T
trangtnsc
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Một buổi sáng thức dậy thấy mình vẫn sống.....
Bệnh hở van tim bẩm sinh khiến tôi luôn là một cô bé nhỏ thó nhất lớp , mặt tái nhợt , tóc xơ , chân tay khẳng khiu trừ đôi mắt vẫn muốn linh hoạt và nhìn thẳng vào cuộc sống tươi đẹp đầy tự tin . Tôi đã lên tới lớp 12 bỏ qua lời chẩn đoán của bác sĩ lúc cha mẹ sinh tôi ra rằng : " Con nhỏ này chỉ sống được qua 2 năm là tài tình lắm ! ".cứ thế thời gian trôi đi bên lề cuộc đời đau khổ ấy , tôi vẫn sống...
Như mọi ngày , chiều nay tôi lại ở nhà một mình , bố mẹ đi làm và khóa cửa ngoài . Căn phòng âm u tĩnh lặng bỗng nhiên lạ lùng hơn khi giấc mơ trưa vừa giật mình biến mất . Một ngườ đàn bà mặc đồ trắng tìm đến tôi bên gốc cây bàng khi tôi đang học bài bên cửa sổ . Người đàn bà đến tự lúc nào mà tôi không hay biết , cô ta có vẻ lấm lét , sợ sệt điều gì , cô ta gọi đúng tên tôi , rồi lại nấp đi , tôi tìm kiếm và đi theo tiếng gọi ấy cho đến khi hết vườn mía sau nhà , cô ta vụt biến mất...
Giấc mơ tôi bừng tỉnh , tôi gạt chăn ra bước xuống giường . Tôi khát nước và muốn uống nước , tôi đi dôi chân trần trên nền gạch hoa lạnh toát tới bên cái bình lọc . Từ dưới đất , một luồng sinh khí kì lạ như một thứ dây leo chết chóc , tôi cảm nhận được nó đâm xuyên qua gan bàn chân , bóp chặt lấy các múi cơ nơi bụng chân quấn vòng lượn và trườn nhanh lên đùi , lên bụng... tôi thấy cái cảm giác mềm nhỏ lạnh tê tái như đầu mút của một cái lưỡi dài đâm xuyên vào tim tôi , những chiếc xương sườn nơi lồng ngực như đâm vào nhau rồi chồng chéo lên nhau đau nhói . Cái đầu mút lạnh buốt kia lại đi lên đầu tôi , liếm hơi băng giá vào bộ não . tôi ngã xuống trước khi tới bên bình lọc nước ...
3 giờ chiều , cái giờ mà đáng lẽ khi ấy tôi mới cần phải thức dậy cho một giấc ngủ trưa . Chiếc đồng hồ kêu rền rĩ , tôi mở to đôi mắt . mọi vật đều đang nằm ngang , một con chuột chạy ngang qua gầm giường ..... tôi vẫn sống !
Tối òa khóc , mà trái áp xuống nền nhà mát lịm , nước mắt chảy xuống nền nhà óng ánh dưới một tia nắng chiều hắt lạc . Thậm chí tôi không cả muốn đứng dậy để bước đi . Tôi nghĩ lại cuộc đời mình , từ khi sinh ra chưa một lần được đi dạo một mình trên phố hay đi du lịch với lớp cùng bạn bè . Bình minh đối với tôi cũng như hoàng hôn - mặt trời cần nhìn qua cửa sổ . Nhiều lúc không biết mình sống để làm gì , sống vì cái gì ? Mỗi buổi sáng mở mắt nhìn thấy đỉnh cái màn trắng phau phau mới biết mình vẫn sống . Đã bao nhiêu lần tôi cứ " sống lại " như thế tôi không còn nhớ nữa , chỉ biết rằng bất cứ lúc nào tôi cũng có thể không nhìn thấy cái đỉnh màn kia , không được đến trường nữa....
Nếu cái ngày ấy chỉ còn hơn chục tiếng nữa thì sao? Có thể lắm chứ ... Tôi ngồi xuống bàn , viết một bức thư mà đáng lẽ tôi đã phải viết từ lâu :
" Bố mẹ yêu của con ! Nếu mai con chết , hãy cho con được mãi mãi nhìn thấy màu trắng chiếc màn của con , bố mẹ hãy cứ coi như con chỉ ngủ một giấc ngủ dài ...
Em của chị , con lợn tiết kiệm chắc có khoảng hơn 200 nghìn đồng , em có thể mua lại chiếc MP3 mà em đã muốn bấy lâu , em có thể lấy dùng bất cứ đồ gì của chị và hãy trân trọng tất cả em nhé !
Con sẽ ra đi , nhưng cuộc đời con bấy lâu nay sống vô nghĩa quá nhiều rồi . Con muốn được để lại đôi mắt của mình cho bác sĩ , con chỉ có duy nhất đôi mắt là thứ con tự hào nhất . Nó giúp con nhìn thấy được những người yêu thương con trong cuộc đời con , nhìn thấy được cái màu trắng dầy hi vọng của con vào mỗi sáng . Mai con đi thì chỉ ngày kia là đã có người không còn biết con là ai . Nhưng con muốn đôi mắt này vẫn còn tồn tại , con muốn được trông thấy bố mẹ , em con và cuộc sống hàng ngày . Biết đâu con sẽ được nhìn thấy những nơi mà chưa bao giờ con biết đến và nếm bụi đường những lúc cô đơn ? Bởi vì con không muốn chết , con biết cho dù thế nào đi nữa , con vẫn sống ...."
Vũ Thị Trang
Lớp 12C2 - THPT SÔng Công
TX Sông Công - Tỉnh Thái Nguyên
Bệnh hở van tim bẩm sinh khiến tôi luôn là một cô bé nhỏ thó nhất lớp , mặt tái nhợt , tóc xơ , chân tay khẳng khiu trừ đôi mắt vẫn muốn linh hoạt và nhìn thẳng vào cuộc sống tươi đẹp đầy tự tin . Tôi đã lên tới lớp 12 bỏ qua lời chẩn đoán của bác sĩ lúc cha mẹ sinh tôi ra rằng : " Con nhỏ này chỉ sống được qua 2 năm là tài tình lắm ! ".cứ thế thời gian trôi đi bên lề cuộc đời đau khổ ấy , tôi vẫn sống...
Như mọi ngày , chiều nay tôi lại ở nhà một mình , bố mẹ đi làm và khóa cửa ngoài . Căn phòng âm u tĩnh lặng bỗng nhiên lạ lùng hơn khi giấc mơ trưa vừa giật mình biến mất . Một ngườ đàn bà mặc đồ trắng tìm đến tôi bên gốc cây bàng khi tôi đang học bài bên cửa sổ . Người đàn bà đến tự lúc nào mà tôi không hay biết , cô ta có vẻ lấm lét , sợ sệt điều gì , cô ta gọi đúng tên tôi , rồi lại nấp đi , tôi tìm kiếm và đi theo tiếng gọi ấy cho đến khi hết vườn mía sau nhà , cô ta vụt biến mất...
Giấc mơ tôi bừng tỉnh , tôi gạt chăn ra bước xuống giường . Tôi khát nước và muốn uống nước , tôi đi dôi chân trần trên nền gạch hoa lạnh toát tới bên cái bình lọc . Từ dưới đất , một luồng sinh khí kì lạ như một thứ dây leo chết chóc , tôi cảm nhận được nó đâm xuyên qua gan bàn chân , bóp chặt lấy các múi cơ nơi bụng chân quấn vòng lượn và trườn nhanh lên đùi , lên bụng... tôi thấy cái cảm giác mềm nhỏ lạnh tê tái như đầu mút của một cái lưỡi dài đâm xuyên vào tim tôi , những chiếc xương sườn nơi lồng ngực như đâm vào nhau rồi chồng chéo lên nhau đau nhói . Cái đầu mút lạnh buốt kia lại đi lên đầu tôi , liếm hơi băng giá vào bộ não . tôi ngã xuống trước khi tới bên bình lọc nước ...
3 giờ chiều , cái giờ mà đáng lẽ khi ấy tôi mới cần phải thức dậy cho một giấc ngủ trưa . Chiếc đồng hồ kêu rền rĩ , tôi mở to đôi mắt . mọi vật đều đang nằm ngang , một con chuột chạy ngang qua gầm giường ..... tôi vẫn sống !
Tối òa khóc , mà trái áp xuống nền nhà mát lịm , nước mắt chảy xuống nền nhà óng ánh dưới một tia nắng chiều hắt lạc . Thậm chí tôi không cả muốn đứng dậy để bước đi . Tôi nghĩ lại cuộc đời mình , từ khi sinh ra chưa một lần được đi dạo một mình trên phố hay đi du lịch với lớp cùng bạn bè . Bình minh đối với tôi cũng như hoàng hôn - mặt trời cần nhìn qua cửa sổ . Nhiều lúc không biết mình sống để làm gì , sống vì cái gì ? Mỗi buổi sáng mở mắt nhìn thấy đỉnh cái màn trắng phau phau mới biết mình vẫn sống . Đã bao nhiêu lần tôi cứ " sống lại " như thế tôi không còn nhớ nữa , chỉ biết rằng bất cứ lúc nào tôi cũng có thể không nhìn thấy cái đỉnh màn kia , không được đến trường nữa....
Nếu cái ngày ấy chỉ còn hơn chục tiếng nữa thì sao? Có thể lắm chứ ... Tôi ngồi xuống bàn , viết một bức thư mà đáng lẽ tôi đã phải viết từ lâu :
" Bố mẹ yêu của con ! Nếu mai con chết , hãy cho con được mãi mãi nhìn thấy màu trắng chiếc màn của con , bố mẹ hãy cứ coi như con chỉ ngủ một giấc ngủ dài ...
Em của chị , con lợn tiết kiệm chắc có khoảng hơn 200 nghìn đồng , em có thể mua lại chiếc MP3 mà em đã muốn bấy lâu , em có thể lấy dùng bất cứ đồ gì của chị và hãy trân trọng tất cả em nhé !
Con sẽ ra đi , nhưng cuộc đời con bấy lâu nay sống vô nghĩa quá nhiều rồi . Con muốn được để lại đôi mắt của mình cho bác sĩ , con chỉ có duy nhất đôi mắt là thứ con tự hào nhất . Nó giúp con nhìn thấy được những người yêu thương con trong cuộc đời con , nhìn thấy được cái màu trắng dầy hi vọng của con vào mỗi sáng . Mai con đi thì chỉ ngày kia là đã có người không còn biết con là ai . Nhưng con muốn đôi mắt này vẫn còn tồn tại , con muốn được trông thấy bố mẹ , em con và cuộc sống hàng ngày . Biết đâu con sẽ được nhìn thấy những nơi mà chưa bao giờ con biết đến và nếm bụi đường những lúc cô đơn ? Bởi vì con không muốn chết , con biết cho dù thế nào đi nữa , con vẫn sống ...."
Vũ Thị Trang
Lớp 12C2 - THPT SÔng Công
TX Sông Công - Tỉnh Thái Nguyên