Ngữ văn

B

boboiboydiatran

bạn có thể tham khảo 2 bài văn dưới đây để viết thành bức thư
đừng sao chép mà chỉ tham khảo thôi nha

Tuổi thơ của ai cũng có nhiều kỉ niệm và thường khi nghĩ lại người ta thường
nhớ về những kỉ niệm gây ấn tượng nhất. Và tôi cũng vậy, mỗi lần theo mẹ ra chợ,
được mẹ mua cho những quả roi ngọt lịm, trong tôi lại hiện lên một kỉ niệm cũ
đáng nhớ, đó chính là kỉ niệm về một lần nghịch ngợm của hai anh em.
Trong những dịp nghỉ hè, tôi thường được bố cho về quê. Tôi rất thích về quê
bởi ở đó tôi có một người anh họ. Anh hơn tôi một tuổi và rất quý tôi. Mỗi lần về
quê, anh thường dắt tôi đi chơi khắp nơi. Anh đi đằng trước, tôi lũn cũn chạy theo
sau. Những khi tôi mỏi chân, anh thường cõng tôi trên lưng, chạy nhong nhong.
Ngồi trên lưng anh tôi thích chí cười khanh khách. Quê tôi có bờ lau trắng xoá.
Những lúc đang chơi đuổi bắt, không thấy anh đâu, tôi khóc xé lên, anh từ đâu
chạy đến, rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt,
tôi rất thích mỗi khi anh và bạn anh thi thả diều, nhìn cánh diều bay trên bầu trời
cao lồng lộng, tôi không bao giờ thấy chán. Anh chiều tôi là thế nhưng tính nhõng
nhẽo của tôi đã gây nên một tai nạn. Hôm đó, anh dắt tôi đi đến nhà một người
bạn. Trên đường đi, tôi bỗng nhìn thấy một cây roi quả sai vô cùng. Những quả roi
chín thành từng chùm trông thật thích mắt. Tôi dừng lại và chỉ lên những chùm quả
đang lấp ló trong tán lá. Tôi muốn ăn roi. Anh định trèo lên hái cho tôi. Anh đứng
ngước mắt nhìn lên và lắc đầu: "Cây cao quá, anh không trèo được. Thôi, đi cùng anh ra chợ, anh sẽ mua cho em". Tôi nhất quyết: "Không, em thích cả chùm cơ! ở
chợ không có roi giống thế này". Dù anh thuyết phục thế nào, tôi cũng không chịu.
Anh càng dỗ, tôi càng bướng và tôi đã ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy
dài, tay chân đập loạn xạ. Tôi biết anh nhất định sẽ hái cho tôi khi thấy tôi khóc.
Và quả thật, tôi đã thắng anh kéo tôi dứng dậy, lau nước mắt và nói: "Em nín đi,
anh sẽ hái cho em chùm quả đó". Anh dắt tôi đến cổng nhà bác có cây roi, gọi cửa
và tôi thấy có một bác chạy ra, anh xin phép bác cho anh được hái một chìm roi.
Bác đồng ý nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành roi rất giòn. Anh trèo lên, trèo
thật cao để hái được đúng chùm roi tôi thích. Nhưng khi đang hái thì anh trượt
chân, ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi thấy anh ngã thì chạy đến hỏi: "Anh có đau
không"? Anh gượng cười, nói: "Anh không sao đâu. Em cứ yên tâm". Nhưng
không phải thế, anh bị gãy chân...
Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì tôi. Bố đã mắng tôi nhưng anh lại nói với bố:
"Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ". Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh
cũng luôn che chở cho tôi. Anh là người anh tuyệt vời của tôi. Kỷ niệm đó mỗi khi
nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi.
Trong cuộc sống, ai cũng có những kỉ niệm không thể quên. Tôi cũng vậy. Một kỉ niệm buồn đối với tôi, nó luôn khiến tôi nhớ mãi.

Hôm đó, là ngày buồn nhất trong đời tôi Người bà, người mà tôi yêu quý và trân trọng nhất đã xa tôi mãi mãi chuyện là thế: Bà tôi ốm suốt mấy tuần nay. Bố tôi rất lo lắng nên đã gọi bác sĩ đến tiêm thuốc cho bà. Sau khi tiêm xong bác sĩ ra về và dặn bố tôi nấu cháo cho bà ăn. Nửa tiếng sau, bố nấu xong cháo và bảo chị tôi mang lên cho bà. Chị tôi gọi rồi lại lay bà nhưng bà không trả lời. Chị tôi sợ chạy đi tìm bố tôi. Bố tôi lên lay, sờ người bà thấy lạnh buốt. Bố tôi ngồi yên không động đậy hồi lâu. Một lúc sau, bố nói được vài câu ngập ngừng: “Bà…à…à…mất…rồi…ồi…” Tôi sững lại sau lời nói của bố rồi òa khóc. Giây phút bà vĩnh biệt tôi thật đau đớn. Tôi co ro một góc mà rơi lệ. Tôi nhớ lại chiều nay; đó là khoảnh khắc cuối cùng tôi được bà âu yếm, vuốt ve. Bố tôi tuy buồn nhưng vẫn phải bình tĩnh để lo đám tang bà. Bố gọi điện các bác về và cả mẹ tôi nữa. Các bác về ai cũng chạy ngay vào phòng của bà, có bác khóc nhiều suýt ngất. Mẹ tôi về chưa kịp bỏ dép đã chạy ngay vào nhà khóc nức nở. đó là đêm khiến tôi buồn nhất. Chỉ một lát, trong sân nhà tôi đã đông nghịt người. Chị tôi cũng khóc rất nhiều nhưng rồi chị tôi dỗ tôi và rủ tôi đi lên phòng. Khoảng nửa tiếng sau, bàn ghế được chuyển đến đầy sân, kèn đám ma cũng đến. Kèn đám ma dạo lên những bản nhạc buồn làm lòng tôi thắt lại. Trong thời gian đám ma bà diễn ra, tôi chẳng ăn uống gì, cũng không cười nó. Việc học thì chẳng nghĩ đến tôi chỉ ngồi thần người ra ở xó nhà. Đám ma bà tôi trôi qua trong hai ngày mà sao đối với tôi nó lại lâu đến thế. Sau đám tang bà mọi việc trở lại bình thường như trước nhưng tôi cảm thấy thật trống trải. Tôi sẽ không được nhìn thấy bà vào mỗi sớm mai, không còn được nghe những chuyện cổ tích của bà, không còn được bà âu yếm, chở che. Cái cảm giác đó đối với tôi sao mà khó chịu đến thế.

Cho đến giờ, tôi vẫn còn nhớ như in hình dáng, cử chỉ của bà, giọng điệu mỗi khi bà kể chuyện cho tôi nghe. Dù bà đã xa tôi mãi mãi nhưng tôi luôn luôn nhớ đến bà, luôn có cảm giác ấm áp như đang được sống trong tình yêu thương của bà ngày nào và tôi sẽ không ngừng phấn đấu để không phụ lòng mong mỏi của bà trước đây. Tôi cũng tin chắc rằng bà sẽ luôn dõi theo từng bước chân của tôi trên con đường đời đầy khó khăn, gian khổ.



nguồn : LINK
 
M

minkute_dn7

ngu van

ban oi co the viet theo dag thu dc ko ban de cho mih tham khao
chú ý : viết có dấu
 
Last edited by a moderator:
M

minkute_dn7

Câu hỏi

Mình là thành viên mới các bạn có thể chỉ cho mình cách học hiệu quả dc ko
 
L

leo345

Mình không rõ câu hỏi của bạn lắm, nhưng nếu là một bức thư thông thường gửi cho người thân ( qua đường bưu điện) thì gồm những mục sau:
1. Phần đầu thư:
- Địa điểm và thời gian viết thư( Viết lệch về phía góc phải tờ giấy. Vd: Hà Nội ngày...tháng..)
- Lời thưa gửi ( VD: Bạn thân mến!)
2. Phần chính:
- Nêu mục đích, lí do viết thư.
-Nêu các nội dung mà mình muốn nói hoặc bày tỏ tình cảm với người nhận thư
3. Phần cuối thư:
- Lời chúc, lời cảm ơn, hứa hẹn.
____________________________________

Bạn xem thử bài viết này của anh ad nhé!:):)
Cilck here
 
M

minkute_dn7

ngu van

cam on ban giup mih tra loi cau hoi lich su nay voi em hay giai thich su phat trien cua viec che tao cong cu bang da
 
Top Bottom