mình có đề 4 đây , bạn copy link này vào thanh tìm kiếm của google rồi Enter
diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=71687
đề 2 của bạn đây , bạn cũng làm tương tự như trên
123.30.208.69/showthread.php?t=194288&langid=2
đề 1 , mình lấy từ 1 bạn khác trong học mãi bạn tham khảo
Bao kỉ niệm trong quãng đời niên thiếu cứ qua đi , qua đi, .. trôi mãi theo thời gian ... Thế nhưng giờ đây , khi nghe nhắc đến " cô lan hương" lòng em lại bồn chồn sao xuyến . hình ảnh cô ngày nào lại hiện về trong kí ức , khơi dậy trong lòng em những kỉ niệm dã lâu , rất lâu rồi.
Ngày đó em còn là một học sinh lớp 4 , lại còn đc phong là " tướng lớp bốn B" mới ghê chứ ! linh , huyền thì đc bọn con gái phong là " hộ vệ tướng hoàn" tuy là con gái nhưng chúng tôi rất nghịch ngợm . chungs nó vẫn phục tùng chúng em . Với lại đầu năm 4b chua có chủ nhiệm nên cứ như gà con mất mẹ . Bộ bà : Linh , huyền , nga mắc sức tung hoành . " Các cô thầy chủ nhiệm vài hôm lại đổi , sợ đếch gì !" em thường nói với Linh và Huyền như vậy . Giờ đây học lớp 8 nghĩ lại kỉ niệm đó em hổ thẹn , đắc biệt nỗi buồn em gây ra cho cô Lan hương làm em thấy xấu hổ vô cùng !
- Cô giáo mới ...
- Cô chủ nhiệm lớp mình đấy !
- Tên cô hay lắm cơ !
Tất cả những đứa như hoa , Tuấn . Phước nổi tiếng xưa nay là gương mẫu của lớp cùng reo lên vui mừng . Cả nam , cả nữ nhao nhao , đứa nói , đứa hỏi , đúa khoe những điều mình biết về cô :
- Quê cô ở đâu xa , xa lắm ..
- Có phải cô chủ nhiệm lớp mình không ?
- Ừ! cô chủ nhiệm đó
- Cô có mái tóc dài lắm , mượt nữa , mắt cô đen ...
Bon chúng thi vui mừng ,còn bọn em thi tim nghỉm . thời gian thấm thoắt trôi qua . Cô Lan hương đã trở thành người chị đáng yêu của lớp 4b , trừ tụi mình ra . Với sự nghiêm nghi của cô , chúng em it bỏ giờ hơn , nhưng chứng nào tật ấy , ham chơi , quần áo sành điệu vẫn không thay đổi . Thế rồi , tổ chức học nhóm ban đêm , chao ôi ! đây là tù đày , địa ngục đối với tụi em . Dần dà việc học nhóm trở thành cái ách của chúng em
- thôi bữa nay phải tấn công cco mới đc .. Cái Linh đề nghị tối nay phá tổ " học nhóm " nha
- Tao làm ma cho
- Tao thick ném đá vào bon chúng chạy toán loạn
ĐẾn đêm , đúng như kế hoạch , chúng em tiến hành
" rầm ....rầm "
đứa nào liệng đá hay sao ấy
- Tao đoán lại là mấy con đỏng đảnh ấy mà
- chết bọn chúng đoán ra rồi
Ném nốt quả nữa rồi chuồn nha
Một viên sắc cạnh viút đi , nos ko đánh rầm 1 tiếng như trước nữa , ngược lại 1 tiếng " ối" đau đớn vắng ra
Linh la lên " huyền ơi bạn liêng chúng đứa nào rồi "
tim em nhảy lên như muốn thoát ra ***g ngực . Người nóng ran , nỗi sợ hãi cứ luồn khắp cơ thể làm chân em khựng lại . Lần nay thi thôi đời mi rồi - em nghĩ vậy .
Sáng thứ tư , em đến lớp với 1 tâm trạng lo âu , lần này thì bị đuổi học thật rồi , một tâm trạng chán nản , sợ hãi ..
- Sao em lại dám hành động như vậy hả Huyền
Cô hỏi em giọng nhỏ nhẹ , nhưng tim em như thát lại . Em cúi gầm mặt xuống ko giám nhìn thẳng mặt cô . Em muốn nói với cô " cô ơi hoàn toàn em ko cố ý gây thương tích cho bạn" . Nhưng em có lỗi . giá như cô quát nạt em , em sẽ bớt khổ tâm hơn . Em đã không nói đc những điều em muốn nói . Tiếng nói nghẹn lại ở cổ họng làm em bật khóc . Cô cúi xuống , ôn tồn đáp :
- Đây có lẽ là lần đầu cô gặp trường hợp như thế này . Nhưng cô nghĩ m là một người tốt. coo tin em , Huyền ạ , cô biết em ko cố ý
Em đã đứng đấy và khóc , khóc rất lâu . em ko biết làm gì đe chuộc lại nõi lầm . Em thàm hứa sẽ đến bệnh viện thăm bạn , chép bài cho bạn
Hai tháng học trôi qua thật chạm chạp , em thấy thời gian như ngừng lại
Một hôm , cô Lan hương bỗng nói lời tạm biệt với lớp " chúng em sững sờ " Em chua kịp chứng tỏ cho cô thấy về sự hối cải của em . Em nghĩ và thấy thương cô nhiều hơn .
buooir sáng hôm ấy , trời đẹp lạ lùng . Em cư nhìn mãi theo bóng cô , cô đã chuyển biến tâm hồn em , cuộc sông em - em bùi ngụi xúc động .
............................................................
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có lần mắc khuyết điểm. Nhưng có những khuyết điểm khiến ta luôn ray rức mãi. Đó là trường hợp của tôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in chuyện của ngày hôm ấy. Tôi ân hận đã khiến cô buồn phiền vì lỗi lầm của mình nhưng tôi tin rằng Cô sẵn sàng cảm thông và tha thứ cho tôi.
Tôi vốn là một học sinh giỏi Toán của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm chín, điểm mười. Mỗi lần, cô gọi điểm, tôi luôn tự hào và trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, tôi chủ quan không xem lại bài cũ. Theo thường lệ, cô sẽ gọi các bạn lên bnảg làm để lấy điểm. Tôi khăng khăng nghĩ rằng cô sẽ không gọi đến tôi đâu, bởi tôi đã có điểm kiểm tra miệng rồi. Vì vậy, tôi ung dung ngắm trời qua khung cửa sổ và thả hồn tưởng tượng đến trận kéo co mà đội lớp tôi và lớp bảy năm sẽ diễn ra chiều nay. Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, một tin “chấn động” làm lớp tôi nhốn háo cả lên. Cô giáo yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Mỗi khi làm bài, cô thường báo trước để chúng tôi chuẩn bị mà. Còn hôm nay sao lại thế này? Tôi ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi nhỏ Hoa ngồi cạnh huých tay nvào sườn nhắc tôi chép đề và lo làm bài. Tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Nhìn quanh tôi thấy các bạn chăm chú làm bài. Về phía tôi, đầu óc tôi quay cuồng như muốn vỡ tung, tôi hoàn toàn mất bình tĩnh và không thể suy nghĩ được cách làm bài. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, không yên. Tôi nghĩ đến lúc phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi sẽ mất mặt trước lớp, lại bị cô giáo khiển trách, chưa nói đến việc thế nào bố mẹ cũng la rầy. Bố mẹ sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện tranh của tôi cho mà xem. Tôi phải làm gì đây ? Tôi phải làm gì đây? Các câu hỏi dồn dập ấy đạt ra khiến tôi càng lo lắng hơn.
Rồi thời khắc định mệnh đã đến. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, con số ba khiến tim tôi thắc lại. Tôi đã cố không để ai nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên. Vẻ mặt ấy che giấu biết bao sóng gió đang quay cuồng, đang nổi lên trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Tôi biết ăn nói làm sao với cô, với bố mẹ, với bạn bè bây giờ ? Tôi lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý… Cô giáo bắt đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to “Tám ạ!”. Cô giáo dường như không phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhũ : “Chắc cô không để ý đâu ví có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!” . Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm “tám” theo nét chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo đòi xem lại bài, tôi lạnh cả người. Trời hỡi, đúng như lời “tiên tri”, trời xuôi đất khiến làm sao ấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tôi vì điểm tám không khớp vời con số cô tổng kết trước khi trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi lớp mà thôi. Và tôi càng hốt hoảng hơn khi nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Cô gọi tôi lên và đưa giấy mời phụ huynh ngay. Cả lớp tôi như bị bao trùm bởi cái không khí nặng nề, khô khốc ấy. Cô chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng sợ và càng bối rối hơn. Tôi không còn tâm trạng để học các môn khác. Tôi cảm thấy “ghét” cô biết bao! Tôi mới vi phạm lần đầu đầu thôi mà sao cô không tha thứ cho tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cô. Sự việc tiếp theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt mấy tuần lễ không cho xem truyện, bắt tôi làm bài tập Toán miệt mài. Tôi lại càng “ghét” cô hơn…Và thế là một ngày nọ, khi hết giờ đến giờ ra chơi, các bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi quyển số chủ nhiệm và một quyển sổ tay của cô. Tôi chỉ nghĩ làm cô tức và lo lắng… Tôi thấy cô quay lại lớp tìm và thông báo cho cả lớp. Nhưng không một ai biết… Cô không hề mảy may nghi ngờ đến những cô cậu học trò bé bỏng của cô. Đúng như tôi dự đoán, cô phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà trường. Cô làm mất sổ nên bị nhà trường khiển trách. Trên môi cô không nở được nụ cười nào, trông cô buồn rười rượi. Cô phải mất thời gian làm lại quyển số ấy. Điều ấy làm tôi thấy hả dạ.
Một hôm, tôi tình cờ giở quyển sổ tay của cô ra xem. Từng trang, từng trang là những ghi nhận về công việc, có cả những trang cô kỉ niệm của lớp. Cô ghi lại tên các bạn bị ốm, nhận xét` bạn này cần giúp đỡ về môn nào, bạn nào tiến bộ… Tôi cảm thấy bất ngờ quá. Thì ra cô đã rất chăm chút, yêu thương chúng tôi. Tôi lật đến trang gần cuối, cô viết về bài kiểm tra Toán gần đây của lớp. Tôi hết sức ngạc nbhiên khi có một đoạn nhỏ cô viết về tôi :“Không hiểu sao khôn ghiểu sao con bé Trinh làm bài tệ quá nhỉ? hay nó gặp chuyện gì không vui? Mình phải tìm hiểu nguyên nhân xem có giúp em ấy được gì không? Thường trò này rất chăm ngoan, luôn giúp đỡ bạn bè và lễ phép…” Đọc những dòng tâm tình của cô, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng tôi như thắt lại. Giờ đây tôi mới boết cô luôn xem tôi là đứa trò ngoan, luôn lễ phép và tôn trọng cô. Cô luôn nghĩ vì lí do nào đó khiến tôi khiến tôi không làm bài được chứ có nghĩ vì tôi lười học bài đâu. Cô cho tôi điểm ba cũng đáng thôi. Điểm ba ấy khiến tôi khiến tôi phải nhắc nhở mình… Tôi biết làm gì để chuộc lỗi ngoài việc đem trả sổ cho cô và xin lỗi cô. Mong sao cô có thể tha thứ cho tôi. Nghĩ vậy, sáng hôm sau, tôi định đem sổ vào trả cô thì hay tin cô phải về quê gấp vì mẹ cô đang bệnh nặng không có người chăm sóc. Cô đã nộp đơn xin nghỉ việc một thời gian… Cía tin ấy làm tôi sửng sốt. Hai quyển sổ vẫn còn nguyên trongt cặp của tôi. Tôi không biềt làm thế nào để liên lạc với cô đây? Mọi thứ giờ đã quá muộn. Giá như lúc ấy tôi không sửa điểm thì có lẽ tôi sẽ không gây nên bao lỗi lầm, bao buồn phiền cho cô đâu. Và tôi cũng không phải ray rức như bây giờ. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết dày vò chính bản thân. Bao cảm xúc đè nén trong tôi làm tôi muốn vỡ tung. Tại sao ngày ấy tôi lại có những suy nghĩ sai lầm và ngốc nghếch đến thế để rồi bây giờ ân hận mãi. Tôi không còn gặp cô nữa và chẳng biết làm sao để xin lỗi cô. Tôi chỉ còn biết gìn giữ quyển sổ của cô và mong một ngày gần đây tôi sẽ gặp lại cô, sẽ trả sổ cho cô và kèm lời xin lỗi chân thành của tôi. Cô ơi…
Thời gian không dừng lại. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi giờ đã có ngưới thầy khác. Tôi dẫu biết người thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nhưng tôi chỉ mong tìm lại bóng dáng của cô ngày nào. Tôi mong có thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao dung củ cô. Cô ơi, con thật lòng xin lỗi cô….