Văn 8 Nêu cảm nghĩ về câu chuyện sau

Himouto Yupina_HY_

Học sinh
Thành viên
25 Tháng tư 2017
84
38
46
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đề bài: Nêu cảm nghĩ của em về sự đồng cảm, sẻ chia trong câu chuyện sau:

"Có hai người đàn ông đều đang gặp phải căn bệnh hiểm nghèo và cùng nằm trong một phòng bệnh. Một người được phép ngồi dậy trên giường của mình một giờ mỗi ngày vào buổi chiều để làm khô bớt chất lỏng có trong phổi. Chiếc giường của anh ta được đặt ngay cạnh chiếc cửa sổ duy nhất của căn phòng.
Người đàn ông còn lại thì phải nằm trên giường bệnh của anh ta suốt cả ngày.
Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông nằm bên cửa sổ có thể ngồi dậy, anh ta thường mô tả khung cảnh bên ngoài chi tiết, tỉ mỉ đầy sống động cho người bạn cùng phòng tất cả những gì anh ta có thể thấy bên ngoài cửa sổ.
Người đàn ông trên chiếc giường còn lại mỗi khi như vậy lại như được sống dậy bởi thế giới của anh ta được mở rộng ra và sinh động hơn bởi những hoạt động và màu sắc của thế giới bên ngoài.
Người đàn ông bên cửa sổ nói rằng cửa sổ đó mở rộng tầm nhìn tới một công viên với một hồ nước đẹp đẽ. Vịt và thiên nga chơi đùa trên mặt hồ còn bọn trẻ thì thi nhau chơi thuyền mô hình của chúng…Những cặp đôi trẻ bước đi tay trong tay giữa con đường hoa với đầy đủ màu sắc và hướng tầm mắt tới thành phố có thể được nhìn thấy ở phía xa.
Khi người đàn ông ngồi bên cửa sổ mô tả sống động những chi tiết tinh tế khi nhìn qua cửa sổ, người đàn ông kia lại nhắm mắt lại và tưởng tượng bức tranh phía bên ngoài cửa sổ.
Cứ như thế nhiều ngày, nhiều tuần rồi nhiều tháng trôi qua. Một buổi sáng, khi người y tá mang nước đến căn phòng, cô ấy phát hiện cơ thể không sức sống của người đàn ông bên cửa sổ, anh ta đã ra đi một cách yên bình trong giấc ngủ của mình.
Sau khi chỉ còn lại một mình trong căn phòng, người đàn ông còn lại đã hỏi liệu anh ta có thể chuyển đến chiếc giường bên cửa sổ, và tất nhiên là được chấp nhận.
Chậm rãi, chống chọi với cơn đau, người đàn ông đặt tay lên cửa sổ để ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua chiếc cửa sổ.
Nhưng chiếc cửa sổ đối mặt với một chiếc tường trống và mốc meo.
Khi hỏi về người bạn đã ra đi, tại sao anh ấy lại có thể kể cho tôi những điều tuyệt vời như vậy bên ngoài cửa sổ này.
Cô y tá cho hay người đàn ông đó bị mù và đến bức tường ông ấy cũng không nhìn thấy được chứ chưa nói gì đến những thứ khác. Ông ấy chỉ muốn cổ vũ tinh thần cho người bạn của mình mà thôi…

Mọi người có thể gợi ý cho mình được không (nếu là dàn bài thì càng tuyệt)? Nên viết cái gì và viết như thế nào thì hợp lí? Hành động của hai người đàn ông trên nên phân tích như thế nào?..v.v... Mình bí quá mà đề này lại không tìm thấy trên mạng (cô chợt đọc được câu chuyện trong giờ Bổ trợ rồi cho luôn).
Mong mọi người giúp đỡ. Cảm ơn các bạn rất nhiều! *gập người*
 
  • Like
Reactions: Kuroko - chan

Kuroko - chan

Học sinh tiêu biểu
HV CLB Hội họa
Thành viên
27 Tháng mười 2017
4,573
7,825
774
21
Hà Nội
Trường Đời
đây là ý kiến của riêng mình thôi nhé! Chắc hơi rộng một chút ^^. Chắc chỉ giúp bạn được tới đây thôi vì thời gian mình có hạn
- Trong cuộc sống của chúng ta, những va vấp với cuộc đời là khó tránh khỏi. Khi gặp những khó khăn, vấp ngã ấy, chúng ta nhận ra rằng mình không cô đơn, không đi một mình.
- Đôi khi ta cần nhìn lại, cần ngẫm lại và rồi bạn sẽ nhận ra, họ luôn bên cạnh cảm thông, sẻ chia và động viên mình.
- Trong câu truyện này, cả hai người đàn ông đều mắc bệnh hiểm nghèo. Một người thì nằm trên chiếc giường của anh ta suốt ngày. còn một người thì bị mù. Đôi mắt của anh ta không thể nhìn thấy cái thế giới bên ngoài cửa sổ nhưng anh ta luôn tưởng tượng đến một khung cảnh đẹp, lãng mạn, nên thơ. Anh ta kể 1 cách say sửa và tỉ mỉ. Chưa một lần anh ta dám nói với người bạn rằng anh bị mù. Cứ thế ngày qua ngày, họ sống như vậy. Anh ta cứ tiếp tục tưởng tượng, tiếp tục kể, tiếp tục che đi cả nỗi đau thương rằng mình không thể nhìn thấy chỉ để làm cho bạn mình vui vẻ. Anh ta biết mình chẳng thể giúp bạn mình cái gì, cũng biết rằng cuộc sống của anh ta không còn ánh sáng. Nhưng anh ta không hề buông xuôi tất cả. Anh làm mang một hi vọng có thể giúp cho người bạn của mình vui vẻ, giúp bạn của mình sống lâu hơn. Anh ta ra đi một cách thanh thản. Có lẽ anh vừa làm một cái gì đó có ích cho đời. Anh ta không thể nhìn nhưng tâm hồn anh ta và tấm lòng thì vô cùng rộng mở. Anh ta có tấm lòng đẹp đẽ : biết bao dung, rộng lượng, yêu thương con người , sự thấu hiểu và sẻ chia
- Trong cuộc sống này, đừng đòi hỏi gì ở ai cả. Cho đi sẽ được nhận lại. Cái ta nhận lại không phải là của cải, vật chất mà thứ ta nhận lại được là lòng biết ơn, là phúc đức cho con cháu. Đừng bao giờ bi quan , cũng đừng bao giờ từ bỏ hi vọng. Vì đằng sau và bên cạnh bạn vẫn có những người luôn đồng cảm, sẻ chia và ủng hộ bạn. Đôi khi có hi vọng, có nghị lực sẽ có tất cả. Và đây cũng chính là một mình chứng của tình thương giữa người và người, tình đoàn kết gắn bó.

Chắc chỉ giúp bạn được tới đây thôi vì thời gian mình có hạn. Chúc bạn làm bài tốt và đạt kết quả cao trong học tập nhé ^^
 
Top Bottom