[Ngữ văn 8] Kết thúc mới cho chuyện Tắt Đèn

L

lan_phuong_000

Bạn nói là mình không hiểu mấy, trong chương trình Ngữ văn 8 làm gì đã được học hết tác phẩm Tắt đèn? Chỉ là đoạn trích Tức nước vỡ bờ thôi! Vậy tại sao giáo viên lại giao cho bạn đề viết kết thúc mới cho chuyện Tắt đèn được cơ chứ?
Thôi được mình sẽ viết xem có vừa ý bạn không!
* Tắt đèn: Vừa chạy vừa khóc, màn trời đen làm chị không thấy được cái gì đang ở phía trước chị. Và rồi chị va vào ai đó, hét toán lên trong sự sợ hãi, bằng cả trái tim người mẹ chị biết người đang đứng trước chị là ai. Không ai khác chính là đứa con chị đứt ruột đẻ ra và cũng chính chị ngầm ngùi bán nó đi. Nhưng nhưng sao nó lại ở nơi này cơ chứ? Muôn vàn câu hỏi ấp đến chị, như một phản xạ tự nhiên chị hét lên
... Bừng tỉnh giất, ôi chao, tất cả chỉ là một giấc mơ thôi! Hai đứa con chị vẫn ngồi đó, ngồi cạnh chị, còn anh dâu - chồng chị đâu? Bóng dáng ấy vẫn đang thu mình nơi góc bếp và lặng lẽ mang lên cho chị bát cháo gạo còn nghi ngút khói. Bấy giờ, chị không nhận ra đâu là thật đâu là mơ nữa, nhưng dù mơ hay thật thì đó cũng là điều khiếp đảm, xé nát tâm can chị.
p/s nói trước đây chung quy chỉ là ý tưởng, lời văn chưa được sắp xếp cụ thể, nhưng vẫn có tác dụng tham khảo.
* Tức nước vỡ bờ: xin phép đc post lên sau.
 
F

freakie_fuckie

Quả là đáng tiếc :(

Cái kết của Tắt đèn là một hạn chế lớn trong tác phẩm :

Xin trích lại cái kết của Tắt đèn ra đây :
Buông tay, chị vội choàng dậy, mở cửa chạy té ra sân. Trời tối như mực và như cái tiền đồ của chị.

Quá khứ - hiện tại, cuộc sống của chị Dậu bị đảo lộn, dày vò bởi chặng dài những bức bách, những đau thương. Ngay cả tương lai của chị cũng có gì hơn ngoài bế tắc - một tương lai "tối như mực" , không có một chút ánh sáng nào.
Thế giới của chị Dậu là một thế giới khổ đau - một "cánh đồng đen tối" - một lòng "chảo" tang thương của những sinh vật nhớp nhơ và bất lực không lối thoát. Đọc toàn tác phẩm, ta thấy uất ức đến khó thở, ta chỉ thấy trước mắt một thực tại , một xã hội thối nát, mục ruỗng đến cùng cực được vẽ ra thực đến từng chi tiết, ta đã mong chờ đến cuối tác phẩm là một nguồn sáng, dẫu có nhỏ nhoi từ một thế giới khác sáng tươi hơn, song, mọi thứ tác giả cho ta chỉ là "một đêm đen như mực. Tác giả không cho ta hi vọng đến một thế giới khác, một tương lai khác, không cho ta cả một niềm hi vọng nhỏ bé, một lối nhỏ để thoát ra bức bách. Như vậy, ý nghĩa tác phẩm đã mất đi đáng kể, nó chỉ dừng lại ở việc phê phán xã hội thực dân, nó chưa đem đến nguồn sáng cho người ta về một tương lai mới ~> đó là do hồi ấy tác giả chưa giác ngộ Cách Mạng, chưa được ánh sáng Cách Mạng soi đường chỉ lối. Viết một cái kết khác là vẽ ra cho chị Dậu chút nguồn sáng : để chị chạy ra cửa và thấy một hừng đông phơn phớt ánh hồng .( ánh sáng của CM chẳng hạn)

@ LP : kết của em yêu đã làm mất đi mọi giá trị hiện thực và khả năng phê phán tố cáo XH của Ngô Tất Tố ~ chẳng nhẽ mọi sự thực nghiệt ngã ở XH mục ruỗng ấy tất cả chỉ là một ảo mộng, một giấc mơ ? Nên nhớ là NTT nhìn XH bằng lăng kính hiện thực, không phải một lăng kính màu hồng . Văn với chả chương :eek: Chị Dậu của em như đang sống hạnh phúc giữa thế kỉ 21 và có mấy giấc mơ vẩn vơ như kiểu các bà chị trong những tác phẩm của Vũ Trọng Phụng vại :|
 
M

minh_minh1996

Sau khi gặp được Tấm ở hàng nước của bà lão,nhà vua vui mừng khôn xiết . Người liền truyền võng mác đưa nàng về cung và hậu tạ bà lão đã chăm sóc Tấm.
Phần về 2 mẹ con Cám,sau thời gian lúc đốt khung cưỡi – là Tấm – và rắc ở xa hoàng cung,cứ tưởng Tấm sẽ không bao giờ xuất hiện nữa,bèn mở cỗ ăn mừng,lấy cớ là mừng Cám thành hoàng hậu chính thức,mời cả làng đến dự.
Trong lúc ăn tiệc.đột nhiên có tiếng trống,tiếng kèn tiến về phía nhà mẹ con Cám. Mọi người đổ sô ra ngoài sân để xem. Chỉ riêng 2 người tham ăn vẫn ngồi trong phòng ăn uống no nê.
Bỗng có 1 tiếng nói vừa lạ vừa quen cất làm mẹ con Cám giật mình,quay lại. Không tin được trước mặt mình là nhà vua cùng…Tấm – có phần lộng lẫy,xinh đẹp hơn trước – đang đứng trước mặt mình. 2 mẹ con bèn quì xuống,lạy lấy lạy để,van xin Tấm tha chết cho họ. Tấm kể lại mọi chuyện với nhà vua.Ngài tức giận,sai binh lính bắt chúng đi chém đầu.Tấm bèn ngăn cản,xin phép vua bắt Cám và mẹ Cám đem vào 1 ngôi làng ven biển cách xa hoàng cung và truyền cho không bao giờ được quay trở về đô nữa. Nhưng Tấm vẫn cử người bí mật dõi theo 2 mẹ con.
Từ khi vào làng,vì 2 mẹ con từ trước tới giờ ăn sung mặc sướng,chưa bao giờ làm việc nặng nhọc,nên không biết lao động như thế nào,người trong làng thương tình,bèn cho vào làm ruộng. Mẹ Cám lười,bèn bảo Cám đi làm thay mình,lấy cớ là tuổi già sức yếu. Cám thương mẹ nên cũng ra đồng làm . Nhưng làm được 1 thời gian,Cám mệt quá,không chịu nổi nữa,bèn ngồi chỗ khối đá,cảm thấy ân hận nên ôm mặt khóc nức nở.Bụt hiện lên hỏi.Cám thút thít,kể lại sự tình.Bụt bảo với Cám :
- Nếu như con muốn chuộc lại lỗi lầm của mình,thì con hãy đến 1 con sông thần cách đây 5 dặm,ở đó,hãy tìm dưới sông 1 chiếc gương thần,nó sẽ giúp con.
Nói đoạn,Bụt biến mất.Cám hớt hả chạy về nhà,kể lại toàn bộ sự việc với mẹ mình. Mẹ Cám nghe thế,liền tất tả chuẩn bị đồ đạc đi cùng với Cám.2 mẹ con đã phải trèo đèo lội suối,chưa kể những lúc mẹ Cám lười nhác,bắt Cám cõng mình qua con đèo cao ngất hay những lúc bà ta đói bụng,bắt Cám phải kiếm thức ăn cho mình. Cám vẫn âm thầm chịu đựng mẹ mình.
Sau nhiều ngày mệt nhọc,vất vả,cuối cùng thì cũng tới được con sông đó. Cám bảo mẹ nằm chờ dưới gốc cây,còn mình thì lặn xuống sông để tìm chiếc gương thần. Nhưng không ai ngờ,là khi mẹ Cám nằm ngủ dưới gốc cây đã bị 1 con hổ vồ tới và ăn thịt.
Khi Cám tìm được chiếc gương và ngoi lên bờ,nhìn thấy đống xương,còn cả cái đầu lâu còn dính máu và thịt của mẹ mình,Cám liền nhặt xương mẹ lại và ôm mặt khóc . Bụt lại hiện lên,hỏi. Cám nói với bụt là đã tìm thấy chiếc gương,nhưng niềm vui không được trọn vẹn khi mẹ Cám đã chết.
Bụt nói :
- Chiếc gương kia chính là điều ước của con,giờ con có 2 lựa chọn : 1 là dùng nó để ước rằng con chưa bao giờ có tội lỗi gì với chị con,2 là dùng nó để ước mẹ con trở về. con sẽ chọn cái nào ?
Cám suy nghĩ rất lâu,rồi đáp :
-Thưa bụt,con xin ước để mẹ con trở về bên con. Con cũng không cần sung sướng như lúc trước nữa,con chỉ cần ở bên mẹ con,tròn chữ hiếu với bà ấy là được rồi.
Bụt mỉm cười,và đáp ứng điều ước của Cám. Đống xương mà lúc nãy Cám nhặt lại,hiện trở về thành mẹ Cám,nhưng 1 bên chân phải của bà đã bị con hổ cắn nát,nên mẹ của Cám mất đi 1 chân.

Điều ước mất. Chiếc gương cũng mất . Cám cõng mẹ Cám trở về nhà. Và khi vừa về đến nhà,Cám đã thấy lồng đèn,hoa treo rực rỡ.tiếng kèn tiếng trống vang, và Tấm đã chạy đến ôm lấy Cám,nói rằng :
- Chị đã biết hết tất cả.Em thật dũng cảm,chị thật khâm phục em khi đã sử dụng điều ước duy nhất để cứu sống dì. Em và dì có bằng lòng dọn vào cung và ở cùng chị và hoàng thượng không ?

Cám nghẹn ngào nói không nên lời,bật khóc.Rồi 2 người được đưa về hoàng cung. Ít năm sau,Cám được nhà vua ban lệnh cho cưới người em thứ 2 của ngài – là 1 dũng tướng tài ba. Còn mẹ Cám từ đó cũng không còn ác độc như trước nữa,bà cạo tóc đi tu và náu thân nơi cửa phật.
Từ đó,họ sống với nhau hạnh phúc và không còn bất cứ thù oán gì với nhau nữa.

..............................................................................................
 
Top Bottom