Soan van TOI DI HOC- THANH TINH
Câu 1 :
- Những điều gơi lên trong lòng nhân vật "tôi" kỷ niệm về buổi tựu trường đầu tiên là :
+ Lá thu ngoài đường rụng nhiều và trên ko có những đám mây bàng bạc.
+ Mỗi lần thấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đi đến trường...
- Toàn bộ truyện ngắn, những kỷ niệm này được nhà văn diễn tả theo trình tự :
+ Từ hiện tại mà nhớ về dĩ vãng : biến chuyển của trời đất cuối thu và hình ảnh mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ đến trường gợi cho "tôi" nhớ về ngày ấy cũng những kỷ niệm trong sáng.
+ Tâm trạng, cảm giác của nhân vật "tôi" trên con đường cùng mẹ tới trường.
+ Tâm trạng, cảm giác của nhân vật "tôi" khi nhìn ngôi trường ngày khai giảng, khi nhìn mọi người, các bạn, lúc nghe gọi tên mình và phải rời tay mẹ để vào lớp.
+ Tâm trạng, cảm giác của nhân vật "tôi" lúc ngồi vào chỗ của mình và đón nhận giờ học đầu tiên.
Câu 2 : Những hình ảnh, chi tiết chứng tỏ tâm trạng hỗn hợp, cảm giác bỡ ngỡ của nhân vật "tôi khi :
- Cùng mẹ đi trên đường tới trường :
+ Tôi có ngay cái ý nghĩ vừa non nớt vừa ngây thơ : chắc chỉ người thạo mới cầm nổi bút thước
+ Tôi thấy trường Mĩ Lý trông vừa xinh xắn vừa oai nghiêm, sân rộng, mình cao hơn trong những buổi trưa hè đầy vắng lặng.
+ Một hồi trống thúc vang.
+ Mấy người học trò cũ đến xếp hàng dưới hiên rồi đi vào lớp.
- KHi nghe gọi tên :
+ Ông đốc trường Mĩ Lý gọi tên từng người.
+ Tôi cảm thấy chúng tôi được người ta ngắm nhiều hơn hết
- Khi ngồi trong lớp đón giờ học đầu tiên :
+ Tôi thấy lạ lạ và hay hay.
_ Tiếng phấn của thầy tôi gạch mạnh trên bảng đen.
Câu 3 : Cử chỉ của những người lớn đối với các em bé lần đầu đi học là cử chỉ rất quan tâm, lo lắng và dịu dàng với tất cả học sinh.
Câu 4 :
- "Tôi quên thế nào được [...] giữa bầu trời quang đãng" :
+ Là 1 hình ảnh so sánh đẹp, trong sáng và đáng yeu, ngây thơ như chính tâm hồn của những đứa trẻ ngày đầu đến trường.
- "Ý nghĩ ấy thoáng qua trong tâm trí tôi [...] ngọn núi" :
+ Là hình ảnh so sánh gần gũi với những người ở nơi đây, nơi núi và gió, mây và trời vô cùng thân thuộc.
Câu 5 :
- Thanh Tịnh đã diễn tả dòng cảm nghĩ này bằng nghệ thuật tự sự xen miêu tả và biểu cảm, với những rung động tinh tế, sâu sắc.
- Sức cuốn hút của tác phẩm được tạo nên từ :
+ Đặc sắc về nghệ thuật của truyện.
+ Chất trữ tình tha thiết và trong trẻo.
IV luyen tap
Câu 1 : Nhân vật "tôi" trong văn bản "Tôi đi học" với những ý nghĩ ngây thơ, trong sáng, vô tư của một tâm hồn đầy mơ ước và hồi hộp vào ngày đầu đến trường. Cậu bé cảm thấy quang cảnh đến trường, cái quang cảnh mà cậu đã đi qua beiets bao nhiêu lần nhưng hôm nay cậu cảm thấy cảnh vật chung quanh đều thay đổi, vì lòng "tôi" đang có sự thay đổi lớn : "Tôi" đi học. Cậu bé lúng túng, hồi hộp và bối rối vào khoảnh khắc được thầy giáo gọi tên, chứng tỏ rằng những đứa trẻ ấy còn non nớt và ngây thơ lắm, chúng cần vòng tay của cha mẹ để ôm ấp, vỗ về. Tác giả đã khắc họa nên hình tượng nhân vật "tôi" với những cảm nhận sâu sắc và đẹp đẽ.
Câu 2 : Như bao người khác, hồi ký của tôi bắt đầu từ ngày đầu tiên tôi đi học... Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu đến trường, tôi vẫn còn nhớ... như mọi chuyện mới chỉ xảy ra hôm qua thôi. Ngày ấy, tôi cùng mẹ bước đi trên con đường đất dài, con đường mà đối với tôi đã quá đỗi quen thuộc. Cái cảm xúc mà lần đầu xuất hiện trong tôi, cái cảm giác bồi hồi, xao xuyến và lo lắng mà lần đầu tiên, tôi biết đượ cũng là vào hôm nay, vào ngày đầu tiên tôi đi học. Tất cả thật đẹp, phải không?
nho thank nka