[Ngữ văn 8]Hãy kể lại 1 lần em giúp 1 bà cụ qua đường vào lúc đông người và nhiều xe cộ đi lại.

T

tommyking144

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

[Ngữ văn 8] Luyện tập viết đoạn văn tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm

Hãy viết đoạn văn tự sự có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm từ 8 - 15 câu
Đề : Em giúp một bà cụ qua đường vào lúc đông người và nhiều xe cộ qua lại
Mong mọi người giúp gấp ! mai em phải nộp bài rồi hic :-SS
 
D

danhliterature

Trên đường đi học về. xe cộ lúc này đông đúc, còi kéo inh ỏi; có một bà cụ đứng sát bên lề đường. Như có một điều gì đó như đang "bắt buộc" em phải dẫn cụ qua đường. Xe cộ càng lúc càng đông. Hình dáng bà gầy gò, ốm yếu; trên đôi mắt và vầng trán đã có nhiều nếp nhăn. tóc bà trắng như cước, miệng nhai trầu trông bà "đẹp lão" không bao giờ hết. Em nắm chặt tay bà rồi hai bà cháu cùng qua đường. Ôi !lòng bàn tay bà mới ấm áp làm sao. Gía như mà bà ngoại em còn sống nhỉ?-ý nghĩ ấy thoáng qua rồi lại vụt mất. trước mặt tôi giờ đây là một bà cụ với nụ cười thật tươi, không ngừng cảm ơn em. Em chào tạm biệt bà rồi đi về nhà. Ôi thật sung sướng hạnh phúc biết bao khi tìm lại được một chút cảm xúc, tình cảm yêu mến mãnh liệt nơi sâu thẳm trong trái tim, trong tình yêu thương của em dành cho cụ-bà ngoại trong kí ức em.
 
L

lan_phuong_000

Đã qua giờ cao điểm rồi mà xe cộ vẫn cứ đi lại như mắc cửi, nào xe máy, ô tô lại cả xích lô, xe đạp, tiếng người ồn ào hòa với mùi khói bụi thật làm cho con người ta bực tức, chỉ muốn thoát khỏi nơi mình đang đứng ngay tức khắc. Đang mông lung suy nghĩ, tôi chợt giậc mình khi nhìn thấy một cụ già, trông đã ngoài bảy mươi, tay cầm gậy, tay xách tui, trông bà có vẻ mệt mỏi. Như hiểu ý bà cụ, tôi nhanh chân bước đến gần, sau vài lời hỏi thăm tôi giúp bà cụ xách túi, ra hiệu cho mấy chiếc xe trên đường nhường phần đường cho bà cụ, luồn lách qua được số xe này quả thật khó khăn với bà cụ. Khi đã qua được bên kia đường, bà cụ khẽ cảm ơn tôi, mà lấy trong túi tra một bị cốm được gói trong lá sen cẩn thận như món quà đáp lễ. Nhận món quà của bà cụ, lòng tôi nao nao cứ như vừa sờ tay vào món đồ quí giá mà tôi hằng ao ước.


---> Đề này chị đã làm một lần rồi
em nên dùng công cụ google seach trước khi lập pic nha :)
 
N

nguyenlem1nh

Các bạn ơi, các bạn giúp mình với!

Các bạn có thể lập dàn ý cho bài này giúp mình được không?(hoặc gợi ý cách viết cũng được ). :Tôi đã khôn lớn:confused:
 
H

hoan1793

1 Mở bài: giới thiệu về bản thân (nói sơ qua thôi)
2. Thân bài:
- Sự khôn lớn thể hiện ở mặt thể chất:
+ Cao lớn (đem so sánh với mẹ, hoặc bố....)
+Khoẻ mạnh: có thể giúp mẹ nhiều công việc trong nhà
- Sự khôn lớn về tinh thần: biết rung động, biết cảm thương và hok thờ ơ với những người xung quanh
( nhớ hok nhầm thì đây là bài văn tự sự ==> nên kể 1 câu chuyện về việc chứng tỏ mình khôn lớn )
1 số ví dụ như: nấu 1 bữa ăn cho cả nhà, dọn dẹp nhà cửa, hoặc chăm sóc em.... khiến bố mẹ vui lòng và công nhận mình đã lớn.

Lớp tám chưa thể nhận thức hết mọi chuyện , nhưng tôi cũng có thể biết và hiểu được vài điều mà hồi bé chưa biết.
Mới ngày nào tôi là một đứa bé nằm gọn trong lòng mẹ và lớn lên theo thời gian
Tôi đã tự đén trường với chiếc xe đạp, tự học bài mà không cần sự nhắc nhở của ba mẹ.
biết dc nhiều điều qua sự dạy dỗ của thầy cô
phụ giúp ba mẹ công việc nhà lúc rãnh, biết vâng lời ba mẹ hơn.
khi thấy ba mẹ đi làm về mệt bạn thương ba mẹ nhiều hơn
khi mẹ ốm bạn cảm thấy thương mẹ nhiều hơn -> chăm sóc ,
biết dc sự cực nhọc của ba mẹ -> chăm chỉ học hành.
 
H

hoan1793

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.

chúc thành công nha! :D
 
H

hoan1793

Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương
rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư?
Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày
chạy lăn xăn khắp nhà...
Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy
tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao? Tôi thấy mình
đã khôn lớn.

Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần
thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc;
không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này
lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những
cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim
hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn.

Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi
sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một
cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn
mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt.

Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn
giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao.
Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ,
chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao? Tôi thấy mình đã
khôn lớn.

Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô
cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm
tổn thương họ ra sao.

Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều
ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ,
tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi
lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra,

Tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những
người yêu thương tôi đến nhường nào.Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là
trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau
này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây,
tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh
hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá
để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả
tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn,
tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống.

Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không
chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn
lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương
dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi .! :D
 
H

hien.cute

Lập dàn ý

Lập dàn ý cho đề bài: " Hãy kể về một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi" .
* Người bn ấy đến giờ vẫn chơi thân, mình và bạn chơi với nhau từ nhỏ và có 1 câu chuyện gì đó khiến mình nhớ đến giờ*
Mem nào có thể viết giúp nha. Pữa thứ 5 là phải viết nộp ùi. Cầu xin các bn đó hj
 
S

sammy_boconganh

[Văn 8] Luyện tập Lập dàn ý cho bài văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm

Hãy lập dàn ý cho đề bài: "Hãy kể về một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi".

Giúp mìk vs ngày 13/10 này mìk p? làm KT 15' vs đề này đó!!!
Help me!!!
 
N

nguyenbahiep1

Hãy lập dàn ý cho đề bài: "Hãy kể về một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi".

Giúp mìk vs ngày 13/10 này mìk p? làm KT 15' vs đề này đó!!!
Help me!!!

Cơn gió lành lạnh khẽ len lõi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc dời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá tri của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niện cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.
Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu zùi nhỉ : tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình ban của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiềi điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi bik cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko gnhe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài nàgy sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng jận tớ nha.... Cjỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi pạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ít kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc dống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tp6i những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằn trong tầm với của hai ta nữa zùi. Tớ rất muốn dc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu tha thứ cho tớ ....
Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu. Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta se tồn tại mãi dẫu nhân gisn muôn màu đổi thay.

nguồn google
 
S

sammy_boconganh


Cơn gió lành lạnh khẽ len lõi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc dời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá tri của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niện cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.
Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu zùi nhỉ : tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình ban của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiềi điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi bik cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko gnhe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài nàgy sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng jận tớ nha.... Cjỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi pạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ít kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc dống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tp6i những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằn trong tầm với của hai ta nữa zùi. Tớ rất muốn dc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu tha thứ cho tớ ....
Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu. Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta se tồn tại mãi dẫu nhân gisn muôn màu đổi thay.

nguồn google
Mình cần dàn ý, bạn có thể tóm tắt thành dàn ý không???
 
L

lonelyangelfebruary1

tại sao các bài viết giống nhau vậy không có bài nào máng tính khác biệt sao
 
M

mimy9x

[Ngữ văn 8]Lập dàn ý

Câu 1
KỂ về 1 lần em mắc khuyết điểm là cho bốmẹ phiền lòng.hãy lập dàN ý chi tiết
câu 2
kể về 1 việc em đã làm cho bố mẹ và thầy cô vui lòng>lâp dàn ý chi tiết>
mọi người giúp nhanh nha!mà cũng không cần vội.chiều thu 3 TỤI mình phải nộp rồi
 
Last edited by a moderator:
C

cocap

Như trên ai giúp em với ngày mai làm bài viết số 2

Chú ý cách đặt tiêu đề
 
Last edited by a moderator:
N

nguyenbahiep1

Như trên ai giúp em với ngày mai làm bài viết số 2
Trên đường đi học về. xe cộ lúc này đông đúc, còi kéo inh ỏi; có một bà cụ đứng sát bên lề đường. Như có một điều gì đó như đang "bắt buộc" em phải dẫn cụ qua đường. Xe cộ càng lúc càng đông. Hình dáng bà gầy gò, ốm yếu; trên đôi mắt và vầng trán đã có nhiều nếp nhăn. tóc bà trắng như cước, miệng nhai trầu trông bà "đẹp lão" không bao giờ hết. Em nắm chặt tay bà rồi hai bà cháu cùng qua đường. Ôi !lòng bàn tay bà mới ấm áp làm sao. Gía như mà bà ngoại em còn sống nhỉ?-ý nghĩ ấy thoáng qua rồi lại vụt mất. trước mặt tôi giờ đây là một bà cụ với nụ cười thật tươi, không ngừng cảm ơn em. Em chào tạm biệt bà rồi đi về nhà. Ôi thật sung sướng hạnh phúc biết bao khi tìm lại được một chút cảm xúc, tình cảm yêu mến mãnh liệt nơi sâu thẳm trong trái tim, trong tình yêu thương của em dành cho cụ-bà ngoại trong kí ức em
nguồn google
 
V

vitconxauxi_vodoi

Một bài làm tham khảo bạn nhé:
Thành phố Hồ Chí Minh là một thành phố lớn và đông dân.Bình thường các con đường tấp nập người và xe cộ giống như những con sông cuồn cuộn nước tuôn chảy ra biển lớn.Giờ cao điểm nhiều nơi thường xảy ra ùn tắc giao thông.Vì thế nên việc đi lại hết sức khó khăn,đặc biệt là dành cho người đi bộ.Ngày nào đi học em cũng chứng kiến cảnh ấy ở ngã tư đường Nguyễn Tri Phương và đường 3 tháng 2 thuộc quận 10.

Trưa thứ sáu tuần trước,em về đến đây thì đèn đỏ bật lên.Mấy người vội vã băng qua phần đường dành cho người đi bộ.Có một bà cụ tay chống gậy,vẻ mặt lo lắng chưa dám bước qua.Em đến bên cụ nhẹ nhàng bảo :"Bà ơi,bà nắm lấy tay cháu,cháu sẽ dắt bà".Bà cụ mừng rỡ:"Thế thì tốt quá!Cháu giúp bà nhé!"Em bình tĩnh đưa bà cụ sang đến vỉa hè trước cửa ủy ban Quận 10.Bà cụ bảo rằng bà đến thăm đứa cháu nội bị ngã xe đạp,sai khớp chân phải nghỉ học ở nhà.Em cùng đi với bà một quãng rồi chia tay và không quên dặn bà đi cẩn thận.Bà cười móm mém và xiết chặt tay em :"Bà cảm ơn cháu!Cháu ngoan lắm,biết thương người già yếu!Bà sợ qua đường vì đã bị cậu bé qua đường vượt đèn đỏ đụng phải,ngã một lần rồi.Gớm!Người ta bây giờ chạy xe cư ào ào,gây ra biết bao nhiêu tai nạn.Vội gì mà vội khiếp thế cơ chứ?Hôm nay may mà bà gặp được cháu.Thôi,cháu đi nhé!"

Em nhìn theo mái tóc bạc và cái dáng còng còng bước đi chậm chạp,run run của bà cụ mà trong lòng em trào lên tình cảnh xót thương.Giúp bà qua đường là một việc rất nhỏ nhưng em cũng thấy rất vui.Đúng như lời ông nội em thường nhắc nhở:"Hãy thương nguời như thể thương tâhn,cháu ạ!Đạo lí của dân tộc Việt Nam mình là thế đây!
 
Last edited by a moderator:
V

vitconxauxi_vodoi

Câu 2: Hãy kể về một việc tốt em làm khiến bố mẹ vui lòng
1.Mở bài
*Giới thiệu chung:
-Đó là sự việc gì?(VD: Cứu một em nhỏ bị ngã xuống sông)
-Xảy ra vào thời gian nào?(Hè năm ngoái)
2.Thân bài
*Kể lại sự việc:
-Buổi trưa em đi tập võ trên Câu lạc bộ thể dục thể thao của huyện v
-Đến đầu làng,thấy một đám trđang la hét,kêu cứu và chỉ ra giữa sông
-Em bé bnước cuốn,đang chới với,...
-Em vội nhảy xuống,bơi nhanh ra,dìu em bé vào b
-Gia đình em bé biết chuyện và cảm ơn em
-Cả làng nghe tin,kéo đến nhà em đông đúc
-Bố mẹ em rất hài lòng vì con mình biết làm việc tốt.
3.Kết bài
*Cảm nghĩ của em:
-Chuyện đã thành một kỉ niệm sâu sắc trong đời
-Mỗi lần nhớ lại em thấy vui.

 
K

katoriitto

[Văn 8] Lập dàn ý

Bài 1 :Lập dàn ý ( mở bài thui ) cho đề bài sau : '' Kỷ niệm tuổi thơ mà em nhớ mãi ''
Dựa vào đó hãy viết phần mở bài cho đề bài trên.
Bài 2 : Viết phần kết bài cho đề bài trên.
 
V

vitconxauxi_vodoi

Dàn ý hoàn chỉnh
1.Mở bài:
-Trong đời học sinh,ngày đầu tiên đi học bao giờ cũng để lại dấu ấn sâu đậm nhất.Và nó cũng là kỉ niệm tuổi thơ khiến em nhớ mãi
2.Thân bài
*Diễn biến cuả buổi khai trường đầu tiên:
+Đêm trước ngày khai trường:
-Bố mẹ chuẩn bị cho em đầy đủ sách vở,bút thước,quần áo mới
-Tâm trang em nôn nao,háo hức lạ thường
+Trên đường đến trường:
-Tung tăng đi bên cạnh mẹ,nhìn cái gì cũng thấy đẹp,đáng yêu
-Thấy ngôi trường thật rộng lớn còn mình nhỏ bé quá
-Ngại ngùng trước chđông người
-Được mđộng viên nên mạnh dạn đôi chút
+Lúc dự lễ khai trường:
-Tiếng trống vang lên giòn giã,thúc dục
-Lần đâu tiên trong đời em được d 1 buổi lễ trang nghiêm và long trọng thế này
-Ngỡ ngàng và l
lùng trước khung cảnh ấy
-Rất vui và tự hào vì mình đã là học sinh lớp một
-Rụt rè và làm quen với bạn mới
3.Kết bài:
-Thấy mình đã khôn lớn
-Tự nhủ phải chăm ngoan,học giỏi để cha mẹ vui lòng
-Nó sẽ mãi là kỉ niệm về thời thơ ấu đẹp đẽ trong lòng em

Viết mở bài :
Năm nay em đã là học sinh lớp 8.Tám lần được dự lễ khai trường nhưng buổi khai trường đầu tiên vào lớp Một đã để lại trong kí ức của em ấn tượng sâu sắc nhất về thời thơ ấu.
Viết kết bài:
Tan học mđã đợi sẵn ở cổng trường.Ríu rít như chú chim non,em kể cho mẹ nghe những câu chuyện của buổi khai trường.Cho đén bây giờ những hình ảnh ấy vẫn hiện lên nguyên vẹn trước mắt em.Nó đã trở thành kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên được của thời thơ ấu
ùng ungùng trước
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom