[Ngữ văn 10] Viết thư cho các chú bộ đội ngoài hải đảo

L

l0v3_sweet_381

.......................

Mới đó mà một mùa xuân nữa đã dập dìu theo cánh én bay về. Khắp nơi đã lại có cái không khí náo nức, tất bật chuẩn bị đón xuân. Nhìn những nụ mai vàng e ấp tắm ánh sương mai trong tiết xuân da diết lạnh, em và mọi người trong gia đình lại hướng lòng mình về Trường Sa- mảnh hồn thiêng liêng của tổ quốc mà nhớ về anh, người con yêu thương của gia đình; đứa con mà năm nay, sẽ lại đón xuân nơi miền biển đảo xa xôi, để giữ gìn bình yên cho đất nước.
Anh còn nhớ không, khi anh quyết định đi theo con đường bộ đội hải quân, bố đã nói, đời người lính biển sẽ đầy những trang hào hùng oanh liệt, nhưng cũng sẽ phải chịu nhiều nỗi ngậm ngùi khi phải sống xa quê. Nhưng anh đã vẫn chọn, và em tin anh không bao giờ hối hận về quyết định của mình; nhưng mà em vẫn biết, sẽ có những đêm cầm chắc tay súng gác đảo xa, anh sẽ vẫn chạnh lòng nhớ quê hương, nhớ gia đình; và đặc biệt là giờ đây, trong những ngày giáp Tết này, nỗi nhớ đó lại càng trào dâng theo từng con sóng biển. Mùa xuân là dịp sum vầy, là dịp để mọi người con dù ở tận phương trời xa xôi nào cũng được về bên gia đình, nhưng em biết là một người lính, bên cạnh niềm vui cá nhân, các anh còn nặng bên mình nhiệm vụ, còn trọng trách của Đảng đã giao phó, phải toàn tâm toàn ý giữ gìn từng tấc đất máu thịt của quê hương. Đặc biệt là Trường Sa, mảnh đất mà hiện nay đang nóng lên từng ngày bởi sự tranh chấp của ta và địch, thì tay súng của các anh phải càng thêm vững vàng và mạnh mẽ. Những gì mà anh đã và đang làm luôn là niềm tự hào của gia đình mình, là tấm gương sáng cho em noi theo. Anh à! Dạo này quê hương mình thay đổi nhiều lắm, cuộc sống ngày càng no ấm hơn, nhà nhà đều phơi phới đón chào mùa xuân mới với bao niềm mong ước. Nhà mình cũng vậy, ông bà vẫn khỏe, vẫn có thể tỉ mỉ gói từng đòn bánh, và luôn miệng nhắc mẹ chuẩn bị quà gởi ra cho thằng cháu bà ở đảo xa; bố và em thì luôn tay dọn dẹp nhà cửa, vườn tược, những phần việc mà trước đây em luôn nạnh anh làm, thì bây giờ em đều cố gắng hoàn thành, dù biết rằng còn kém xa anh. Mọi người đều rất nhớ anh, vì bởi lẽ, mọi ngóc ngách trong nhà đều có bóng dáng của anh, và mỗi người lại bộc lộ nỗi nhớ đó bằng những cách rất riêng; nếu như ngoại và mẹ cứ luôn tay chuẩn bị quà, và luôn miệng nhắc không biết chừng nào thằng Sin mới xin về phép được đây nữa, thì cái nhớ của bố lại là câu nhắc nhở mẹ đừng có nhắc anh hoài, vì nếu cứ nhắc, ở đảo xa biết anh có tập trung cho nhiệm vụ được không; và đó còn là những đêm ba nén tiếng thở dài bên bếp lửa, biết lấy ai hang ngày cùng lên rẫy, tối tối về phụ bố xay ngô, bởi em thì bận học, đâu dành thời gian nhiều được cho bố. Anh đừng buồn khi đọc những dòng này, em chỉ muốn anh biết tình cảm mọi người dành cho anh, để anh luôn cảm thấy trong tim mình luôn có hình bóng của gia đình, luôn cảm thấy ấm lòng những đêm trời trở lạnh và khi xuân về, dù không được sum vầy nhưng anh sẽ vẫn thấy mùa xuân mà mọi người muốn gửi đến anh. Đó là những tình cảm thiêng liêng chân thành mà em tin nó sẽ vượt qua muôn trùng sóng gió để đến với anh. Anh và gia đình tuy cách xa ngàn trùng, nhưng thật ra không bao giờ có khoảng cách, khi mình luôn nghĩ về nhau, phải không anh?
Lúc này, khi đang ngồi viết những dòng này, em thật sự không biết viết gì nữa, khi mà bên tai em là những lời “góp ý” tới tấp của ngoại và mẹ, nào là nhắn với nó ngoại giận nó lắm, đi gì mà đi miết không biết đường về, dặn nó ăn uống đầy đủ, trời lạnh nhớ mặc áo ấm, ngủ đừng có làm biếng giăng mùng… Rồi lại tao nói là nói vậy thôi, chứ đừng có biên mấy vụ giận hờn vô, nó nghe lại tưởng thiệt; Bác Hồ dạy sao nó làm vậy là đúng rồi, nói với nó, ngoại nhớ nó lắm. Em viết lại “nguyên văn” những gì em nghe được cho anh Hai đó, nhưng dù có viết thế nào đi nữa, em cũng không thể gửi cho anh cái khăn có thấm nước mắt nhớ thương của ngoại, hay là đôi mắt đầy suy tư của ba hướng về nơi cuối trời trong tiếng nhạc mừng xuân. Dù không nói, nhưng có lẽ em vẫn biết gia đình mình mong ước trong đêm giao thừa là gì rồi. Là có anh ở đây giờ này, để chiếc ghế của anh sẽ được lấp đầy trong bữa cơm tất niên bằng một hình bóng thân thương; nhưng vượt lên tất cả, điều mà em và mọi người mong muốn, là bình an cho anh và cho mọi người lính phải công tác xa quê hương, là ngọn lửa yêu nước mà anh và đồng đội đã thắp lên sẽ mãi cháy bất diệt để sưởi ấm cho tổ quốc mình.
Thôi thư đã dài, em xin tạm dừng bút. Tết này nhà mình sẽ ăn Tết thật vui vẻ, sẽ làm thật nhiều điều tốt, và gởi hết những điều đó cho anh, mong anh ấm lòng. Cuối thư, em chúc anh thật nhiều sức khỏe, mong các anh sẽ đón một cái Tết thật ấm áp trong tình đồng đội. Em xin gửi đến những người lính như anh trên khắp mọi miền, lời cảm ơn chân thành, nhờ có các anh, mà tổ quốc Việt Nam mới có được những mùa xuân thanh bình, ấm no, hạnh phúc. Chúc các anh luôn có ý chí, niềm tin để hoàn thành nhiệm vụ thiêng liêng của mình, và tay súng của các anh sẽ càng thêm chắc, thêm vững vàng hơn nữa khi mỗi độ xuân về, để cho đất nước mình mãi mãi đón mùa xuân.

........................

-st-
 
C

cry_with_me

anh tham khảo nhé

Một mùa đông lại về! Trong tiết trời se lạnh, em nghe như lòng mình xao xuyến, như khao khát mong chờ một điều gì đó anh ạ. Anh có thấy chiếc tàu trắng như con thiên nga khổng lồ lướt trên mặt biển, và xung quanh là những con sóng kết thành từng làn , rồi tạo thành những đóa hoa biển nối dài, nối dài… đến vô tận! Những cảm xúc trong em lại ùa về, như những làn sóng từ biển xa chạy vội vào, rồi nhẹ nhàng trao nụ hôn lên bờ cát, thật nồng thắm… Ôi! Những cánh chim hải âu thỏa thích bay lượn trên nền trời xanh thắm vời vợi, trong buổi bình minh còn đọng một tí hơi sương. Em nghe đâu đó hương vị nồng nàn tinh túy của biển. Và giữa lúc ấy, hình ảnh của anh - những người chiến sĩ hải quân xuất hiện, với màu áo trắng tinh khôi, tô điểm trên đó là những đường nét thật trang nhã! Anh ơi! Anh đã ra đi vì màu xanh của biển, vì miền đất anh hùng, và vì dòng máu quê hương!”. Bỏ lại đằng sau tất tất cả niềm hạnh phúc riêng tư, bỏ lại tuổi thanh xuân còn tràn đầy nhựa sống.
Anh Krắ nè! Được làm em gái cùa anh anh – em gái của người lính Trường Sa, em rất tự hào anh biết không! Có lẽ anh vất vả lắm? Cuộc sống ngoài ấy chắc là thiếu thốn tình cảm lắm anh nhỉ! Hy vọng những dòng cảm xúc của em sẽ làm tim anh phần nào ấm lại.
Anh ơi, em hi vọng anh sẽ luôn nhớ….! Nhớ : tiếng sóng biển là lời tâm sự mà em dành cho anh, tiếng gió vi vu là lời động viên mỗi ngày “cố lên anh nhé”! . Tuy ta cách xa nhau hai phương trời, nhưng em tin một ngày nào đó không xa, mình sẽ gặp được nhau, em và ba mẹ luôn mong anh về mang theo vinh quang cho buôn làng!
Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ, đừng để bị bệnh nha anh! Hãy mạnh mẽ hiên ngang và phải vững vàng một niềm tin anh nhé!
Dù còn rất nhiều lời muốn nói nhưng em xin dừng bút ở đây, em mong sớm nhận được thư hồi âm của anh!
Em gái bé nhỏ của anh!
Kon Yông K Linh


____


Các anh mến!

Dạo này các anh khỏe không? Các anh vẫn học tập tốt chứ? Em là Da Cát K Hiếu. Có lẽ khi nhận được thư của em, các anh sẽ bất ngờ lắm! Đêm nay ở Đạ Tông trăng sáng lạ lùng. Gió vẫn thổi nhè nhẹ, như mang theo hương vị mằn mặn từ mũi đất Cà mau xa xôi của em. Các anh biết không? Không có nỗi đau, nỗi buồn nào bằng việc xa xứ cả. Và mỗi khi ta chợt bắt gặp một hình ảnh nào đó ở quê nhà, lòng lại gợn lên một cảm xúc khó tả. Rồi tự nhủ thầm, “à, hình như là đang nhớ quê”.
Em biết, nơi hải đảo xa xôi, các anh sẽ không khỏi một lần nhớ hương, bản làng và gia đình.
Xung quanh các anh là biển rộng bao la, từng cơn sóng gợn như hòa theo nỗi lòng các anh. Hoàng hôn thường buồn lắm phải không các anh? Nhưng phải công nhận rằng hoàng hôn rất đẹp. Nó mang trong mình một vẻ đẹp kiêu sa, tráng lệ. Ẩn sâu trong sự kì bí ấy, có lẽ là tâm tư của các anh đang hướng về đất liền. Dù biết rằng hoàng hôn buồn đấy, nhưng các anh vẫn thích ngắm phải không? Lúc ấy, mọi khoảng cách xa xôi về không gian như ngưng lại, thời gian như chùng xuống, và các anh cứ trải lòng ra để tâm hồn được nhẹ nhỏm.
Cô giáo chủ nhiệm bảo với em rằng, gió ở đảo lạnh lắm. Nhưng cái lạnh da thịt, không bao giờ bằng cái lạnh buốt giá trong tâm hồn và trái tim, khi các anh phải biền biệt xa quê giữa trùng dương thăm thẳm. Nhiều đêm ôm súng canh gác, các anh có thấy ánh trăng phản chiếu long lanh trên mặt biển không? Nó lấp lánh, và như mang một chút ấm áp nhỏ nhoi đến với các anh. Chắc cũng đủ làm các anh gợn lòng xao xuyến. Và làm sao tránh khỏi hụt hẫng, khi có một đám mây đen bất ngờ kéo đến, che khuất vầng trăng, che đi hy vọng và nỗi nhớ trong lòng các anh.
Cuộc sống ở đảo có tốt đến đâu, thì cũng không thể nào bằng đất liền. Làm sao có được hương vị của gia đình. Làm sao có được sự nhộn nhịp phồn hoa của đô thị… Nhưng biết làm sao giờ hả các anh?...
Nhưng các anh đừng buồn và hãy luôn giữ vững niềm tin và tình yêu với biển nhé.
Cuối thư, em chúc các anh sức khỏe, công tác và học tập tốt. Đừng bao giờ thất vọng, khi đã hy vọng vào cuộc đời tươi đẹp nha các anh.
 
C

cry_with_me

Thư gửi các chú bộ đội ở Trường Sa của lớp 8a 4 (21 bài)

Đạ Tông, ngày 20 tháng 12 năm 2012

Anh Krắ xa nhớ!

Một mùa đông lại về! Trong tiết trời se lạnh, em nghe như lòng mình xao xuyến, như khao khát mong chờ một điều gì đó anh ạ. Anh có thấy chiếc tàu trắng như con thiên nga khổng lồ lướt trên mặt biển, và xung quanh là những con sóng kết thành từng làn , rồi tạo thành những đóa hoa biển nối dài, nối dài… đến vô tận!
Những cảm xúc trong em lại ùa về, như những làn sóng từ biển xa chạy vội vào, rồi nhẹ nhàng trao nụ hôn lên bờ cát, thật nồng thắm… Ôi! Những cánh chim hải âu thỏa thích bay lượn trên nền trời xanh thắm vời vợi, trong buổi bình minh còn đọng một tí hơi sương. Em nghe đâu đó hương vị nồng nàn tinh túy của biển. Và giữa lúc ấy, hình ảnh của anh - những người chiến sĩ hải quân xuất hiện, với màu áo trắng tinh khôi, tô điểm trên đó là những đường nét thật trang nhã! Anh ơi! Anh đã ra đi vì màu xanh của biển, vì miền đất anh hùng, và vì dòng máu quê hương!”. Bỏ lại đằng sau tất tất cả niềm hạnh phúc riêng tư, bỏ lại tuổi thanh xuân còn tràn đầy nhựa sống.
Anh Krắ nè! Được làm em gái cùa anh anh – em gái của người lính Trường Sa, em rất tự hào anh biết không! Có lẽ anh vất vả lắm? Cuộc sống ngoài ấy chắc là thiếu thốn tình cảm lắm anh nhỉ! Hy vọng những dòng cảm xúc của em sẽ làm tim anh phần nào ấm lại.
Anh ơi, em hi vọng anh sẽ luôn nhớ….! Nhớ : tiếng sóng biển là lời tâm sự mà em dành cho anh, tiếng gió vi vu là lời động viên mỗi ngày “cố lên anh nhé”! . Tuy ta cách xa nhau hai phương trời, nhưng em tin một ngày nào đó không xa, mình sẽ gặp được nhau, em và ba mẹ luôn mong anh về mang theo vinh quang cho buôn làng!
Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ, đừng để bị bệnh nha anh! Hãy mạnh mẽ hiên ngang và phải vững vàng một niềm tin anh nhé!
Dù còn rất nhiều lời muốn nói nhưng em xin dừng bút ở đây, em mong sớm nhận được thư hồi âm của anh!
Em gái bé nhỏ của anh!
Kon Yông K Linh




___

Dạo này các anh khỏe không? Các anh vẫn học tập tốt chứ? Em là Da Cát K Hiếu. Có lẽ khi nhận được thư của em, các anh sẽ bất ngờ lắm! Đêm nay ở Đạ Tông trăng sáng lạ lùng. Gió vẫn thổi nhè nhẹ, như mang theo hương vị mằn mặn từ mũi đất Cà mau xa xôi của em. Các anh biết không? Không có nỗi đau, nỗi buồn nào bằng việc xa xứ cả. Và mỗi khi ta chợt bắt gặp một hình ảnh nào đó ở quê nhà, lòng lại gợn lên một cảm xúc khó tả. Rồi tự nhủ thầm, “à, hình như là đang nhớ quê”.
Em biết, nơi hải đảo xa xôi, các anh sẽ không khỏi một lần nhớ hương, bản làng và gia đình.
Xung quanh các anh là biển rộng bao la, từng cơn sóng gợn như hòa theo nỗi lòng các anh. Hoàng hôn thường buồn lắm phải không các anh? Nhưng phải công nhận rằng hoàng hôn rất đẹp. Nó mang trong mình một vẻ đẹp kiêu sa, tráng lệ. Ẩn sâu trong sự kì bí ấy, có lẽ là tâm tư của các anh đang hướng về đất liền. Dù biết rằng hoàng hôn buồn đấy, nhưng các anh vẫn thích ngắm phải không? Lúc ấy, mọi khoảng cách xa xôi về không gian như ngưng lại, thời gian như chùng xuống, và các anh cứ trải lòng ra để tâm hồn được nhẹ nhỏm.
Cô giáo chủ nhiệm bảo với em rằng, gió ở đảo lạnh lắm. Nhưng cái lạnh da thịt, không bao giờ bằng cái lạnh buốt giá trong tâm hồn và trái tim, khi các anh phải biền biệt xa quê giữa trùng dương thăm thẳm. Nhiều đêm ôm súng canh gác, các anh có thấy ánh trăng phản chiếu long lanh trên mặt biển không? Nó lấp lánh, và như mang một chút ấm áp nhỏ nhoi đến với các anh. Chắc cũng đủ làm các anh gợn lòng xao xuyến. Và làm sao tránh khỏi hụt hẫng, khi có một đám mây đen bất ngờ kéo đến, che khuất vầng trăng, che đi hy vọng và nỗi nhớ trong lòng các anh.
Cuộc sống ở đảo có tốt đến đâu, thì cũng không thể nào bằng đất liền. Làm sao có được hương vị của gia đình. Làm sao có được sự nhộn nhịp phồn hoa của đô thị… Nhưng biết làm sao giờ hả các anh?...
Nhưng các anh đừng buồn và hãy luôn giữ vững niềm tin và tình yêu với biển nhé.
Cuối thư, em chúc các anh sức khỏe, công tác và học tập tốt. Đừng bao giờ thất vọng, khi đã hy vọng vào cuộc đời tươi đẹp nha các anh.



Chào anh- cánh chim hải đảo!

Lối nhỏ vào thư dạt dào cảm xúc của em gái nhỏ, đó là cảm xúc về anh- người lính hải đảo Trường Sa. Một người lính đang canh giữ biển đảo đầy sóng và lộng gió.
Hình ảnh người lính giữa muôn trùng sóng bạc vỗ vào bờ gìn giữ biên cương ngoài biển rộng.
Hình ảnh người lính trên tay là khẩu súng với bộ quân phục như cánh chim tung bay giữa bầu trời xanh thẫm.
Hình ảnh người lính vượt qua khó khăn gian khổ luôn chẳng chùn bước, bỏ lại những riêng tư để chạm tay vào lý tưởng tuổi thanh xuân, bảo vệ biển trời tổ quốc..
Chắc chẳng bao giờ em có thể thấu hiểu hết nỗi vất vả gian khổ của anh.
Nhưng em biết các anh cần một người bạn, cần một lời chia sẻ, cần một tâm hồn đồng điệu, hay đơn giản là một cánh thư từ phương xa… để quên đi những giây phút mệt nhoài, để lòng nhẹ đi lúc tâm hồn trống rỗng khi nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn, về mẹ hiền ngóng chờ con, về những lời hẹn thề của đôi lứa yêu nhau.
Với tình cảm chân thành và lòng ngưỡng mộ, em mong cánh thư nhỏ này sẽ có một chút gì đó để tâm hồn anh được ấm hơn.
Để biết rằng anh không cô độc. Để biết rằng xa nhau về khoảng cách địa lý, nhưng những tâm hồn đồng điệu thì luôn thật gần, thật gần.
Đứng trước anh em thấy mình nhỏ bé, anh như là gió lộng giữa dải Ngân Hà muôn vàn vì sao lấp lánh, còn em chỉ là hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc bao la.
Để một mai cơn gió này sẽ cuốn hạt cát nhỏ bay xa bay cao để chạm vào ngưỡng cửa của tương lai.
Anh là ánh sáng của bình minh ấm áp xua tan đi màn đêm tối tăm, soi rọi ánh sáng chân lý, để bọn cướp nước biết rằng, KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO.
Cứ như vậy anh nhé! Cứ là ánh sáng, cứ là gió lộng… và cứ là tất cả nha anh!
Em trai của các anh : Phi Srỗn Etuyl





Các anh thân mến!

Em tên Cil K’ Phụng , hiện là học sinh lớp 8a 4 trường THCS Liêng Trangg – Đạ Tông, Đam Rông, Lâm đồng. Em viết thư này gởi tới các anh lời chúc sức khỏe và có nhiều niềm vui trong cuộc sống. Chúc các anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, luôn nắm chắc tay súng bảo vệ biên cương hải đảo của nước Việt Nam thương yêu.
Các anh mến! Cuộc sống của các anh ngoài biển đảo thế nào? Hàng ngày các anh làm những việc gì? Xa gia đình, hẳn là các anh nhớ nhà lắm. Khi màn đêm buông xuống, nỗi nhớ ấy dâng lên tột đỉnh. Nhớ người mẹ già mong con từng ngày. Nhớ người vợ và con thơ đang mong cha…
Ở nơi biển khơi ấy, quanh năm chập chùng sóng vỗ, em biết các anh phải đương đầu với nhiều thử thách, khó khăn. Sự khắc nghiệt của khí hậu, sự thiếu thốn về vật chất và tinh thần, sự cô đơn giữa đêm khuya vắng vẻ, và còn rất nhiều, rất nhiều…
Mỗi khi có cơn bão đến, em lại nhớ đến các anh bộ đội ở Trường Sa, mong sao cho hết mưa bão để các anh được bình yên. Vào mùa mưa bão ở đất liền, tụi em đã đi lại rất khó khăn rồi; ở ngoài đó, không biết làm sao các anh có thể chống lại cái lạnh, cái giá rét, để giữ gìn thể lực, tiếp tục bảo vệ biển đảo.
Chúng em ao ước một ngày nào đó sẽ được đặt chân đến vùng đất thiêng liêng này, được chứng kiến sứ mệnh vinh quang mà các anh đang làm…
Chúng em nơi đây được lớn lên trong sự đùm bọc, chở che của gia đình, trong nền hòa bình của nước nhà, đó cũng là một phần công sức của các anh. Cảm ơn tất cả các anh, những người lính đang cầm chắc tay súng giữa biển trời tổ quốc, canh giữ hòa bình cho nước nhà!
Em xin dừng bút ở đây. Chúc các anh sức khỏe, công tác tốt!









Gởi các chiến sĩ hải quân thân mến!

Chắc hẳn khi nhận bức thư em gởi các anh sẽ ngạc nhiên lắm, bởi các anh không biết em là ai. Em xin tự giới thiệu về em nhé. Em tên là Cil K Hải học sinh lớp 8a 4 trường THCS Liêng Trangg – Đạ Tông, Đam Rông, Lâm đồng .Em biết đến các anh qua lời giảng của cô giáo em- cô Bùi Thị Thúy Huệ.Lời đầu tiên em gửi tới các anh là lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc các anh dồi dào sức khỏe, để luôn nắm chắc tay súng bảo vệ biên cương hải đảo của nước ta.
Em được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Đam Rông thân yêu. Em chưa lần nào được đặt chân lên đảo, nhưng em hiểu được những vất vả ngày đêm mà các anh phải đối mặt trước sóng to, gió lớn. Nơi đây, em luôn phấn đấu làm tròn bổn phận của một người con hiếu thảo, một người trò ngoan hiền, sống gần gũi và chan hòa với mọi người. Đối với em, mỗi ngày đến trường là một niềm vui. Nơi đó, các anh như những con chim từ những mảnh đất khác nhau bay về, bảo vệ vững chắc biển trời của tổ quốc. Chắc các anh có nhiều kỉ niệm với nhau lắm nhỉ? Em rất muốn được gặp để trò chuyện cùng các anh ngoài đời thật. Các anh nhớ nhà lắm phải không? Bao lâu thì các anh mới được về thăm nhà ạ? Ở đó, chắc các anh được ăn nhiều món hải sản lắm nhỉ? Khi nào em ra đó, các anh đãi em những món hải sản đó nha!Mùa xuân- tết đoàn viên sắp tới, mọi người ai cũng được hưởng Tết an lành, nhưng với các chiến sĩ thân thương nơi đảo xa, thì mùa xuân đất nước dường như vời xa lắm, bởi thiếu vắng người thân, thiếu vắng khung cảnh quê nhà quen thuộc. Cả dân tộc nói chung, và em nói riêng, sẽ luôn sát cánh và là hậu phương vững chắc cho các anh. Vì em đang là học sinh nên em không thể nào chia sẻ những vất vả cùng các anh. Bởi thế, bây giờ em sẽ phấn đấu học thật tốt, để cùng các anh bảo vệ và phát triển đất nước ngày càng giàu mạnh hơn. Em mong rằng, những lời tâm sự ngắn ngủi này, sẽ đem lại niềm vui, và là món quà nhỏ của em gởi tới các anh.
Cuối thư, em chúc các anh luôn làm tốt nhiệm vụ cao cả của mình.
 
Top Bottom