Ngữ văn 6

C

choinhieuhocsieu

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đây là một số đề văn hay (có thể là đề thi) chúng mình hãy cùng thử làm nhé! Ai có bài văn hay mà được mọi người ủng hộ thì sẽ được phần thưởng là vài cái Thanks. Còn riêng mình, ai có bài để pots thì mình đều ủng hộ.;);););)
Đề 1:Hãy tả lại hình ảnh cây đào hoặc cây mai vàng vào dịp Tết đến xuân về.
Đề 2: Hãy viết bài văn miêu tả hàng phượng vĩ và tiếng ve vào một ngày hè.
Đề 3: Em đã từng chứng kiến cảnh bão lụt ở quê mình hoặc xem cảnh đó trên truyền hình, hãy viết bài văn miêu tả trận bão lụt khủng khiếp đó.
Đề 4: Em hãy viết thư cho bạn ở miền xa tả lại khu phố hay thôn xóm, bản làng nơi mình ở vòa một ngày mùa đông giá lạnh.
Đề 5: Em hãy viết bài văn tả người thân yêu và gần gũi nhất với mình (ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, em,...)
Đề 6: Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha trong những trường hơp sau:
-Lúc em ốm.
-Khi em mắt lỗi.
-Khi em làm được một việc tốt.
Đề 7: Hãy tả lại hình ảnh một cụ già đang ngồi câu cá bên hồ.
Đề 8: Em đã có dịp xem vô tuyến, phim ảnh, báo chí, sách vở về hình ảnh một người lưc sĩ đang cử tạ. Hãy miêu tả lại hình ảnh đấy.
Đề 9: Em hãy tả lại một người nào đó tùy theo ý thích của bản thân mình.
Đề 10: Em hãy miêu tả quang cảnh một phiên chợ theo tưởng tượng của em.
Đề 11: Từ bài văn lao xao của Duy Khán, em hãy miêu tả lại khu vườn trong một buổi sáng đẹp trời.
Đề 12: Em đã từng gặp ông Tiên trong những truyện cổ dân gian, hãy miêu tả lại hình ảnh ông Tiên theo trí tưởng tượng của mình.
Đề 13: Hãy tả một nhân vật có hành động và ngoại hình khác thường mà em đã có dịp quan sát, đã đọc trong sách hoặc nghe kể lại.
Đề 14: Trong vai Chú ếch trong truyện "Ếch ngòi đáy giếng". Hãy kể lại câu chuyện đó và bộc lọ tình cảm của mình. [/B][/I]
chú ý : ko dùng quá nhiều kí tự mặt cười trong một bài viết đã sửa. và ko được dùng mực đỏ
 
Last edited by a moderator:
H

hiensau99

Mỗi dịp tết đến, xuân về cùng với hình ảnh của mâm trái cây được đặt trên bàn thờ tổ tiên ông bà thì hình ảnh của cây mai với những cánh hoa vàng rộ càng làm tăng thêm sắc xuân của ngày tết.Như một bài thơ của Mãn Giác đã viết:
"Xuân ruổi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đền rồi
Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua xuân trước nở cành mai"
Không biết từ bao giờ trước sân nhà em bố đã trồng một cây mai. Cao khoảng từ 1 đến 2 mét. Gỗ cây to bằng bắp tay em, nó có màu nâu sậm. Thân cây được chia làm nhiều nhánh, mỗi nhánh tỏa ra nhiều cành, các cành trông rất nhỏ nhắn uốn lượn đan vào nhau tạo thành một hình dáng thanh tao đầy dang trọng và quí phái. Lá của cây mai thon dài trông giống như lá trúc hay lá trà nhưng ngắn hơn bán ở ngoài chợ.Mép của nó có răn cưa. Lúc lá non có màu xanh tươi phơn phớt hồng, càng về sau lá càng dày và đậm hơn.Hằng năm cứ trước tết nữa tháng em cùng bố vặt hết là đi.Lúc ấy trông cây mai thật khẳng khiu còn lại toàn thân với cành.Chỉ vài hôm sau, giữa những tán cây, những nụ hoa no tròn đã ẩn trong chiếc đài màu xanh ngọc bích. Các nụ hoa đầu nhọn màu xanh non, từng chùm từng chùm đã bung ra nở rộ. Một màu vàng rực rỡ như một tấm thảm nhung. Hoa mai có năm cánh xòe ra mịn màng như lụa. Dưới ánh nắng của màu xuân thật ấm áp cánh mai mong manh như cánh bướm lượn giữa trời xanh. Giữa màu vàng của hoa, lác đát trên cành đã bắt đầu xuất hiện những lộc non màu xanh pha hồng. Hoa mai có hương thơm lộng lẫy như hoa hồng, nhưng hoa mai có vẻ đẹp dịu dàng đầm ấm.
Hoa mai tượng trưng cho vẻ đẹp mảnh mai dịu dàng, nó là hình ảnh đẹp của mùa xuân. Em ước hình ảnh của hoa mai sẽ nở quanh năm để em được thưởng thức vẻ đẹp của nó. Cây mai như bàn tay vẫy gọi mọi người ở xa về để sum họp gia đình. Không những thế nó còn đem lại nguồn thu nhập cao cho những người trồng cây cảnh.
 
H

hiensau99

Cây đào :
Uhm , bài mình nè : Hôm nay là 29 Tết,em được bố mẹ cho đi chơi chợ hoa.Em thật ngạc nhiên khi đứng trước một khu chợ toàn là hoa đào,hoa mai. Hai sắc hồng,vàng hòa với nhau tạo nên một không gian thật lộng lẫy.Em cảm tưởng như mình đang bị lạc vào xứ sở của mùa xuân.Ngày Tết ở miền Bắc thì không thể thiếu được hoa đào.Em đã giúp bố họn được một cành đào thật đẹp để trang trí cho ngôi nhà trong dịp xuân này.
Cành đào được bố đặt giữa gian nhà. Những người thợ trồng cây cảnh đã tạo cho cành đào hình dáng giống như mọt con rồng bay lên bầu trời.Vỏ cây đào màu nâu sậm như sắc màu của đất đai màu mỡ,màu của mình Tổ Quốc.Từ một cành chính tỏa ra rất nhiều nhánh nhỏ cùng ở thế vươn lên.Nếu như mỗi nụ đào là một ngọn đèn nhỏ thì cành đào ấy giống như một chiếc đèn lồng lớn,thắp sáng gian nhà em.
Lá đào xanh mướt mát, hình dáng giống con thuyền tí xíu bồng bềnh trên dòng sông hoa.Hoa đào nhìn đẹp lắm.Mỗi bông hoa có nhiều lớp cánh mỏng,mịn màng, xếp trồng lên nhau.Nhụy hoa nho nhỏ,xinh xinh màu vàng tươi.Cây đào còn đẹp hơn khi được em khoác cho một tấm áo sặc sỡ sắc màu.Miền Nam có mai và bánh Tét,còn miền Bắc có đào và bánh chưng.Thế là mỗi miền lại có một hương vị riêng để đón Tết.
Mai,đào năm nay lại nở,mảnh đất Việt ta chợt bừng sáng lên bởi hai sắc hồng và vàng.Thế là một năm mới lại đến.Nhưng người con làm xa nhà cũng đã đoàn tụ bên mâm cỗ để cùng nhau đón Xuân về.

Cây mai :
Hôm nay là ngày ba mươi Tết, mẹ dẫn em đi chợ hoa chơi, trong chợ người ta bày bán rất nhiều hoa. Nào là : đào, cúc, huệ, mai, lan,…Cuối cùng em đã chọn cây hoa mai. Thấy em thích, mẹ liền mua nó về tặng cho em.
Không biết cây mai người ta trồng từ bao giờ mà thân cây đã bự bằng bắp tay của người lớn.Tán lá tròn tự nhiên xoè rộng ở phần gốc thu nhỏ dần ở phần ngọn. Để cho cây ra hoa vào đúng dịp Tết, người ta đã tuốt lá. Giờ cây chỉ toàn là búp, hoa và vài chồi lá non xanh mơn mởn. Những nụ hoa no tròn ẩn bên trong chiếc đài màu ngọc bích. Từng chùm, từng chùm với hàng loạt cánh hoa bung ra nở rộ toàn thân cây một màu vàng rực rỡ. Hoa mai xoè ra năm cánh mịn như lụa. Dưới nắng xuân ấm áp, cánh mai mỏng manh như bướm đang nghiêng mình khoe sắc. Thỉnh thoảng một vài làn gió nhẹ thổi qua, những cánh mai nhè nhẹ rơi phủ vàng một vùng quanh gốc.
Em rất thích cây hoa mai này, nó không toả hương thơm và lộng lẫy như hoa hồng nhưng nó mang đến cho mọi người sự ấm áp, dịu dàng và đằm thắm của mùa xuân. Mùa xuân đến là mùa mai nở hoa. Những bông hoa vàng xinh xắn giống như một bàn tay vẫy gọi mọi người đi xa hãy trở về sum họp gia đình.
 
H

hiensau99

Tôi và Trang là hai người bạn thân từ thưở mới bắt đầu tập đánh vần chữ o, chữ a. Cho đến tận bây giờ, khi mà hai chúng tôi đã là học sinh lớp sáu rồi thì tình bạn của hai đứa vẫn thắm hồng như ngày nào. Nhà tôi cách nhà Trang không xa vì vậy sáng nào hai đứa tôi cũng rủ nhau đi học.Con đường đến trường với hai chúng tôi quả là một thế giới diệu kì. Con đường ấy đẹp nhất là đoạn chạy dọc bờ sông với một hàng phượng vĩ đổ dài.Ngay trong lúc này đây, dưới ánh nắng vàng rực vào một sớm hè, trong âm thanh rộn ràng của tiếng ve, tôi thấy cảnh đẹp đến nao lòng. Hàng phượng trong nắng hè với tiếng ve rộn vang làm lòng tôi nao nức.
Bầu trời mùa hè cao vời vợi. Những chị mây trắng đang nhởn nhơ trôi trên nền trời xanh thẳm. Nắng, cái nắng của mùa hạ chói chang và rực rỡ. Nắng sưởi ấm tâm hồn tôi và như an ủi tôi về nỗi lo của ngày hè sắp đến.Con đường tôi đi học cũng đông đúc, nhộn nhịp vào mỗi sớm mai, cũng vui vẻ với những tiếng nói tíu tít cười của đám học sinh chúng tôi.Cũng đã từng năm năm trời đi trên con đường này hình ảnh của một hàng phượng cùng với tiếng ve vào những ngày hè ít nhiều cũng đọng lại trong tâm hồn tôi một cảm xúc vừa vui, vừa buồn.
Hàng phượng vĩ mang một vẻ đẹp rất đỗi gần gũi với tôi. Từ xa nhìn lại trông hàng phượng vĩ như những mâm xôi gấc đỏ rực. Tôi không biết rằng hàng phượng vĩ đã bao nhiêu tuổi nở hoa chỉ thấy cành nhiều, lá sum xuê.Hàng phượng vĩ cây nào cây ấy cũng giống nhau. Rễ cây ngoằn ngoèo nổi lên mặt đất như những con rắn khổng lồ.Thân cây to, xù xì, hai ba đứa chúng tôi ôm cũng không xuể.Những cành cây chắc, khỏe xoè ra như những chiếc dù lớn. Lá phượng xanh um,mát rượi, ngon lành như lá me non. Hoa phượng màu đỏ thẫm. Sắc hoa trong nằng hè rất đẹp và hơi ngả sang sắc cam. Nhà văn Xuân Diệu đã từng viết: “Phượng không phải là một đoá, là một cành mà là cả một vùng trời đỏ rực. Mỗi hoa chỉ là một phần tử trong xã hội thắm tươi.” Hoa phượng như phun trào lên không gian một ngọn lủa cháy rừng rực tưởng như không gì có thể rập tắt.Người ta đã quên mất đoá hoa, chỉ nghĩ đến hàng, đến cây, đến những tán lớn xoè ra như muôn ngàn con bướm thắm.Mùa hè hàng phượng gọi đến bao nhiêu là ve.Nào là ve sầu, ve đất…Tất cả chúng đang đợi chờ ngày hoa phượng nở. Rồi chỉ vài ngày nắng rực rỡ hoa phượng đã nở đỏ từng chùm, từng chùm.Đốm lửa nhỏ hôm nào nay đã cháy rực lên thành một ngọn đuốc.Trời càng nắng to phượng càng nở rực rỡ,mang lại cho con đường tôi đi học một màu sắc thần tiên.Hoa phượng và những chú ve sầu đã tạo nên cho bờ sông một bản nhạc say đắm lòng người. Vào mỗi mùa hè,một ngày bốn lần, tôi và Trang đi trên con đường này cũng là
 
H

hiensau99

…Mẹ em có dáng đi thật thanh mảnh. Đêm đêm giật mình tỉnh dậy, em đều bắt gặp mẹ cặm cụi bên những tấm áo của anh em em, đôi bàn tay xương xương đưa những mũi kim thoăn thoắt. Khuôn mặt mẹ gầy và đã thoáng có những nếp nhăn vì vất cả lo toan cho gia đình. Em thích nhất là những khi được mẹ kể cho nghe những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ. Lúc đó, đối với em, mẹ giống như một cô tiên hiền từ vậy…”

Nhớ ngày xưa hình như đứa trẻ cấp 1 nào cũng từng phải một bên 1 quyển sách mấy trăm bài văn mẫu, còn một bên là quyển vở tập làm văn đặng ngồi gò bút mà viết ra một bài văn miêu tả mẹ mình. Tớ cũng vậy. Ngày đó mới tí tuổi đầu mà năng khiếu nói dóc của tớ đã phát triển nhanh gớm ghê. Học sinh giỏi văn mà lị. Bài tập làm văn điểm 9 điểm 10 chẳng phải là điều chi to tát. Cũng chẳng nhớ nỗi bài văn miêu tả mẹ ấy của tớ được bao nhiêu điểm. Chỉ biết rằng từ khi ấy đến h cũng đã 8,9 năm, mà trong lòng vẫn ko thôi canh cánh, mún được viết lại bài lằm văn về mẹ ngày hôm ấy, mặc cho điểm số nó ra thế nào thì ra.

Đầu tiên, mẹ tớ ko gầy. Đã qua rồi cái thời các bà mẹ đều mang một dáng người gầy gò xương xương. Mẹ tớ ú ụ như búp bê, búp bê nhựa của ngày xưa ấy chứ ko phải eo thon chân dài như Barbie bây h. Mặc cho mẹ vẫn ko ngừng than thở về cái sự mập lên của mình, mặc cho mỗi bữa mẹ hạn chế chỉ ăn một chén cơm rau cá, và có lần đã làm tớ phát điên lên khi nghe mẹ ngất xỉu trong khi làm việc chỉ vì sợ mập nên nhịn ko ăn sáng(!). Mẹ tớ cũng ko đêm đêm thức khâu áo quần cho anh em tớ, và ko hề có chuyện tối tối trước khi đi ngủ kể chuyện cổ tích cho tớ nghe. Những lo toan mưu sinh kiếm cái ăn cái mặc cho một gia đình 5 người cuốn mẹ tớ đi tách biệt với 3 anh em tớ từ khi còn nhỏ dại. Có khi, vào những ngày các phiên chợ sôi sục lên như khi Tết đến, tớ thức dậy đã ko thấy mẹ đâu rồi đến lúc đi ngủ vẫn chưa thấy mẹ về, trong giấc ngủ mơ màng thình thoảng nghe tiếng lích kích mấy cái vòng tay của mẹ va vào nhau là yên tâm biết mẹ đã về, có khi nhiều ngày liền ko ngửi thấy hơi mẹ. Đối với tớ, những kỷ niệm ngọt ngào giữa mẹ và con trong sách vở thật là vô vị.

Mẹ tớ cũng ko thể như những bà mẹ thời nguyên thuỷ luôn ở cạnh bên để bảo ban con cái mình từng cái một. Biện pháp tốt nhất mẹ có thể dùng được để anh em tớ ko chệch đường là trừng phạt. Tớ vẫn ko bao giờ có thể quên những lần tớ và anh hai úp mặt vào tường kinh hãi liếc nhìn ngọn roi của mẹ. Mẹ hiền dữ ko tách biệt được, đôi lúc tớ vòi gì cũng cho, đôi lúc lại gần mẹ cũng ko dám.

Nói như vậy ko phải là để than thớ, vì tớ biết những thứ mà mẹ mang lại cho anh em chúng tớ còn nhiều hơn rất nhiều so với nhứng thứ mà anh em tớ thấy thiếu thốn ở mẹ.

Nhờ thế mà anh em tớ ko ai hư hỏng, nhờ thế mà anh em tớ lớn lên đủ đầy, ko phải từ tấm bé đã phải xách ấm trà đá lội khắp nơi giữa trời nắng chang chang chỉ mong kiếm được vài đồng bạc, ko phải những giờ ra chơi ngồi thu lu một góc nhìn thèm thuồng những cây kem 200đ trên tay chúng bạn, ko phải…, như mẹ ngày xưa. Nhưng cũng có thể vì thế mà tứ thấy mình tách biệt với mẹ.

Những vất vả của mẹ tớ hiểu, những nhọc nhằn của mẹ tớ rõ hơn ai hết, những nổi khổ tâm của mẹ khi ko thể dành thời gian bên con cái tớ lẽ nào ko cảm thấy được. Có lẽ tớ vốn đã lạnh lùng, ko quen với những cử chỉ yêu thương thân mật.

Cũng độ những ngày này một năm trước, mẹ tớ đưa tớ vào Sài gòn thu xếp chuyện ăn học. Đêm trước ngày mẹ trở về, nằm bên mẹ, đã lâu lắm rồi tớ mới lại được nằm ngủ bên mẹ, mún ôm mẹ thật chặt, mún nói với mẹ rằng con thương mẹ lắm, con sẽ nhớ mẹ nhiều. Nhưng rồi cũng chỉ chạm khẽ vào tay mẹ, lặng nghe hơi thở nhịp nhàng của mẹ, để những giọt nước mắt của mình lăn ra, rồi biến mất.

Rồi khi trở về ăn cái Tết đầu tiên sau một thời gian dài xa nhà, tớ ước ao mình có thể chạy đến ôm chầm lấy mẹ nhảy cẫng, hét lên vui sướng mà nước mắt vòng quanh như lời bạn Út kể lại cái giây phút bước chân vào nhà. Nhưng tớ, có cho vàng cũng ko cách nào làm được như vậy. Vừa bước xuống xe đã thấy bóng mẹ ở cổng cuời hiền từ, nhưng rồi cũng chỉ có thể bối rối mỉm cười và khe khẽ nói: “Con về rồi!” Con tàn nhẫn quá phải ko mẹ?

Chiều nay lại một lần nữa tiễn mẹ về, con lại phải tiếp tục cố gắng xoay sở để trụ lại cái đất có ở hoài cũng vẫn thấy xa lạ này mà ko có mẹ. Đóng sập cánh cửa taxi lại, nhìn mẹ quá tấm gương khép chặt, con chỉ mún đc vào ngồi cùng mẹ, cho băng ghế ngồi đỡ thênh thang. Đến bao giờ con mới có đủ dũng cảm để nói với mẹ con thương mẹ nhiều lắm đây?
 
2

27_9_1999

thu hiền ơi bạn chịu khó vít nhỉ cảm ơn bạn nha, bạn vít thêm đi nhìu đề lắm mà:):D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D
:D|-)
 
Last edited by a moderator:
C

choinhieuhocsieu

Cố viết nhiều lên nhé các bạn!
Tớ có câu này mong các bạn giúp đỡ: Hãy trình bày độ cao, đặc điểm hình thái, kể tên các khu vực nổi tiếng và nêu giá trị kinh tế của: đồng bằng, cao nguyên, đồi.
Cách nói ở trong sách thì hơi bị ngắn quá, mong các bạn giúp đỡ, Thanks nhiều!
 
C

choinhieuhocsieu

Còn bạn nào còn bài thì post lên, đây như là cơ hội cho các bạn kiếm Thanks đấy!:Mloa_loa::Mloa_loa::Mloa_loa:
 
C

cookkie

Đối với em,tình bà cháu là không thể thiếu được.Bà!Một tiếng đơn sơ ấy thôi nhưng thật thân thương,gần gũi với em từ khi em mới bi bô tập nói.Hình ảnh bà luôn in sâu trong trí nhớ của em.Một người bà hiền từ,nhân hậu,cả cuộc đời vì con,vì cháu.
Bà em năm nay đã ngoài...,dáng người nhỏ nhắn gầy gầy với mái tóc pha sương nay đã bạc màu mây trắng.Nước da bà bị nắng cháy sạm,có chỗ xuất hiện những chấm đồi mồi.Có lẽ vì bà phải bươn chải,tần tảo để nuôi mẹ em và các dì.Mắt bà không còn tinh tường như xưa nữa,cái dáng đùng đục nhưng cái nhìn vẫn như thuở nào:hiền hậu,yêu thương và nhân hậu.Trên khuôn mặt của bà,những nếp nhăn xuất hiện ở đuôi mắt,khóe mi.Mỗi khi bà cười,những nếp nhăn ấy như hằn sâu lại.Hai gò má cao,rám nắng,đôi môi khô và thâm lại theo năm tháng của cuộc đời.Vầng trán cao của bà dường như mỗi nếp nhăn thể hiện cho nỗi khổ đau,vất vả,đắng cay mà bà phải trải qua.Mỗi khi buồn,đôi mắt bà đăm chiêu,nó như phản chiêu những ngày lặn lội,vất vả vì những miếng cơm,manh áo cho con cái.Bà rất hiền từ,nhân hậu.Bà em tính sạch sẽ,không thích luộm thuộm nên các đồ đạc trong nhà em lúc nào cũng sạch sẽ.Mỗi khi bà làm việc mệt nhọc,bố em thường nói với bà:
"Mẹ đi nghỉ ngơi cho đỡ mệt.Các công việc này để con và các cháu làm cho"
Bà em rất thương con cái và các cháu.Khi nghe bố em nói vậy,bà liền bảo:
"Thôi!Con cứ để đấy mẹ làm,cho các cháu nó còn có thời gian để học bài,Chứ!Mẹ già rồi ngồi một chỗ cũng chán"
Khi nghe bà em nói vậy,bố rất thương bà nhưng không dám làm trái ý bà.Nếu làm trái ý bà thì bà em rất buồn
Những ngày thơ ấu,em được sông trong vòng tay yêu thương của bà.Bao giờ bà cũng quý mến,yêu thương và hết lòng chăm sóc em.Những bài hát ru êm dịu của bè đã đưa em vào giấc ngủ say nồng.Những lúc em dỗi hờn,khóc lóc,bà kiên nhẫn dỗ dành,cưng nựng cháu,chiều ý cháu.Đến lúc lớn,bà thuềong dạy bảo em hoặc khuyên em điều gì đó thì bà thường dạy qua các câu thành ngữ,tục ngữ...

Hình ảnh của bà thật thân thiết.Tuy bà đã tuổi cao nhưng tình cảm thì lại bao la,nhân hậu.Em rất hạnh phúc khi có được một người bà như thế này.Suốt đời em sẽ nhớ mãi những tháng năm được sống bên bà,được bà yêu thương và chăm sóc em như ngày nào.Bà ơi!Cháu sẽ ghi nhớ công ơn của bà mà bà đã dành cho cháu.Hình ảnh của bà luôn in mãi trông lòng cháu.Cháu sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành con ngoan,trò giỏi như bà hằng mong ước và vâng lời bố mẹ.Bà ơi!Dù có đi nơi đâu cháu sẽ luôn nhớ đến bà.Cháu yêu bà nhiều!

Đây là bài văn tả bà đó
 
C

cookkie

“Nhớ ngày xưa khi còn bé, mẹ ôm ấp tôi những lúc trời lạnh. Mẹ kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích ly kỳ, hấp dẫn bằng giọng nói trầm ấm. Đôi mắt mẹ yêu thương nhìn tôi trìu mến. Đôi mắt đen láy làm cho mẹ thật thông minh. Cả những lúc chui vào trong chăn cùng mẹ, tôi cảm nhận được hơi thở ấm nồng, nhè nhẹ. Mẹ muốn tôi ngủ yên, ngủ say để sáng mai còn đi học sớm, không bị thiếu ngủ…”. Có những điều không cần phải nói ra, tuy con còn nhỏ, con cũng có thể cảm nhận được!

“Những lần tôi ốm, mẹ thức trắng cả đêm để săn sóc tôi. Sáng dậy, đôi mắt mẹ trũng xuống vì thiếu ngủ. Tôi hiểu được, mẹ lo lắng cho tôi thế nào. Những hôm đó, trông mẹ xanh xao quá. Hôm nào tôi làm bài muộn, mẹ luôn nhắc nhở, lo lắng, thúc giục tôi ngủ sớm để ngày mai đi học. Còn những lần bị điểm kém, mẹ không bao giờ mắng tôi. Mẹ kiên nhẫn, giảng lại cho tôi từng ly từng tí cho đến khi tôi hiểu thì thôi. Mẹ luôn nói với tôi: Con cố găng ngoan ngoãn, đừng để mẹ mất kiên nhẫn. Mẹ đánh con là mẹ đánh chính mẹ…”

Tôi đã khóc khi đọc những lời văn của con gái. Bài văn tràn đầy những cảm nhận chân thực của con về những việc tôi làm hàng ngày. Những câu nói, những cử chỉ, những hành động của tôi đều được con lần lượt kể lại bằng ngôn từ của chính mình.

“Dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày mẹ đều dành thời gian nói chuyện với tôi. Có chuyện gì, dù xấu hay tốt, tôi đều kể với mẹ. Trước khi thi, mẹ cùng ôn bài với tôi. Mẹ vuốt ve tôi bằng đôi tay trắng mịn màng và dặn: Nhớ đọc lại kỹ bài làm để dành cho mẹ một điểm nhé, mèo con! Mẹ đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh để chiến thắng. Cứ mỗi lần nhớ về khuôn mặt tròn tròn, bầu bĩnh của mẹ, tôi lại tự nhủ: Phải chiến thắng, Phải chiến thắng….!”

Tôi thường tự nhủ, điều thành công nhất của tôi trong việc dạy con từ trước tới nay là con tôi coi tôi như một người bạn thân, không giấu tôi dù là chuyện buồn hay vui. Tôi tâm niệm, để giữ được thói quen đó của con, tôi không được gây sức ép cho con bất kể chuyện gì, đặc biệt chuyện học hành. Giao tiếp hàng ngày với con rất quan trọng, mẹ con tôi thường nói đùa: Tâm tính con như mặt nước phẳng lặng. Con chỉ hơi gợn sóng là mẹ biết liền!

“Nhưng những điều đó chỉ xảy ra từ hồi tôi còn nhỏ. Bây giờ mẹ đã khác. Mẹ bận rộn hơn, mẹ hay mệt hơn và cũng dễ nổi nóng hơn. Mẹ ít để ý đến tôi và tính kiên nhẫn của mẹ cũng giảm nhiều. Vậy là mẹ đã không còn trẻ nữa… Tôi nghĩ rằng, dù sao tôi cũng đã lớn, mẹ không cần để ý đến tôi nhiều nữa. Tôi sẽ tự lập như mẹ mong muốn. Thế nhưng, đôi tay mẹ vẫn đẹp như xưa. Tôi vẫn mong được đôi tay ấy vuốt ve mỗi ngày, không phải như những khi tôi cọ má vào mẹ, mẹ nghiêm mặt lại và bảo: Con lớn rồi, không làm nũng mẹ nữa… Tôi hiểu, dù có nói vậy, tình yêu của mẹ dành cho cô con gái đầu lòng của mẹ không thay đổi”.

Trái tim tôi thắt lại khi đọc đến những dòng này. Sau khi bác giúp việc bị ốm cách đây 6 tháng, vào thời điểm con lớn lên cấp 2, con nhỏ bắt đầu vào lớp 1, ngoài giờ làm việc, tôi phải đảm đương nhiều việc nhà hơn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc 2 tiếng buổi tối rảnh rỗi với con trước đây bị chia sẻ làm ba, hai phần cho bé nhỏ và một phần cho bé lớn. Đôi lúc thấy con tủi thân, tôi giải thích cho con qua loa: em còn nhỏ, chưa biết đọc, biết viết, mẹ phải bên em, giống như bên con 5 năm trước đây… Tôi rất sợ con phụ thuộc vào tôi nhiều quá nên đặt mục tiêu rèn luyện tính tự lập cho con lên hàng đầu. Vì vậy, tôi tránh những động chạm tình cảm, dù con là con gái. Hay là tôi ngụy biện, tôi đã trở thành một người mẹ khô khan mất rồi? Giai đoạn dậy thì là giai đoạn đặc biệt của con với nhiều biến chuyển tâm sinh lý. Vậy mà tôi lại dần dần xa con. Tôi mải mê bon chen kiếm tiền để lo cho tương lai của con mà quên mất dù ở lứa tuổi nào, con cũng rất cần hơi ấm của mẹ. Tôi mải mê với cơm áo gạo tiền, đôi khi về nhà nổi nóng và tức giận vô cớ khi những việc ở cơ quan không như ý muốn, khi mục tiêu tài chính của tôi không đạt được. Đôi khi tôi nhận ra sự sợ sệt của con, nhưng tôi xoa dịu lương tâm bằng câu nói “Tất cả vì tương lai tốt đẹp của con”. Tôi đã làm con sợ, con không kể cho tôi nghe những câu chuyện dài lê thê trên lớp hay những buồn vui của con nữa… Cho dù con đã rất rộng lượng cho tôi một câu an ủi “Tình yêu của mẹ dành cho con không thay đổi”, tôi vẫn nhìn lại những gì mình đã làm và thấy rằng mình đã rất khác hình ảnh người mẹ trong tâm trí con, hình ảnh người mẹ “ngày xưa” của con! Tôi đã sai khi nghĩ rằng, con tôi đã lớn, tôi cần kiếm tiền để lo cho con đi du học. Tôi quên mất rằng, con tôi cần hơi ấm và sự động viên của tôi hơn là cần những sắp đặt tương lai của tôi!
Cám ơn đề văn của cô giáo, cám ơn những lời văn tha thiết của con. Con đã có những con sóng lớn trong suy nghĩ và tôi đã bỏ qua một thời gian dài! Tôi biết mình phải làm gì để có thể là người mẹ tốt nhất của con trong lúc này! Con gái à, con luôn là nữ hoàng trong thế giới của mẹ!
 
C

cookkie

Không hiểu sao mỗi khi nhắc đến hình ảnh người phụ nữ Việt Nam, tôi lại nghĩ ngay đến mẹ. Hình ảnh mẹ tôi mỗi sáng đội chiếc nón lá đi chợ đã khắc sâu trong tâm trí tôi tự thuở nào.

Tôi không biết phải bắt đầu tả mẹ từ đâu. Có lẽ là khuôn mặt. Mẹ tôi không xấu nhưng cũng chẳng đẹp, nói chung là không có nét gì nổi bật. Bây giờ mẹ tôi đã già nên khuôn mặt có nếp nhăn. Nhìn hình của mẹ lúc còn trẻ, tôi bỗng giật mình. Mẹ thay đổi nhiều quá! Không phải thời gian đã làm thay đổi mẹ tôi đâu. Mà chính sự cực nhọc đã khiến mẹ gầy mòn. Nhìn vào đôi mắt của mẹ, tôi thấy sự mệt mỏi đằng sau đôi mắt ấy, và cảm nhận rằng mẹ có nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui.

Tôi còn nhớ hồi lớp 3 có thi tập đọc. Có 4 đề và tôi bốc trúng đề "Đôi bàn tay của mẹ". Tôi không nhớ mình được bao nhiêu điểm, chỉ nhớ rằng tôi đã đọc bằng cả tấm lòng. "Em yêu nhất là đôi bàn tay mẹ, những ngón tay gầy gầy xương xương". Khi tôi cầm tay mẹ, có cảm giác như cầm một khúc gỗ. Tay mẹ thô quá, cứng quá, dường như chỉ có da bọc xương. Và tay mẹ cũng không hề ấm áp chút nào, lúc nào cũng mát rười rượi. Bởi vậy mà tôi rất thích khi mẹ đặt tay lên trán lúc tôi bị nóng sốt. Bàn tay của mẹ lúc nào cũng mạnh mẽ. Bất cứ thứ gì tôi không mở được chỉ cần đưa mẹ là mở được ngay. Những lúc đó mẹ hay cười, chọc tôi sao yếu quá.

Tôi cao 1m60, một chiều cao trung bình nhưng khi đứng với mẹ, tôi vẫn cao hơn mẹ một chút. Thế mà chưa bao giờ tôi thấy mẹ thấp cả. Trong mắt tôi, mẹ lúc nào cũng là người hoàn hảo nhất.

Có một hôm đi học về, thấy mẹ đang nằm ngủ. Tôi lặng lẽ tới gần và ngồi xuống. Tôi cứ nhìn mẹ chăm chú suốt 15 phút cho đến khi mẹ thức dậy và nhìn tôi mỉm cười. Cô giáo tôi từng bảo "Các em thử nhìn gương mặt cha mẹ mình lúc ngủ, sẽ thấy được nỗi nhọc nhằn trên khuôn mặt họ". Tôi nhìn mẹ nhưng chỉ có một cảm giác duy nhất: đó là sự yên bình.

Khi nhìn đôi chân của mẹ, tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Có quá nhiều vết nứt, và vết nứt nào cũng sâu, sâu lắm. Tôi chưa từng thấy ai bị nứt chân sâu như vậy, dù là quảng cáo trên tivi. Bước chân của mẹ cũng thật là nặng nhọc. Vì thế mà đôi dép của mẹ rất mau mòn. Phần gót của đôi dép cao su mòn gần sát đất và dép trái mòn hơn dép phải chứng tỏ khi đi mẹ đặt trọng tâm về phía sau và nghiêng về bên trái. Hễ có người gọi thì lúc nào mẹ cũng hối hả chạy ra, có lúc còn xém bị vấp ngã. Người ta nói những người đi nhanh và bước chân nặng nhọc thì sống không được sung sướng. Có lẽ là vậy nhỉ.

Ngay chỗ xương vai của mẹ có 2 cái hốc thật sâu. Và da của mẹ thì bủng beo, không săn chắc như người khác. Thương mẹ quá.

Mẹ tôi bị viêm xoan. Đó là do ngày xưa mẹ hít bụi than quá nhiều. Bây giờ, căn bệnh này cứ hành mẹ tôi mãi. Mẹ hay bị nhức đầu, còn sổ mũi là chuyện như cơm bữa. Thế nhưng không ngày nào mẹ tôi nghỉ ngơi. Trong khi tôi hễ bệnh một chút là chẳng làm gì cả, chỉ nằm đó để mẹ chăm sóc.

Mẹ dành tình thương cho ai cần nó nhất. Lúc nhỏ, tôi bé nhất nên mẹ quan tâm chăm sóc tôi nhiều nhất. Nhưng giờ lớn rồi, anh chị tôi đều đã đi làm thì mẹ thương chị nhất. Đơn giản vì chị tôi làm việc rất cực khổ nhưng lương lại thấp và mẹ nghĩ rằng cần bù đắp cho chị bằng tình thương của mẹ. Có những việc không cần phải nói ra nhưng ta cũng hiểu, phải không nào?

Những chuyện về mẹ có kể hoài cũng không hết. Nếu được quay ngược thời gian thì bài tập làm văn "Hãy tả mẹ của em" chắc chắn tôi sẽ viết khác.
 
C

cookkie

Mỗi người đều có một người mẹ. Đó là một chỗ dựa tinh thần rất lớn mà ai cũng phải đáng quý trọng. Mẹ tôi cũng vậy, mẹ luôn luôn dành tình yêu thương lớn nhất cho chúng tôi để bù đắp nỗi mất mát về người cha.
Tôi sinh ra đã không thấy được mặt cha. Đó là sự tổn thương rất lớn. Tuy vậy, nhưng mỗi khi ở bên mẹ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Năm tôi lên một tuổi, mẹ tôi phải đi làm thuê để kiếm tiền nuôi gia đình. Nào là đóng gạch, cuốc mướn... mẹ làm hết. Nghĩ đến đây mà tôi rưng rưng nước mắt. Số mẹ tôi thật khổ! Mẹ làm vất vả đến như vậy mà vẫn không đủ ăn nên mẹ phải đi làm nghề dạy trẻ. May mắn lắm mẹ mới xin được vào một nơi ổn định.

Bàn tay mẹ tần tảo, đầy những vết chai sần. Đôi mắt thì quầng đen vì làm việc vất vả. Nhưng tôi biết, vào những ngày Tết trong khi mọi người dang vui đùa chạy nhảy thì mẹ lại ra ngoài vườn lặng lẽ ngồi khóc. Những giọt nước mắt chứa đọng tâm hồn trong sáng, chung thủy của mẹ.

Mẹ thật là cao cả! Mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước đi của tôi như một động lực giúp tôi không ngừng học hỏi. Tôi còn nhớ có năm lúa thất (mất) mùa mẹ phải đi khuân vác gạch thuê cho người ta để kiếm tiền. Đôi vai mẹ bị chầy xước rất nhiều. Nhưng nó lại chưa đựng nhiều kỷ niệm đối với tôi. Đến bây giờ, mẹ vẫn không ngừng làm việc.

Có lẽ ông trời không cho mẹ nghỉ. Tuy vậy, mẹ có một tâm hồn vẫn lạc quan, yêu đời. Tôi thật cảm phục trước mẹ. Năm tháng qua đi, mẹ vẫn phải chịu đựng bao nỗi đắng cay, ngọt bùi. Mẹ như là một tia sáng của đời con. Tôi biết mẹ ấp ủ trong mình một nỗi hy vọng: “Không để cuộc đời con lại giống mình phải gây dựng cho con một sự nghiệp”. Tôi biết vì tôi, mẹ có thể hy sinh tất cả, kể cả niềm vui. Vì thế mẹ rất nghiêm khắc khi tôi làm sai việc.
Tôi thật khâm phục mẹ. Tôi phải phấn đấu để trở thành một người con ngoan để mẹ khỏi buồn lòng, để đền đáp công lao sinh dưỡng của mẹ. Mẹ là một người mẹ không giống với người mẹ nào. Trong mắt mẹ, tôi như là một hy vọng rực rỡ. Tôi vẫn luôn ghi nhớ câu nói: “Nếu mẹ là dòng sông, con là nước thì dòng sông không thể chảy được nếu thiếu nước”.
 
C

cookkie

Trong gia đình, mẹ là người tôi yêu quý nhất. Mẹđã tần tảo nuôi hai chị em tôi khôn lớn. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ thật tuyệt vời.
Mẹ tôi năm nay đã gần 40 tuổi, nhưng mẹ vẫn rất trẻ trung, duyên dáng. Mẹ có khuôn mặt thật hiền từ, phúc hậu. Mỗi khi cười, khuôn mặt của mẹ như những đóa hoa hồng nở rộ trước sớm mai. Đôi mắt của mẹ bị tật từ nhỏ nhưng không hiểu sao tôi lại càng thương mẹ hơn, có lẽ vì đôi mắt ấy tượng trưng cho sự đau khổ và mất mát, vì nó dạy cho tôi một bài học nhớ đời: đừng bao giờ chơi những trò nguy hiểm để rồi cũng phải đau khổ. Mái tóc mẹ xoã chấm ngang vai, mượt mà óng ả càng làm cho mẹ tăng vẻ cuốn hút. Hàm răng mẹ trắng tinh, thẳng đều như hạt bắp. Đôi mắt mẹ long lanh, dịu dàng đến khó tả, thấm đượm sự bao dung, âu yếm. Đôi mắt ấy đỏ hoe mỗi khi tôi ốm nặng. Đôi mắt ấy long lanh hạnh phúc mỗi khi chúng tôi vui, đôi mắt ấy an ủi, động viên mỗi khi tôi vấp ngã.
Công việc của mẹ tôi tuy khá bận rộn nhưng mẹ luôn chăm lo cho 2 chị em chúng tôi rất chu đáo, nhất là những bữa cơm mẹ nấu, lúc nào cũng tươm tất.
Ngoài việc làm mẹ, mẹ còn là cô giáo thứ hai của tôi. Mỗi khi tôi không hiểu bài, mẹ tận tình giảng giải. Lúc tôi còn bé tí xíu, mẹ chính là người đầu tiên cho tôi biết mặt các chữ cái. Mẹ hướng dẫn tôi cách cầm bút chính xác trước khi tôi bước vào lớp 1. Mẹ dạy cho tôi biết cái gì là tốt, cái gì là xấu để học hỏi và không nên làm. Mẹ thường xuyên kiểm tra sách vở của tôi để xem tôi học hành ra sao. Mẹ giám sát việc học của tôi rất chặt chẽ. Và cũng chính mẹ là người chăm lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ.
Mỗi khi tôi bị bệnh, mẹ luôn ở cạnh chăm sóc cho tôi từng li từng tí. Đêm đêm tôi lên cơn sốt, mẹ lại phải thức dậy để lấy khăn đắp lên trán cho tôi, lấy thuốc cho tôi uống.
 
Top Bottom