L
lethanh87
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Các bạn biết ko, những nhà văn, nhà thơ có một sóng cảm ứng ngôn ngữ rất mạnh, họ rất có khiếu trong việc sử dụng các ngôn từ, họ có thể diễn đạt được những vấn đề rất trừu tượng, phức tạp mà người bình thường khác khó lòng có thể đat tới nổi, nên mới sinh ra những câu thơ câu văn xuất thần, tuyệt mỹ. Nhưng đằng sau những câu thơ, câu văn tuyệt vời ấy, lại là cả một sự lao động nghê thuật đầy khó nhọc, họ say mê đi tìm sự đa tầng về ngữ nghĩa trong từng con chữ, mỗi một từ được dùng trong một câu thơ là quá trình lâu dài của sự đãi cát tìm vàng, công việc ấy thật khó nhọc nhưng cũng thật thú vị với những người say mê. Về điều này, Stephen Spender việc ông làm một bài thơ như thế nào tư một trong những đoạn ghi chép ngắn trong sổ tay. Để có được một câu thơ hoàn chỉnh và ưng ý nhất, nhà thơ đã tìm đến ít nhất 20 phương án diễn đạt nhằm làm rõ cảnh sắc, nhằm bộc lộ nhạc tính của cảnh, nhằm cho thấy rõ cái "hình ảnh bên trong" của cuộc sống trần thế ngắn ngủi cùng cái chết của biển khơi. Trong số những cố gắng đó có những câu:
Sóng là những dây kim loại. Đang bốc cháy cùng những khúc ca lửa bí ẩn
Ngày bùng cháy trong những dây kim loại run rẩy. Cùng âm nhạc mênh mông vàng trong đôi mắt
Ngày sáng rực trên những dây kim loại run rẩy. Như sóng nhạc vàng cho đôi mắt
Ngày sáng rực trên những dây kim loại đang cháy. Như sóng nhạc vàng cho đôi mắt
Chiều bùng cháy trên những dây kim loại. Những dòng nhạc, đang làm lóa cặp mắt
Chiều dát vàng những dây kim loại rạo rực. Thành khúc nhạc thị giác lặng im cho đôi mắt
Mỗi một lần thử đều có vấn đề. Chẳng hạn như lần thử đầu tiên, cách nói trực tiếp "sóng là dây kim loại" tạo ra hình ảnh ko hoàn toàn phù hợp, bởi vì nó được nói phóng lên. Theo quan điểm của Spender, nhà thơ phải tránh cách nhìn quá lộ liễu như thế. Trong lần thử thứ sáu, "khúc nhạc thị giác lặng in cho đôi mắt", pha trộn quá nhiều hình ảnh ngôn ngữ tronh 1 câu tự nó dường như đã vụng về. Và cuối cùng, nhà thơ đã diễn đạt:
"Có những ngày biển như cây thụ cầm nằm phẳng phiu dưới những vách đá. Sóng như những sợi dây đàn kim loại bốc cháy cùng ánh vàng đồng thau của mặt trời"
Sóng là những dây kim loại. Đang bốc cháy cùng những khúc ca lửa bí ẩn
Ngày bùng cháy trong những dây kim loại run rẩy. Cùng âm nhạc mênh mông vàng trong đôi mắt
Ngày sáng rực trên những dây kim loại run rẩy. Như sóng nhạc vàng cho đôi mắt
Ngày sáng rực trên những dây kim loại đang cháy. Như sóng nhạc vàng cho đôi mắt
Chiều bùng cháy trên những dây kim loại. Những dòng nhạc, đang làm lóa cặp mắt
Chiều dát vàng những dây kim loại rạo rực. Thành khúc nhạc thị giác lặng im cho đôi mắt
Mỗi một lần thử đều có vấn đề. Chẳng hạn như lần thử đầu tiên, cách nói trực tiếp "sóng là dây kim loại" tạo ra hình ảnh ko hoàn toàn phù hợp, bởi vì nó được nói phóng lên. Theo quan điểm của Spender, nhà thơ phải tránh cách nhìn quá lộ liễu như thế. Trong lần thử thứ sáu, "khúc nhạc thị giác lặng in cho đôi mắt", pha trộn quá nhiều hình ảnh ngôn ngữ tronh 1 câu tự nó dường như đã vụng về. Và cuối cùng, nhà thơ đã diễn đạt:
"Có những ngày biển như cây thụ cầm nằm phẳng phiu dưới những vách đá. Sóng như những sợi dây đàn kim loại bốc cháy cùng ánh vàng đồng thau của mặt trời"