[Ngữ văn 8]Kiểm tra văn bản 1 tiết.

H

hanhdungpro

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

1) Nêu cảm nhận của em về nhân vật:
- Bà cô trong văn bản" trong lòng mẹ"
- Chị Dậu và tên cai lệ trong " Tức nước vỡ bờ"
- Lão Hạc trong văn bản "Lão Hạc"
1) Nêu cảm nghĩ của em về văn bản: Tôi đi học; trong làng mẹ; tức nước vỡ bờ; lão hạc
* viết thành đoạn văn ngắn khoảng 10-15 dòng
Ai giúp mình để môn văn mình trên 8.0 nha!

Chú ý cách đặt tiêu đề [Môn+lớp]+tiêu đề
 
Last edited by a moderator:
V

vitconxauxi_vodoi

Cảm nhận về Chị Dậu - Tắt đèn
Tác phẩm “Tắt đèn” của nhà văn Ngô Tất Tố là một trong những tác phẩm tiêu biểu của văn học hiện thực phê phán với nội dung nói về cuộc sống khốn khổ của tầng lớp nông dân Việt Nam dưới ách đô hộ của thực dân Pháp. Tác giả Ngô Tất Tố đã xây dựng thành công nhân vật chị Dậu, một người phụ nữ sống trong hoàn cảnh tối tăm cực khổ nhưng có phẩm chất cao đẹp. Ngoài ra, tác giả cũng dựng lên được một chuỗi những tình huống mâu thuẫn giàu kịch tính.Các tình huống ấy đã đẩy chị Dậu vào cái thế quẫn cùng mà vùng lên “nổi loạn”.Sự nổi loạn ấy hoàn toàn tự phát.Đó là sự vùng lên rất tự nhiên của con người khi cái giới hạn chịu đựng đã bị phá vỡ.

Chị Dậu có một cuộc đời bất hạnh. Dù có cố gắng, vất vả làm đây làm đó thì cuộc đời của chị cũng không thay đổi, thậm chí còn tệ hơn trước kia. Cả cuộc đời chị đối diện với những nỗi khổ sở ( chị cần cù làm ăn hết năm này sang năm khác, cùng chồng đấu tắt mặt tối, không dám chơi ngày nào, mà vẫn cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Gia đình ở trong một căn nhà chật hẹp mà chủ nợ còn doạ cắm làm chuồng xí. Với chúng, ngôi nhà ngoài giá trị ấy ra không còn giá trị nào khác. Chị không còn một tài sản nào có thể bán để nộp sưu, ngoài mấy đứa con, đàn chó, hai gánh khoai ...), những nỗi đau xót ( vì phải nhìn đám con ngồi mót khoai, nhưng đã đói vàng cả mắt không nhặt được nữa; đau xót vì phải nghe đứa con van xin “ thầy u đừng bán con”. Đau xót vì phải bỏ cả gia đình, làng mạc lên tỉnh đi ở vú ... ). Nhưng vẫn còn đó những đức tính phẩm chất trong sạch ( chị hi sinh tất cả cuộc đời cho chồng, cho con; chị luôn luôn bảo vệ phẩm cách trong sạch và đã có dũng khí để đấu tranh ... ). Vậy rốt cuộc chị là ai mà lại khổ đến vậy?


Ngày qua ngày, cả gia đình chị chỉ sống bằng những củ khoai. Suốt ngày chỉ ăn khoai mà khoai cũng chẳng đủ cho gia đình ăn. Chỉ ăn những thứ đó thôi thì làm sao mà sống được chứ? Cả gia đình lại phải đối mặt với các thứ thuế thì làm sao sống được?


"Trước Cách Mạng tháng Tám, thuế má là tai họa khủng khiếp nhất đối với người nông dân. Xoáy sâu vào thuế thân - một thứ thuế vô nhân đạo trong chính sách thuế khóa dã man của chế độ thuộc địa, tắt đèn đã phơi bày đến tận cùng bản chất bóc lột xấu xa, bẩn thỉu của thực dân Pháp."


Thuế thân, một thứ thuế bất nhân mà bọn quan lại địa chủ đặt ra hồi bấy giờ. Chị cẩn nhắc đến 2 từ “Thuế thân” là bao nhiêu người nông dân phải rùng mình. Dù thời bấy giờ có làm kẻ trộm thì cũng không đủ ăn, không đủ sống.


Mỗi khi đến mùa sưu, chị đều phải bán sạch mọi thứ có giá trong nhà. Vậy mà năm nay, chị đã bán hết mọi thứ có giá mà cũng chẳng đủ một xuất thuế. CHồng chị vì vậy mà bị bọn cai lệ đến trói rồi bắt đi đập tơi tả ở ngoài đình làng. Anh Dậu đã nhiều lần chết đi sống lại, người thì nhìn cứ như một cái xác chết mà bọn chúng vẫn đánh không thương tiếc. Chị Dậu đành phải bán cái Tý cho gia định Nghị Quế. Tưởng con mình có thế sống tốt ở một gia đình như thế này, nào ngờ gia đình Nghị Quế coi cái Tý chẳng bằng 1 con chó, bắt nó nhặt cơm thừa của chó từ dưới đất lên ăn. Nhưng biết làm thế nào bây giờ? Cái Tý dù cho có sống khổ cực, bị đánh đập, chửi mắng thế nào thì vẫn còn có cái ăn. Còn anh Dậu thì đang vật vờ nửa sống, nửa chết ở Đình Làng. Thồi thì đành phải nhìn con cái khổ cực và cầm lấy tiền nộp sưu cho chồng. May sao số tiền đó vừa đủ để trả xuất sưu cho chồng. Nhưng kh_ốn thay, vận đỏ vừa đến thì vẫn đen lại kéo tới. Anh Dậu còn chưa kịp gói gém đồ đạc mà bọn địa chủ lại bắt chị nộp cả xuất sưu cho chú Hợi, đứa em chồng đã chết từ rất lâu rồi. Tiền cứ thế rơi vào tay bọn chúng mà người thì cũng chẳng được thả ra. Chẳng còn gì đau xót hơn cái cảnh chứng kiến chồng mình bị hành hạ chết dần chết mòn mà chẳng làm gì được.Chỉ đến khi cơ thể anh Dậu chẳng còn giống như một cơ thể con người nữa thì đám cai lệ mới gánh người anh khiêng về nhà.


Về đến nhà, trông anh Dậu chẳng khác gì một cái xác chết. Chị Dậu nhìn cái người anh Dậu còn tưởng anh không thể sống được. May có sự giúp đỡ nhiệt tình của hàng xóm láng giềng ( Bà này bắt thằng Dần cố sức 'rặn đáí *** vào chậu sành. Ông kia lấy chiếc lược thưa ghè hai hàm răng anh Dậu. Bác nọ múc ít nước *** đổ vào trong miệng anh ấy. Bà kia bưng chậu nước xoa mãi vào mặt, vào mũi, vào cổ, vào gáy, vào hai thái dương anh tạ Cô nọ chạy về nhà mình lấy ít bồ kếp đốt than để vào cửa mũi người ốm. Chị kia sang nhà bên cạnh xin cái chổi sể châm lửa cho cháy đùng đùng ở giữa nhà ) nên anh Dậu đã may mắn tỉnh lại. Đúng là ở hiền thì sẽ gặp lành mà.

Anh Dậu vừa tỉnh dậy chị Dậu đã nấu ngay một nồi cháo. Nhưng chưa kịp húp tí gì thì đám cai lệ lại đến. Chị Dậu thổn thức cầu xin, bọn cai lệ thỏa sức chửi bới, đánh đập. Nhưng sức chịu đựng của con người cũng chỉ có giới hạn.Khi tên cai lệ cứ vừa thụi vào ngực chị,vừa tát vào mặt chị lại còn sấn sổ lao vào anh Dậu thì cái giới hạn của sự chịu đựng rất mong manh kia òa vỡ.Chị Dậu vùng lên quyết liệt và khỏe mạnh.Chị túm,chị dúi,chị lẳng tên nha dịch bằng sức của đàn bà lực điền và bằng cả sự tức giận của còn giun xéo lâu ngày.Ngay lúc ấy chị không can thiết phải nể sợ ai.Lúc ấy trong chị,sự tức giận trùm lấy đi tất cả. Chị vùng lên và “nổi loạn”.

Vì sự việc này mà chị bị áp giải lên phủ. Nhưng khi lên đến đó, tên quan huyện đã nói giúp cho chị và làm cho chị trắng án. Tưởng mình đã may mắn thoát khỏi rủi ro này nhưng rủi ro khác lại tiếp tục bám lấy chị. Tên quan huyện kia cố tình giúp chị nhưng cũng chỉ vì muốn lợi dụng chị, muốn giở trò đồi bại. Sao trên đời lại có tên "vô liêm sỉ" như hắn ta? Chị quyết không kẻ khác cưỡng bức! Mở cửa, chạy thẳng ra ngoài. Việc làm này cho thấy chị Dậu không vì quyền lực mà bán đi hạnh phúc của đời mình.


Rồi một hôm, bà hàng xóm láng giềng giới thiệu cho chị Dậu nghề làm vú cho một ông cụ đã tầm 80 tuổi. Hàng ngày chị phải vắt sữa cho ông ta. Vào một tối, ông ta lại giở trò đồi bại khiến cho chị không thể chịu nổi, chạy một mạch ra ngoài. Trời tối đen mù mịt, không nhìn thấy gì, chẳng khác gì chạy trên cái cơ đồ của chị.


Nhân vật Chị Dậu trong tác phẩm " Tắt đèn " có lẽ là nhận vật nữ chính xấu số, có kết cục bi thảm nhất từ trước đến nay. Một người phụ nữ luôn gặp rủi ro. Rủi ro gắn bó với chị suốt cả cuộc rồi như một người "bạn tri kỷ". Người bạn này đã khiến cho chị phải buồn lòng, đau khổ và rồi cuối cùng dẫn kến một cái kết bi thảm.


Tắt đèn là một trong những tiểu thuyết văn học tiêu biết và đặc sắc của Việt Nam ta ở thời kỳ trước Cách mạng tháng Tám. Thông qua nhân vật Chị Dậu, tác phẩm này đã có một tác dụng tố cáo lớn, rạch toang cái màn nhung che đậy sự thối nát của bọn quan lại cường hào, địa chủ sống phè phỡn, dâm dục trên xương máu mồ hôi, nước mắt của nông dân.

 
V

vitconxauxi_vodoi

Lão Hạc” của Nam Cao ra mắt bạn đọc năm 1943. Câu chuyện về số phận thê thảm của người nông dân Việt Nam trong bối cảnh đe doạ của nạn đói và cuộc sống cùng túng đã để lại xúc động sâu xa trong lòng độc giả. Đặc biệt, tác giả đã diễn tả tập trung vào tâm trạng nhân vật chính – lão Hạc – xoay quanh việc bán chó đã giúp ta hiểu thêm tấm lòng của một người cha đáng thương, một con người có nhân cách đáng quý và một sự thực phũ phàng phủ chụp lên những cuộc đời lương thiện.
Con chó – cậu Vàng như cách gọi của lão là hình ảnh kỷ niệm duy nhất của đứa con. Hơn thế, cậu Vàng còn là nguồn an ủi của một ông lão cô đơn. Lão cho cậu ăn trong bát, chia xẻ thức ăn, chăm sóc, trò chuyện với cậu như với một con người. Bởi thế, cái ý định “có lẽ tôi bán con chó đấy” của lão bao lần chần chừ không thực hiện được. Nhưng rồi, cuối cùng cậu Vàng cũng đã được bán đi với giá năm đồng bạc.
Cậu Vàng bị bán đi! Có lẽ đó là quyết định khó khăn nhất đời của lão. Năm đồng bạc Đông Dương kể ra là một món tiền to, nhất là giữa buổi đói deo đói dắt. Nhưng lão bán cậu không phải vì tiền, bởi “gạo thì cứ kém mãi đi” mà một ngày lo “ba hào gạo” thì lão không đủ sức. Cậu Vàng trở thành gánh nặng, nhưng bán cậu rồi lão lại đau khổ dày vò chính mình trong tâm trạng nặng trĩu.
Khoảnh khắc “lão cố làm ra vui vẻ” cũng không giấu được khuôn mặt “cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước”. Nỗi đau đớn cố kìm nén của lão Hạc như cắt nghĩa cho việc làm bất đắc dĩ, khiến ông giáo là người được báo tin cũng không tránh khỏi cảm giác ái ngại cho lão. Ông giáo hiểu được tâm trạng của một con người phải bán đi con vật bầu bạn trung thành của mình. Cảm giác ân hận theo đuổi dày vò lão tạo nên đột biến trên gương mặt: “Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc…”. Những suy nghĩ của một ông lão suốt đời sống lương thiện có thể làm người đọc phải chảy nước mắt theo: “Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó”. Bản chất của một con người lương thiện, tính cách của một người nông dân nghèo khổ mà nhân hậu, tình nghĩa, trung thực và giàu lòng vị tha được bộc lộ đầy đủ trong đoạn văn đầy nước mắt này. Nhưng không chỉ có vậy, lão Hạc còn trải qua những cảm giác chua chát tủi cực của một kiếp người, ý thức về thân phận của một ông lão nghèo khổ, cô đơn cũng từ liên tưởng giữa kiếp người – kiếp chó: “Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút… kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn”. Suy cho cùng, việc bán chó cũng xuất phát từ tấm lòng của một người cha thương con và luôn lo lắng cho hạnh phúc, tương lai của con. Tấm lòng ấy đáng được trân trọng! Hiện thực thật nghiệt ngã đã dứt đứa con ra khỏi vòng tay của lão, cái đói cái nghèo lại tiếp tục cướp đi của lão người bạn cậu Vàng. Bản thân lão như bị dứt đi từng mảng sự sống sau những biến cố, dù cho cố “cười gượng” một cách khó khăn nhưng lão dường như đã nhìn thấy trước cái chết của chính mình. Những lời gửi gắm và món tiền trao cho ông giáo giữ hộ sau lúc bán chó có ngờ đâu cũng là những lời trăng trối. Kết cục số phận của lão Hạc là cái chết được báo trước nhưng vẫn khiến mọi người bất ngờ, thương cảm. Quyết định dữ dội tìm đến cái chết bằng bả chó là giải pháp duy nhất đối với lão Hạc, để lão đứng vững trên bờ lương thiện trước vực sâu tha hoá. Kết thúc bi kịch cũng là thật sự chấm dứt những dằn vặt riêng tư của lão Hạc, nhưng để lại bao suy ngẫm về số phận những con người nghèo khổ lương thiện trong xã hội cũ.”
(Tài liệu sưu tầm)
1. Diễn biến tâm trạng của lão Hạc xung quanh việc bán cậu Vàng.
- Tình cảnh túng quẫn ngày càng đe dọa lão Hạc lúc này.
- Giàu lòng tự trọng, không nỡ tiêu phạm vào những đồng tiền cố dành dụm cho đứa con trai vì nghèo mà phẫn chí bỏ làng đi làm.
- Suy tính, đắn đo nhiều lần => Việc rất hệ trọng bởi cậu Vàng là người bạn thân thiết, là vật kỉ niệm của anh con trai còn lại.
- Day dứt ăn năn vì già bằng nấy tuổi mà còn đánh lừa một con chó. Cả đời ông già nhân hậu này nào đã nỡ lừa ai!
- Cười như mếu, đôi mắt ầng ậng nước. Mắt co rúm lại; Vết nhăn xô lại ép cho nước mắt chảy ra; Đầu ngọeo về một bên, miệngmãm mém mếu, hu hu khóc.
=> Một cõi lòng đang vô cùng đau đớn, đang xót xa ân hận.
- Lão Hạc là một người sống tình nghĩa, thủy chung, rất trung thực. Đặc biệt ta cµng thấm thía lòng thương con sâu sắc của người cha nghèo khổ
2. Nguyên nhân cái chết của lão Hạc.
- Tình cảnh đói khổ, túng quẫn đã đẩy lão Hạc đến cái chết như một hành động tự giải thoát.
=> Số phận cơ cực đáng thương của những người nông dân nghèo khổ trước CMT8.

- A. Đó là bi kịch của sự đói nghèo.
- B. Đó là bi kịch của tình phụ tử.
- C. Đó là bi kịch của phẩm giá làm người.
- Hay suy nghĩ và tỉnh táo nhận ra tình cảnh của mình lúc này.
- Tính cẩn thận, chu đáo và lòng tự trọng cao => âm thầm chuẩn bị chu đáo cho cái chết của mình từ khi bán cậu Vàng.
3. Thái độ tình cảm nhân vật tôi đối với lão Hạc.
- Thái độ: Say sưa.
- Tình cảm: Xót thương, đồng cảm, an ủi và chia sẽ.
=> Lòng nhân ái dựa trên sự chân tình và đồng khổ, hiểu đời, hiểu người và có lòng vị tha cao cả.
- Ngỡ ngàng: Con người đáng kính ấy bây giờ cũng theo gót Binh Tư để có ăn.
- Chứng kiến cái chết đau đớn thì ông giáo lại cảm nhận: Cuộc đời...một nghĩa khác.
- Ông lão là người nhân hậu trung thực chưa đánh lừa một ai; Lần đầu tiên trong đời lão phải lừa cậu Vàng người bạn thân thiết của mình và cậu Vàng
phải chết thì giờ đây lão cũng phải chết theo kiểu một con chó bị lừa.
- Muốn trừng phạt càng chứng tỏ được tính trung
thực, lòng tự trọng đáng quý gây ấn tượng mạnh cho người đọc.
4. Nghệ thuật kể chuyện.
Diễn biến câu chuyện được kề bằng nhân vật tôi: Câu chuyện gần gũi, chân thực dẫn dắt tự nhiên, linh hoạt cốt truyện có thể kết hợp tự nhiện giữa kể và tả với hồi tưởng bộc lộ trử tình.
- Có nhiều giọng điệu: Vừa tự sự vừa trữ tình
 
Last edited by a moderator:
V

vitconxauxi_vodoi

Nguyên Hồng viết nhiều về phụ nữ,những người cùng khổ gần gũi quanh ông,những người mà ông yêu thương với trái tim đằm thăm chân thành.Người phụ nữ trong văn của Nguyên Hồng dù là nhân vật chính diện hay phản diện đều được thể hiện khá tinh tế và giàu cá tính.Không ít trong số họ đã trở thành những điển hình văn học thật thụ.Một trong số đó là nhân vật bà cô trong đoạn Trong lòng mẹ trích từ tập hồi ký Những ngày thơ ấu của Nguyên Hồng.

Nhân vật bà cô xuất hiện trong đoạn trích không đầy hai trang giấy mà ấn tượng để lại trong lòng người đọc thật khó phai mờ.Đọc xong đoạn trích ta nghiệm lại mới thấy câu nói “giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng” của các cụ ta xưa sâu sắc biết bao.Dẫu cùng chung “giọt máu đào” nhưng cái lòng đố kỵ và tàn nhẫn của bà cô đã khiến chú bé Hồng cứ phải chiến đấu liên tục với những đợt sóng trào để bảo vệ tình yêu thương với mẹ.


Đợt sóng ấy bắt đầu nổi lên tưởng rất hiền hòa.Bà cô đến bên Hồng tươi cười và ân cần lắm:


-Hồng!Mày có muốn vào Thanh Hóa chơi với mẹ mày không?


Oâi!Câu nói ấy trong lúc này cần với chú bé biết bao.Giá như đó là một lời chia sẻ thật lòng.Nhưng Hồng ngay lập tức nhận ra “những ý nghĩa cay độc trong giọng nói và trên nét mặt khi cười rất kịch của cô”.Vậy là cái sự giả dối của người cô chẳng thể giấu nổi một đôi mắt ngây thơ.ĐÓ là sự giả dối đã thành quen,bởi “nhắc đến mẹ tôi,cô tôi chỉ có ý gieo rắc vào đầu óc tôi những hoài nghi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ”.Vậy ra bà cô là hiện thân của lòng đố kị,của sự thành kiến tàn ác.


Bà cô tiếp,vẫn giọng ngọt ngào đầy giả tạo: “Sai lại không vào?Mợ mày phát tài lắm,có như dạo trước đâu!”.Toàn bộ câu nói bị khựng lại và dằn mặt lên trong hai chữ “phát tài”.Bà cô thừa biết mẹ Hồng đang phải sống lay lắt ở que người.Một người đàn bà góa chồng,nợ nần nhiều quá phải bỏ cả con cái đi tha hương cầu thực.Ngần ấy lý do đã đủ để ta hinh dung ra một cuộc đời phiêu bạc.Thế mà người cô lại nhấn vào hai chữ “phát tài”.Câu nói có khác gì lưỡi dao cứa vào vết thương đang rỉ máu của bé Hồng.Tình thương mẹ của con đang bị bà cô cố tính chia cắt.Nhưng sự tàn nhẫn của nhân vật bà cô không dừng ở đó.Biết Hồng rất thương yêu và cũng khát khao tình thương của mẹ,người cô chọn một lời cay độc khác: “Vào mà bắt mợ mày may vá sắm sửa cho và thăm em bé chứ”.Lần này Hồng thấy đau nhói,chẳng lẽ mẹ mình lại đổ đốn ư?Mẹ còn chưa đoạn tang thầy mà?Tôi tin chắc lúc này nếu nhìn mặt bà cô,ta sẽ thấy một cười mãn nguyện.Nụ cươi của một người phụ nữ không có một chút tình thương.Nụ cười được xây lên từ nỗi đau của cậu cháu mình.


Đến đây tưởng như trò đùa quái ác của bà cô đã quá đà.Nhưng không!Người cô tàn ác vẫn cho như thế là chưa đủ,chưa thỏa mãn.Vẫn thấy cần phải đưa thêm nhiều nguyên do nữa để cái thông tin của mình thuyết phục hơn.Từ đó mà làm cho cậu cháu đau đớn hơn: “Có một bà họ nội xa vào trong ấy cân gạo về bán.Bà ta một hôm đi chợ thấy mẹ tôi…thì mẹ tôi quay đi,lấy nón che”.Câu nói vô tình cay nghiệt của bà cô khiến bé Hồng “nghẹn ứ khóc không ra tiếng”.Nhưng cái bà cô vô hồn đến tàn nhẫn kia vẫn cứ thản nhiên tiếp tục khoét vào nỗi đau của một tâm hồn non nớt và thơ bé.Sự dồn nén đến nghẹn thở của bà cô khiến bé Hồng chỉ còn biết nghẹn ngào câm lặng.


Chỉ bằng vài nét bút,không đặc tả,chỉ thiên về đối thoại thế nhưng tác giả đã xây dựng được một nhân vật rất điển hình,người cô lạnh lùng và tàn nhẫn.Đó cũng là hiện thân của cái nhìn đầy thành kiến đối với người phụ nữ góa chồng nhưng luôn khát khao tình yêu thương và hạnh phúc ngày xưa.


(Sưu tầm)
 
I

ichigo276

trên hocmai nhìu bài văn hay quá, ước gì mình mình làm văn hay được như thế! Các bạn up nhìu bài văn hay lên nhé
 
Top Bottom