[Ngữ văn 10]Tập làm văn

S

stinger

Last edited by a moderator:
D

datini

Đề bài:
Ấn tượng sâu sắc của em về một câu chuyện mà em đã chứng kiến.

Ai giúp mình làm với, văn tham khảo cũng được.
Sắp thi học kì rồi mà mình lại kém môn văn quá. :((
Mình thấy kiểu bài này là dễ nhất đấy. vì đây là đề văn mở nên bạn tha hồ mà bay bổng trí tưởng tượng của mình rồi gì nữa....
Chuyện dễ ăn điểm nhất là về tình người trong cuộc sống, gia đình.....
Ví dụ:
ngày xưa là một người ích kỉ, hẹp hòi
Một người bạn dũng cảm chặn ô tô để bảo vệ 1 em nhỏ ( chú ý phân tích thái độ của những người xung quanh, trc và sau sự việc...)=>
khâm phục trước hành động của người bạn đó
=>Trở thành một người biết quan tâm đến mọi người
=>cảm thấy cuộc sông tốt đẹp hơn, và nhận được những hạnh phcs mà một người ích kỉ ko thể có
 
N

nghgh97

Đề bài:
Ấn tượng sâu sắc của em về một câu chuyện mà em đã chứng kiến.

Ai giúp mình làm với, văn tham khảo cũng được.
Sắp thi học kì rồi mà mình lại kém môn văn quá. :((
tiêu đề
Trước giờ vẫn là 1 người vô tâm, vốn là con 1 trong gia đình nên được mẹ cưng chiều hết mực dù nhà không khá giả gì mấy.
Không có ý chí, chẳng có quyết tâm học hành vì mọi thứ đều sẵn có nên không có động lực vươn lên.
Một ngày nghỉ học, vì lí do ... Ở nhà, mẹ chăm sóc chu đáo. Giữa trưa, thức giấc. Nghe tiếng động gì đó ngoài vườn, bước ra, thấy mẹ đang làm việc giữa đồng trưa nắng cháy. Im lặng, suy nghĩ ...
 
Last edited by a moderator:
L

lan_phuong_000

Nếu là tớ, tớ nghĩ tớ sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện thế này:
Đó sẽ là một buổi trưa hè nắng gắt, bố bận việc không thể đón tớ và tớ phải cuốc bộ về nhà. Tớ lúc đó sẽ phụng phịu, khó chịu, thậm chí là cấu gắt với bố : bố chỉ thương có em gái tớ, còn tớ thì lại bỏ rơi, rồi tớ nhớ mấy vụ bố lỗi hẹn đi xem phim với tớ, hứa mua điện thoại mới cho tớ nhưng lại quên,... mọi chuyện sẽ cứ mãi tiếp diễn như thế suốt chặng đường về nhà nếu như tớ không bỗng nhiên cảm thấy đói bụng. Trong lúc chờ người bán hàng làm bánh mì, tớ sẽ hướng ánh mắt sang cửa hàng bên kia đường và như một sự tình cờ, tớ nhìn thấy một cô bé trạc tuổi tớ với đôi chân không lành lặn, phải ngồi xe lăn. Sự việc sẽ không có gì đáng nói nếu như tớ không biết rằng cô bạn ấy đang hướng ánh mắt thèm thuồng vào shop bán giày gần đấy để rồi lại lặng lẽ quay bánh xe đi tiếp và nó cũng sẽ không làm tớ nhớ mãi nếu tớ không nhìn thấy trên gương mặt thanh tú ấy một giọt nước mắt khẽ rơi. Thế là tớ khẽ giật mình... câu chuyện chỉ xảy ra chưa đầy mấy phút, chỉ kịp cho cô bán hànhg làm xong cho tớ chiếc bánh mì, nhưng những gì tớ nhận được, giá trị của nó kéo dài cả một đời người
Bài học chắc các bạn có thể tự rút ra :)
 
Top Bottom