ngữ văn 6

T

thanhhung2805

Bài làm
Ông em năm nay đã bảy mươi tám tuổi, tóc đã bạc trắng. Ông là một người giản dị, hiền từ. Ông có thân hình thon thả, đôi mắt hiền từ lúc nào cũng sẵn sàng chia sẻ với em về bất cứ vấn đề nào mà em không dám chia sẻ với bố mẹ, như là điểm kém, bị mắng ở lớp hay đánh nhau với bạn... Đôi tay ông gầy gò vì đã có tuổi, nhưng ông rất khỏe, xáng nào ông cũng dậy sớm tập thể dục rồi ra quét vườn, nghe tiếng chim hót. Đối với ông, một buổi sáng như thế này là buổi tinh thần ông được thư thái nhất. Ông rất thích thư giãn vào buổi này bằng cách hưởng cái không khí trong lành mà thiên nhiên đã ban tặng. Như thường lệ, buổi sáng ông quét vườn và ăn sáng, buổi trưa ông đi dạo quanh nhà, buổi chiều ông phụ bà tôi làm các công việc nhà như dọn dẹp, cho mèo ăn, nấu cơm. Mặc dù làm nhiều như vậy nhưng ông luôn thấy thoải mái, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Buổi tối, ông hay ngồi xem tivi hoặc đọc báo rồi ông khóa cửa đi ngủ. Những lúc dỗi, ông thường kể truyện cho các cháu nghe, ông kể đủ loại truyện, nào là truyện dân gian, nào là truyện cười, chuyện hồi nhỏ của ông... Ông rất giỏi về địa chất, em còn nhớ, hồi tháng ba năm nay, ông được giải thưởng Hồ Chí Minh về địa chất. Ông còn là một họa sĩ, ông vẽ rất giỏi, những bức tranh nào em nhờ ông vẽ cũng được điểm chín và mười. Hồi nhỏ, ông học rất giỏi, lúc nào cũng xếp thứ nhất lớp. Ông học tất cả các môn.

Ông còn kể với em, hồi chiến tranh, ông phải chăm sóc từng miếng ăn, áo mặc cho bố em, bác em và cô em. Tất cả mọi người phải trốn dưới hầm, ở trên đầy tiếng súng, bom nghe rất sợ. Hồi đó còn không có tivi để xem, chỉ đi học và mỗi khi loa phát thanh kêu có máy bay và giặc của Mỹ đến là mọi người lại ồ ạt xuống hầm để trốn. Ông rất thích đi du lịch, vì mỗi lần đi là ông lại thấy sảng khoái, được thư giãn. Vì vậy, mỗi lần nghỉ hè bố mẹ em đều tổ chức cho cả nhà đi du lịch biển, nhiều nhất là Đà Nẵng. Vẫn như ở nhà, ông thức dậy sớm vào buổi sáng và đi dạo, tập thể dục cùng với những người già khác và ông làm quen được với rất nhiều người. Buổi chiều ông ra tắm biển. Biển Đà Nẵng xanh và trong vắt như thủy tinh. Ông thường bơi ra xa, sau khi bơi được nhiều vòng, ông vào trong để chơi với các cháu, nhảy sóng với các cháu. Sau mỗi lần tắm biển, ông tôi, em tôi "thu hoạch" được rất nhiều vỏ sò, ốc và những con còn sống để mang về Hà Nội làm quà kỉ niệm cùng với chai nước biển và ít cát để nuôi chúng.

Em rất yêu ông, em chỉ mong ông sống được trăm tuổi, sống mãi với gia đình em và dù ông có đi đến phương trời nào đi chăng nữa thì hình ảnh của ông vẫn còn mãi trong tâm trí em, không bao giờ phai.



Nguồn:truongkienthuc.vn
 
A

anh_em_02

Bài làm 1
Cứ mỗi dịp tết đến xuân về là cả nhà tôi ai cũng háo hức chuẩn bị về quê.
Việc trở về ngôi nhà nhỏ với mảnh vườn rộng của bà và được nghe những
lời hỏi thăm ân cần của cô, dì, chú, bác, luôn làm tôi có cảm giác ấm cúng,
hạnh phúc. Nhưng cũng chính những lúc sum họp gia đình ấm cúng ấy là
lúc tôi nhớ ông nhiều nhất.
Ông tôi đã mất hơn ba năm rồi nhưng tôi vẫn nhớ như in hình ảnh của ông.
Ông có vóc cao, dáng đi mạnh mẽ và đôi bàn tay rắn rỏi. Đôi mắt ông tuy
không còn tinh nhanh như hồi còn trong quân ngũ nữa nhưng trong đôi mắt
ấy, tôi vẫn thấy một tình yêu thương con cháu vô hạn. Nhưng điều tôi thích
nhất ở ông là bộ râu xoăn, bạc trắng mà hồi nhỏ tôi thường cố vuốt cho thẳng.
Mỗi lần như vậy ông chỉ cười như muốn nói: “Cháu ông vẫn còn bé quá!”.
Theo tôi đứa trẻ nào cũng cần có một thiên thần hộ mệnh, người sẽ luôn
ở bên để xua đi nỗi sợ hãi và an ủi khi cần thiết hay khích lệ trong lúc khó
khăn. Đối với tôi, thì thiên thần ấy chính là ông. Tuy rằng ông không còn trẻ
và đẹp như những thiên thần mà tôi thường xuyên được nghe kể trong các
câu chuyện cổ nhưng ông luôn biết cách làm cho tôi vui và hướng tâm hồn
non nớt của tôi tới cái thiện. Đối với tôi, thế cũng đã quá đủ.
Từ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ thường bận công tác xa nên ông thường là
người chăm sóc tôi. Nhiều đêm tôi khóc nức nở vì nhớ mẹ, ông ôm tôi vào
lòng, kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích bằng chất giọng Huế, nhẹ
nhàng và ấm áp đến lạ kì. Vậy nên ngay khi ông bắt đầu kể chuyện tôi cảm
thấy ấm áp vô cùng. Những lúc tôi ngã đau, ông thường đỡ tôi dậy, xoa xoa
vào chỗ đau rồi ôn tồn bảo: “Cháu nhìn này, chỗ xước này, chỉ mấy hôm
nữa sẽ khỏi thôi nhưng sau đó cháu sẽ biết đi đứng từ tốn hơn để khỏi ngã”.
Và đúng như thế thật, sau mỗi lần ngã là tôi rút ra kinh nghiệm để không lập
lại sai lầm.
Khi tôi vào lớp một, ông tặng tôi con lật đật. Ông bảo con lật đật luôn
biết đứng dậy sau khi ngã và ông muốn tôi cũng như nó. Nhẹ nhàng, từng
chút một, ông đã cho tôi những bài học đường đời đầu tiên để làm hành
trang cho mai sau.
Lúc tôi lớn hơn một chút, tôi nhận thức được nhiều hơn về tầm quan
trọng của việc học. Tôi thường bắt ông ngồi hàng giờ để nghe tôi đọc những
bài khóa tiếng Pháp. Mặc dù, ông chẳng phân biệt được hai từ “tôi” và
“anh” trong thứ tiếng xa lạ đó nhưng ông vẫn khen tôi có giọng đọc hay và
có năng khiếu. Những lời động viên, khích lệ ấy thực sự rất cần thiết cho
một đứa trẻ. Mỗi lần nghe những lời ân cần ấy, tôi lại thấy rất vui và tôi biết
rằng mình không đơn độc. Ngay cả khi tôi đập hết bát trong nhà để lấy sành
chơi nhảy ô hay khi tôi phạm lỗi ở lớp phải làm bản kiểm điểm, ông không
trách mà chỉ nhìn vào mắt tôi và bảo: “Cháu có thấy mình có lỗi không?”.
Chỉ như vậy thôi nhưng tôi lại cảm thấy rất buồn và hối lỗi bởi tôi biết đã
khiến ông thất vọng.
Những năm sau đó, bố mẹ tôi chuyển công tác về gần nhà, ông tôi cũng
đã già và yếu nên không lên thăm tôi được. Tôi thì quá bận với việc học
hành và hàng chục các kế hoạch khác nên cũng không có thời gian nhớ tới
ông, thậm chí cũng không gọi điện thoại cho ông. Đến khi tôi được biết là
ông đã mất thì lúc đó tôi mới chợt nhận ra rằng ông gần gũi với tôi biết bao,
rằng bao lâu nay, tôi đã vô tình bỏ rơi vị “thiên thần già” của mình…
Tôi cũng đã khóc, cũng đã buồn và quan trọng hơn là đã biết biến nỗi
buồn thành động lực khiến tôi sống tốt hơn bởi tôi biết ông vẫn ở ngay đây,
trong lòng tôi, để nhắc tôi cách đứng dậy sau khi ngã.

Nguồn :idoc.vn
 
Top Bottom