T
tanpopo_98
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Khi đọc xong chương X và chương XI cuốn tiểu thuyết "Tắt đèn", nhà văn Nguyễn Tuân đã nói :"Cả một chương X của Tắt đèn là dành cho cái Tí đó. Con bé ngoan quá, hiếu thảo quá, Ngô Tất Tố đã dành cho cái Tí những lời, những hình ảnh quý giá nhất trong từ vị, từ ngữ của mình..." Lời nhận xét của Nguyễn Tuân cũng chính là suy nghĩ của mỗi chúng ta khi đọc những trang viết giàu cảm xúc của Ngô Tất Tố. Cái Tí rất ấn tượng làm ta chạnh lòng thương xót khi nghĩ về cuộc đời nhiều cay cực của em.
Toàn thiên truyện "Tắt đèn", Ngô Tất Tố đã dành cho việc miêu tả chị Dậu với nỗi đau uất nghẹn, với nạn sưu thuế và nạn áp bức của bọn cường hào cùng với lũ tay sai. Nhưng ở chương X và XI trong một tình huống gay cấn nhất thì cái Tí xuất hiện. Hình ảnh 1 nhân vật nhỏ bé dễ thương, nhanh nhẹn và hiếu thảo , chỉ mới 7 tuổi đã trở thành nạn nhân bi thảm nhất của nạn sưu thuế tàn bạo đã làm cho người đọc không ngớt rung cảm, xót xa.
Tí là một em bé ngoan ngoãn, đáng yêu và rất hiếu thảo. Khi mẹ về, thấy Dần hỏi mẹ có mua được gạo hay không, cái Tí ở trong bếp đã "sa sả mắng ra", không để em hỏi mẹ về điều đó vì sợ mẹ sẽ đau lòng. Tí thương mẹ chạy ngược chạy xuôi mấy ngày nay lo suất sưu cho bố. Rồi nó đon đả kể cho mẹ sáng nay nó đã làm được những việc gì, vừa muốn khoe mẹ, cũng là để mẹ vui, quên bớt mệt nhọc. Nhà nghèo, bữa đói bữa no nên cái bếp nguội ngắt, còn củi thì ướt nhèm. Nó lại không được rảnh tay để lo nhóm bếp, bởi một tay phải bế cái Tỉu cứ ra rả khóc không ngớt miệng. Thế mà nó cũng luộc chín được khoai. Tâm lí trẻ con lúc nào cũng thích được người lớn khen ngoan, cái Tí vui vẻ hỏi mẹ:"U bảo con có ngoan không?". Tất cả điệu bộ, cử chỉ:"tất tả bồng em","đon đả chào mẹ"."kể lể bằng giọng hú hí","lễ mễ bưng rổ khoai".... cũng như lời nói của cái Tí đã lộ rõ sự nhanh nhảu, đáng yêu rất con trẻ của nó.
Toàn thiên truyện "Tắt đèn", Ngô Tất Tố đã dành cho việc miêu tả chị Dậu với nỗi đau uất nghẹn, với nạn sưu thuế và nạn áp bức của bọn cường hào cùng với lũ tay sai. Nhưng ở chương X và XI trong một tình huống gay cấn nhất thì cái Tí xuất hiện. Hình ảnh 1 nhân vật nhỏ bé dễ thương, nhanh nhẹn và hiếu thảo , chỉ mới 7 tuổi đã trở thành nạn nhân bi thảm nhất của nạn sưu thuế tàn bạo đã làm cho người đọc không ngớt rung cảm, xót xa.
Tí là một em bé ngoan ngoãn, đáng yêu và rất hiếu thảo. Khi mẹ về, thấy Dần hỏi mẹ có mua được gạo hay không, cái Tí ở trong bếp đã "sa sả mắng ra", không để em hỏi mẹ về điều đó vì sợ mẹ sẽ đau lòng. Tí thương mẹ chạy ngược chạy xuôi mấy ngày nay lo suất sưu cho bố. Rồi nó đon đả kể cho mẹ sáng nay nó đã làm được những việc gì, vừa muốn khoe mẹ, cũng là để mẹ vui, quên bớt mệt nhọc. Nhà nghèo, bữa đói bữa no nên cái bếp nguội ngắt, còn củi thì ướt nhèm. Nó lại không được rảnh tay để lo nhóm bếp, bởi một tay phải bế cái Tỉu cứ ra rả khóc không ngớt miệng. Thế mà nó cũng luộc chín được khoai. Tâm lí trẻ con lúc nào cũng thích được người lớn khen ngoan, cái Tí vui vẻ hỏi mẹ:"U bảo con có ngoan không?". Tất cả điệu bộ, cử chỉ:"tất tả bồng em","đon đả chào mẹ"."kể lể bằng giọng hú hí","lễ mễ bưng rổ khoai".... cũng như lời nói của cái Tí đã lộ rõ sự nhanh nhảu, đáng yêu rất con trẻ của nó.