bao
o=>o=>CHIẾC BAO GIẬN HỜN
Ngày hôm qua của hơn một tháng trước, đi học, chẳng ai vui vẻ gì bởi đống bài tập nào lượng giác, nào đồ thị, nào tiếp tuyến, nào cos sin…bủa vây. Chao ơi! Được thêm ông thầy yêu học sinh đến mức nhăm nhe con mắt với bất kì “anh chị nào không hoàn thành nhiệm vụ”. Ma nào cũng ngán ông thầy hắc ám ấy. Nhưng hôm nay khác thầy im lặng một cách kì lạ nhìn lũ học trò vác khoai tây đến lớp?!
Chả là sau buổi học lần trước, không ai biết trong lớp xảy ra chuyện gì, mặt thầy buồn buồn không thèm quát mắng, lũ học trò rì rầm to nhỏ và được dặn ngày mai đi học mỗi người phải mang đến lớp mấy…củ khoai tây bằng được.
Lũ học trò ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu giờ học toán có liên quan gì đến …khoai tây, phải chăng thầy muốn học trò bị ném khoai tây vào người biết đâu có thể có những khám phá cỡ bự giống…Niu-tơn. Thế nhưng lũ học trò chúng tôi vẫn làm theo ý thầy, một phần vì sợ bị phạt, một phần vì tò mò.
Ngày mai đứa nào đứa nấy háo hức tranh nhau khoe những củ khoai tây to tròn bóng bẩy, và hồi hộp chờ thầy đến.
Thường ngày và lúc nào thầy bước vào là cái không khí căng ra như dây đàn, lần này cũng vậy nhưng kèm theo sự hồi hộp.
Hôm nay thầy gạt bỏ tất cả những hàm số, lượng giác cos sin, những tiếp tuyến, những hình khối …kì dị khô khan và chằng chịt ra khỏi tấm bảng, thay vào đó thầy đứng trầm tư và thầy chuyển qua dạy…văn với những câu truyện cười ra nước mắt nhưng đậm tính nhân văn. Chúng tôi cứ tròn mắt bởi chúng tôi không nghĩ thầy giỏi văn đến thế.
Đến cuối cùng mấy củ khoai tây đã có chỗ, thầy muốn thấy những củ khoai tây mà học trò mang lên và những lời nói hôm ấy của thầy hằn in mãi trong tâm trí những học trò chúng tôi:
-Các em đã bao giờ giận một ai đó chưa, có thể là giận một lát, giận lâu và cũng có thể không bao giờ tha thứ chưa?
Cả lớp đồng loạt rộ lên bởi đứa nào mày chẳng giận ai đó, có nhiều đứa vừa giận vừa hận có thể những lỗi lầm ấy sẽ không bao giờ được tha thứ.
-Các em hãy làm như thế này, các em hãy ghi tên những người mình vẫn chưa tha thứ được, mỗi người tương xứng với một củ.
Chúng tôi răn rắp làm theo và khi cho khoai vào túi, chúng tôi dường như cũng bất ngờ khi nhận ra một số bao rất nặng nề.
-Các em hãy mang theo cái bao khoai của mình một tuần, hãy mang theo nó trong tất cả các hoạt động của các em, tôi mong là các em sẽ nhận ra điều gì đó.
Chúng tôi làm theo những gì thầy nói nhưng ngay giây phút đầu tiên vác túi khoai ra khỏi lớp chúng tôi đã nhận ra những điều phiền toái mà bao khoai tây ấy mang lại. Riêng phần tôi tôi thấy thật sự rất sợ hãi, vì tôi đi học bằng xe buýt và đó là ác mộng với tôi. Tôi đi tuyến số 4, xe buýt ở BMT ko như ở các thành phố khác, người thì đông nhưng xe lại rất ít nên ai cũng muốn có một chỗ đứng trên xe để về sớm, và tôi những ngày trước tôi đã rất vất vả mới có thể chen chân lên xe lần này với cả cái túi khoai tôi đã chiếm 2 chỗ trên cái xe chật chội này. Và đương nhiên tôi nghe đc những tiếng chửi rủa, thậm chí văng tục để rủa tôi. Và tôi vừa vã mồ hôi vừa cố giữ túi khoai của mình. Không những thế lúc nào tôi cũng phải kè kè túi khoai ấy với sức nặng tinh thần đè nặng vì chúng tôi phải tim cách ngụy trang hay tìm một chỗ kín đáo để những người khác ko nhận ra chúng, tôi có sức khỏe cũng tốt chỉ thỉnh thoảng lăn ra ốm xách 7,8 củ khoai tây đi lang thang trên con đường đi học thêm về, mệt mỏi và ngại ngùng vì những ánh mắt cho tôi thấy tôi đích thực là…một con khùng .
Và có lẽ ai trong lớp tôi đều vướng vào những rắc rối như tôi, có lẽ còn oái oăm hơn cả tôi, nhưng ko ai nói ra vì ngại.
Và một ngày kia khi ngủ tôi cảm thấy mình ngửi thấy cái mùi gì đó khó ngửi khinh khủng tôi lục tung căn phòng để tìm ra cái mùi đáng ghét ấy, và rồi tôi cũng tìm ra-là cái túi khoai tây. Theo thời gian chúng thối rữa ra trong bao.
Hôm sau chúng tôi tới lớp hầu hết đều bỏ những thứ vướng víu ấy đi đến lớp với một tinh thần thoải mái, thầy nhìn chúng tôi cười hiền:
-Các em đã thấy những gì trong một tuần qua, có phải là sự rắc rối phiền toái, đó chính là cái giá mà các em phải trả cho những người luôn cất giữ những muộn phiền, giận hờn bên mình. Mọi người thường nghĩ rằng sự tha thứ là món quà ta tặng cho người khác những sự thật thì đó là món quà dành tặng cho chính bản thân chúng ta. Nên từ sau các em hãy cân nhắc mỗi khi cương quyết không tha thứ cho ai, hãy nhớ những của khoai tây thối đã đủ nặng chưa?
Thầy kể cho chúng tôi biết đó là câu chuyện mà thầy vô tình đọc được trên mạng mang tên “Chiếc bao giận hờn” * và thầy muốn dạy bảo chúng tôi. Và đến tận bây giờ chúng tôi ko biết có còn lí do nào nữa không. Nhưng điều thầy dạy sẽ theo chúng tôi mãi mãi. Cám ơn thầy