thi đại học chúng ta sẽ tự tin cầm bút như khi chúng ta tự tin gõ vào từng bàn phím :)
Mình cũng mong muốn toppic này thật ồn ào náo nhiệt chứ đừng vườn không nhà trống :)|,hay chỉ có một mình mình thui thủi làm một mình thì chawc là tội nghiệp lắm
Vậy cho phép chủ đề bắt đầu ở đây với tác phẩm đầu tiên mà mình thích nhất
Chí Phèo :)>-


viết như là sống ,hãy đưa tay thảo những bài viết đầu tiên nhé
 
Last edited by a moderator:
P

phaodaibatkhaxampham

Ý nghĩa tiếng chửi của nhân vật Chí Phèo

Chờ mãi chẳng ai tham gia với mình cả nên phải tự làm lấy vậy /:) .Mình tự làm nên nếu có sai ở đâu nhờ mọi người giúp đỡ
nhân vật chí phèo là điển hình cho tình trạng người nông dân bi áp bức ,bị vùi dập cả nhân tính lẫn nhân hình ,Nam Cao đã đưa ra hình tượng một hạng người dưới đáy độc nhất vô nhị trong lịch sự văn học .Trong truyện ngắn chí phèo một trong những chi tiết ấn tượng nhất là tiếng chửi của chí
Nam cao mở đầu truyện bằng hình ảnh "hắn vừ đi vừa chửi..".Qua tiếng chuwiwr ngày càng tăng Nam Cao đã làm nổi bật một thân phận cô độc tuyệt đối .
Chí Phèo chửi trời,chửi đời ,rồi chửi cả người không chửi nhau với hắn ............Những tiếng chửi tưởng chừng như chả là gì nhưng nó thật là dữ dội ,đó chính là phán ứng của con người bị tha hoá ấy trút lên "toàn bộ cuộc đời" (hoài Thanh)
Trả lại chí phèo là sự thờ ơ "không đứa nào chửi nhau với hắn,cũng không ai ra điều"
Chí như một kiếp tồn tại ngoài vòng xa hội ,bị gạt ra ngoài lề của cuộc sống,cô độc
Chí bị đẩy vào bi kịch ,bị lãng quên ,bị chối bỏ ,tiếng chửi buông xuống kẻ "chết mẹ nào đã đẻ ra thân hắn ,đẻ ra cái thằng Chí phèo ".Tiếng chửi thấm mùi vị xót xa đồng thời mở ra cho người đọc một từng ý nghĩ .Ai đã đả ra Chí Phèo ,kẻ bị bần cùng hoá ,lưu manh hoá ? đó có phải là Bá Kiến ,là xã hội thực dân nử phong kiến lúc bấy giờ
Tiếng chửi của chí phèo là tiếng kêu thống thiết ,là tiếng lên án mạnh mẽ xã hội bất nhân ,không công lí của nước ta thờ kì đó
Mặt khác tiếng chửi của chí còn chứa đựng một khát khao lớn ,khát khao được giao tiếp với cộng đồng ,khát khao được nhìn thấy dẫu chỉ qua tiếng chửi ,bởi "không có gì đau khổ bằng nỗi đau bị tách ra khỏi xã hội ".Ẩn sâu trong tiếng chửi rủa của một Chí Phèo trong con dốc tha hoá ,chính là nỗi khát khao rất con người ,rất lương thiện.
 
  • Like
Reactions: Hà Chi0503
N

ngoc_xih

Mặt khác tiếng chửi của chí còn chứa đựng một khát khao lớn ,khát khao được giao tiếp với cộng đồng ,khát khao được nhìn thấy dẫu chỉ qua tiếng chửi => đây hem fai là khát khao được xã hội "nhìn" thấy mà là khát khao được xã hội công nhận sự tồn tại của Chí, coi Chí như 1 vật thể hiện hữu (dẫu không được coi là con người) như vậy có đúng hem bạn:D:D:D
 
P

phaodaibatkhaxampham

tóm tắt truyện

Ở làng Vũ Đại. Một sáng tinh sương, anh thả ống lươn nhặt được đứa bé mới đẻ xám ngắt đùm trong cái váy đụp vứt ở lò gạch cũ. Anh ta rước lấy đem về cho người đàn bà góa mù, bà này bán lại cho bác phó cối. Khi bác phó cối chết, hắn bơ vơ, mãi năm 18 tuổi hắn làm canh điền cho Bá Kiến. Vợ ba Bá Kiến bắt Chí xoa bụng đấm lưng gì đó. Bỗng một hôm Chí Phèo bị người ta giải huyện… Đi tù bảy, tám năm sau hắn trở lại làng, mặt mày trông khác hẳn, gớm chết! Về hôm trước thì chiều hôm hắn xách vỏ chai đến thẳng nhà Bá Kiến gây sự. Xô xát với Lý Cường, hắn đập vỏ chai, rạch mặt kêu trời ăn vạ. Sau cái vụ Năm Thọ, Binh chức, cụ Bá róc đời xử nhũn với Chí Phèo. Cụ mời hắn vào nhà, giết gà đãi rượu, lúc hắn ra về còn đãi một đống bạc uống thuốc.

Bốn hôm sau, Chí Phèo đốt quán bà bán rượu… Hắn mang theo một con dao nhọn đến xin Cụ Bá đi ở tù. Chỉ một câu nói khích, cụ đã sai được Chí Phèo đến nhà đội Tảo đòi 50 đồng bạc nợ cho cụ. Chẳng phải giao tranh đổ máu, hắn đã đòi được nợ đem về. Cụ bá cho hắn 5 đồng và bán cho hắn 5 sào vườn ngoài bãi sông mới cắm thuế của một người làng. Năm đó Chí 27 hay 28 tuổi, hắn bỗng thành có nhà. Hắn trở thành anh đầy tớ chân tay mới của Bá Kiến, chuyên đâm thuê chém mướn, rạch mặt ăn vạ. Hắn đập đầu, rạch mặt, chửi bới, dọa nạt trong lúc say, uống rượu trong lúc say, để rồi say mãi, say vô tận. Hắn chửi trời, chửi cả làng Vũ Đại, chửi con mẹ chết tiệt nào đẻ ra hắn cho hắn khổ. Năm đó hắn ngoài 40, cái mặt như mặt một con vật lạ. Cả làng Vũ Đại đều sợ hắn một khi hắn đi qua trước mặt.

Tình cờ một đêm trăng, Chí Phèo lần vô nhà Tự Lãng, tên hoạn lợn kiêm nghề thầy cúng, hai đứa uống hết cả 3 chai rượu. Ngứa ngáy quá, Chí lảo đảo đi về lều. Hắn gặp Thị Nở đang há hốc mồm ngủ dưới trăng, hắn ôm chầm lấy thị mà làm tình. Gần sáng Chí bị cảm, hắn được thị Nở người đàn bà xấu ma chê quỷ hờn cho ăn cháo hành. Cũng là lần đầu tiên hắn được ăn cháo hành lại do bàn tay một người đàn bà cho. Hắn bâng khuâng nhớ lại một thời trai trẻ, hắn muốn cùng thị làm thành một cặp rất xứng đôi. Chí Phèo thèm lương thiện. Và hắn say thị lắm. Nhưng đến hôm thứ 6, thị nghĩ bụng: hãy dừng yêu để hỏi cô thị đã. Thị Nở bị bà cô xỉa xói vào mặt. Thị ton ton chạy sang lều trút tất cả giận dữ lên mặt nhân ngãi. Chí Phèo ngẩn mặt ra, chạy theo Thị Nở, hắn đã bị nhân tình giúi cho một cái ngã lăn khoèo xuống đất. Hắn toan đập đầu ăn vạ nhưng hắn chưa thật say. Và hắn uống, uống thêm chai nữa, càng uống càng tỉnh. Hắn đi đến nhà Bá Kiến với con dao ở thắt lưng để đòi lương thiện. Chém chết Bá Kiến, hắn đâm cổ tự sát. Cả làng Vũ đại xôn xao kéo đến xem 2 con quỷ giết nhau. Bà cô chì chiết Thị Nở. Thị nhìn nhanh xuống bụng mình, và thoáng chợt thấy một cái lò gạch cũ bỏ không, xa nhà cửa, và vắng người lại qua…


nguồn :ôn thi.com
 
P

phaodaibatkhaxampham

Phân tích diễn biến tâm trạng và hành động của nhân vật Chí Phèo ( trong truyện ngắn cùng tên của Na

1.Giới thiệu tác giả, tác phẩm:

- Nam Cao là nha văn hiện thực xuất sắc nhất của văn học Việt Nam 1930-1945. Người trí thức và nông dân nghèo là những hình ảnh quen thuộc trong các tác phẩm của ông.

- Chí Phèo là một tác phẩm được xem là kiệt tác của Nam Cao, kết tinh tài năng nghệ thuật, cái nhìn hiện thực sắc sảo và tấm lòng nhân đạo cao cả của nhà văn. Đặc biệt, ở đó, Nam Cao đã khá thành công khi miêu tả diễn biến tâm lý và hành động của nhân vật Chí Phèo từ khi gặp Thị Nở cho đến lúc tự tay cầm dao kết liễu cuộc đời mình.

2.Diễn biến tâm trạng và hành động của Chí Phèo

1.1.Trước khi gặp Thị Nở

- Chí Phèo gần như sống vô thức : Bây giờ thì hắn đã thành người không tuổi rồi. Ba mươi tám hay ba mươi chín? Bốn mươi hay ngoài bốn mươi? Cái măt hắn không trẻ cũng không gìa; nó không còn phải là mặt người: nó là mặt của môộtcon vật lạ, nhìn mặt những con vật có bao giời biết tuổi? Chí Phèo cũng không biết ngày hay đêm vì đối với hắn không còn ngày tháng nữa. Bởi vì từ đấy, hắn bao giờ cũng say. Những cơn say của hắn tràn cơn này sang cơn khác, thành một cơn dài, mênh mông, hắn ăn trong lúc say, thức dậy hãy còn say… Chưa bao giờ hắn tỉnh, và có lẽ hắn chưa bao giờ tỉnh táo, để nhớ có hắn ở đời.

- Đôi với đồng loại, Chí Phèo đã là “con quỷ dữ của làng Vũ Đại”, tác quái cho bao nhiêu dân làng: Hắn biết đâu hắn đã phá bao nhiêu cơ nghiệp, đập nát bao nhiêu cảnh yên vui, đạp đổ bao nhiêu hạnh phúc, làm chay máu và nước mắt bao nhiêu người lương thiện. Vì thế, tất cả dân làng đều sợ hắn và tránh mặt hắn mỗi lần hắn qua.

1.2.Sau khi gặp Thị Nở:

- Lúc đầu: Trước khi gặp Thị Nở, tối ấy Chí Phèo đã uống rượu ở nhà Tự Lãng, một lão vừa làm nghề thầy cúng, vừa làm nghề hoạn lợn. Ở đó, chưa bao giờ Chí Phèo được uống thoả thê đến thế… Người ta cư tưởng như cả làng Vũ Đại phải nhịn uống rượu để cho chúng uống. Khi trở về vườn, Chí đã quá say, không đi vào túp lều mà ra thẳng bờ sông đẻ tắm. Trên đường đi hắn gặp Thị Nở đang ngủ hớ hênh dưới trăng. Sự chung đụng ấy hoàn toàn ngẫu nhiên, mang tính bản năng của người đàn ông trong cơn say.

- Sự thức tỉnh:

Sáng hôm sau, khi đã trải qua 2 biến cố: gặp Thị Nở rồi bị trúng gió được Thị Nở đưa vào lều.

+Đầu tiên, Chí Phèo tỉnh rượu: Đây có lẽ là lần đầu tiên anh ta tỉnh rượu kể từ lúc ra tù về. Những lần trước, mỗi khi tỉnh rượu, anh lại uống, vì thế say kế tiếp say. Còn lần này, Chí Phèo tỉnh rượu với trạng thái khác hẳn: “ Người thì bủn rủn, chân tay không buồn nhấc; hay là đói rượu, hắn hơi rùng mình. Ruột gan lại nôn nao lên một tí. Hắn sợ rượu như những người ốm sợ cơm”. Đó là điều rất lạ ở Chí.

+Từ tỉnh rượu, Chí Phèo dần thức dậy ý thức vốn có ở một người bình thường. Lần đầu tiên, nah ta nghe tiếng ríu rít bên ngoài, tiếng cười nói của người đi chợ, tiếng gõ mái đuổi cá của anh thuyền chài. Tất cả những âm thanh ấy là những tiếng quen thuộc hôm nào chả có, nhưng hôm nay Chí Phèo mới nghe thấy, bởi xưa nay anh chưa bao giờ hết say.

Không những thế, Chí còn biết ngoài cái lều ẩm thấp chỉ có hơi lờ mờ của mình, mặt trời chắc đã lên cao, và nắng bên ngoài chắc là rực rỡ. Cũng như những người say tỉnh dậy, Chí Phèo thấy miệng đắng, lòng mơ hồ buồn. Nhưng với anh, đây là cảm giác, cảm xúc vừa được đánh thức. Khi Chí Phèo nghe những âm thanh của cuộc sống và biết đuợc trời sớm hay muộn cũng chính là anh đã dần ý thức về cuộc sống. Rồi anh lại nhớ về quá khứ, rằng có một thời, đã ước mơ có một cuộc sống gia đình nho nhỏ. Chồng cuốc mướn cày thuê. Vợ dệt vải. Bỏ một con lợn nuôi để làm vốn liếng. Khá giả thì mua dăm ba sào ruộng làm. Thông thường, người ta nhớ lại thời gian quã vẵng để hiểu hiện tại.Chí cũng vậy: Hắn thấy hắn già mà vẫn còn cô độc. Buồn thay ch đời! Có lí nào như thế được? Hắn đã già rồi hay sao? Ngoài bốn mươi tuổi đầu… Hắn đã tới cái dốc kia của đời.

Rồi Chí Phèo đã hình dung được tương lai đầy bất trắc: Ở những người như hắn, chịu đựng biết bao là chất độc, đày đoạ cực nhọc, mà chưa bao giờ ốm, một trận ốm có thể là dấu hiệu báo rằng cơ thể đã hư hỏng nhiều. Nó là một cơn mưa cuối mùa thu cho biết trời gió rét, này mùa đông đã đến. Chí Phèo hình như đã trông trước thấy tuổi già của hắn, đói rét và ốm đau, và cô độc… Càng nghĩ, Chí càng lo, vì cô độc đáng sợ hơn là đói rét và ốm đau. Nếu không có Thị Nở vào, cứ để hắn vẩn vơ, thì đến khóc được mất. Đến đay, không ai nghĩ Chí Phèo là con quỷ dữ của làng Vũ Đại nữa. Một người không những giàu cảm giác, cảm xúc, mà còn ý thức có phần sâu sắc về cuộc đời, về bản thân phải là con người bình thường chứ! Với bản thân Chí Phèo, anh đã trở lại hoàn toàn con đường tự ý thức.

- Khi được chăm sóc: Những ngày kế tiếp, Thị Nở sống chung với Chí Phèo. Anh ta ốm và Thị Nở trở thành người duy nhất chăm sóc. Nhà văn không kể lể nhiều về sự chăm sóc đó mà dừng lại miêu tả thật chi tiết bát cháo hành Thị Nở đã bón cho Chí.

+Với Thị Nở, việc ấy xuất phát từ sự đáng thương đối với một người đau ốm mà nằm chòng queo một mình, lòng yêu của một người làm ơn và có cả lòng yêu của người chịu ơn.

+Còn Chí Phèo, anh ta cảm nhận được rất nhiều: Lần này là lần thứ nhất hắn được một người đàn bà cho. Xưa nay, nào hắn có thấy ai tự nhiên cho cái gì… Đời hắn chưa bao giờ đuợc săn sóc bởi một bàn tay “đàn bà” …Hắn chưa được người đàn bà nào yêu cả. Còn lần này, bát cháo hành của Thị Nở làm hắn suy nghĩ nhiều. Hắn có thể tìm bạn được… Như vậy, qua bát cháo hành, Chí Phèo cảm nhận được sự chăm sóc yêu thương của người khác dành cho mình và chính anh ta cũng mong ước có niềm yêu thương ấy.

+Từ cảm nhận về tình yêu của Thị Nở, cảm xúc, cảm giác càng được đánh thức sâu sắc hơn ở Chí Phèo: Hắn thấy mắt hình như ướt ướt…Hắn nhìn bát cháo hành bốc khói mà bâng khuâng… Hắn thấy vừa vui vừa buồn… Hắn thấy lòng thành trẻ con. Hắn muốn làm nũng Thị như với mẹ. Ôi sao mà hắn hiền… Không những thế, ở Chí còn giống một cái gì nữa như ăn năn… hối hận về tội ác khi không đủ sức mà ác nữa. Anh ta băn khoăn tự hỏi rồi tự trả lời, ngẫm nghĩ mà sợ hãi: Hắn đâu còn mạnh nữa. Và có lúc hắn ngẫm mình mà lo. Xưa nay hắn chỉ sống bằng giật cướp và doạ nạt. Nếu không còn sức mà giật cướp, dọa nạt nữa thì sao? Đã đành, hắn chỉ mạnh vì liều. Nhưng hắn mơ hồ thấy rằng sẽ có một lúc mà người ta không thể liều được nữa. Bầy giờ mới nguy!

+Bùng nổ trong tâm trạng của Chí Phèo sau khi gặp Thị Nở là khát vọng lương thiện. Đấy cũng là đỉnh điểm của sự tỉnh thức của Chí Phèo: Hắn thèm lương thiện, hắn muốn làm hoà với, vọi nguời biết bao! Thị Nở sẽ mở đường cho hắn. Thị có thể sống yên ổn với hắn thì sao người khác lạo không thể đựơc. Họ sẽ thấy rằng hắn cũng có thể không làm hại được ai. Họ sẽ nhận hắn vào cái xã hội bằng phẳng, thân thiện của những người lương thiện… Chí đã đem cái khát vọng ấy ta thăm dò đặng tìm sự chia sẻ ở Thị Nở. Khi thị cười tin cẩn, Chí Phèo thấy tự nhiên nhẹ cả người và lòng thấy rất vuoi chứng tỏ anh ta đang tràn đầy hy vọng trở lại thế giới con người. Những ngày sau đó, Chí không còn kinh rượu nhưng cố uống thật ít. Để cho khỏ tốn tiền, nhưng nhất là để tỉnh táo mà yêu nhau. Đàn bà không có men như rượu nhưng cũng làm người say. Và hắn say Thị Lắm. Cả người kể chuyện ẩn hình, vốn rất lạnh lùng, cũng không giấu nổi cảm xúc cảm hình khi hình dung về tương lai của họ: Chúng sẽ làm thành một cặp rất xứng đôi.

- Bị từ chối quyền làm người lương thiện:

Những ngày vui của Chí Phèo không kéo dài được bao lâu. Đến hôm thư sáu, thì Thị bỗng nhớ rằng có một ngưòi cô ở đời… Thị nghĩ bụng: hãy dừng yêu để hỏi cô Thị đã.

+Bà cô Thị Nở quyết liệt phản đối cháu gái lấy thằng Chí Phèo vì ai lại đi lấy thằng Chí Phèo, một thằng không cha, chỉ có một nghề là rạch mặt ăn vạ. Đau đớn cho Chí Phèo, khi anh ta hiền và muốn làm hoà với mọi ngưòi thì chính họ vẫn sợ và vẫn nghĩ Chí Phèo là con quỷ dữ ở làng Vũ Đại! Đến bà cô của Thị Nở, một người năm muơi tuổi vẫn chưa lấy chồng, sống cái đời dằng dặc, uất ức, còn nghĩ về Chí như vậy huống chi ngườ khác. Sự phản đối của bà cô Thị Nở đồng nghĩa với việc đóng chặt con đường trở về với thế giới lương thiện của Chí Phèo. Vì thế, ban đầu còn ngơ ngác, hắn nghĩ ngợi một tí rồi hình như hiểu, hắn bỗng nhiên ngẩn người. Chí thấy cần thiết phải trả thù: Hắn phải đến nhà con đĩ Nở kia. Đến để đâm chết cả nhà nó. Nếu không đâm được, đến lúc ấy hãy đập đầu ra kêu làng. Với Chí, đập đàu hay kêu làng cũng là cách tỏ rõ sức mạnh của mình, một cách trả thù. Nhưng muốn đập đầu phải uống thật say. Không có rượu lấy gì làm cho máu nó chảy! Thế là Chí uống, song lần này càng uống lại càng tỉnh ra và đặc biệt hắn cứ thoang thoảng thấy hơi cháo hành. Như vậy, đây cũng là lần đầu tiên trong đời, Chí Phèo uống rượu mà ngưòi lại tỉnh, khác với những cơn say dài mênh mông trước đó. Khi trong đầu anh cứ thoang thoảng mùi cháo hành chứng tỏ Chí không sao quên được những ngày ngắn ngủi từng được chăm sóc, vui sống. Bây giờ, tất cả những cái đó đã bị tước đoạt, vì thế Chí quyết phải đi trả thù, đi đòi lại lương thiện.

Khi nghe Thị Nở kể chuyện, Chí nghĩ ngay đến việc giết bà cô của thị để trả thù. Nhưng sau khi uống rất nhiều rượu, với một con dao ở thắt lưng, miệng lảm nhảm : “Tao phải đâm chết nó!”, Chí Phèo cứ thẳng đường mà đi đế nhà Bá Kiến. Anh không hề quên đường, bời bà cô Thị Nở không phải là người cướp đi những gì mà anh vốn có, càng không thể cho anh những gì đã mất. Đây có thể coi là giây phút tỉnh táo nhất khi Chí đi tù về. Tỉnh táo xác định kẻ thù : Ai cho tao lương thiện? Làm thế nào để mất được những vết mảnh trai trên mặt này? Tỉnh táo trong hành động tự sát vì không được sống lương thiện và không muốn trở lại kíêp sống thú vật như trước : Tao không thể làm người lương thiện nữa. Biết không? Chỉ có một cách…biết không?... Chỉ có một cách là …cái này ! Biết không !... Những câu nói đứt quãng vừa thể hiện quyết tâm trả thù, vừa bộc lộ niềm phẫn uất, nỗi bế tắc của Chí Phèo. Cái chét là cách chọn lựa duy nhất để Chí giải quyết bi kịch bị cự tuyệt quyền làm người lương thiện. Vì thế, chết mà uất ức, vẫn còn muốn nói to với mọi người khát vọng của mình : …khi người ta đến thì hắn cũng đã giãy đành đạch ở giữa bao nhiêu là máu tươi. Mắt hắn trợn ngược, mồm hắn ngáp ngáp, muốn nói nhưng không ra tiếng. Ở cổ hắn, thỉnh thoảng máu vẫn còn ứ ra.

3. Kết luận

Bi kịch của Chí Phèo là bi kịch bị cự tước đoạt quyền làm người. Miêu tả diễn biến và tâm trạng của Chí Phèo từ khi gặp Thị Nở cho đến khi kết thúc cuộc đời, Nam Cao đã thể hiện cái nhìn hiện thực sắc sảo và sự cảm thông sâu sắc với khát vọng lương thiện của con người trong xã hội cũ

nguồn :ôn thi.com
 
C

congchualolem_b

anh ạ
anh có bài phân tích về bài "sóng" của Xuân Quỳnh và "thuyền và biển" k ạ
anh đã làm bài đó chưa
nếu có cho em tham khảo với
hoặc cách hiểu của anh về hai bài thơ đó
em thấy hay
và muốn hiểu sâu hơn trong sách văn đã nói :D

**** em ơi đây là trang người nông dân trong văn học nếu muốn hỏi về sóng thì em sang chuyên mục sóng nhé
 
Last edited by a moderator:
C

conu

Về đề tài người nông dân, cùng thời với Chí Phèo của Nam Cao, chúng ta còn có thể tìm thêm một tác phẩm nữa trong chương trình phổ thông, đó là "Hai đứa trẻ" của Thạch Lam (trước đó ở cấp THCS ta đã được học "Lão Hạc" - Nam Cao, "Tắc đèn" - Ngô Tất Tố).
Hầu hết các tác phẩm viết về đề tài người nông dân đều nói về nỗi đau của người nông dân với cái đói, sự thiệt thòi, khốn cùng về mặt vật chất.
Riêng tác phẩm Chí Phèo của Nam Cao lại không nhấn mạnh vào miếng ăn, vào nỗi khổ, nỗi nhục của cái đói, mà tác phẩm đã khai thác nỗi đau con người trong xã hội cũ trên 1 bình diện, 1 góc độ khác. Nếu Chị Dậu phải bán đến gánh khoai cuối cùng, dòng sữa và cả đứa con dứt ruột đẻ ra để cứu chồng, nếu anh Pha bị trói, bị tra tấn vì sưu thuế, nếu người nông dân trong Hai đứa trẻ phải chịu kiếp sống cầm cự, tàn tạ..., thì Chí Phèo phải bán cả nhân hình nhân tính cho quỷ dữ, và đó mới thực sự là nỗi đau khổ lớn nhất của 1 con người: bị cự tuyệt quyền làm người.
Chúng ta thử tìm hiểu thêm về tác phẩm Hai đứa trẻ của Thạch Lam, để tìm hiểu về số phận người nông dân trong xã hội cũ.
 
C

conu

Hai đứa trẻ

Tìm hiểu chung:

Tác giả

Thạch Lam (1910-1942) tên thật là Nguyễn Tường Vinh (sau đổi là Nguyễn Tường Lân). Nhà văn, nổi tiếng về truyện ngắn. Viết xúc động về người nghèo, những em bé nhà nghèo. Văn nhẹ nhàng, tinh tế với tấm lòng xót thương, nhân hậu. Chất thơ man mác trong văn xuôi.

Tác phẩm - Các tập truyện ngắn: Gió đầu mùa (1977), Nắng trong vườn (1938), Sợi tóc (1942), Tập tuỳ bút Hà Nội 36 phố phường…

Xuất xứ, chủ đề

1. Truyện ngắn “Hai đứa trẻ” rút trong tập “Nắng trong vườn” (1938)

2. Tác phẩm nói lên lòng xót thương đối với những kỷ niệm và ước mơ bình dị, cảm động của những em bé nơi phố huyện nghèo ngày xưa.

Phân tích

1. Phố huyện nghèo và những người nghèo

- Phố huyện là một thị trấn nhỏ và nghèo. Xung quanh là cánh đồng và xóm làng. Gần bờ sông. Có đường sắt chạy qua, có một ga tàu. Chiều hè tiếng ếch nhái râm ran. Đên xuống, phố vắng, tối im lìm. Rất ít đèn.

- Chợ chiều vãn. Chỉ có vài đứa bé lang thang đi lại nhặt nhạnh thanh nứa, thanh tre… bóng chập chờn.

- Chị Tí mò cua bắt tép, tối đến dọn hàng nước dưới gốc bàng; dọn hàng từ chập tối cho đến đêm “chả kiếm được bao nhiêu?”. Thằng cu bé con chị Tí - xách điếu đóm và khiêng 2 cái ghế trên lưng ở trong ngõ đi ra trông thật tội nghiệp.

- Bà cụ Thi hơi điên, cười khanh khách, ngửa cổ ra đàng sau, uống một hơi cạn sạch cút rượu, lảo đảo lần vào bóng tối.

- Vợ chồng bác xẩm “tiếng đàn bầu bần bật”, thằng con bò ra đất…

- Bác phở Siêu gánh hành đi trong đêm, tiếng đòn gánh kĩu kịt, bóng bác mênh mang,… Phở của bác là món quà xa xỉ mà chị em Liên không bao giờ mua được.

- Phố tối, đường ra sông tối, cái ngõ vào làng lại sẫm đen hơn. Một vài ngọn đèn leo lét… Ngọn đèn con của chị Tí, bếp lửa của bác Siêu chiếu sáng một vùng đất cát, ngọn đèn của Liên từng hột sáng lọt qua phên nứa…

Tóm lại, phố nghèo, yên tĩnh và đầy bóng tối. Con người phố huyện âm thầm, lạnh lẽo. “Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi sáng cho sự sống nghèo khổ hàng ngày của họ? Cách viết nhẹ nhàng, đầy xót thương, thấm một nỗi buồn thấm thía. Đó là tình cảm nhân đạo của Thạch Lam.

2. Chị em Liên:

- Gia cảnh sa sút nghèo. Cha mất việc. Cả nhà bỏ Hà Nội về quê. Mẹ làng hàng sáo. Chị em Liên được mẹ cho trông coi một cửa hàng tạp hóa nhỏ xíu, phên nứa dán giấy nhật trình.

- An ngây thơ. Liên cảm thấy cô đã lớn, đảm đang, kiêu hãnh vì cái dây xà tích bạc ở thắt lưng “vì nó tỏ ra chỉ là người con gái lớn và đảm đang”.

- Gian hàng tối âm thầm, đầy muỗi. Đêm nào hai chị em Liên và An cũng ngồi dưới gốc bàng, trên cái chõng tre để đợi chuyến tàu đêm. Để bán hàng theo lời mẹ dặn. Còn là một niềm vui nhỏ nhoi.

- An trước lúc ngủ còn dặn chị đánh thức khi tàu đến. Đợi tàu là đợi ánh sáng. Con tàu từ Hà Nội về mang theo. Con tàu gợi nhớ kỷ niệm tuổi thơ: ngày bố còn đi làm, mẹ nhiều tiền được hưởng những thức quà ngon lạ, được đi chơi bờ hồ, uống những cốc nước lạnh xanh đỏ.

- Đợi tàu là đợi những mơ tưởng. Với Liên, trong ký ức và hiện tại “Hà Nội xa xăm. Hà Nội sáng rực vui vẻ và huyên náo. Con tàu như đã đem một chút thế giới khác đi qua”. Thế giới ấy khác hẳn đối với cuộc đời của Liên, của dân nghèo phố huyện, khắc hẳn vầng sáng ngọn đèn chị Tí và ánh lửa của bác Siêu.

- Giấc ngủ của Liên, lúc đầu mờ dần đi “giữa bao nhiêu sự xa xôi không biết…” về sau “mặt chị nặng dần”, chìm dần vào “ngập vào giấc ngủ yên tĩnh,… tĩnh mịch và đầy bóng tối”.

Tóm lại, ngòi bút của Thạch Lam tả ít mà gợi nhiều, nhỏ nhẹ, làm xúc động người đọc trước những số phận, những cảnh đời vui ít buồn nhiều, âm thầm, lặng lẽ và đầy bóng tối. Có mơ ước nhỏ nhoi, bình dị trước một cái gì vừa thuộc về quá vãng, vừa hướng tới tương lai.

Kết luận

Truyện “Hai đứa trẻ” vừa hiện thực vừa mang màu sắc lãng mạn. Cảnh đợi tàu thật xúc động. Một ngồi bút tinh tế tạo ra những trang văn xuôi nhẹ nhàng đầy chất thơ. Một trái tim đầy tình người. Văn Thạch Lam cho ta nhiều nhã thú, đúng như nhà văn Nguyễn Tuân đã nói.

nguồn: ôn thi




conu ơi huhuhu
đây là đề tài người nông dân cơ mà những nhân vật trong hai đứa trẻ không phải là nông dân đâu khoc mất thôi
 
Last edited by a moderator:
F

faustvn01

Cùng viết về đề tài người nông dân trước cách mạng tháng Tám 1945, mỗi nhà văn lại khai thác và thể hiện những khía cạnh khác nhau.

- Nam Cao: khai thác hình tượng người nông dân với hai niềm ám ảnh, hai nỗi băn khoăn lớn: MIẾNG ĂN và SỰ THA HÓA NHÂN CÁCH. Một cái hướng về cuộc sống vật chất nghèo khổ, một cái thể hiện bi kịch về sự tha hóa nhân cách của người nông dân. Có lẽ, chưa có ai viết về cái đói, miếng ăn nhiều và ám ảnh như Nam Cao từng viết. ĂN, cái nhu cầu cơ bản nhất của con người để duy trì sự tồn tại, là niềm ám ảnh của không ít nhân vật trong các truyện ngắn của Nam Cao. Có người đã phát hiện ra rằng, trong các tác phẩm của Nam Cao, MIẾNG ĂN đã chi phối cả cách cảm nhận và tính đếm thời gian của các nhân vật: thời gian được tính theo đơn vị gắn liền với cái ăn: bữa ăn, bữa rượu, miếng ăn, mùa giáp hạt, .... Nhưng cái tạo nên tài năng, bản lĩnh đặc sắc của Nam Cao không phải ở chỗ tạo nên những "hoàn cảnh điển hình" để thể hiện nỗi khổ của người nông dân trong cuộc vật lộn mưu sinh vì / kiếm MIẾNG ĂN, qua đó "tố cáo xã hội thực dân phong kiến" (cái mệnh đề sáo mòn này nên được cân nhắc khi phát ngôn vì tính chính xác và giá trị của nó). Cái làm nên sức hấp dẫn cho các tác phẩm của Nam Cao, xét về mặt nội dung tư tưởng, phải là ở chỗ ông đã thể hiện cuộc vật lộn của con người - cụ thể ở đây là người nông dân - trong cuộc mưu sinh, phải đứng trước nguy cơ (nhiều khi là sự lựa chọn quyết liệt) phải chấp nhận THA HÓA NHÂN CÁCH để có được MIẾNG ĂN. Chí Phèo đã chấp nhận (hoặc bị bắt buộc) bị lưu manh hóa, tha hóa về nhân cách để có được miếng ăn. Còn lão Hạc thì kiên quyết không vì Miếng ăn mà đánh mất nhân cách. Chính từ cuộc đấu tranh quyết liệt giành MIẾNG ĂN (quyền tồn tại, dù chỉ với tư cách là một sinh vật, một thằng - người) và giữ NHÂN CÁCH (để được quyền sống như một con - người), ý nghĩa tố cáo xã hội cũng như tư tưởng nhân đạo cao cả, sâu sắc của Nam Cao mới được thể hiện rõ nét, tạo nên sự khác biệt (ở tầng sâu tư tưởng) so với các tác giả đương thời và cả sau này.

- Ngô Tất Tố: Nếu Nam Cao dành nhiều sự băn khoăn, suy tư mang tính chất nhân bản, thì Ngô Tất Tố lại thiên về cách nhìn nhận xã hội học. Tắt đèn của Ngô Tất Tố tái hiện lại cả xã hội nông thôn Việt Nam trước cách mạng trong một thời điểm đặc biệt "nhạy cảm" và "gay cấn": vụ thuế và tập trung vào một hiện tượng bất công, phi lí: Sưu. Người nông dân được tái hiện như là những nạn nhân của xã hội, những người bị áp bức, bóc lột bởi bao thế lực phong kiến, cường hào ác bá. Với cái nhìn nhân đạo chủ nghĩa, tác giả cũng đã cảm thông, thương xót cho số phận của họ đồng thời phát hiện và khẳng định những phẩm chất trong sáng, lành mạnh, tốt đẹp của họ. (theo nhận xét của riêng mình, với vốn hiểu biết uyên thâm về hán học cũng như xã hội học và sự am tường sâu sắc về đời sống nông thôn Việt Nam, tác phẩm của Ngô Tất Tố thiên về cách nhìn nhận xã hội học)

- Nguyễn Công Hoan: Bước đường cùng kể về những thủ đoạn của bọn cường hào, ác bá hòng chiếm đoạt ruộng đất của người nông dân. Như nhiều tác phẩm của Nguyễn Công Hoan, tiểu thuyết Bước đường cùng thể hiện khả năng sáng tạo tình huống và miêu tả tâm lí nhân vật. Mình ít có ấn tượng về tác phẩm này.

- Thạch Lam: các nhân vật của Thạch Lam không hẳn tiêu biểu cho người nông dân trước cách mạng. Họ là những sản phẩm của quá trình đô thị hóa những năm đầu thế kỉ XX. Không gian sinh sống của họ có đặc điểm nổi bật là "nửa tỉnh nửa quê", Phố - huyện. Dưới con mắt của Thạch Lam, họ là những con người, số phận đáng thương, phải sống cuộc sống tối tăm, quẩn quanh, không lối thoát.

Đó là vài suy nghĩ của mình về chủ đề này. Rất mong nhận được những ý kiến đóng góp và thảo luận của các bạn.
 
C

conu

Phaodaibatkhaxampham có nhắc mình về đề tài của tác phẩm Hai đứa trẻ ko phải là nông dân trong xã hội cũ. Thực ra, bên cạnh 2 nhân vật chính là chị em Liên, còn những số phận khác cũng có thể là nông dân. Phân loại cũng chỉ mang tính tương đối, nhưng điểm chung mà tất cả chúng ta muốn hướng tới là cuộc sống của người dân Việt Nam trong thời xã hội thực dân phong kiến, ở đó giá trị nhân đạo của các tác phẩm văn học được bộc lộ rõ nét và sâu sắc. Ko chỉ có người nông dân, mà còn biết bao con người sống trong thời kì này phải chịu bất hạnh, chà đạp, "1 cổ 2 tròng".
Để đề tài này được rộng hơn, mình xin thay đối tên là "Người dân Việt Nam trong xã hội cũ", chúng ta có thể mở rộng ra thêm "Hai đứa trẻ", "Đời thừa", "Vợ nhặt".
 
Last edited by a moderator:
T

trinhluan

TỚ THẤY TRONG TÁC PHẨM VIẾT VỀ NGƯỜI NÔNG DÂN TRONG TÁC PHẨM VỢ NHẶT, NHÀ VĂN kIM LÂN ĐÃ KHÁM PHÁ VÀ PHÁT TRIỂN NÓ MỘT HƯỚNG MỚI ĐÓ LÀ DÙ SỐNG TRONG CÁI KHỔ NHƯNG HỌ VẪN ƯỚC MƠ VỀ MỘT CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP HƠN, ƯỚC MƠ HẠNH PHÚC LỨA ĐÔI KHÁC HẲN VỚI NHỮNG NGƯỜI NÔNG DÂN CỦA CÁC NHÀ VĂN TRƯỚC NHƯ LÃO HẠC, CHÍ PHÈO... ĐÃ CHỌN CÁI CHẾT VÌ KHÔNG TÌM ĐƯỢC CON ĐƯỜNG ĐI CHO MÌNH. LIỆU CÓ PHẢI NHÀ VĂN VIẾT TÁC PHẨM VỢ NHẶT SAU CÁCH MẠNG THÁNG TÁM TÌNH HÌNH NƯỚC TA CÓ NHIỀU THAY ĐỔI, TÁC GIẢ SUY DIỄN THEO MỘT CÁCH MỚI VẪN KHÁT KHAO DÙ NGHÈO KHỔ?
PHẢI KHÔNG NHỈ?
 
N

nutac98

Xem tiểu dẫn là biết mà
Tác giả viết sau cách mạng tháng 8 nên ông mới có cái nhìn lạc quan , đầy hy vọng như vậy
Nếu mình hok nhầm thì tác phẩm được viết năm 1960. Chính vì vậy Vợ Nhặt của KL không chỉ miêu tả tình cảnh thê lương nông dân trong nạn đói khủng khiếp năm 1945 mà con thể hiện bản chất tốt đẹp và sức sống kì diệu , mãnh liệt của họ
 
Last edited by a moderator:
K

kiuctuoi20

Chờ mãi chẳng ai tham gia với mình cả nên phải tự làm lấy vậy /:) .Mình tự làm nên nếu có sai ở đâu nhờ mọi người giúp đỡ
nhân vật chí phèo là điển hình cho tình trạng người nông dân bi áp bức ,bị vùi dập cả nhân tính lẫn nhân hình ,Nam Cao đã đưa ra hình tượng một hạng người dưới đáy độc nhất vô nhị trong lịch sự văn học .Trong truyện ngắn chí phèo một trong những chi tiết ấn tượng nhất là tiếng chửi của chí
Nam cao mở đầu truyện bằng hình ảnh "hắn vừ đi vừa chửi..".Qua tiếng chuwiwr ngày càng tăng Nam Cao đã làm nổi bật một thân phận cô độc tuyệt đối .
Chí Phèo chửi trời,chửi đời ,rồi chửi cả người không chửi nhau với hắn ............Những tiếng chửi tưởng chừng như chả là gì nhưng nó thật là dữ dội ,đó chính là phán ứng của con người bị tha hoá ấy trút lên "toàn bộ cuộc đời" (hoài Thanh)
Trả lại chí phèo là sự thờ ơ "không đứa nào chửi nhau với hắn,cũng không ai ra điều"
Chí như một kiếp tồn tại ngoài vòng xa hội ,bị gạt ra ngoài lề của cuộc sống,cô độc
Chí bị đẩy vào bi kịch ,bị lãng quên ,bị chối bỏ ,tiếng chửi buông xuống kẻ "chết mẹ nào đã đẻ ra thân hắn ,đẻ ra cái thằng Chí phèo ".Tiếng chửi thấm mùi vị xót xa đồng thời mở ra cho người đọc một từng ý nghĩ .Ai đã đả ra Chí Phèo ,kẻ bị bần cùng hoá ,lưu manh hoá ? đó có phải là Bá Kiến ,là xã hội thực dân nử phong kiến lúc bấy giờ
Tiếng chửi của chí phèo là tiếng kêu thống thiết ,là tiếng lên án mạnh mẽ xã hội bất nhân ,không công lí của nước ta thờ kì đó
Mặt khác tiếng chửi của chí còn chứa đựng một khát khao lớn ,khát khao được giao tiếp với cộng đồng ,khát khao được nhìn thấy dẫu chỉ qua tiếng chửi ,bởi "không có gì đau khổ bằng nỗi đau bị tách ra khỏi xã hội ".Ẩn sâu trong tiếng chửi rủa của một Chí Phèo trong con dốc tha hoá ,chính là nỗi khát khao rất con người ,rất lương thiện.

"chí phèo đại diện cho người nông dân bị áp bức..." nếu nói như vậy liệu có thu hẹp quá ý nghia cua nhân vật không ? theo mình cần xem xét nhân vật này ở góc độ rộng hơn.
 
Top Bottom