Tâm sự Nên làm gì với một kẻ cắp tốt bụng đây ?

Thủy Ling

Cựu Mod Sinh học
Thành viên Test
Thành viên
19 Tháng chín 2017
2,249
2,411
409
Phú Yên
trung học
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

--- Là một quá trình dài,mọi người không có thời gian đọc thì xin hãy chỉ đọc đoạn cuối thôi,và...... giúp với !!!---
Ngày hè là ngày học sinh thư giãn,ôn tập và chơi.Nhưng mình lựa chọn mất 2 tháng 17 ngày hè đấy để đi làm ,và mất thêm 19 ngày cận tết để làm thêm,rồi lấy tiền của những tháng lương đầu tiên đấy để mua một quyển sách.Cảm giác hân hoan nhất khi nắm quyển sách trên tay,cái cảm giác mà mọi người,những ai yêu sách sẽ rất hiểu.Mình thực sự trân trọng nó,gói bìa,giữ gìn cho sạch cho đẹp và không để cho bị gấp mép.
Nhưng ngay hôm qua thôi,quyển sách ấy không thấy đâu nữa,nó biến mất cùng với một cuốn tập,ghi chép rất rất nhiều công thức và hình vẽ minh họa,quyển tập đó có thể giúp rất nhiều cho những người học mất gốc hay thậm chí nó có cả công thức nâng cao để học chuyên,và công sức mình làm cuốn tập đó cũng không hề nhỏ.Mình nghĩ ngợi cả một buổi tối,rồi sáng lại vác cặp đi học .Ở lớp mình không có bạn và cũng không chơi với ai,thi thoảng chỉ nói chuyện với với vài đứa xung quanh khi nó chọc mình.3 năm học,cả lớp đã quen với cái sự lặng thinh đấy của mình nên không ai làm phiền mình và cũng không lại chỗ mình thường xuyên.Vậy ai đã lấy ?Mình hỏi thằng bạn kế bên,nó cười,hỏi đứa đằng trước,nó lắc đầu.Mình đọc nhiều quyển về tâm lí học và cũng khá nắm bắt được tâm lí người đối diện trong một số trường hợp nhất định.Và mình nghiêng sự nghi ngờ về phía đứa ngồi trước.(nghi ngờ là chuyện thường của kẻ bị mất đồ thôi).Và,mình kiên nhẫn hỏi lại nó lần 2(đứa ngồi trước),nó chửi,mình vẫn không biểu cảm gì,chỉ lặng lẽ quan sát.Cuối tiết,một đứa bạn nhặt được quyển sách và quyển vở của mình ngay trước cửa lớp.Trên bìa quyển sách có dấu chân,có dấu giày,có cả vết nhơ,xúc phạm khủng khiếp,một sự tổn thương.Dù là một trò đùa hay gì đi nữa,thì sao phải làm hư hại thứ người khác quý trọng ?.Cậu ta lấy dấu chỉ để đùa rồi quên mất,khi nhớ ra thì ngại trả sợ bị trách nên cậu ta mới vứt nó ngay trước cửa ? một kẻ hèn nhát ?Chỉ cần cậu ta trả và cười như xin lỗi cũng được mà,mình sẽ cảm kích biết mấy khi thấy quyển sách không bị gì.Nhưng cậu ta lại vứt nó ở đó,dưới chân bao nhiêu người,rồi để họ giẫm lên.Cái cảm giác xúc phạm đấy không tài nào dùng văn chương để tả nổi.Một khuôn mặt điềm nhiên không gì cả giúp mình điều tiết cảm xúc và không đánh cậu ta như một tên côn đồ (hồi trước mình từng đánh hai đứa con trai chảy máu răng vì chọc mình quá đáng,hồi đó nhỏ hơn ỷ đánh giỏi nên cứ đánh,lớn hơn thì biết mình ''gà'' hơn nên cũng không dùng bạo lực nữa ).Mình có thể cho qua trong êm ấm nếu thứ bị mất không phải là sách.Và mình cũng mới biết ra,cậu ta cấp 1 đã từng ăn cắp của rất nhiều đứa những cũng trả theo cách như vậy .(cái người nhặt được sách trả mình nói)

Mình nghĩ đến việc chuyển lớp, vì trong một cái lớp có kẻ cắp không biết xấu hổ đến kinh tởm.Nhưng mình đang học lớp 9,năm cuối cấp rồi,biết chuyển đi đâu ? biết chuyển thế nào ? hay có nên chuyển không ? Chuyển thì cảm giác như mình đang chuyện bé xé to,nhưng không chuyển mình cảm giác bị xúc phạm ghê gớm,không thể ngồi và cứ ngẩng mặt lên là thấy một kẻ cắp được.

Tự nhiên mình thấy cực kì uất ức,rất muốn có cách nào đó để cậu ta thừa nhận mình là kẻ cắp,hay chỉ để cậu ta thừa nhận bản thân chỉ đùa giỡn hơi quá và xin lỗi thôi cũng được - một kẻ cắp nhởn nhơ,mình muốn một cách gì đó,thật khéo.Xin góp ý cho mình với.
 
Last edited:

Hà nội phố

Học sinh chăm học
Thành viên
3 Tháng chín 2017
588
371
101
Hà Nội
Trường THCS Hát Môn
--- Là một quá trình dài,mọi người không có thời gian đọc thì xin hãy chỉ đọc đoạn cuối thôi,và...... giúp với !!!---
Ngày hè là ngày học sinh thư giãn,ôn tập và chơi.Nhưng mình lựa chọn mất 2 tháng 17 ngày hè đấy để đi làm ,và mất thêm 19 ngày cận tết để làm thêm,rồi lấy tiền của những tháng lương đầu tiên đấy để mua một quyển sách.Cảm giác hân hoan nhất khi nắm quyển sách trên tay,cái cảm giác mà mọi người,những ai yêu sách sẽ rất hiểu.Mình thực sự trân trọng nó,gói bìa,giữ gìn cho sạch cho đẹp và không để cho bị gấp mép.
Nhưng ngay hôm qua thôi,quyển sách ấy không thấy đâu nữa,nó biến mất cùng với một cuốn tập,ghi chép rất rất nhiều công thức và hình vẽ minh họa,quyển tập đó có thể giúp rất nhiều cho những người học mất gốc hay thậm chí nó có cả công thức nâng cao để học chuyên,và công sức mình làm cuốn tập đó cũng không hề nhỏ.Mình nghĩ ngợi cả một buổi tối,rồi sáng lại vác cặp đi học .Ở lớp mình không có bạn và cũng không chơi với ai,thi thoảng chỉ nói chuyện với với vài đứa xung quanh khi nó chọc mình.3 năm học,cả lớp đã quen với cái sự lặng thinh đấy của mình nên không ai làm phiền mình và cũng không lại chỗ mình thường xuyên.Vậy ai đã lấy ?Mình hỏi thằng bạn kế bên,nó cười,hỏi đứa đằng trước,nó lắc đầu.Mình đọc nhiều quyển về tâm lí học và cũng khá nắm bắt được tâm lí người đối diện trong một số trường hợp nhất định.Và mình nghiêng sự nghi ngờ về phía đứa ngồi trước.(nghi ngờ là chuyện thường của kẻ bị mất đồ thôi).Và,mình kiên nhẫn hỏi lại nó lần 2(đứa ngồi trước),nó chửi,mình vẫn không biểu cảm gì,chỉ lặng lẽ quan sát.Cuối tiết,một đứa bạn nhặt được quyển sách và quyển vở của mình ngay trước cửa lớp.Trên bìa quyển sách có dấu chân,có dấu giày,có cả vết nhơ,xúc phạm khủng khiếp,một sự tổn thương.Dù là một trò đùa hay gì đi nữa,thì sao phải làm hư hại thứ người khác quý trọng ?.Cậu ta lấy dấu chỉ để đùa rồi quên mất,khi nhớ ra thì ngại trả sợ bị trách nên cậu ta mới vứt nó ngay trước cửa ? một kẻ hèn nhát ?Chỉ cần cậu ta trả và cười như xin lỗi cũng được mà,mình sẽ cảm kích biết mấy khi thấy quyển sách không bị gì.Nhưng cậu ta lại vứt nó ở đó,dưới chân bao nhiêu người,rồi để họ giẫm lên.Cái cảm giác xúc phạm đấy không tài nào dùng văn chương để tả nổi.Một khuôn mặt điềm nhiên không gì cả giúp mình điều tiết cảm xúc và không đánh cậu ta như một tên côn đồ (hồi trước mình từng đánh hai đứa con trai chảy máu răng vì chọc mình quá đáng,hồi đó nhỏ hơn ỷ đánh giỏi nên cứ đánh,lớn hơn thì biết mình ''gà'' hơn nên cũng không dùng bạo lực nữa ).Mình có thể cho qua trong êm ấm nếu thứ bị mất không phải là sách.Và mình cũng mới biết ra,cậu ta cấp 1 đã từng ăn cắp của rất nhiều đứa những cũng trả theo cách như vậy .(cái người nhặt được sách trả mình nói)

Mình nghĩ đến việc chuyển lớp, vì trong một cái lớp có kẻ cắp không biết xấu hổ đến kinh tởm.Nhưng mình đang học lớp 9,năm cuối cấp rồi,biết chuyển đi đâu ? biết chuyển thế nào ? hay có nên chuyển không ? Chuyển thì cảm giác như mình đang chuyện bé xé to,nhưng không chuyển mình cảm giác bị xúc phạm ghê gớm,không thể ngồi và cứ ngẩng mặt lên là thấy một kẻ cắp được.

Tự nhiên mình thấy cực kì uất ức,rất muốn có cách nào đó để cậu ta thừa nhận mình là kẻ cắp,hay chỉ để cậu ta thừa nhận bản thân chỉ đùa giỡn hơi quá và xin lỗi thôi cũng được - một kẻ cắp nhởn nhơ,mình muốn một cách gì đó,thật khéo.Xin góp ý cho mình với.
loại này chắc chỉ có đi thuê xã hội đen đánh cho 1 trận ms chừa..................
 
  • Like
Reactions: Thủy Ling

The Joker

BTV World Cup 2018
HV CLB Lịch sử
HV CLB Hóa học vui
Thành viên
12 Tháng bảy 2017
4,754
7,085
804
Hà Nội
THPT Việt Đức
--- Là một quá trình dài,mọi người không có thời gian đọc thì xin hãy chỉ đọc đoạn cuối thôi,và...... giúp với !!!---
Ngày hè là ngày học sinh thư giãn,ôn tập và chơi.Nhưng mình lựa chọn mất 2 tháng 17 ngày hè đấy để đi làm ,và mất thêm 19 ngày cận tết để làm thêm,rồi lấy tiền của những tháng lương đầu tiên đấy để mua một quyển sách.Cảm giác hân hoan nhất khi nắm quyển sách trên tay,cái cảm giác mà mọi người,những ai yêu sách sẽ rất hiểu.Mình thực sự trân trọng nó,gói bìa,giữ gìn cho sạch cho đẹp và không để cho bị gấp mép.
Nhưng ngay hôm qua thôi,quyển sách ấy không thấy đâu nữa,nó biến mất cùng với một cuốn tập,ghi chép rất rất nhiều công thức và hình vẽ minh họa,quyển tập đó có thể giúp rất nhiều cho những người học mất gốc hay thậm chí nó có cả công thức nâng cao để học chuyên,và công sức mình làm cuốn tập đó cũng không hề nhỏ.Mình nghĩ ngợi cả một buổi tối,rồi sáng lại vác cặp đi học .Ở lớp mình không có bạn và cũng không chơi với ai,thi thoảng chỉ nói chuyện với với vài đứa xung quanh khi nó chọc mình.3 năm học,cả lớp đã quen với cái sự lặng thinh đấy của mình nên không ai làm phiền mình và cũng không lại chỗ mình thường xuyên.Vậy ai đã lấy ?Mình hỏi thằng bạn kế bên,nó cười,hỏi đứa đằng trước,nó lắc đầu.Mình đọc nhiều quyển về tâm lí học và cũng khá nắm bắt được tâm lí người đối diện trong một số trường hợp nhất định.Và mình nghiêng sự nghi ngờ về phía đứa ngồi trước.(nghi ngờ là chuyện thường của kẻ bị mất đồ thôi).Và,mình kiên nhẫn hỏi lại nó lần 2(đứa ngồi trước),nó chửi,mình vẫn không biểu cảm gì,chỉ lặng lẽ quan sát.Cuối tiết,một đứa bạn nhặt được quyển sách và quyển vở của mình ngay trước cửa lớp.Trên bìa quyển sách có dấu chân,có dấu giày,có cả vết nhơ,xúc phạm khủng khiếp,một sự tổn thương.Dù là một trò đùa hay gì đi nữa,thì sao phải làm hư hại thứ người khác quý trọng ?.Cậu ta lấy dấu chỉ để đùa rồi quên mất,khi nhớ ra thì ngại trả sợ bị trách nên cậu ta mới vứt nó ngay trước cửa ? một kẻ hèn nhát ?Chỉ cần cậu ta trả và cười như xin lỗi cũng được mà,mình sẽ cảm kích biết mấy khi thấy quyển sách không bị gì.Nhưng cậu ta lại vứt nó ở đó,dưới chân bao nhiêu người,rồi để họ giẫm lên.Cái cảm giác xúc phạm đấy không tài nào dùng văn chương để tả nổi.Một khuôn mặt điềm nhiên không gì cả giúp mình điều tiết cảm xúc và không đánh cậu ta như một tên côn đồ (hồi trước mình từng đánh hai đứa con trai chảy máu răng vì chọc mình quá đáng,hồi đó nhỏ hơn ỷ đánh giỏi nên cứ đánh,lớn hơn thì biết mình ''gà'' hơn nên cũng không dùng bạo lực nữa ).Mình có thể cho qua trong êm ấm nếu thứ bị mất không phải là sách.Và mình cũng mới biết ra,cậu ta cấp 1 đã từng ăn cắp của rất nhiều đứa những cũng trả theo cách như vậy .(cái người nhặt được sách trả mình nói)

Mình nghĩ đến việc chuyển lớp, vì trong một cái lớp có kẻ cắp không biết xấu hổ đến kinh tởm.Nhưng mình đang học lớp 9,năm cuối cấp rồi,biết chuyển đi đâu ? biết chuyển thế nào ? hay có nên chuyển không ? Chuyển thì cảm giác như mình đang chuyện bé xé to,nhưng không chuyển mình cảm giác bị xúc phạm ghê gớm,không thể ngồi và cứ ngẩng mặt lên là thấy một kẻ cắp được.

Tự nhiên mình thấy cực kì uất ức,rất muốn có cách nào đó để cậu ta thừa nhận mình là kẻ cắp,hay chỉ để cậu ta thừa nhận bản thân chỉ đùa giỡn hơi quá và xin lỗi thôi cũng được - một kẻ cắp nhởn nhơ,mình muốn một cách gì đó,thật khéo.Xin góp ý cho mình với.
Mách cô thần chưởng =))
 
  • Like
Reactions: Thủy Ling

Kuroko - chan

Học sinh tiêu biểu
HV CLB Hội họa
Thành viên
27 Tháng mười 2017
4,573
7,825
774
21
Hà Nội
Trường Đời
--- Là một quá trình dài,mọi người không có thời gian đọc thì xin hãy chỉ đọc đoạn cuối thôi,và...... giúp với !!!---
Ngày hè là ngày học sinh thư giãn,ôn tập và chơi.Nhưng mình lựa chọn mất 2 tháng 17 ngày hè đấy để đi làm ,và mất thêm 19 ngày cận tết để làm thêm,rồi lấy tiền của những tháng lương đầu tiên đấy để mua một quyển sách.Cảm giác hân hoan nhất khi nắm quyển sách trên tay,cái cảm giác mà mọi người,những ai yêu sách sẽ rất hiểu.Mình thực sự trân trọng nó,gói bìa,giữ gìn cho sạch cho đẹp và không để cho bị gấp mép.
Nhưng ngay hôm qua thôi,quyển sách ấy không thấy đâu nữa,nó biến mất cùng với một cuốn tập,ghi chép rất rất nhiều công thức và hình vẽ minh họa,quyển tập đó có thể giúp rất nhiều cho những người học mất gốc hay thậm chí nó có cả công thức nâng cao để học chuyên,và công sức mình làm cuốn tập đó cũng không hề nhỏ.Mình nghĩ ngợi cả một buổi tối,rồi sáng lại vác cặp đi học .Ở lớp mình không có bạn và cũng không chơi với ai,thi thoảng chỉ nói chuyện với với vài đứa xung quanh khi nó chọc mình.3 năm học,cả lớp đã quen với cái sự lặng thinh đấy của mình nên không ai làm phiền mình và cũng không lại chỗ mình thường xuyên.Vậy ai đã lấy ?Mình hỏi thằng bạn kế bên,nó cười,hỏi đứa đằng trước,nó lắc đầu.Mình đọc nhiều quyển về tâm lí học và cũng khá nắm bắt được tâm lí người đối diện trong một số trường hợp nhất định.Và mình nghiêng sự nghi ngờ về phía đứa ngồi trước.(nghi ngờ là chuyện thường của kẻ bị mất đồ thôi).Và,mình kiên nhẫn hỏi lại nó lần 2(đứa ngồi trước),nó chửi,mình vẫn không biểu cảm gì,chỉ lặng lẽ quan sát.Cuối tiết,một đứa bạn nhặt được quyển sách và quyển vở của mình ngay trước cửa lớp.Trên bìa quyển sách có dấu chân,có dấu giày,có cả vết nhơ,xúc phạm khủng khiếp,một sự tổn thương.Dù là một trò đùa hay gì đi nữa,thì sao phải làm hư hại thứ người khác quý trọng ?.Cậu ta lấy dấu chỉ để đùa rồi quên mất,khi nhớ ra thì ngại trả sợ bị trách nên cậu ta mới vứt nó ngay trước cửa ? một kẻ hèn nhát ?Chỉ cần cậu ta trả và cười như xin lỗi cũng được mà,mình sẽ cảm kích biết mấy khi thấy quyển sách không bị gì.Nhưng cậu ta lại vứt nó ở đó,dưới chân bao nhiêu người,rồi để họ giẫm lên.Cái cảm giác xúc phạm đấy không tài nào dùng văn chương để tả nổi.Một khuôn mặt điềm nhiên không gì cả giúp mình điều tiết cảm xúc và không đánh cậu ta như một tên côn đồ (hồi trước mình từng đánh hai đứa con trai chảy máu răng vì chọc mình quá đáng,hồi đó nhỏ hơn ỷ đánh giỏi nên cứ đánh,lớn hơn thì biết mình ''gà'' hơn nên cũng không dùng bạo lực nữa ).Mình có thể cho qua trong êm ấm nếu thứ bị mất không phải là sách.Và mình cũng mới biết ra,cậu ta cấp 1 đã từng ăn cắp của rất nhiều đứa những cũng trả theo cách như vậy .(cái người nhặt được sách trả mình nói)

Mình nghĩ đến việc chuyển lớp, vì trong một cái lớp có kẻ cắp không biết xấu hổ đến kinh tởm.Nhưng mình đang học lớp 9,năm cuối cấp rồi,biết chuyển đi đâu ? biết chuyển thế nào ? hay có nên chuyển không ? Chuyển thì cảm giác như mình đang chuyện bé xé to,nhưng không chuyển mình cảm giác bị xúc phạm ghê gớm,không thể ngồi và cứ ngẩng mặt lên là thấy một kẻ cắp được.

Tự nhiên mình thấy cực kì uất ức,rất muốn có cách nào đó để cậu ta thừa nhận mình là kẻ cắp,hay chỉ để cậu ta thừa nhận bản thân chỉ đùa giỡn hơi quá và xin lỗi thôi cũng được - một kẻ cắp nhởn nhơ,mình muốn một cách gì đó,thật khéo.Xin góp ý cho mình với.

Hãy tìm cách để cậu ấy xin lỗi và ngừng trò đùa đó lại đi
ví dụ nhé: Một lúc nào đó hãy ngồi nói chuyện với cậu ấy thử xem
 
  • Like
Reactions: Thủy Ling
Top Bottom