[Ngữ văn 7] Bài dự thi tìm hiểu "Thăng Long -Hà Nội nghìn năm văn hiến và anh hùng"

F

fulful

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Câu hỏi tự luận
Bạn viết một bài kô quá 1 nghìn từ (theo thể bình luận, nêu cảm nghĩ, cảm tưởng, ... ) của bạn về những câu mở đầu trong bài hát "Người Hà Nội" của Nguyễn Đình Thi : "Đây Hồ Gươm, Hồng Hà, Hồ Tây / Đây lắng hồn núi sông ngàn năm ... "

Các bạn ơi giúp mình với cần gấp lắm mình sắp fải nộp òy :)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-
~~~~~~~~~~
:D
 
Last edited by a moderator:
V

vomanhduy

Tự làm đi, tớ cũng làm cái này nè.
Chủ yếu là dựa vào cảm xúc của mình, có gì nói đấy.
Tốt nhất là nên nghe bài này để lấy cảm xúc.
 
V

vomanhduy

Tốt nhất là tự làm đi cậu à.
Thể hiện cảm xúc của mình, nghĩ gì nói đó.
Tốt nhất là nên cảm nhận bài hát này trước đã
 
F

fulful

Giúp tớ đi mà nếu bít cảm nhận bài hát này và biết làm òy thì tớ cần j` fải hỏi các pạn nữa HELP giúp đi mà
@vomanhduy: pạn ơi làm òy có kinh nghiệm òy bảo tớ với
~~~~~~~~~~
:D
 
T

tuyetroimuahe_vtn

"Đây Hồ Gươm, Hồng Hà, Hồ Tây / Đây lắng hồn núi sông ngàn năm ... "
Mỗi khi câu hát ấy vang lên là lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc rưng rưng khó tả.Sinh ra và lớn lên ở Hà nội ,tôi cảm thấy mình thật may may mắn.Hà Nội trong mắt tôi thật đẹp ,thật nồng nàn
Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ, tôi vội vã trở về, lấy cho mình, dù chỉ là một chút bóng đếm trên đường phố quen, dù chỉ là một chiều mưa giăng giăng lối cũ....
Ai đã từng đến với HN, đã từng yêu HN, đều muốn được trở về trong lòng HN sau những vất vả lo toan đời thường. Nhưng tôi thì khác, tôi không đi xa Hà Nội, nhưng vẫn muồn được chìm vào không gian HN trầm mặc, để lòng mình nhẹ vơi đi những muộn phiền, những tiếc nuối, để đôi khi tôi đứng lại nhìn vào quá khứ, thấy mình đã đi quá nhanh, đứng lại giữa dòng đời cứ cuồn cuộn trôi, quấn theo tất cả ...
Tôi yêu HN của tôi, yêu những tháng ngày cắp sách đến trường với bạn bè, những chiều tan học ngồi bên nhau trong quán chè mát lạnh mùa hè, hay quán ngô nướng nóng hổi mùa đông... Và tôi yêu HN bởi HN cho tôi một tình yêu đầu đời quá đẹp nhưng dở dang... HN cho tôi một gia đình với đứa con trai đáng yêu, một người chồng yêu thương và luôn chung thuỷ với tôi. Tôi hạnh phúc, tôi có tất cả nhưng sao tôi vẫn thấy lòng mình trĩu nặng những suy tư?
Hay vì tôi còn nuối tiếc quá khứ còn dở dang, tôi còn hướng đến hình bóng cũ? Đôi khi tôi tự hỏi, hạnh phúc là gì? Tôi yêu chồng, yêu con, nhưng mặt khác, tôi cũng vẫn nhớ về quá khứ, nhớ về những kỉ niệm thời sinh viên... Tôi quá tham lam, hay tôi không bao giờ thoả mãn?

tham khảo xem thế nào.không hay thì post tip
 
T

tuyetroimuahe_vtn

HÀ NỘI ĐÊM KHÔNG ĐÈN!


Loáng thoáng trong ánh đèn đường cái bật cái tắt, Hà Nội những ngày này vào đêm càng tăng thêm vẻ thâm trầm, yên tĩnh. Chỉ thị của thành phố về thực hiện tiết kiệm điện trên địa bàn trong đó giảm 50 lưu lượng chiếu sáng tại các nơi công cộng, thậm chí một vài nơi tắt hẳn đèn đường làm người ta bỗng liên tưởng tới Hà Nội của vài chục năm về trước. Nhưng đó chỉ là tâm trạng mà ai đã từng sống qua thời kỳ bao cấp, hay đã nghe quá nhiều về nó mà cố hình dung ra. Trong đêm thành phố không đèn, người ta vẫn cảm nhận được những hơi thở, nhịp đập gấp gáp của cuộc sống.

18h, như thành lệ từ mấy ngày nay, trời đổ mưa, tối sầm. Đèn đường chưa bật. Chỉ có ánh sáng loang loáng quét trên đường của các phương tiện giao thông, ánh sáng hất ra những biển hiệu và các ô cửa hai bên đường... Chừng đó thôi cũng đủ để thấy thảm lá xà cừ, lá xấu... vốn chỉ rụng vào mùa này, đang táp theo những ngọn gió đưa đẩy cơn mưa, dát một lớp mỏng trên mặt đường. Cảnh tượng thơ mộng đó thật đối lập với những dòng người xe đang hối hả trở về tổ ấm sau một ngày bươn chải với cuộc sống.

19h. Thành phố lên đèn. Và thành quy luật, cứ 2 cái bật - một cái tắt, san sẻ ánh sáng cho nhau, vừa bảo đảm chiếu sáng, nhưng vẫn có thể tiết kiệm điện. Dọc các tuyến đường lớn như Nguyễn Chí Thanh, Kim Mã, Giải Phóng, thậm chí đại lộ Hùng Vương, nơi nào cũng vậy. Trên những con đường vào các khu đô thị mới có nơi còn triệt để không sử dụng đèn chiếu sáng như đường Khuất Duy Tiến, chính vì thế vỉa hè rộng bát ngát mênh mông đã được tận dụng triệt để làm nơi dò hẹn lý tưởng. Những đôi tình nhân tha hồ ... tâm sự mà không phải ngại ngùng sự soi mói của các bà, các chị đang "tuần hành" thể dục ngoài trời.

Đêm Hà Nội. Trên công trường cầu vượt Ngã Tư Sở, các công nhân đang hối hả với những công việc cuối cùng để hoàn thiện cây cầu vốn là điều mong ước trong nhiều năm. Từ trên điểm cao công trình này nhìn về đường Láng, rặng cây xà cừ hun hút, xạc xào trước gió trong trong bóng huyền ảo như nhung. Phía xa nữa là ánh điện trên những khu chung cư, tòa nhà cao tầng điểm xuyết vòm bầu trời đêm không ánh sao. Một góc thành phố thật đẹp và lãng mạn khiến ta liên tưởng tới câu thơ của Xuân Quỳnh thửa nào: "Cơn bão nghiêng đêm/ cây gẫy cành bay lá/anh dắt em đi/ qua đường cho khỏi ngã".

4h30. Tất cả đèn đường toàn thành phố vụt tắt. Nhưng sự thay đổi đột ngột này cũng chẳng làm mấy ai bận tâm. Thứ ánh sáng của bình minh ngày hè đã lấp ló đủ để soi rọi những gương mặt người đi tập thể dục sớm nhận ra nhau, gật đầu chào hỏi trên những con phố vắng. Phiên chợ hoa Quảng An đã tan tầm qua một đêm không ngủ. Còn ở những chợ rau đêm cửa ô thời khắc này đang là cao điểm.... Và những gánh hoa, nhưng xe rau hối hả tỏa vào từng góc phố thân quen vẫn còn đang say giấc.

Hà Nội ngày mới, những hàng dài xe buýt qua lại trên các tuyến như thay lời chào cho sự hối hả của nhịp sống. Đêm Hà Nội không đèn giờ chẳng còn bao ý nghĩa bởi sự tiếp nối ánh sáng ban mai. Cuộc sống lại bộn bề với những lo toan !
 
T

tuyetroimuahe_vtn

Hà Nội đêm không đèn? Chưa bao giờ tôi thấy...Nhưng tôi yêu cái cảm giác ngắm nhìn một góc Hà Nội từ nơi ấy...

Tôi thường đến cầu Long Biên vào buổi chiều để được ngắm những tia nắng cuối ngày tắt dần trên mặt sông. Trời chuyển từ màu vàng rực của buổi hoàng hôn sang lúc nhập nhoạng tối, rồi tối hẳn trong ánh vàng đèn leo lét. Đó chính là lúc, là nơi người ta có thể cảm nhận thấy rõ nhất Hà Nôi chuyển mình. Ồn ã, vội vã rồi tĩnh lặng...như đúng Hà Nội. Đó cũng là lúc, là nơi tôi được là chính mình, bỏ lại sau lưng cuộc sống thường nhật, công việc, những ồn ào nơi phố xá và cả những muộn phiền. Chỉ còn lại tôi với cái trầm mặc của Hà Nội thân thương...

Nhập nhoạng tối. Chút ánh sáng cuối cùng tắt dần trên mặt sông trong cái ồn ã mà tĩnh lặng chỉ có thể thấy được trên cây cầu trăm tuổi này. Nó là một phần máu thịt của Hà Nội, mang trong mình hơn 100 năm lịch sử của Hà Nội...Một phần hồn Hà Nội đấy, hơi thở của Hà Nội xưa đấy - trong gió lộng của sông và trong cái vộn vã lúc chiều xuống, đêm về...Tiếng trẻ tíu tít lúc tan trường, tiếng gọi nhau í ới; dáng các mẹ, các cô tất bật trở về lo bữa cơm chiều cho gia đình,; xe thồ, quẩy gánh hàng rong...Tất bật, vội vã mà sao có cái cảm giác thanh thản đến thế. Sau một ngày làm việc vất vả, trở về bên mâm cơm gia đình quây quần, ấm cúng...Thật hạnh phúc biết bao...Chợt nghe một tiếng thở dài, lại thấy lòng mình trùng xuống...Đã lâu lắm rồi...

Hà Nội lên đèn. Cầu lúc này đã thưa người hơn lúc trước nhiều lắm. Thi thoảng một chiếc xe máy phóng vụt qua, đèn pha sáng loá, bỏ lại đắng sau những gì yên ả, rồi tất cả lại tĩnh mịch...Cầu Chương Dương như một thế giới khác, sáng và nhộn nhịp, xe và người đều nhỏ và xa...Gia Lâm, Trần Quang Khải...một thế giới khác...Ở đây chỉ có đêm, gió và từng nhịp thở se sẽ của Hà Nội mà thôi...Quay lưng lại hay nhìn xuống dưới bãi, một khoảng tối vô tận. Chỉ muốn mình chìm đi trong đó, chỉ muốn mình ở đó, tách xa hẳn khỏi đèn đường kia, phố xá kia để tính tâm một chút, để được là chính mình, để lại ngắm Chương Dương sáng và tấp nập...

Cũng chính nơi đây...nhiều thứ đã đi qua rồi. Còn đâu những giây phút ấy, còn đâu những mơ ước ngày nào...Người ta còn lại gì sau khi đã dồn hết những gì còn lại của cái thân xác tàn tạ để đặt cược vào một điều mà mình không kiểm soát được...Thua cuộc rồi, trắng tay rồi...Về thôi.
 
Top Bottom