3 )
-Lần quyệt diêm thứ nhất : khi diêm cháy một hình ảnh mộng tưởng hiện lên: Lò sưởi. Diêm tắt em bé trở về với thực tế; em bần thần cả người, nhớ việc đi bán diêm, sợ bị cha mắng.
-Lần thứ hai: Que diêm cháy, bé thấy bàn ăn có con ngỗng quay hiện lên. Diêm tắt, những bức tường dày lạnh lẽo, phố xá vắng teo, gió bấc vi vu bao quanh em
-Lần thứ ba lửa diêm vừa bừng sáng: Cây thông Nô-en trang trí rực rỡ, rất nhiều nến đã hiện ra. Diêm cháy hết, các ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao.
-Lần thứ tư : Xuất hiện hình ảnh người bà đã mất, bà mỉm cười dịu dàng với đứa cháu mồ côi bé bỏng.
Em bé cất tiếng gọi bà, bày tỏ ước nguyện đi theo bà…
-Lần thứ năm (tất cả que diêm còn lại)
Em quẹt hối hả, liên tục. Hình ảnh bà nội hiện lên trong tưởng tượng chưa bao giờ to lớn, đẹp lão như thế. Em muốn níu giữ bà ở lại với em. Em đã vào cõi vĩnh viễn trong đói khát, trong đêm rét lạnh buốt, mang theo niềm hi vọng tan biến cùng ảo ảnh.
Nhận xét: - Thực tế và mộng tưởng tương phản với nhau làm nổi rõ ước mơ chính đáng mà không thể đạt được. Năm lần quẹt diêm, năm lần lặp lại và biến đổi, thực tại và ảo ảnh xen kẽ. Tất cả được sắp xếp và tưởng tượng tuyệt khéo gợi lên trước người đọc vẻ đẹp hồn nhiên tươi tắn của em bé đáng thương; cái chết thê thảm trở thành sự bay bổng về trời của một tiểu thiên thần.
Mộng tưởng diễn ra theo trình tự hợp lí: vì trời rét nên trước hết em nghĩ đến lò sưởi, tiếp đó, vì đói nên em nghĩ tới bàn ăn; sau đó - hôm nay là giao thừa nên “cây thông Nôen” hiện ra, có thời em cũng được đón giao thừa như thế, khi bà còn sống, thế là hình ảnh bà em xuất hiện. Diêm cháy là lúc mộng tưởng hiện ra, diêm tắt là lúc em trở về với thực tại.
Không biết làm gì hơn, em cố đánh diêm để có nhiều mộng ảo. Mỗi hình ảnh mộng tưởng là một ước mơ: lò sưởi (một gia đình sung túc); Bàn ăn (được no ấm); Cây thông Nô-en (được sum họp, vui chơi); Bà nội (được yêu thương); Hai bà cháu bay lên (thoát khỏi cơ cực)
_____________
Qua đó ,tác giả muốn gửi đến một thông điệp giàu tính nhân đạo: Hãy yêu thương trẻ thơ, hãy để trẻ thơ được sống hạnh phúc. Ngày nay vẫn còn nhiều trẻ em bất hạnh, truyện ngắn này giữ nguyên giá trị. Em bé chết vì đói rét và vì sự vô tâm của mọi người. Đôi má hồng, đôi môi mỉm cười: cách miêu tả thể hiện niềm cảm thông, thương yêu của tác giả.