[ngữ văn 9] ss hình ảnh cây tre ở khổ đầu và cuối bài thơ "Viếng lăng Bác", nguyện ước của Thanh Hải

H

hoang_yen_nhi

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

giúp mình nh. cảm ơn các bạn rất nhiều

:khi (105):

câu 1. so sánh hình ảnh cây tre ở khổ đầu và khổ cuối của bài thơ "viếng lăng bác"

câu 2. so sánh ước nguyện của nhà thơ viễn phương và nhà thơ thanh hải trong bài thơ "viếng lăng bác " và "mùa xuân nho nhỏ''

SO SÁNH LÀ TÌM ĐIỂM GIỒNG VÀ KHÁC NHAU ĐÓ.

@};-@};-

lưu ý: không dùng quá 3 icon trong bài viết
 
Last edited by a moderator:
U

uocmovahoaibao

"Vì sao trái đất nặng ân tình
Nhắc mãi tên Người Hồ Chí Minh"

Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại, vị cha già đáng kính của cả dân tộc Việt Nam. Vì thế, sự ra đi của Bác là một sự mất mát to lớn của toàn thể dân tộc. Đã có rất nhiều vần thơ thể hiện lòng nhớ thương của những người con Việt Nam đối với Bác. Tuy là một bài thơ ra đời khá muộn, nhưng "Viếng lăng Bác" của Viễn Phương vẫn để lại trong lòng người đọc những cảm xúc sâu lắng, bởi đó là tình cảm của một người con miền Nam lần đầu được gặp Bác. Toàn bài thơ là một lời tâm sự thiết tha, là nỗi lòng thành kính và tha thiết của một người con miền Nam đối với Bác Hồ.
Bài thơ được mở đầu như một lời thông báo nhưng dạt dào tình cảm:

"Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác"

Từ miền Nam xa xôi, Viễn Phương cùng các chiến sĩ ra thủ đô Hà Nội để thăm lăng Bác.Đây là một cuộc hành hương xa xôi cách trở. Khi đến lăng Bác, nhà thơ bồi hồi xúc động. Câu thơ thể hiện tình cảm thiết tha của một người con miền Nam qua cách xưng hô gần gũi, mang đậm chất Nam Bộ:"Con-Bác".

Đứng từ xa ngắm nhìn lăng Bác, hình ảnh hàng tre bát ngát hiện lên trong màn sương huyền ảo của bầu trời Hà Nội:

"Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát
Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam
Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng"

Từ lâu, lũy tre xanh đã trở thành một nét đẹp của làng quê Việt Nam. Tre là người bạn thân thiết, luôn giúp đỡ con người trong mọi công việc: "Tre giữ làng, giữ nước, giữ mái nhà tranh, giữ đồng lúa chín". Nhưng ở đây, hình ảnh hàng tre không chỉ dừng lại ở tầng nghĩa đó, hàng tre ở đây được so sánh ngầm với con người và đất nước Việt Nam. Tre luôn đoàn kết, gắn bó tạo nên một lũy thành kiên cường thách thức gió mưa, giông bão.

"Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm tay níu tre gần nhau thêm
Thương nhau tre chẳng ở riêng
Lũy thành từ đó mà nên hỡi người"

Tre là hình ảnh tượng trưng cho tình đoàn kết, cho khí thái hiên ngang, bất khuất và dũng cảm chiến đấu với kẻ thu của người Việt Nam. Tre luôn đứng thẳng như con người Việt Nam thà chết chứ không chịu sống quỳ. Biểu tượng đẹp đẽ ấy được nhà thơ chọn lọc miêu tả quanh lăng Bác, như cả dân tộc Việt Nam vẫn đang sát cánh bên Bác. Hàng tre Việt Nam ấy, phải chăng là hình ảnh của những người con Việt Nam đang quây quần bên vị cha già đáng kính đang đi vào giấc ngủ an lành? Hình ảnh tượng trưng có ý nghĩa biết bao!

Tiến gần hơn đến lăng Bác, nhà thơ bắt gặp hình ảnh mặt trời đỏ rực trên lăng:

"Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ"

Mặt trời rực sáng đem đến sự sống, đem đến ánh sáng tươi đẹp cho trái đất. Nếu mặt trời trong câu thơ thứ nhất là một hình ảnh thực, là một vật thể không thể thiếu của vũ trụ, thì mặt trời trong câu thơ thứ hai lại là một hình ảnh ẩn dụ được nhà thơ sử dụng một cách sáng tạo. Bác như một vầng thái dương sáng ngời, chiếu rọi ánh sáng cách mạng vào tâm hồn để vực dậy sự sống tươi đẹp cho những con người đắm chìm trong bóng đêm nô lệ. Bác là người đã dẫn dắt con đường cách mạng cho toàn thể dân tộc, đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp giải phóng đất nước. Vì thế, Bác là một mặt trời vẫn luôn ngời sáng, sưởi ấm cho linh hồn của những người con Việt Nam:

"Bác sống như trời đất của ta
Yêu từng ngọn lúa, mỗi nhành hoa
Tự do cho mỗi đời nô lệ
Sữa để em thơ, lụa tặng già"
(Tố Hữu)

Hình ảnh dòng người vào thăm lăng Bác đã được nhà thơ miêu tả một cách độc đáo và để lại nhiều ấn tượng:

"Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân"

Ta nhận thấy cụm từ "ngày ngày" được điệp lại một lần nữa. "Ngày ngày" là sự lặp đi lặp lại, không thay đổi. Điệp lại cụm từ này, có lẽ nhà thơ muốn nhấn mạnh một chân lý. Nếu mỗi ngày mặt trời đi qua trên lăng, tỏa ánh sáng sưởi ấm vạn vật là một điệp khúc không thay đổi của thời gian, thì công ơn của Bác ngự trị trong lòng người dân Việt Nam cũng không phai nhòa theo năm tháng, và hình ảnh dòng người ngày ngày vào viếng lăng Bác cũng đã trở thành một điệp khúc của lòng kính yêu Bác. "Tràng hoa" cũng là một hình ảnh ẩn dụ sáng tạo của nhà thơ. Mỗi người con Việt Nam là một đóa hoa tươi thắm, hàng triệu con người Việt Nam sẽ trở thành một tràng hoa rực rỡ sắc màu dâng lên Bác. Hình ảnh hoán dụ "bảy mươi chín mùa xuân" tượng trưng cho bảy mươi chín năm Bác đã cống hiến cuộc đời cho đất nước, cho cách mạng. Mỗi tuổi đời của Bác là một muà xuân tươi đẹp dâng hiến cho Tổ quốc. Và giờ đây, Bác chính là mùa xuân còn dòng người là những đóa hoa tươi thắm. Hoa nở giữa mùa xuân, một hình ảnh đẹp đẽ, ý nghĩa biết bao!

Theo dòng người, Viễn Phương vào lăng viếng Bác.

"Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Vẫn biết trời xang là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim"

Nhà thơ sử dụng biện pháp nói giảm nói tránh không chỉ để giảm nhẹ nỗi đau trong lòng những người con Việt Nam, mà còn để ca ngợi sự ra đi nhẹ nhàng mà thanh thản của Bác. Không gian trong lăng Bác ngời sáng một ánh sáng dịu hiền, như ánh sáng của vầng trăng, người bạn tri kỷ của Bác. Bác vốn yêu thiên nhiên, yêu vầng trăng sáng và đã sáng tác rất nhiều vần thơ ca ngợi vẻ đẹp của ánh trăng như:

"Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa"
(cảnh khuya)

hay

" Nhân hướng song tiền khán minh nguyệt
Nguyệt tòng song khích khán thi gia"

(Khán nguyệt)

Suốt cuộc đời, Bác gắn bó với vầng trăng sáng. Trong những năm tháng kháng chiến gian khổ hay trong nhà lao của Tưởng Giới Thạch, vầng trăng vẫn là người bạn, người tri kỷ luôn ở bên Bác, chứng kiến những thăng trầm, những gian khó hi sinh trong sự nghiệp cách mạng của Bác. Đến hôm nay, vầng trăng ấy vẫn tiếp tục ở cạnh Bác, toả ánh sáng vỗ về cho giấc ngủ an lành của Bác.

Trong khoảnh khắc thiêng liêng bên cạnh Bác, một cảm giác đau xót bất chợt trỗi dậy trong lòng nhà thơ:

"Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim"

"Trời xanh" là hình ảnh ẩn dụ ngợi ca lối sống đẹp của Bác. Hai dòng thơ cho thấy rõ sự đối lập trong suy nghĩ và tình cảm. Nhà thơ và mọi người vẫn biết rằng Bác vẫn sống mãi trong sự nghiệp giải phóng dân tộc, nhưng sự ra đi của Bác vẫn là một mất mát to lớn cho mọi người và đất nước Việt Nam. Nỗi đau quá lớn, vì vậy mà mọi lập luận đều trở nên vô nghĩa. Viễn Phương đang ở trong một tâm trạng xót xa, thương tiếc đến nghẹn ngào. Là một người con của Nam Bộ, đây là lần đầu tiên Viễn Phương được gặp Bác. Trong suốt những năm đất nước bị chia cắt, nhân dân miền Nam quyết tâm chiến đấu, ai cũng mong có lúc:

"Miền Nam chiến thắng mơ ngày hội
Đón Bác vào thăm thấy Bác cười"

Nhưng, niềm mong ước ấy không bao giờ thành hiện thực. Bác đã ra đi khi chưa thực hiện được niềm mong ước cuối cùng là vào nam gặp mặt đồng bào, những người con vẫn ngày đêm mong nhớ được gặp mặt Bác.

"Bác nhớ miền Nam nỗi nhớ nhà
Miền Nam mong Bác nỗi mong cha"

Vì vậy, sự ra đi của Bác là một mất mát to lớn không gì bù đắp được đối với một người con Nam Bộ như Viễn Phương.

Mạch cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong giờ phút chia ly.

"Mai về miền Nam thương trào nước mắt"

Câu thơ thể hiện khoảng cách thời gian ngắn ngủi, khơi gợi trong lòng nhà thơ những cảm xúc lưu luyến. Cụm từ "thương trào nước mắt" nghe dào dạt mà thấm sâu, là sự kính yêu cuộc đời cao cả của Bác, là nỗi xót đau khi đối mặt với giờ phút chia ly cận kề. Thương ở đây bao trùm cả thương yêu, thương kính và thương xót. Thương đến trào nước mắt là niềm cảm xúc không thể dừng lại, không thể kềm chế mà tuôn trào nước mắt, những giọt nước mắt trước lúc chia xa. Cảm xúc đó cũng chính là cảm xúc của con người Việt Nam, của triệu triệu trái tim luôn hướng về Bác. Cảm xúc ấy cũng là nguyên nhân để nhà thơ nói lên ước nguyên sâu thẳm trong tâm hồn:

"Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây
Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này"

Điệp ngữ "muốn làm" được điệp lại nhiều lần như để khẳng định ước nguyện chân thành của nhà thơ. Nhà thơ muốn hóa thân thành những hình ảnh đẹp nhất của thiên nhiên đất nước để dâng lên cho Bác. Nhà thơ muốn làm con chim cất lên tiếng hót mê say, muốn làm đóa hoa tỏa hương cho đời. Và thật cao đẹp biết bao khi nhà thơ muốn hóa thân làm cây tre trung hiếu, trong muôn ngàn cây tre quanh lăng Bác, để được ở mãi bên Bác. Hình ảnh cây tre ở khổ thơ thứ nhất được lặp lại trong khổ thơ cuối tạo nên kết cấu đầu cuối tương ứng, giúp hoàn thiện biểu tượng cây tre Việt Nam. Nếu ở khổ thơ thứ nhất, tre là hình ảnh tượng trưng cho phẩm chất kiên cường, bất khuất; thì ở khổ thơ cuối, hình ảnh cây tre được lặp lại nhưng là để tượng trưng cho phẩm chất trung hiếu. Cây tre đã trở thành biểu tượng toàn vẹn cho phẩm chất của con người và dân tộc Việt Nam.

Bài thơ "Viếng lăng Bác" đã để lại trong lòng bạn đọc những cảm xúc sâu lắng và tha thiết. Với những hình ảnh ẩn dụ độc đáo và những biện pháp tu từ đặc sắc, Viễn Phương đã thể hiện một hồn thơ rất riêng. Qua bài thơ, Viễn Phương đã thay nhân dân miền Nam nói riêng và nhân dân cả nước nói chung dâng lên Bác niềm cảm xúc chân thành, lòng tôn kính thiêng liêng. Bài thơ sẽ tiếp tục sống trong lòng người đọc, gợi nhắc cho những thế hệ kế tục thành quả rực rỡ của cách mạng cách sống sao cho xứng đáng với sự hi sinh của một con người vĩ đại mà giản dị- Chủ tịch Hồ Chí Minh, người đã sống trọn một đời:

"Chỉ biết quên mình cho hết thảy
Như dòng sông chảy nặng phù sa"
sưu tầm
 
U

uocmovahoaibao

Chủ tịch Hồ Chí Minh - vị cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam - đã cống hiến trọn đời mình vì sự nghiệp giải phóng đất nước. Người ra đi năm 1969, để lại biết bao nỗi thương nhớ và xót xa cho Tổ quốc. Có nhiều nhà thơ đã viết bài thơ tưởng nhớ về Bác, và "Viếng lăng Bác" của Viễn Phương là một trong những bài thơ xuất sắc nhất. Chúng ta hãy cùng đến với bài thơ để cảm nhận được cảm xúc ấy.
"Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
....
Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này"
Năm 1976, sau ngày đất nước ta được hoàn toàn giải phóng, lăng Bác được khánh thành. Nhà thơ Viễn Phương từ miền Nam đã ra thăm lăng Bác. Cảm xúc dâng trào, nhà thơ đã làm một bài thơ như một lời bộc bạch chân tình của hàng triệu người con miền Nam với Bác. Đây là một bài thơ đặc sắc, giàu ý nghĩa, làm cho người đọc xúc động.
Hai khổ thơ đầu là những dòng cảm xúc ban đầu của nhà thơ khi được lần đầu đến thăm lăng Bác: một chút tự hào, xen lẫn vui sướng, lẫn xúc động khi sắp đc kề cận bên Ng` cha thân yêu của dân tộc.Bằng những hình ảnh ẩn dụ giàu sức gợi, nhôn ngữ bình dị mà hàm súc, tinh tế, đoạn thơ đã để lại trong lòng người đọc những cảm xúc vô cùng sâu sắc.
Hai khổ cuối bài thơ như những nốt nhạc du dương, trầm bổng, réo rắt như tấm lòng tha thiết yêu mến của nhà thơ với Bác. Bằng những ngôn từ ẩn dụ đặc sắc,từ ngữ bình dị mà giàu sức gợi, câu thơ đã khơi gợi trong lòng người đọc những rung động sâu sắc và đáng quý.
Bài thơ được phân chia theo bố cục thời gian, và khổ thơ đầu tiên nói về cảm xúc của tác giả khi nhìn thấy lăng Bác từ xa.
"Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác"
Câu thơ đầu tiên thật ngắn gọn nhưng nó lại là một lời tâm sự chân tình của nhà thơ cũng như hàng triệu người con miền Nam. Một tiếng "con" thật ấm áp, gần gũi, thể hiện lòng kính yêu to lớn đối với Bác. Bác thật gần gũi với người dân, như là một vị cha già của dân tộc. "Con ở miền Nam" - mấy tiếng ấy bao hàm một nỗi đau và một niềm tự hào. Miền Nam gian khổ và anh hùng, miền Nam đi trước về sau, miền Nam thành đồng Tổ quốc, miền Nam vừa chiến thắng kẻ thù hung bạo trở về trong đại gia đình Việt Nam đây Bác ơi! Nhà thơ mong nhìn thấy Bác một lần sau khi đất nước đã giải phóng nhưng thật đau xót, Bác đã không còn. Vì vậy, từ "viếng" đã được nhà thơ thay bằng từ "thăm" để giảm nhẹ nỗi đau cũng như bày tỏ niềm tin rằng Bác vẫn sống mãi.
"Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát
Ôi hàng tre xanh xanh Việt Nam
Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng"
Đập vào mắt nhà thơ là hình ảnh hàng tre xanh ngắt trước lăng Bác. Cây tre - biểu tượng cho sự bất khuất, kiên cường nhưng giản dị, thanh cao của người dân Việt Nam - đã để lại một dấu ấn đậm nét trong lòng tác giả trước khi bước vào lăng Bác. Hàng tre bát ngát - Hàng tre xanh xanh - Hàng tre Việt Nam: hàng tre bao đời như một dấu hịêu đặc biệt của dân tộc. Hàng tre trùm bóng mát rượi lên bao thế hệ cuộc đời, hàng tre mang bao phẩm chất của con người Tổ quốc ta: dẻo dai, đoàn kết, bất khuất, kiên cường. Ở Bác có tất cả những gì mà những con người Việt Nam từng có, cũng cái dấu hiệu xanh tươi sự sống ấy, cũng cái kiên cường "đứng thẳng hàng" trong "bão táp mưa sa" ấy. Dân tộc ta thật sự có sức sống mãnh liệt, cho dù những thử thách của thiên nhiên, của lịch sử có khắc nghiệt cách mấy thì vẫn kiên cường chống chọi, và vẫn cố gắng đứng thẳng chứ nhất quyết không chịu bị bẻ cong. Hàng tre đứng đó, bên lăng Bác như ru giấc ngủ ngàn thu của Bác, gắn bó mãi mãi với Bác như dân tộc Việt Nam vẫn kính trọng Bác mãi mãi.
Đến gần lăng Bác, xếp hàng vào viếng thì tác giả có thêm nhiều cảm xúc mới.
"Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ"
Hai câu thơ sinh động với nhiều hình ảnh gợi cảm được tạo nên từ những hình ảnh thực và hình ảnh ẩn dụ sóng đôi với nhau. Một mặt trời thực đi qua trên lăng, là mặt trời của tự nhiên, của muôn loài, soi sáng cho muôn loài, đem lại sức sống cho thế giới. Từ mặt trời thật ấy, một mặt trời ẩn dụ khác hiện ra trong lăng, rất đỏ. Bác nằm trong lăng với ánh sáng đỏ xung quanh như một mặt trời. Bác tồn tại vĩnh cửu trong lòng mỗi người dân Việt Nam như sự tồn tại của một mặt trời thật. Bác soi sáng đường cho dân tộc ta đi, cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp giành độc lập của Tổ quốc. Bác giúp nhân dân ta thoát khỏi kiếp sống nô lệ, trở thành một con người tự do để bây giờ được hạnh phúc. Công lao của Bác đối với dân tộc ta cũng như mặt trời, to lớn không kể xiết. Bác là một mặt trời. Cái ẩn dụ mặt trời ở đây không biết đã đủ nói về Bác chưa ?. Không, nếu nói Bác là mặt trời thì phải nhấn mạnh thêm cho rõ cái đặc tính của vầng mặt trời ấy: rất đỏ. Cái mặt trời đang tỏa sáng trên cao kia, cái mặt trời của thiên nhiên, tượng trưng của nguồn nóng, nguồn sáng, nguồn sự sống ấy, không phải bao giờ cũng nguyên vẹn thế đâu, không phải lúc nào cũng ấm nóng thế đâu! Vầng mặt trời ấy có thể bị bóng đêm lấn át. Nhưng vầng mặt trời Bác Hồ của ta thì mãi mãi đỏ thắm, mãi mãi là nguồn sưởi ấm, nguồn sáng soi đường cho con người Việt Nam. Hôm nay có hai mặt trời chiếu rọi trên đường đời: một mặt trời tỏa sáng trước mặt, một mặt trời tỏa sáng tâm hồn...Như mặt trời kia, Bác thuộc về vĩnh cửu. Bác sẽ sống mãi trong lòng mỗi con người Việt Nam.
"Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân..."
Cùng với mặt trời đi qua trên lăng, ngày ngày dòng người vẫn đi qua lăng trong thương nhớ. Điệp ngữ "ngày ngày" ý nói rằng nhân dân ta mãi luôn ghi nhớ công lao to lớn của Bác, mãi mãi là như vậy. Nhịp thơ của đoạn chậm, diễn tả đúng tâm trạng khi đứng xếp hàng trước lăng chờ đến lượt vào, ngậm ngùi tưởng nhớ đến Bác đã khuất. Tuy vậy, nhịp thơ chầm chậm như bước chân người đi trong cuộc tưởng niệm mà sao câu thơ vẫn không buồn ? Phải rồi. Chúng ta không làm cái việc tưởng niệm bình thường với Bác như một người đã khuất. Dòng người đang đi đây là đang đi trong cuộc hành trình ngợi ca vinh quang của Bác. Và tràng hoa vinh quang này không phải được kết bằng những bông hoa bình thường như mọi tràng hoa vinh hiển khác trên đời đâu. Tràng hoa đây là một hình ảnh ẩn dụ của tác giả, đó chính là những đoá hoa thật sự của đời, là đàn con mà Bác đã cố công tạo nên suốt bảy mươi chín mùa xuân Bác sống trên đời. Những bông hoa trong vườn Bác nay đã lớn lên, nở rộ ngát hương kính dâng lên Bác.
Vào bên trong lăng Bác, thấy Bác đang nằm đó, nhà thơ lại một lần nữa cố giấu tiếng nấc nghẹn ngào:
"Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền"
Khung cảnh bên trong lăng thật êm dịu, thanh bình. Lúc này, trước mặt mọi người chỉ có hình ảnh Bác. Bác nằm đó trong giấc ngủ vĩnh hằng. Bác mất thật rồi sao? Không đâu. Bác chỉ nằm đó ngủ thôi, Bác chỉ ngủ thôi mà! Suốt bảy mươi chín năm cống hiến cho đất nước, bây giờ đất nước đã bình yên, Bác phải được nghỉ ngơi chứ. Bao quanh giấc ngủ của Bác là một "vầng trăng sáng dịu hiền". Đó là hình ảnh ẩn dụ cho những năm tháng làm việc của Bác, lúc nào cũng có vầng trăng bên cạnh bầu bạn. Từ giữa chốn tù đày, đến "cảnh khuya" núi rừng Việt Bắc, rồi "nguyên tiêu"...Tuy vậy, Bác chưa bao giờ thảnh thơi để ngắm trăng đúng nghĩa. Khi thì "trong tù không rựơu cũng không hoa", khi thì "việc quân đang bận". Chỉ có bây giờ, trong giấc ngủ yên, vầng trăng ấy mới thật sự là vầng trăng yên bình, để Bác nghỉ ngơi và ngắm. Trăng dịu hiền, soi sáng hình ảnh Bác. Nhìn Bác ngủ ở đấy thật bình yên, nhưng có một sự thật dù đau lòng cách mấy ta vẫn phải chấp nhận: Bác đã thật sự ra đi mãi mãi.
"Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim!"
Trời xanh bao la kia kéo dài đến vô tận, không bao giờ chấm dứt. Dù lí trí vẫn luôn trấn an lòng mình rằng Bác vẫn sống đấy, vẫn còn dõi theo Tổ quốc mãi mãi như màu xanh thanh bình trên nền trời Tổ quốc độc lập nhưng con tim ta vẫn nhói đau vì một sự thật đau lòng. Một từ "nhói" của nhà thơ nói hộ ta nỗi đau đớn, nỗi đau vượt lên mọi lí lẽ, mọi lập luận lí trí. Bác như trời xanh, Bác là mãi mãi, Bác vẫn sống trong tâm tưởng mỗi chúng ta, Bác mãi hiện diện trên mỗi phần đất, mỗi thành quả, mỗi phần tử tạo nên đất nước này. Nhưng mà Bác mất thật rồi, ta không còn có Bác trong cuộc đời thường này. Mất Bác, cái thiếu vắng ấy liệu có thể nào bù đắp được? Tổ quốc ta đã thật sự không còn Bác dõi theo từng bước chân, không còn được Bác nâng đỡ mỗi khi vấp ngã. Bác ra đi, nỗi đau ấy liệu có từ ngữ nào diễn tả hết? Cả đàn con Việt Nam luôn tiếc thương Bác, luôn nhớ về Bác như một cái gì đó thật vĩ đại, không thể xoá nhoà. Dù Bác ra đi thật sự rồi nhưng những điều Bác đã làm vẫn sẽ đọng lại trong tâm hồn, hình ảnh Bác vẫn tồn tại trường kì trong trái tim mỗi người dân Việt Nam.
Cuối cùng dẫu thương tiếc Bác đến mấy, cũng đến lúc phải rời lăng Bác để ra về. Khổ thơ cuối như một lời từ biệt đầy xúc động:
"Mai về miền Nam thương trào nước mắt"
Ngày mai phải rời xa Bác rồi. Một tiếng "thương của miền Nam" lại vang lên, gợi về miền đất xa xôi của Tổ quốc, một nơi từng có vị trí sâu sắc trong trái tim người. Một tiếng "thương" ấy là yêu, là biết ơn, là kính trọng cuộc đời cao thượng, vĩ đại của Người. Đó là tiếng thương của nỗi đau xót khi mất Bác. Thương Bác lắm, nước mắt trào ra, thật đúng là tình thương của người Việt Nam, vô bờ bến và rất thật.
"Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây
Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này"
Cùng với nỗi niềm yêu thương vô hạn, tác giả nói lên muôn vàn lời tự nguyện. Điệp ngữ "muốn làm" khẳng định mạnh mẽ những ước nguyện ấy. Ước chi ta có thể biến hình thành những gì thân yêu quanh nơi Bác ngủ để mãi mãi được chiêm ngưỡng Bác, cuộc đời và tâm hồn của Bác, để bày tỏ lòng ta với Bác. Một con chim nhỏ góp tiếng hót làm vui những bình minh của Bác, một đóa hoa góp mùi hương làm thơm không gian quanh Bác hay một cây tre trong hàng tre xanh xanh VN tỏa bóng mát dịu dàng quê hương của Bác, tất cả đều làm Bác vui và ngủ an giấc hơn. Đây cũng chính là nguyện ước chân thành, sâu sắc của hàng triệu con tim người Việt sau một lần ra thăm lăng Bác. Bác ơi! Bác hãy ngủ lại bình yên nhé, chúng cháu về miền Nam tiếp tục xây dựng Tổ quốc từ nền móng Bác đã tạo ra đây! Câu thơ trầm xuống để kết thùc, ngừng lặng hòan toàn.
Về nghệ thuật, bài thơ Viếng lăng Bác có nhiều điểm nghệ thuật rất đặc sắc, giúp biểu hiện thành công thêm về những giá trị nội dung. Bài thơ viết theo thể tám chữ, trong có có xen một vài câu bảy và chín chữ. Nhiều hình ảnh trong bài thơ lấy từ ngoài đời thực đã được ẩn dụ, trở thành một cách thể hiện cảm xúc thành kính của tác giả. Nhịp thơ của bài linh hoạt, lúc nhanh là biểu hiện cho ước nguyện đền đáp công ơn Bác, lúc chậm là lúc thể hiện lòng thành kính với Bác. Giọng điêu của bài trang trọng, tha thiết, ngôn ngữ thơ bình dị mà cô đúc.
Bằng những từ ngữ, lời lẽ chân thành, giàu cảm xúc, nhà thơ Viễn Phương đã bày tỏ được niềm xúc động cùng lòng biết ơn sâu sắc đến Bác trong một dịp ra miền Bắc viếng lăng Bác. Bài thơ như một tiếng nói chung của toàn thể nhân dân Việt Nam, biểu lộ niềm đau xót khi thấy Bác kính yêu ra đi. Qua bài thơ, tôi cảm thấy rằng đất nước ta có hoà bình như ngày hôm nay một phần lớn là nhờ công lao của Bác, như vậy chúng ta cần phải biết xây dựng và bảo vệ Tổ quốc ta, để những công ơn to lớn của Bác không bị bỏ phí.
 
U

uocmovahoaibao

Viếng lăng bác<viễn phương>

I) thức cần nhớ:

1.tác giả:
-tên thật là phan thanh viễn
-quê ở an giang
-là một trong những cây bút có mặt sớm nhất của lực lượng văn nghệ giải phóng miền nam thời kì chống mĩ cứu nước.
2.tác phẩm:
-bài thơ viết năm 1976 sau khi cuộc kháng chiến cứu nước thắng lợi,đất nước đc thống nhất, lăng chủ tịch hồ chí minh đã được khánh thành,tác giả ra thăm miền bắc và vào viếng bác.
3.nội dung:
Bài thơ thể hiện long thành kính và niềm xúc động sâu sắc của nhà thơ và mọi người khi vào lăng viếng bác.
4.mạch cảm xúc:
Đi theo trình tự của cuộc hành trình viếng lăng bác. Mở đầu là cảm xúc về cảnh bên ngoài lăng mà tập trung là hình ảnh hang tre. Sau đó là cảm xúc trước đoàn người tưởng như dài bất tận ngày ngày vào lăng viếng bác, gợi những suy ngẫm về bác.và cuối cùng là niềm mong ước thiết tha khi sắp phải trở về quê hương miền Nam,muốn tấm long mình ở mãi bên lăng bác.

II)các dạng đề

1) mở đầu bài thơ viễn phương viết :”con ở miền nam…tre bát ngát”và kết thúc bài thơ nhà thơ bày tở nguyện ước”muốn làm cây tre trung hiếu chốn này”.theo em nhưng hình ảnh này có phải là những hình ảnh ẩn dụ? em cảm nhận đc từ các hình ảnh ẩn dụ đó ý nghĩa như thế nào về tình cảm thiêng liêng cao đẹp của nhân dân đối với bác hồ kính yêu.

-hai hình ảnh ẩn dụ là “hàng tre xanh xanh việt nam” và “cây tre trung hiếu”.hình ảnh thứ nhất tượng trưng cho cả dân tộc việt nam với sức sống kiên cường,bất khuất luôn ở bên bác.còn hình ảnh thứ hai diễn tả tấm long thành kính mãi mãi trung thành với bác của mõi người dân. Hình ảnh hàng tre hiện lên trong sương sớm mang tính chất tượng trưng,gợi nhiều kiên tưởng sâu sắc.Cây tre vốn hết sức quen thuộc với làng quê việt nam, đã trở thành biểu tượng cho dân tộc việt nam với bao phẩm chất tốt đẹp:tâm hồn thanh cao,sức sống bền bỉ,dẻo dai,kiên cường.Dẫu cho bão táp mưa sa,dẫu chó lịch sử có những phút thăng trầm thỳ hàng tre-dân tộc việt nam vẫn đứng thẳng hàng,vẫn xanh xanh,trà đầy sức sống hiên ngang.nhưng đến khi rờ xa lăng bác thỳ ước nguyện thành kính của tác giả cũng là ước nguyện chung của mọi người đó là muốn làm cây trê trung hiếu ở mãi bên lăng bác. Mở đầu bài thơ là hình ảnh hàng tre và kết thúc bài thở cũng là hình ảnh cây tre trung hiếu. trung hiếu là phẩm chất toos đẹp của con người việt nam,nguyện đy theo con đường lí tưởng các mạng mà người đã chỉ ra.
2)mở đầu bài thơ VP viết:”con ở miền nam ra thăm lăng bác” và sau đó tác giả lại thấy”bác nằm trong giấc ngủ bình yên. Giữa một vâng trăng sang dịu hiền…trong tim”
a.sự thật là bác đã ra đi nhưng tại sao nhà thở vẫn dung từ “thăm” và cụm từ “giấc ngủ bình yên”?
b.dựa vào khổ thơ trên hãy viết một đoạn văn theo phương pháp qui nạp để làm rõ long lính yêu,niềm xót thương vô hạn của tác giả với bác khi vào tring lăng.

a.việc tác giả dung từ “thăm” và cụm từ “giấc ngủ bình yên” với ngụ ý bác vẫn còn sống,bác chỉ như đang ngủ mà thôi,đó là cách nói giảm,nói tránh nhằm giảm bớt đi sự đau thương.
b. Mở đầu bài thơ VP viết:”con ở miền nam ra thăm lăng bác” và sau đó tác giả lại thấy”bác nằm trong giấc ngủ bình yên…trong tim”,phải chăng những cảm xúc ngưỡng mộ đã lắng xuống để nhường chỗ cho sự đau xót nghẹn ngào. Bác ngủ yên giữa ánh sáng của tình thương mến,giữa sự nâng niu của vầng trăng dịu hiền vì bác và trăng từng là ddoooi bạn tri âm,tri kỉ. Ánh trăng bát ngát đã từng đi vào thơ bác,thwo bác ra chiến trường và giờ đây nâng niu giấc ngủ ngàn thu cho người.qua hình vầng trăng dịu hiền còn gợi cho ta thấy đc tâm hồn trong sáng và cao đẹp của bác. Hình ảnh trời xanh là hình ảnh ẩn dụ chỉ vẻ đẹp,sự vĩnh hằng,bất tử của thiên nhiên.Bác đã ra đi,đã hóa than vào quê hương đát nước nên khi ví bác với trời xanh, tác giả đã một lần nữa khẳng định bác vẫn luôn sống mãi trong long mỗi con người việt nam,mãi là bầ trời xanh,vĩnh viên,trường tồn. Dù vẫn tin như thế nhưng trước sự ra đi của bác nhà thơ vẫn không khỏi đau đớn,xót xa,nghẹn ngào:”mà sao nghe nhói ở trong tim”. Nỗi đau quặn thắt tái tê trong tâm hồn khiến con tim thổn thức khi đứng trước di hài của người. Rõ rang với lòng thành kính và niềm xót thương vô hạn nhà thơ đã bày tỏ sự rung cảm chân thành bằng những lời thơ như những tiếng khóc nghẹn ngào.

3) Em hiểu các nói 79 mùa xuân của nhà thơ trong bài thơ như thế nào? Các nói đó làm cho lời thơ trở nên sâu sắc ra sao?

-xuân ở đây là tuổi xuân,tuổi trẻ,sức trẻ.79 mùa xuân là hình ảnh hoán dụ mang ý nghĩa tượng trưng.79 màu xuân của cuộc đời bác đã cống hiến cho đất nước,nhân dân. Đó cũng là 79 năm của sức trẻ,sự nỗ lưc,của những khát vọng đem lại độc lập,tự do cho dân tộc.Vì vậy với lòng thành kính vô hạn ,tác giả đã dung từ mùa xuân làm cho ta liên tưởng bác vẫn còn đây,vẫn tiếp tục dìu dắt chúng ta trên con đường xây dựng chủ nghĩa xã hội. Con người với 79 mùa xuân ấy đã sống một cuộc đời đẹo như những mùa xuân và đã làm ra những mùa xuân cho đất nước,cho con người.

4) Viết một đoạn văn tổng phân hợp phân tích 4 câu thơ cuối cùng của bài thở”viếng lăng bác”.xét trong mối quan hệ với nội dung toàn bài thơ thỳ nội dung đoạn em vừa viết mang đề tài gì

Đoạn văn phân tích các câu thơ cuối sẽ có đề tài cảm xúc nhớ thương,xao xuyến muốn ở mãi bên bác trong suốt bài thơ.Đoạn văn trước nó sẽ có đề tài:cảm xúc và suy nghĩ của nhà thở khi vào trong lăng và đứng trước lính cữu của bác.
-Kết thúc bài thơ”viếng lăng bác” VP viết”mai về miền nam…trung hiếu chốn này”.đây là khổ thơ nói lên cảm xúc lưu luyên muốn ở mãi bên lăng bác của nhà thơ. Ở đây tác giả đã sử dụng những thanh bằng để tạo âm hưởng trầm buồn sâu lắng. Khi nghĩ đến ngày mai phải về miền Nam, nỗi xót thương làm nhà thơ tuôn trào nước mắt,không phải rưng rưng mà là trào,một hình ảnh thở gợi cảm xúc mạnh liệt,chân thành.Tình thương,sự lưu luyên đã làm nhà thơ nảy sinh bảo ước muốn.Tác giả muốn làm con chim hót quanh lăng bác,làm đóa hoa tỏa hương để làm đẹo cho nơi an nghỉ của người,làm cây tre trung hiếu để được đền ơn đáp nghĩa. Mọi ước muốn đều qui tụ tại một điểm đó là muốn đước ở gần bác mãi mãi,để làm vơi đi cái lạnh lẽo của một con người suốt đời hi sinh cho sự nghiệp cách mạng của dân tộc,một con người trọn đời yêu thương mọi tầng lớp nhân dân và đặc biệt là đồng bào miền nam.Điệp ngữ muốn làm gợi cảm xúc thiết tha,chân thành.còn hình ảnh “cây tre trung hiếu” thể hiện niềm tin,tình cảm yêu thương,tấm lòng trung thành của nhà thơ đối với bác.Tấm lòng của người con miền Nam với những nguyện ước chân thành thật là cảm động,nó tạo cho bài thơ có sức ngân vang da diết.

5) phân tích 2 câu thơ”ngày ngày mặt trời…rất đỏ”

Mặt trời thứ hai được sử dụng theo phương thức chuyển nghĩa ẩn dụ,nhà thở khéo léo ví bác với mặt trời để thể hiện sử lớn lao,vĩ đại của bác.Sở dĩ có thể so sánh như vậy bởi bác và mặt trời cũng có những nét tương đồng.xét về mặt tình cảm,người luôn luôn thể hiện tình yêu thương,sự quan tâm tới tất cả mói người.tình cảm của người luôn luôn ấm nóng sưởi ấm biết bao trái tim con người việt nam…Không chỉ dừng lại ở đó con đường cách mạng mà người chỉ ra đã đưa nhân dân việt nam thoát khỏi những đêm đen nô lệ,lí tưởng cách mạng mà người đã tìm thấy soi đường chỉ lối để cuộ dấu tranh của nhân dân việt nam cập bến vinh quang.Chính bởi ánh sáng và tình cảm nồng ấm ấy khiến VP đã trân trọng thành tựu ví bác với vâng tháu dương đem lại sự sống cho muốn loài.
 
U

uocmovahoaibao

Vị cha già kính yêu của dân tộc tuy đã đi xa nhưng đối với muôn triệu người con đất việt thì h.ảnh người cha vẫn mãi mãi trường tồn. Đã có bik bao nhiu nhà thơ dùng ngòi bút để nói lên tình cảm của mình đối với bác. 1 trong những nhà thơ đó là VP-1 nhà thơ m.Nam. Sau ngày nước nhà thống nhất có dịp ra thăm lăng Bác . Trong lần viếng Bác đó bao nhiêu tình cảm dồn nén của những ngày xa cách bỗng bật dậy trào dâng chứa chan niềm xúc động và trở thành nguồn đề tài để tác giả ứng tác thành bài Viếng Lăng Bác . VLB là một trong những bài thơ thành công nhất viết về Bác sau khi người mất
Bài thơ gồm 4 khổ với 16 dòng thơ kết hợp giữa miêu tả cảnh với bộc lộ cảm xúc và tâm trạng của nhà thơ . Cả bài thơ giọng điệu thành kính , trang nghiêm phù hợp với không khí thiêng liêng ở lăng Bác
Mở đầu bài thơ tác giả đã thể hiện cảm xúc của mình trước những cảnh vật bên lăng Bác qua những vần thơ “Con ở ….. thẳng hàng” . Lời thơ bắt đầu bằng cách xưng hô thật gần gũi thân thương “Con và Bác”. Cách xưng hô thật hồn nhiên mà tha thiết rất Nam Bộ “Con ở m.Nam” xa xôi vượt ngàn nghìn cây số tưởng ra đây được gặp Bác nào ngờ nguyện vọng thật bình thường cũng ko đạt được vì Bác ko còn nữa . ko chỉ riêng t/giả mới có cách xưng hô như thế mà còn có rất nhiều nhà thơ khác đều xưng hô con với Bác nhưng con ở m.Nam của VP mang 1 sắc thái mới đứa con xa, vắng mặt ngày cha mất . Miền Nam xa xôi là nơi đi trước về sau là nơi Bác hằng khát khao mong chờ
Bác nhớ m.Nam nỗi nhớ nhà
Miền Nam mong Bác nỗi mong cha
Trong tâm khảm của nhà thơ ông phủ nhận việc Bác đã mất , chính vì thế nhà thơ đã cố tình thay đi 1 từ ở tựa đề là viếng thành thăm mong giảm nhẹ nỗi đau mà ko che đậy được nỗi bùi ngùi của cảnh từ biệt sinh ly
Ko chỉ là cách xưng hô mới diễn tả tình cảm cảm xúc đối với BÁc mà nàh thơ còn chọn lựa hình ảnh rất quen thuộc “cây tre” để bộc lộ tình cảm của mình . Trước mắt t/giả hình ảnh hảng tre xanh tốt ẩn mình trong làn sương mỏng trải rộng mênh mông theo chiều dài của lăng . Qua từ cảm “ôi” nhà thơ đã diễn tả sự xúc động trào dâng của mình . Từ hình ảnh hàng tre bên lăng nhà thơ làm sống dậy hình ảnh hàng tre trong suy tưởng và trong tâm hồn nhà thơ hàng tre mang dáng dách con người Việt Nam . Hàng tre như những con người xếp thẳng hàng bên lăng Bác bất chấp “bão táp mưa sa”. Hàng tre như những người lính vệ binh đang đứng gác với thái độ trang nghiêm thành kính với ý chí kiên cường bền bỉ . Nói tới hàng tre là nghĩ ngay tới đất nước , tới con người VN với bao đức tính tốt đẹp kiên cường bất khuất .
Hòa cùng dòng người vào lăng viếng Bác t/giả cảm nhận được sự tôn kính của mọi người khi đứng trước lăng
“Ngày ngày ….. rất đỏ ”
Bằng biện pháp tu từ nhân hóa và ẩn dụ t/giả đã thể hiện được tình cảm của mình nói riêng và của nhân dân m.nam nói chung đối với Bác . Tình cảm này thật sâu sắc và xúc động ngày ngày mặt trời vận động trên bầu trời được nhân hóa như con người ngày ngày quấn quít bên lăng Bác gần gũi bầu bạn với 1 mặt trời khác ở trong lăng . Phải chăng t/giả ví Bác với mặt trời cách mạng đã làm cho lũ đế quốc nhiều lần khiếp sợ . Hình ảnh nhân hóa và ẩn dụ rất sáng tạo nêu được sức sống bất diệt , tầm lớn lao vĩ đại của Bác . Đồng thời cũng diễn tả sự hấp dẫn kì diệu của Bác đối với thiên nhiên dù có hùng vĩ chói chang nhất đều gần gũi thân thuộc quấn quít xung quanh người . Người đọc càng xúc động hơn khi thấy ai cũng mong được gặp Bác và bày tỏ tình cảm của mình .
“Ngày ngày dòng người …..79 mùa xuân ”
Một lần nữa t/giả lại sử dụng hình ảnh ẩn dụ để so sánh dòng người ngày nối nhau đến viếng Bác trong 1 ko gian đặc biệt “đi trong thương nhớ ”. Chính những tấm lòng nhớ thương vô hạn này đã kết thành những tràng hoa vàng hoe để mừng thọ Bác . Thật cảm xúc biết bao khi quan hệ tình cảm giữa lãnh tụ với nhân dân thật sâu đậm và thành kính
Tiến vào trong lăng viếng Bác t/giả cảm nhận Bác vẫn còn ở mãi cùng chúng ta
“Bác nằm yên trong …..”(4 câu tiếp )
Vào trong lăng nhà thơ được trông thấy Bác đang nằm trong giấc ngủ bình yên giữa 1 vùng ánh sáng nhè nhẹ dịu hiền . Ánh sáng nơi Bác nằm được t/giả miêu tả như ánh sáng 1 vầng trăng. Ánh sáng bát ngát ngoài đời đã vào trong lăng với người bạn vĩ đại . Với những hình ảnh kì vĩ rộng lớn nối tiếp nhau “mặt trời , vầng trăng, bầu trời xanh” dường như nhà thơ muốn tạo ra 1 hệ thống hình ảnh vũ trụ để biểu hiện cái vĩ đại rực rỡ , cái cao siêu của con người và sự nghiệp của Bác . Biết rằng Bác sống mãi trong sự nghiệp cách mạng và tâm trí của nhân dân như bầu trời xmnh . Đến đây lí trí lại nhắc đến sự thật của cảnh âm dương cách trở nên khi nhìn thấy Bác nhà thơ ko khỏi đau nhói. Đây là tình cảm chân thành nhất xúc động nhất khi lần đầu t/giả nhìn thấy Bác . Và đây cũng là tình cảm của bao người từng khóc ròng ngày Bác ra đi
“Đời tuôn nước mắt trời tuôn mưa”
Bài thơ dc viết theo mạch cảm xúc tình cảm của t/giả, còn đứng bên lăng Bác mà t/giả đã phải bịn rịn nghĩ đến lúc chia tay phải xa Bác và đến lúc này dòng cảm xúc dâng lên đến mức cao nhất và tuôn trào mạnh mẽ nhất (4 câu cuối)
Các câu thơ làm xúc động lòng người thương Bác đấy nhưng ko rời xa sự nghiệp người để lại cho lớp lớp con cháu . Ý chí ấy làm cho lời thơ trở nên mạnh mẽ dứt khoát . Điệp ngữ muốn làm mở đầu 3 câu thơ liên tiếp như 1 lớp sóng trong lòng nhà thơ . t/giả muốn hóa thân vào con chim mỗi sáng hót quanh lăng Bác . Muốn được làm hương hoa thơm ngát tỏa trong giấc ngủ ngàn thu của Bác và quý hơn là ước nguyện muốn làm cây tre trung hiếu . Ở đây chúng ta gặp lại hình ảnh cây tre vốn đã nói tới trong khổ thơ đầu của bài thơ . Hình ảnh vừa tạo nên cấu trúc vừa trùng lập vừa phát triển ý thơ . Hình ảnh cây tre bên lăng Bác được nhà thơ đưa lên thành hình ảnh tượng trưng cho cả dân tộc kiên cường bất khuất đứng cạnh bên người thể hiện rõ ý chí tình cảm sự gắn bó của m.Nam đối với Bác
Qua 4 khổ thơ khá cô động nhà thơ đã thể hiện được những niềm xúc động tràn đầy và lớn lao trong lòng khi viếng lăng Bác . Những tình cảm của nhà thơ đối với Bác là những tình cảm thành kính và sâu sắc nhất
VLB đã trở thành quen thuộc đối với mỗi người chúng ta ko những do tài năng của VP mà còn là tấm lòng chân thành của nhà thơ đối với Bác . Bài thơ có nhiều hình ảnh ẩn dụ lớn lao , lời thơ trang nghiêm tha thiết . Chúng ta cảm nhận được niềm cảm xúc thiêng liêng , tấm lòng thành kính biết ơn vừa tự hào vừa xót xa của t/giả đối với Bác . Đặt bài thơ vào hoàn cảnh ra đời chúng ta mới có thể hiểu hết tâm trạng của nhà thơ . Nhà thơ đã nói lên được tiếng nói chung của nhân dân m.nam đối với Bác . Cảm nhận được ý nghĩa của bài thơ chúng ta cảm thấy tự hào về Bác . Thế hệ chúng ta đang được sống trong thời kỳ đất nước hòa bình , được thừa hưởng những thành quả của BH và của các thế hệ đi trước . Chúng ta có quyền tự hào về những trang lịch sử chói lọi của dân tộc mà Bác đã ghi những trang đẹp nhất . Càng tự hào và kính yêu Bác chúng ta càng muốn sống cho xứng đáng với sự nghiệp người đã để lại
 
  • Like
Reactions: Takahashi Eriko Mie
L

lan_phuong_000

câu 1. so sánh hình ảnh cây tre ở khổ đầu và khổ cuối của bài thơ "viếng lăng bác"
Hàng tre(khổ 1): Biểu tượng dân tộc Việt Nam kiên cường bất khuất. (Cây tre diệt giặc từ mấy ngàn năm trước trong truyền thuyết Thánh Gióng đến hình ảnh cây tre trong ca dao, trong văn Thép Mới: “Tre ăn ở với người đời đời kiếp kiếp”. Cây tre góp phần làm nên dáng đứng Việt Nam.Hình ảnh hàng tre thể hiện lòng tôn kính, trang nghiêm. Dường như dân tộc Việt Nam quần tụ quanh Bác. “Hàng tre” như gợi tả đội quân danh dự bên người.)
Cây tre(khổ 4): Tấm lòng trung hiếu của tác giả, của đồng bào miền Nam đối với Bác, nhân dân miền Nam đối với Bác.
so sánh ước nguyện của nhà thơ viễn phương và nhà thơ thanh hải trong bài thơ "viếng lăng bác " và "mùa xuân nho nhỏ''
Ước nguyện của nhà thơ Viễn Phương:
Điệp từ “muốn làm” được lặp lại 3 lần gợi cảm xúc bâng khuâng, xốn xang, lưu luyến, không muốn rời xa Bác, như muốn hoá thân vào thiên nhiên xứ sở quanh lăng Bác để được gần Bác, dâng lên bác niềm tôn kính. Lời tâm nguyện chân thành tha thiết, thể hiện cảm xúc lưu luyến, trào dâng không muốn rời xa.
Ước nguyện của Thanh Hải
Lời ước nguyện chân thành tha thiết: Làm một mùa xuân nho nhỏ, cống hiến phần tốt đẹp, dù nhỏ bé của mình cho mùa xuân lớn của đất nước, của cuộc đời chung.
 
Top Bottom