[ngữ văn 6] kể về thầy, cô

C

chienpro_9x

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Bài làm Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường. Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngay fem còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú. Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào. Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương...”. Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu tiên của cuộc đời.
 
N

nicolat12

mình cũng có bài này nhá
Ngày đầu tiên bước chân tới trường hẳn là 1 ngày đáng nhớ, có lẽ với ai cũng vậy. Ngày đầu tiên bưới chân tới trường Trung học cơ sở lẽ ra phải là ngày bạn bè tụ tập "buôn bán dưa" rôm rả, nào ngờ đây lại là một ngày buồn, bạn bè nói chuyện như cắt đứt ruột gan người ta vậy. Có lẽ do 3 tháng hè xa cách không gặp mặt.
Tung tăng đến trường với cặp sách mới, quần áo mới, giày dép mới,... và có cả bạn bè mới. Vào tới lớp, cả lớp vẫn cái không khí hôm nào, tấp nấp ồn ào nhưng hình như có chút gì đó... lạ lẫm và... tẻ nhạt. Đặt cặp xuống bàn với không khí hạnh phúc, sướng vui, giường như em chẳng cảm nhận được cái sự lạ lẫm ấy. Chủ động đi bắt chuyện với các bạn, ai cũng chỉ cười một cái tẻ nhạt rồi kiếm cớ... trốn. Vẫn vui vẻ (vì em là 1 con lắm mồm mà ) về chỗ ngồi của mình, mỉm cười một cái thật tươi trước khi bắt đầu buổi học mới. Tiết Toán là tiết một, ngồi đợi thấy giáo lên, im lặng. Thầy bước vào và chê lớp bẩn trong khi bàn em đã nỗ lực quét, quét xong lớp lại tới cổng chỉ để thầy có cái nhìn tốt về lớp mình trong buổn học đầu tiên thế mà... Em đã không được vui lắm suốt từ lúc ấy, đến lúc học, lớp quá trầm không có ai phát biểu bài, thầy giáo gọi em tuy là biết cách làm nhưng với cách lý giải của thầy em không biết phải giải thích thế nào về cách làm bài tập ấy cả. Thầy cho ngồi xuống nhưng bạn bè em bắt đầu bàn tán rằng là bố mẹ nó làm hộ, nó xem sách giải,... chính người bạn thân nhất còn nói em như vậy em chẳng còn biết giải thích thế nào nữa. Bài đó là em tự làm nhưng bị nói là chép sách tham khảo ngay từ lần đầu tiên em cảm thấy rất buồn và tủi khi chẳng có ai tin mình. Bạn em chép bài ầm ầm sao chẳng có ai nói, cứ nhắm em mà nói, chẳng nhẽ cái gì "đáng" bị soi mói là soi em hết sao? Em hơi bất mãn và buồn. Ra chơi bọn bạn ùa đến, chúng nhìn em với ánh mắt như nói lên tất cả sự coi thường và khinh bỉ, như em đáng xấu hổ lắm mà mặt cứ "trơ" ra đó () Khi cuối giờ, cô giáo hỏi: "Bạn nào học giỏi nhất lớp?" có đứa nói lớp trưởng, có đứa nói em, em cảm thấy buồn lắm. Kết thúc giờ học, em đạp xe về nhà trong tâm trạng hỗn loạn, em đã khóc suốt cả buổi tối vì cái chuyện ở lớp. Em chẳng muốn học hành, chẳng muốn gặp bạn bè gì nữa, em trở nên ghét mọi người, chẳng tiếp xúc với ai, suốt ngày vùi đầu vào chăn ngủ. Cho tới khi mẹ em biết chuyện và cảm nhận được sự khác biệt của em trong thời gian qua, vậy có ai biết mẹ em đã nói gì với em không? Mẹ em nói rằng: "Sau 3 tháng hè, khi gặp lại bạn bè ai cũng có chút bỡ ngỡ, cái này con biết nhưng con vẫn cảm thấy chạnh lòng, phải không?" Em khóc sướt mướt như không biết trời đất là gì, mẹ em nói tiếp: "Con phải cố gắng lên, cố gắng vượt qua những cảm xúc, tâm trạng không đáng có này, con tủi thân, mẹ biết nhưng con phải học thật giỏi để thực hiện ước mơ của mình, con hiểu không?" Em gật đầu nhưng vẫn khóc, giường như em hiểu được điều gì đó mà... không lý giải được. Từ lúc ấy em mới biết mẹ thương mình và hiểu mình tới nhường nào. Mẹ ơi con cảm ơn mẹ, vì lời khuyên và vì mẹ đã hiểu con.

Mẹ ơn con yêu mẹ nhiều lắm, câu nói của mẹ làm con nhớ mãi, thỉnh thoảng con nghĩ lại vì thấy nó là động lực giúp bản thân vươn lên cố gắng hơn.
 
A

anh_em_02

Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường.


Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngay em còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú.

Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào.

Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương...”.

Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu tiên của cuộc đời.
 
Top Bottom