Người anh đần độn (st)

H

hocmai.cskh

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

1. Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần.

Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó:
"Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa". Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống...

Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.
Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: "Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?".



Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: "Đến đây cầm tay em một tí này". Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: "Không... không cầm... truyền bệnh, truyền bệnh".
Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi.



2. Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi chỗ khác.



Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói:

"Ăn... ăn... em ăn đi".

Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.

Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: "Anh, anh". Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng:

"Anh".

Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó.
3. Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là "em thằng ngốc". Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó.

Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên - là anh trai nó.

Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: "Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc". Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần.


Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: "Đánh... đánh con, đừng đánh em".


Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: "Ăn... ăn, em ăn đi".



Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấn quýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó.
Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt.
4. Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.


Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu.


Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: "Đẹp không? Có hợp không?". Anh nó gật đầu, ngoác miệng cười.
Nó viết lên giấy hai chữ "huynh đệ" rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành "đệ huynh". Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh.


5. Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà.


Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: "Nói chuyện với anh con mấy câu này". Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: "Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó".


Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: "Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều quà". Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn.


Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét.
Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: "Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này". Thế nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.


Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng: "Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa". Bố mẹ nó úp mặt khóc...
Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ "huynh đệ". Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết "đệ huynh".

(Nguồn: Sưu tầm)
 
J

jenifer_linh


Một người không xấu


Hôm nay lớp mình có học sinh mới.


Tâm từng học trường chuyên. Tâm đánh nhau, làm gãy chân một đứa con trai khác. Chính vì vậy, nó bị chuyển về trường và vào lớp mình. Khi biết được lai lịch của nó như vậy, lớp mình đã có ấn tượng không tốt về nó.



Ngày...



Hôm nay lớp mình có học sinh mới.



Tâm từng học trường chuyên. Tâm đánh nhau, làm gãy chân một đứa con trai khác. Chính vì vậy, nó bị chuyển về trường và vào lớp mình. Khi biết được lai lịch của nó như vậy, lớp mình đã có ấn tượng không tốt về nó.



Và ấn tượng càng xấu hơn khi nó xuất hiện - mặt lạnh băng, mắt chẳng thèm nhìn ai, môi mím lại, cái cổ áo trắng bẻ rộng, đầu gối quần của nó dán ảnh mình bò Chicago Bulls dữ tợn.



Nó được phân công ngồi ở cuối lớp, trên mình một bàn. Tâm không chào, không nói, không cười gì với bọn lớp mình cả. Lớp mình càng khó chịu và dè chừng với nó hơn.



Đó là việc ấn tuợng nhất của mình ngày hôm nay. Viết một chuyên hơi tiêu cực như vậy trong nhật kí, mình cũng không thích lắm. Thôi thì mình viết thêm chuyện gì hay ho đáng nhớ nữa vậy, để còn ngủ ngon:



Thì vẫn là chuyện của Tâm thôi. Lúc Tâm mở hộp bút, mình thấy trong hộp bút của Tâm có dán hình bông hoa sen nhỏ màu hồng. Chỉ vì mình ngồi sau nó nên mình mới liếc thấy. Không hiểu có phải là do nhìn bông hoa sen không mà sau đó, mình thấy tự dưng nhẹ nhõm và thoải mái.



Mình bật cười khi nhớ lại mình bò Chicago Bulls trên quần của Tâm. Nó chả hợp gì với bông hoa sen cả.



Mình đặt thầm tên của bạn ấy là Bò- sen.



Mình tin bạn ấy nếu không hẳn là một người tốt, thì cũng không phải là một- người- xấu...



Ngày...



Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư… mình đến lớp và mỉm cười chào Tâm. Nhưng Tâm ngoảnh mặt đi vờ không nhìn thấy. Tự dưng mình thấy cũng hơi buồn.



Hàng ngày Tâm tới lớp, vô cảm, làm không khí cả lớp cũng căng thẳng, gượng gạo. Bọn mình cười nói với nhau khó khăn khi có mặt Tâm ở trong lớp. Lúc Tâm vừa ra khỏi lớp, bọn lớp lại thở phào nhẹ nhõm.



- Tự dưng tai bay vạ gió vào lớp mình! - Quỳnh nhìn Tâm nhăn mặt khó chịu.



- Chắc Tâm là người tốt thôi! - Mình an ủi Quỳnh.



- Đánh người khác gãy chân mà là tốt à?- Quỳnh bĩu môi



- Hành động thì không tốt, nhưng bản chất vẫn là người tốt. Chắc phải có lí do nào đó nó mới làm vậy! - Mình bảo.



Quỳnh gạt đi: Chỉ được cái bênh vớ vẩn. Cậu cứ bênh đi, coi chừng có ngày nó đánh cậu gãy chân đấy.



Mình chả biết nói thế nào nữa.



Ngày...



Sáng nay, Hùng bảo: Cậu bênh Tâm tốt, thế thì cậu thử chứng minh. Cậu có thấy Tâm tốt ở điểm nào không?



Đúng là mình chưa tìm được một bằng chứng cụ thể, một hành động nào của Tâm để nói Tâm là tốt.



Không thể nói rằng vì Tâm có bông sen trong hộp bút mà là người tốt được. Dẫu mình rất có ấn tượng tốt về điều đó - Nó làm niềm tin của mình - rằng ai cũng có những điểm tốt đẹp và linh cảm của mình về Tâm còn đang mặc cảm nên chưa nói hoà nhập với lớp, vững hơn một chút.



Nhưng chưa đủ.



Chính vì thế, trong mình đang có mâu thuẫn: có thật Tâm trong sâu thẳm là người tốt – như sách nói - hay mình đang cố tư duy tích cực không?



Ngày...



Trâm lại bảo: cậu tốt, chứ nó (tức Tâm) không tốt. Cậu tốt nên mới huyễn hoặc rằng ai cũng tốt, nên mình phải tốt với mọi người. Nhưng tốt thì cũng phải đúng chỗ chứ.



Trâm nói thế, có vẻ thông cảm cho mình khi mình cứ mỉm cười muốn kết bạn với Tâm hoài mà không được. Mình lại chả biết nói gì cả.



“Hay là…?”Trâm nhìn mình nghi hoặc, nói tiếp. “ấy có ý gì…”



Tự dưng mình muốn sôi bụng lên. Mình từng nghĩ, tiếc gì một nụ cười mà không cười với họ. Khổ thật, mình có ý tốt mà còn bị hiểu lầm. Mình nhìn Tâm - một ốc đảo bị cô lập của lớp - đến đúng giờ và về đúng giờ. Không thèm để ý đến ai cả.



Mình liệu cũng có thể bất cần như Tâm, để mà mãi nghĩ tốt về người khác không?



Ngày...



Hôm nay một chuyện kinh hoàng đã xảy ra với mình. Nó làm mình thực sự shock. Nó làm mình suýt phát điên lên.



Mình đi đến trường, mình gửi xe và nhìn thấy bên kia đường Tâm đang đứng trước quán nước. Nó đang nhấc bụng con mèo con lên. Đập đập vào đầu mèo. Mặt Tâm hơi cau lại. Trời ơi! Người đâu mà dã man như thế. Đến mèo cũng không tha. Mặt mèo hình như tím tái lại. Mèo mẹ ở dưới chân Tâm kêu ngào ngào thảm thiết. Trên mặt đường, bát cơm cho mèo bị đổ.



Mình phẫn nộ. Cảm giác như bị hạ bệ, cảm giác niềm tin sụp đổ ập vào mình.



Những gì tốt đẹp mà mình từng cố nghĩ về Tâm: Trong sâu thẳm, bạn ấy đẹp như một bông hoa sen, đẹp như tên của bạn ấy, bạn ấy chắc vẫn còn mặc cảm nên không dám nói chuyện với ai, đành phải giương ra một khuôn mặt lạnh lùng đến với lớp, bạn ấy đánh đứa con trai khác chỉ vì kẻ đó là côn đồ, rồi ai mà chẳng có lúc gặp sai lầm, điều quan trọng là phải biết nhìn vào tương lai để sửa chữa… Tất cả, trong phút chốc bị lật đổ hết.



Mọi thứ diễn ra rất nhanh.



Mình vội gạt chân chống xe. Mình chưa biết mình sẽ phải làm gì. Mình hơi rùng mình. Có thể mình sẽ đánh nhau với Tâm để giành lại con mèo. Dẫu mình là con gái. Dẫu Tâm có đánh mình gãy chân như nó từng làm cũng được...




Ngay lúc đó, Tâm từ từ đặt con mèo con xuống đất. Mình ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt Tâm. Mặt Tâm chăm chú nhìn con mèo, hiền khô, thánh thiện một cách ‘đáng sợ’. Không hiểu tại sao mình lại không thể bước tiếp được. Mình nhắm tịt mắt rồi mở ra, nhìn lại Tâm và mình mèo.



Con mèo con khạc khạc, cả người nó dồn lên, bỗng oẹ ra một miếng xương nhỏ. Mèo mẹ liếm liếm khuôn mặt tím tái của mèo con.



Tâm vuốt ve cả hai con mèo, mỉm cười.



Mình hiểu ra mọi chuyện.



Tâm ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của mình. Nó hình như không hiểu sao mình đứng đó nhìn nó chăm chăm. Nó rụt tay lại và đứng lên. Mình hít một hơi dài, trái tim mình đang đập chậm lại. Mình bối rối mỉm cười. Không biết lúc Tâm ngoái người bước vào trường, Tâm có nhìn thấy nó hay không.



May quá mình chưa manh động gì, nếu không là thành ngốc nghếch rồi. Phù, mình cứ mất ngủ mà mừng.



Ngày...



Ngày mai mình sẽ nói chuyện với Tâm về con mèo. Mình có thể mường tượng ra khuôn mặt bối rối của Tâm như thế nào khi nghe mình nói hẳn ra: “ấy là một người tốt!” Điều ấy sẽ được nói ra, chứ không phải chỉ ở trong suy nghĩ nữa, trong cách mình mỉm cười nữa. Mình cũng mường tượng cả những ánh mắt ngạc nhiên của bạn bè mình nữa. Mình đã tìm thấy một hành động tốt đẹp của Tâm rồi. Mình đã có bằng chứng J cho niềm tin bản chất ai cũng tốt đẹp của mình rồi. Cứ tin là thấy, nhất là khi đó là điều hiển nhiên.



Ngày mai, mình sẽ mỉm cười. Dẫu Tâm không mỉm cười thì mình vẫn mỉm cười. Mình cũng không thể hỏi Tâm: Tớ cười với ấy nên ấy phải cười lại với tớ được: Đòi hỏi vô lí. Bắt ép con nhà lành. Có lẽ tới lúc nào đó Tâm sẽ cười thôi, sẽ nói chuyện thôi, cái gì đến sẽ phải đến.



Mà không phải ngày mai, ngay bây giờ, mình đang mỉm cười rồi và nói chuyện với Tâm ở trong tâm trí mình rồi: Tâm à, cậu đúng là một Bò-Sen dễ thương!
 
Top Bottom